Khương Viên Viên nói xong, vô cùng lo lắng về chuyện của cô.
Cô ở trong phòng đi dạo một vòng, nhịn không được gửi ảnh chụp cho Hàn Thất Lục, soạn tinh nhắn: Đẹp đúng không? Do mẹ làm...!
Hàn Thất Lục hình như đang trong lúc nghỉ ngơi, rất nhanh liền trả lời tinh nhắn: Cái gì vậy? Cho em thời gian trước khi anh về nhà đem những thứ này xử lý xong, nếu không...
Anh... Quá không hiểu thẩm mỹ rồi! An Sơ Hạ tức giận ném điện thoại sang một bên, định lấy điều khiển bật TV, nhưng bởi vì trước mặt trên bàn trà đặt một lọ hoa lớn, hoàn toàn chắn hết tầm mắt, cô đành phải tắt TV đi, ra bên ngoài tìm Phách Thiên chơi.
Bầu trời bên ngoài đã tối.
An Sơ Hạ ngồi trên bãi cỏ, quần áo cô không dày, lại không sợ mặt đất lạnh. Phách Thiên lẳng lặng ngồi ở cạnh cô, lè lưỡi, cùng cô hướng mắt nhìn trời.
Phách Thiên, ngươi nói, vì sao lại phải gây thù với người khác? Mọi người ở chung đều rất tốt, không phải sao?
Phách Thiên lè lưỡi, cái gì cũng chưa nói. Đương nhiên, nó nghe và hiểu hết lời cô nói chỉ là không trả lời được.
An Sơ Hạ cười cười, vỗ vỗ đầu Phách Thiên.
Vừa đúng lúc này, phía bên ngoài cửa phát ra tiếng xe ô tô. An Sơ Hạ còn tưởng rằng là Hàn Thất Lục về, tập trung nhìn lại thấy không phải. Cũng không phải là thị lực của cô tốt, mà là Hàn Thất Lục hôn nay chạy chiếc Lamborghini Reventon, mà chiếc xe kia vừa thấy liền không phải xe mà Hàn Thất Lục chạy.
Chiếc xe kia đi vào không bao lâu, lại có thêm mấy chiếc tiến vào.
Giống như những người khách đều đã đến. An Sơ Hạ nói với Phách Thiên một câu, một tay chống mặt đất đứng lên, lôi kéo xích của Phách Thiên nói: Đi thôi, mang ngươi đi ăn cái gì đó!
Phách Thiên hình như hiểu cô nói Ăn cái gì , cái đuôi phấn khởi đung đưa, theo sát chân cô.
Cô mới vừa đi đến cửa chính, khương Viên Viên liền thấy cô, bước nhanh đi tới nói với cô: Tiểu Sơ Hạ, mẹ giới thiệu cho con hai người, đều là học thức cao, nhìn bên ngoài đều không sai.
An Sơ Hạ do dự mà gật đầu, một bên dì Trương vội vàng đi tới, cung kính nói: Thiếu phu nhân, người đem Phách Thiên giao cho tôi đi.
Đem Phách Thiên giao cho dì Trương xong, Khương Viên Viên lập tức liền kéo cô về phía hai người kia, hàn thuyên nửa ngày, Khương Viên Viên lại kéo cô gặp vài người khác, hơn một tiếng tiếp khách, cô cuối cùng cũng trốn được ra ngoài.
Cô phát hiện mình thật sự là không thích loại giao tiếp này.
Căn bản không có người chú ý tới nơi này bố trí là tốt hoặc là bất hảo, mọi người chỉ biết chú ý trước mặt mình người này có hay không cơ hội để lợi dụng, có đáng giá hay không nhận thức một phen.
Sao lại đứng ngoài này? giọng nói của Hàn Thất Lục đột ngột vang Lên, anh nghe thấy bên trong, vừa nhíu mày, không giận dữ nói: Mẹ anh đến em cũng tha định đưa em đi Lễ Chúc Mừng sao?
Đúng. An đầu Hạ gật đầu: Ba không thích làm tiệc tại nhà, thừa dịp ba không có ở nhà, mẹ vừa lúc có thể chơi đùa. Đúng rồi, anh từng bị sao?
Đã từng, xã lý tổ chức cùng đi ăn cơm chiều. Hàn Thất lục trả lời, ngó vào trong, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lôi cô đi về hướng phía đông.
Tập thể hình. Hàn Thất lục trả lời, không khỏi phân trần lôi cô đi.
Em không có ở đây mẹ nhất định sẽ đi tìm? An Sơ Hạ không chịu đi, muốn tránh tay anh nhưng sức lực của Hàn Thất Lục quá lớn, cô căn bản là vùng vẫy trong vô lực.
Sau khi đi tới phòng tập thể thao, Hàn Thất lục mới chịu buông tay cô ra. Thấy trên mặt cô có điểm do dự, rốt cục nhịn không được nói: Em không mang điện thoại di động sao? Mang theo nếu mẹ tìm em, nhất định sẽ gọi điện thoại. Đứng ở cửa do dự, còn không bằng ra kia ngồi.
Lời này hình như lại rất có lý, cô liền đi tiếp, ngồi ở nghỉ ngơi trên sofa, nhìn Hàn Thất Lục cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo thể thao đứng trên máy chạy bộ chạy.
Em nói anh điên rồi? An Sơ Hạ nhịn không được nói: Mới vừa huấn luyện trở về, anh còn tập thể hình. Không biết anh bị cái gì kích thích? Không phải là muốn luyện thành người mẫu nam cơ bụng 6 múi đấy chứ?
Hàn Thất Lục quay đầu liếc cô một cái: Em nghĩ có thể luyện cơ bụng bằng máy chạy bộ à?
Vậy anh...
Luyện thể lực. Hàn Thất Lục vừa chạy vừa nói: Đối phương chiến thuật rất lợi hại, Lý Nam suy nghĩ biện pháp đối phó bọn họ, nhưng là cần một thể lực thật tốt.
Anh mới vừa vừa nói xong, cửa phòng tập thể thao bị đẩy ra, người đi vào là Lưu Đông Vũ. Anh ta không nói lời nào liền cởi áo khoác, bên trong cũng là một chiếc áo thể thao.
Anh cũng tới luyện thể lực? An Sơ Hạ bắt chéo hai chân hỏi.
Lưu Đông Vũ trên dưới nhìn cô một cái, theo đó nói: Đúng vậy, cô làm sao mà biết?
Anh ý nói. An Sơ Hạ nhàn nhạt trả lời rồi hướng mắt nhìn Hàn Thất Lục.
Thì ra là như vậy. Lưu Đông Vũ bừng tỉnh, lại nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, nhịn không được nói: Sơ Hạ, tôi không thể không nói, dáng ngồi này của cô, quả thực là quá bá đạo! Tôi vẫn nghĩ cô là người cực kỳ thục nữ, càng không nghĩ tới lại sẽ ngồi như vậy...
Ngồi như vậy sẽ thoải mái. An Sơ Hạ nói xong, chớp mắt một cái.Tập thể hình gì gì đó, cô hoàn toàn không hứng thú.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, Hàn Thất Lục cùng Lưu Đông Vũ có tiết tấu chạy bộ giống như bài hát ru, trôi qua như vậy khiến ý thức cô dần dần trở nên mơ hồ.
Hắc ám, Ám Vô Thiên Nhật hắc ám, băng lãnh nước sông hướng nàng đánh úp lại.
Cô chuyển người mạnh, đụng phải một cái gì đó rất mềm.
An Sơ Hạ! Giọng nói Hàn Thất Lục đột nhiên truyền đến, vô cùng tức giận.
An Sơ Hạ bỗng dưng mở mắt, trước mặt là gương mặt của Hàn Thất Lục đang phát sáng. Nhưng Hàn Thất Lục, giờ phút này đang gắt gao nhìn chằm chằm tay cô. An Sơ Hạ theo bản năng nhìn theo ánh mắt Hàn Thất Lục.
A - - An Sơ Hạ hét lên một tiếng, nhanh chóng thu tay về.
Xấu hổ, tay cô cư nhiên đặt ở trên bộ phận kia! A di đà Phật, Ngã Phật Từ Bi! Sắc tức thị không, không tức thị sắc!
Hàn Thất Lục trừng mắt nhìn cô, nhắm hai mắt lại: Em mau ngủ tiếp đi, đừng lộn xộn, nếu muốn động về sau sẽ có cơ hội.
Mặt An Sơ Hạ nhanh chóng phiếm hồng, má như là phát họa đóa Hồng Vân, tức giận lại hừ lạnh một tiếng, nói giống như là cô cố ý đụng tới một cái kia! Cô rõ ràng là không cẩn thận nha?!
Tỉnh táo lại, cô mới chú ý tới chính mình không ngủ ở phòng tập thể thao, căn phòng bức tường đều làm từ các giá sách. Hẳn là cô tối hôm qua ngồi ở kia ngủ thiếp đi, sau đó Hàn Thất lục liền bế cô lên đây.
Theo anh đã lâu thấy việc này không phải một hai lần, nên hiện tại coi như không thấy gì, cực kì bình tĩnh.
Cô tìm di động ở một bên, xem đồng hồ, vừa lúc bảy giờ sáng.
Đêm qua cũng không biết Khương Viên Viên có biết cô ngủ ở đây hay không, lo lắng cô không tốt. Nghĩ nghĩ, An Sơ Hạ buông tha tiếp tục nghĩ, xoay người xuống giường, nhìn Hàn Thất lục nói: Em đi xuống.
Tám giờ ba mươi gọi anh. Hàn Thất Lục mơ hồ nói một câu, chuyển người lại tiếp tục ngủ.
Cô thong thả bước đến đại sảnh, sáng sớm không khí đặc biệt thanh tỉnh, xa xa có thể nhìn thấy Phách Thiên ở phòng nhỏ ăn bữa sáng.
Thiếu phu nhân, người đã dậy? Người rửa mặt chưa? dì Trương thấy cô bước tới,chào hỏi.
Quên mất, tôi đi lên. Cô nhấc chân muốn đi, bỗng nhiên dừng lại, hỏi dì Trương: Mẹ chưa thức dậy sao? Bà ấy biết tôi đêm qua ngủ ở đâu?
Biết. dì Trương trên mặt hiện lên vẻ tươi cười: Tối hôm qua phu nhân rất vui vẻ, uống rất nhiều, nên đến bây giờ còn chưa tỉnh, công tác của người không phải đã chấm dứt sao? Cho nên chúng tôi không gọi phu nhân tỉnh dậy.
Được. An Sơ Hạ gật đầu, nhấc chân rời khỏi.
Rửa mặt xong, rồi ăn bữa sáng sau đó nghỉ ngơi, thời gian không sai lệch lắm đến 8 giờ rưỡi, An Sơ Hạ vừa mới chuẩn bị đi gọi Hàn Thất Lục tỉnh dậy, xa xa lại nhìn thấy hướng đại sảnh bên này anh đã đi tới, hình như là chưa tỉnh ngủ bộ dáng.
Cô chạy tới vài bước, lớn tiếng hỏi: Thứ bảy anh dậy sớm như vậy làm gì?
Trường học gọi huấn luyện. Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói một câu, hướng trong đại sảnh đi đến: Dì Trương làm cho tôi bữa sáng a? Gọi người đen chiếc xe kia ra ngoài.
Được, các cô mau chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia dì Trương phân phó xong, vội vàng chạy ra ngoài.
Như thế nào thứ bảy cũng cần phải huấn luyện? An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi: Lúc trước không phải là muốn nghỉ ngơi nhiều sao?
Cuộc thi thì nghỉ ngơi nhiều, nhưng đây là trận đấu. Hàn Thất Lục uống một ngụm sữa đậu nành, quay đầu nhìn về phía cô: Em muốn cùng đi sao?
Không đi! An Sơ Hạ quyết đoán cự tuyệt, cuối tuần này cô vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà viết tiểu thuyết, vừa tới lại sợ bị người khác ở sau lưng nói ra nói vào bảo cô làm càn, thứ hai còn có thể viết thêm tiểu thuyết, miễn cho độc giả một cái thúc giục cô.
Hai ngày sinh hoạt cứ như vậy viết tiểu thuyết và cùng Khương Viên Viên đan áo len. Trong lúc cô bỏ thêm kia vài vị đại thần hiệu, chiếm được không ít chỉ điểm, lấy được lợi ích không nhỏ.
Tiểu Sơ Hạ, con ở nhà cùng mẹ hai ngày liền, lại phải muốn đi học, mẹ không nỡ! Ăn xong bữa sáng bọn anh mấy cái cùng Hàn quản gia lái xe quá lai, khương tròn tròn nước mắt ròng ròng địa ôm lấy nàng, kia kêu một cái không nỡ a.
Cô ấy cũng không phải ra trận, khóc cái gì? Hàn Thất lục trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn.
Khương Viên Viên lập tức liền có biểu tình đau thương, sau đó chống nạnh đi đến trước mặt Hàn Thất Lục: Đồ ranh con, con lại mông ngứa phải hay không?
An Sơ Hạ nhịn không được nở nụ cười, sắc mặt Hàn Thất Lục biến sắc, nhấc chân tránh ra.
Đối phó Khương Viên Viên, Hàn Thất Lục quả thực một biện pháp cũng không có.
Sáng hôm nay sương rất dày, tình hình giao thông không tốt, thời gian đến Tư Đế Lan đã còn sớm rồi. Nhưng mọi người cũng cùng thời gian này đên. Sau khi, cùng Hàn quản gia tạm biệt, An Sơ Hạ quyết đoán giữ chặt Hàn Thất Lục, thấp giọng nói: Đi mau đi mau...
Hẳn là tất cả đều biết về chuyện tình này rồi, nhưng cô không muốn lại bị mọi người đối xử thờ ơ và nhìn chằm chằm vào mình một lần nữa. Dù có là người mạnh mẽ, thì cũng không chịu được cảm giác bị xem thường đó.
Hàn Thất Lục nghi ngờ nhìn cô, coi thử biểu hiện của cô bây giờ có chút bối rối. Thấy như thế anh cũng hiểu là cô đang sợ hãi...
Cô ở trong phòng đi dạo một vòng, nhịn không được gửi ảnh chụp cho Hàn Thất Lục, soạn tinh nhắn: Đẹp đúng không? Do mẹ làm...!
Hàn Thất Lục hình như đang trong lúc nghỉ ngơi, rất nhanh liền trả lời tinh nhắn: Cái gì vậy? Cho em thời gian trước khi anh về nhà đem những thứ này xử lý xong, nếu không...
Anh... Quá không hiểu thẩm mỹ rồi! An Sơ Hạ tức giận ném điện thoại sang một bên, định lấy điều khiển bật TV, nhưng bởi vì trước mặt trên bàn trà đặt một lọ hoa lớn, hoàn toàn chắn hết tầm mắt, cô đành phải tắt TV đi, ra bên ngoài tìm Phách Thiên chơi.
Bầu trời bên ngoài đã tối.
An Sơ Hạ ngồi trên bãi cỏ, quần áo cô không dày, lại không sợ mặt đất lạnh. Phách Thiên lẳng lặng ngồi ở cạnh cô, lè lưỡi, cùng cô hướng mắt nhìn trời.
Phách Thiên, ngươi nói, vì sao lại phải gây thù với người khác? Mọi người ở chung đều rất tốt, không phải sao?
Phách Thiên lè lưỡi, cái gì cũng chưa nói. Đương nhiên, nó nghe và hiểu hết lời cô nói chỉ là không trả lời được.
An Sơ Hạ cười cười, vỗ vỗ đầu Phách Thiên.
Vừa đúng lúc này, phía bên ngoài cửa phát ra tiếng xe ô tô. An Sơ Hạ còn tưởng rằng là Hàn Thất Lục về, tập trung nhìn lại thấy không phải. Cũng không phải là thị lực của cô tốt, mà là Hàn Thất Lục hôn nay chạy chiếc Lamborghini Reventon, mà chiếc xe kia vừa thấy liền không phải xe mà Hàn Thất Lục chạy.
Chiếc xe kia đi vào không bao lâu, lại có thêm mấy chiếc tiến vào.
Giống như những người khách đều đã đến. An Sơ Hạ nói với Phách Thiên một câu, một tay chống mặt đất đứng lên, lôi kéo xích của Phách Thiên nói: Đi thôi, mang ngươi đi ăn cái gì đó!
Phách Thiên hình như hiểu cô nói Ăn cái gì , cái đuôi phấn khởi đung đưa, theo sát chân cô.
Cô mới vừa đi đến cửa chính, khương Viên Viên liền thấy cô, bước nhanh đi tới nói với cô: Tiểu Sơ Hạ, mẹ giới thiệu cho con hai người, đều là học thức cao, nhìn bên ngoài đều không sai.
An Sơ Hạ do dự mà gật đầu, một bên dì Trương vội vàng đi tới, cung kính nói: Thiếu phu nhân, người đem Phách Thiên giao cho tôi đi.
Đem Phách Thiên giao cho dì Trương xong, Khương Viên Viên lập tức liền kéo cô về phía hai người kia, hàn thuyên nửa ngày, Khương Viên Viên lại kéo cô gặp vài người khác, hơn một tiếng tiếp khách, cô cuối cùng cũng trốn được ra ngoài.
Cô phát hiện mình thật sự là không thích loại giao tiếp này.
Căn bản không có người chú ý tới nơi này bố trí là tốt hoặc là bất hảo, mọi người chỉ biết chú ý trước mặt mình người này có hay không cơ hội để lợi dụng, có đáng giá hay không nhận thức một phen.
Sao lại đứng ngoài này? giọng nói của Hàn Thất Lục đột ngột vang Lên, anh nghe thấy bên trong, vừa nhíu mày, không giận dữ nói: Mẹ anh đến em cũng tha định đưa em đi Lễ Chúc Mừng sao?
Đúng. An đầu Hạ gật đầu: Ba không thích làm tiệc tại nhà, thừa dịp ba không có ở nhà, mẹ vừa lúc có thể chơi đùa. Đúng rồi, anh từng bị sao?
Đã từng, xã lý tổ chức cùng đi ăn cơm chiều. Hàn Thất lục trả lời, ngó vào trong, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lôi cô đi về hướng phía đông.
Tập thể hình. Hàn Thất lục trả lời, không khỏi phân trần lôi cô đi.
Em không có ở đây mẹ nhất định sẽ đi tìm? An Sơ Hạ không chịu đi, muốn tránh tay anh nhưng sức lực của Hàn Thất Lục quá lớn, cô căn bản là vùng vẫy trong vô lực.
Sau khi đi tới phòng tập thể thao, Hàn Thất lục mới chịu buông tay cô ra. Thấy trên mặt cô có điểm do dự, rốt cục nhịn không được nói: Em không mang điện thoại di động sao? Mang theo nếu mẹ tìm em, nhất định sẽ gọi điện thoại. Đứng ở cửa do dự, còn không bằng ra kia ngồi.
Lời này hình như lại rất có lý, cô liền đi tiếp, ngồi ở nghỉ ngơi trên sofa, nhìn Hàn Thất Lục cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo thể thao đứng trên máy chạy bộ chạy.
Em nói anh điên rồi? An Sơ Hạ nhịn không được nói: Mới vừa huấn luyện trở về, anh còn tập thể hình. Không biết anh bị cái gì kích thích? Không phải là muốn luyện thành người mẫu nam cơ bụng 6 múi đấy chứ?
Hàn Thất Lục quay đầu liếc cô một cái: Em nghĩ có thể luyện cơ bụng bằng máy chạy bộ à?
Vậy anh...
Luyện thể lực. Hàn Thất Lục vừa chạy vừa nói: Đối phương chiến thuật rất lợi hại, Lý Nam suy nghĩ biện pháp đối phó bọn họ, nhưng là cần một thể lực thật tốt.
Anh mới vừa vừa nói xong, cửa phòng tập thể thao bị đẩy ra, người đi vào là Lưu Đông Vũ. Anh ta không nói lời nào liền cởi áo khoác, bên trong cũng là một chiếc áo thể thao.
Anh cũng tới luyện thể lực? An Sơ Hạ bắt chéo hai chân hỏi.
Lưu Đông Vũ trên dưới nhìn cô một cái, theo đó nói: Đúng vậy, cô làm sao mà biết?
Anh ý nói. An Sơ Hạ nhàn nhạt trả lời rồi hướng mắt nhìn Hàn Thất Lục.
Thì ra là như vậy. Lưu Đông Vũ bừng tỉnh, lại nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, nhịn không được nói: Sơ Hạ, tôi không thể không nói, dáng ngồi này của cô, quả thực là quá bá đạo! Tôi vẫn nghĩ cô là người cực kỳ thục nữ, càng không nghĩ tới lại sẽ ngồi như vậy...
Ngồi như vậy sẽ thoải mái. An Sơ Hạ nói xong, chớp mắt một cái.Tập thể hình gì gì đó, cô hoàn toàn không hứng thú.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, Hàn Thất Lục cùng Lưu Đông Vũ có tiết tấu chạy bộ giống như bài hát ru, trôi qua như vậy khiến ý thức cô dần dần trở nên mơ hồ.
Hắc ám, Ám Vô Thiên Nhật hắc ám, băng lãnh nước sông hướng nàng đánh úp lại.
Cô chuyển người mạnh, đụng phải một cái gì đó rất mềm.
An Sơ Hạ! Giọng nói Hàn Thất Lục đột nhiên truyền đến, vô cùng tức giận.
An Sơ Hạ bỗng dưng mở mắt, trước mặt là gương mặt của Hàn Thất Lục đang phát sáng. Nhưng Hàn Thất Lục, giờ phút này đang gắt gao nhìn chằm chằm tay cô. An Sơ Hạ theo bản năng nhìn theo ánh mắt Hàn Thất Lục.
A - - An Sơ Hạ hét lên một tiếng, nhanh chóng thu tay về.
Xấu hổ, tay cô cư nhiên đặt ở trên bộ phận kia! A di đà Phật, Ngã Phật Từ Bi! Sắc tức thị không, không tức thị sắc!
Hàn Thất Lục trừng mắt nhìn cô, nhắm hai mắt lại: Em mau ngủ tiếp đi, đừng lộn xộn, nếu muốn động về sau sẽ có cơ hội.
Mặt An Sơ Hạ nhanh chóng phiếm hồng, má như là phát họa đóa Hồng Vân, tức giận lại hừ lạnh một tiếng, nói giống như là cô cố ý đụng tới một cái kia! Cô rõ ràng là không cẩn thận nha?!
Tỉnh táo lại, cô mới chú ý tới chính mình không ngủ ở phòng tập thể thao, căn phòng bức tường đều làm từ các giá sách. Hẳn là cô tối hôm qua ngồi ở kia ngủ thiếp đi, sau đó Hàn Thất lục liền bế cô lên đây.
Theo anh đã lâu thấy việc này không phải một hai lần, nên hiện tại coi như không thấy gì, cực kì bình tĩnh.
Cô tìm di động ở một bên, xem đồng hồ, vừa lúc bảy giờ sáng.
Đêm qua cũng không biết Khương Viên Viên có biết cô ngủ ở đây hay không, lo lắng cô không tốt. Nghĩ nghĩ, An Sơ Hạ buông tha tiếp tục nghĩ, xoay người xuống giường, nhìn Hàn Thất lục nói: Em đi xuống.
Tám giờ ba mươi gọi anh. Hàn Thất Lục mơ hồ nói một câu, chuyển người lại tiếp tục ngủ.
Cô thong thả bước đến đại sảnh, sáng sớm không khí đặc biệt thanh tỉnh, xa xa có thể nhìn thấy Phách Thiên ở phòng nhỏ ăn bữa sáng.
Thiếu phu nhân, người đã dậy? Người rửa mặt chưa? dì Trương thấy cô bước tới,chào hỏi.
Quên mất, tôi đi lên. Cô nhấc chân muốn đi, bỗng nhiên dừng lại, hỏi dì Trương: Mẹ chưa thức dậy sao? Bà ấy biết tôi đêm qua ngủ ở đâu?
Biết. dì Trương trên mặt hiện lên vẻ tươi cười: Tối hôm qua phu nhân rất vui vẻ, uống rất nhiều, nên đến bây giờ còn chưa tỉnh, công tác của người không phải đã chấm dứt sao? Cho nên chúng tôi không gọi phu nhân tỉnh dậy.
Được. An Sơ Hạ gật đầu, nhấc chân rời khỏi.
Rửa mặt xong, rồi ăn bữa sáng sau đó nghỉ ngơi, thời gian không sai lệch lắm đến 8 giờ rưỡi, An Sơ Hạ vừa mới chuẩn bị đi gọi Hàn Thất Lục tỉnh dậy, xa xa lại nhìn thấy hướng đại sảnh bên này anh đã đi tới, hình như là chưa tỉnh ngủ bộ dáng.
Cô chạy tới vài bước, lớn tiếng hỏi: Thứ bảy anh dậy sớm như vậy làm gì?
Trường học gọi huấn luyện. Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói một câu, hướng trong đại sảnh đi đến: Dì Trương làm cho tôi bữa sáng a? Gọi người đen chiếc xe kia ra ngoài.
Được, các cô mau chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia dì Trương phân phó xong, vội vàng chạy ra ngoài.
Như thế nào thứ bảy cũng cần phải huấn luyện? An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi: Lúc trước không phải là muốn nghỉ ngơi nhiều sao?
Cuộc thi thì nghỉ ngơi nhiều, nhưng đây là trận đấu. Hàn Thất Lục uống một ngụm sữa đậu nành, quay đầu nhìn về phía cô: Em muốn cùng đi sao?
Không đi! An Sơ Hạ quyết đoán cự tuyệt, cuối tuần này cô vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà viết tiểu thuyết, vừa tới lại sợ bị người khác ở sau lưng nói ra nói vào bảo cô làm càn, thứ hai còn có thể viết thêm tiểu thuyết, miễn cho độc giả một cái thúc giục cô.
Hai ngày sinh hoạt cứ như vậy viết tiểu thuyết và cùng Khương Viên Viên đan áo len. Trong lúc cô bỏ thêm kia vài vị đại thần hiệu, chiếm được không ít chỉ điểm, lấy được lợi ích không nhỏ.
Tiểu Sơ Hạ, con ở nhà cùng mẹ hai ngày liền, lại phải muốn đi học, mẹ không nỡ! Ăn xong bữa sáng bọn anh mấy cái cùng Hàn quản gia lái xe quá lai, khương tròn tròn nước mắt ròng ròng địa ôm lấy nàng, kia kêu một cái không nỡ a.
Cô ấy cũng không phải ra trận, khóc cái gì? Hàn Thất lục trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn.
Khương Viên Viên lập tức liền có biểu tình đau thương, sau đó chống nạnh đi đến trước mặt Hàn Thất Lục: Đồ ranh con, con lại mông ngứa phải hay không?
An Sơ Hạ nhịn không được nở nụ cười, sắc mặt Hàn Thất Lục biến sắc, nhấc chân tránh ra.
Đối phó Khương Viên Viên, Hàn Thất Lục quả thực một biện pháp cũng không có.
Sáng hôm nay sương rất dày, tình hình giao thông không tốt, thời gian đến Tư Đế Lan đã còn sớm rồi. Nhưng mọi người cũng cùng thời gian này đên. Sau khi, cùng Hàn quản gia tạm biệt, An Sơ Hạ quyết đoán giữ chặt Hàn Thất Lục, thấp giọng nói: Đi mau đi mau...
Hẳn là tất cả đều biết về chuyện tình này rồi, nhưng cô không muốn lại bị mọi người đối xử thờ ơ và nhìn chằm chằm vào mình một lần nữa. Dù có là người mạnh mẽ, thì cũng không chịu được cảm giác bị xem thường đó.
Hàn Thất Lục nghi ngờ nhìn cô, coi thử biểu hiện của cô bây giờ có chút bối rối. Thấy như thế anh cũng hiểu là cô đang sợ hãi...
/914
|