Khuôn mặt Mã Cách biểu hiện cứng đờ, nhưng vẫn nói lại: Sơ Hạ vốn học tập tốt hơn tôi, tôi còn có việc, đi trước.
Cô ta nói xong, xoay người bước ra khỏi đám người.
Manh Tiểu Nam cũng theo đó đi ra ngoài, kích động nói với An Sơ Hạ: Sơ Hạ, cậu thi đạt hạng...
Tớ nghe thấy rồi. An Sơ Hạ nói một câu, liền gấp gáp kéo cô đi.
Tại sao phải gấp như vậy? Cậu có nghe thấy bọn họ khen cậu không? Nghe nói như vậy tớ cảm thấy thoải mái a! Manh Tiểu Nam tâm trạng phấn khích, thật giống như không phải mọi người khen ngợi An Sơ Hạ mà là đang khen ngợi cô.
Không nên nghe những lời dễ nghe đó. An Sơ Hạ vẻ mặt nghiêm túc nói, đợi cách xa đám người một khoảng, cô mới hỏi: Vừa rồi có phải cậu lại trêu chọc Mã Cách, phải không?
Tớ không có. Manh Tiểu Nam vẻ mặt thản nhiên: Tớ chỉ hỏi cô ta một câu như vậy thôi.
Cậu thật là! An Sơ Hạ nhéo mũi cô một cái, bất đắc dĩ nói: Cậu lại trêu chọc cô ta như vậy. Thêm một việc không bằng ít đi một việc, cô ta tâm tình không tốt, lại ở trong bóng tối ngầm hãm hại chúng ta, tớ cũng không dễ dàng đối phó với cô ta rồi.
Manh Tiểu Nam gật đầu liên tục: Tớ biết sai rồi! Về sau sẽ không như vậy, Sơ Hạ lão đại cậu không nên tức giận!
An Sơ Hạ không nhịn được thở dài một hơi.
Tuy nhiên, bây giờ mọi người đều đang nói cô lợi hại, thế nhưng cô cũng không có giành được hạng nhất để có thể huỷ bỏ xử phạt, trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát.
Trường học này là một nơi có thể ngồi lê đôi mách với vận tốc ánh sáng, dường như đến giữa trưa, toàn bộ trường học đều đã lan truyền tin tức An Sơ Hạ bị điểm 0 môn Toán học vẫn đạt được hạng mười. An Sơ Hạ lập tức từ vị trí thần thi hạng nhất học kì, được vinh danh thành thần thi của cả học viện Tư Đế Lan.
Tốt, mọi người nghỉ ngơi mười phút! Lý Nam thổi còi, rồi nói.
Thành viên câu lạc bộ bóng rổ nhao nhao tìm đến chỗ nghỉ ngơi trong khu huấn luyện. Bắt đầu từ mấy ngày hôm nay, câu lạc bộ bóng rổ thực hiện nghi thức bế quan huấn luận, ngoài thành viên không ai có thể bước vào. Việc này là chiến thuật chống đối với trường trung học Buông Lập của Lý Nam, vì phòng ngừa để lộ bí mật, cô đã nghĩ ra biện pháp này, để phòng Buông Lập thay đổi chiến thuật của bọn họ.
Thất Lục! Tiêu Minh Lạc vô cùng căng thẳng cầm điện thoại di động chạy đến bên người Hàn Thất Lục, đưa di động cho anh, nói: Cậu mau nhìn xem tòa soạn báo công bố tin tức mới nhất! Kì thi năm môn Sơ Hạ đạt được hạng mười! Thật đáng sợ!
Khuôn mặt Hàn Thất Lục kinh ngạc, nhìn qua màn hình di động, tin tức mới nhất đầu tiên rõ ràng là hình ảnh bảng điểm kì thi lần này của An Sơ Hạ. Anh biết thành tích của An Sơ Hạ từ trước đến nay rất tốt, nhưng không nghĩ rằng dù môn Toán bị 0 điểm, cô còn có thể đạt được hạng mười!
Đáng sợ. Hàn Thất Lục khóe miệng giật giật... một cái, trả lại điện thoại di động cho Tiêu Minh Lạc.
Đúng rồi, có việc tôi muốn trao đổi cùng cậu một chút. Lý Nam đi tới, nhìn Hàn Thất lục nói: Thời gian thi đấu cụ thể của chúng ta là vào lúc ba giờ chiều ngày thứ Sáu, địa điểm thi đấu tại sân thể thao của trường trung học kia, cái này tất cả mọi người đã biết chưa?
Rồi. Hàn Thất Lục gật đầu.
Ngoài ra vẫn còn một việc, là đội cổ động viên. Chúng ta đều biết là, trước kia hình như không có đội cổ động. Cho nên tôi tính toán qua câu lạc bộ Hip-hop mượn vài người, cậu thấy ai tốt mau tiến cử? Lý Nam ngồi xuống một bên, hỏi xong tiện tay với lấy chai nước uống.
An Sơ Hạ.
Hàn Thất lục nhàn nhạt phun ra ba chữ.
Phốc... Lý Nam đang uống nước đột nhiên phun ra, cô lau miệng, bất đắc dĩ quay sang nói với Hàn Thất Lục: Tôi hỏi là người của câu lạc bộ Hip-hop.
An Sơ Hạ. Hàn Thất lục vẫn trả lời như vậy.
Lý Nam bất đắc dĩ phất tay: Vậy đi, có thể mang cô ấy theo, nhưng không thể làm thành viên đội cổ động, có thể bổ sung làm đội viên hậu cần. Đội cổ động viên vẫn cần người câu lạc bộ vũ đạo hoặc là câu lạc bộ Hip-hop đến. Chuyện này quyết định như vậy đi?
Hàn Thất Lục vừa muốn gật đầu, Tiêu Minh Lạc đột nhiên sát lại, một đôi mắt đào hoa nheo lại, cười hì hì nói: Huấn luyện viên Nam Nam yêu quý, có thể đem Giang Nam nhà tôi theo không? Nếu cô ấy đến, hò hét có thể so sánh với loa phát thanh, hãy tin tưởng tôi!
... Lý Nam nghe thấy liền sửng sốt, đành phải thỏa hiệp: Coi như tôi sợ hai người các anh, vậy chuyện này quyết định như vậy định.
Yessss!!! Tiêu Minh Lạc cười hì hì đồng ý.
Tại phòng học lớp A.
Nghỉ trưa kết thúc, tiết 1 chính là tiết của giáo viên chủ nhiệm lớp, bây giờ bà rút cuộc theo tiếng chuông vào lớp bước vào cửa, cầm trong tay một tập bảng điểm.
Vừa vào cửa, bà liền hỏi: Thành tích tất cả mọi người đã nhìn thấy chưa?
Nhìn thấy rồi ạ!
Chưa nhìn thấy ạ!
Mọi người trả lời tương đối hỗn loạn, chủ nhiệm lớp đẩy kính, nói: Tôi bây giờ thông báo thành tích với mọi người. Hạng nhất là Mã Cách, nhưng đáng nhắc đến nhất là bạn học Sơ Hạ, tình huống này mọi người cũng rõ ràng rồi, bài thi môn Toán bị 0 điểm mà vẫn có thể đạt được thành tích này quả thật là không dễ dàng. Tuy nhiên, tôi ở đây cũng cần phải lưu ý với mọi người một chút, đó chính là, kì thi sau này, tuyệt đối không nên gian lận, đương nhiên, hỗ trợ người khác cũng là gian lân. Tốt, Hạng ba...
Không ai chú ý tới, đôi mắt Mã Cách dần trở nên sắc lạnh.
Vì sao mặc dù là cô ta đứng hạng nhất, ánh mắt mọi người vẫn nhìn về phía An Sơ Hạ, vinh quang vẫn thuộc về An Sơ Hạ?
Cô ta không cam lòng! Không cam lòng!
Thời gian một ngày trôi qua, rút cuộc câu lạc bộ bóng rổ cũng công bố danh sách đội viên trúng tuyển vào đội cổ động vào sáng thứ Sáu.
Sơ Hạ, mau nhìn xem. Trong giờ giảng bài, Giang Nam đột nhiên chạy tới đưa điện thoại di động cho cô.
An Sơ Hạ dừng bút, cầm lấy di động, người gửi tin nhắn là Hứa Niệm Niệm, Hứa Niệm Niệm gửi một tấm hình, trên đó là danh sách trúng cử đội cổ động. Cô cùng Manh Tiểu Nam đều bị bắt làm hậu cần đi theo câu lạc bộ bóng rổ đến Buông Lập, chuyện này trái lại không ngoài nằm ngoài ý muốn của cô, Hàn Thất Lục là Đội trưởng, Tiêu Minh Lạc cũng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ, mang cả hai người bọn cô theo là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng, trên danh sách còn viết đội cổ động còn có vài người khác: Hứa Niệm Niệm, Mạc Hân Vi, Hoàn Tử, Mã Cách, Đỗ Giản Nhiên...
Nhưng người phía trước đều không nằm ngoài ý muốn của cô, nhưng Mã Cách và Đỗ Giản Nhiên cũng xuất hiện ở trên danh sách, cô không thật sự không ngờ.
Tớ đã hỏi qua, hai người bọn họ gần đây mới gia nhập câu lạc bộ Hip-hop, hình như bình thường luyện tập rất cực khổ, cho nên bây giờ bị Đội trưởng câu lạc bộ Hip-hop tuyển chọn làm cổ động viên.
Chuyện này là Hứa Niệm Niệm đề nghị, vì không muốn làm Mã Cách và Đỗ Giản Nhiên chú ý, Hứa Niệm Niệm sẽ liên hệ với các cô qua máy tính hoặc điện thoại di động, trái lại cũng thuận tiện.
Có muốn nói với Thất Lục thiếu gia một chút hay không, để cho anh ấy đá hai người bọn họ đi? Manh Tiểu Nam nhỏ giọng nói: Không biết vì sao, nghe thấy tin tức hai người bọn họ đi theo tớ liền có cảm giác cực kỳ xấu, giống như là... Sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Không cần. An Sơ Hạ lắc đầu: Làm như vậy quá lộ liễu rồi, Hàn Thất Lục cũng sẽ bị dèm pha. Còn nữa, lần này là trường chúng ta thi đấu với trung học Buông Lập, cô ta cũng không có cách gì động thủ. Hơn nữa, chúng ta ở đội hậu cần, hoàn toàn có thể theo dõi bọn họ bất cứ lúc nào, còn có Hứa Niệm Niệm, có thể giúp chúng ta giám sát bọn họ, không có sao đâu.
Vậy được rồi. Manh Tiểu Nam gật đầu, rồi tránh đi.
Tớ nghe nói trung học Buông Lập soái ca rất nhiều, tớ còn đi báo danh, không nghĩ rằng họ căn bản chỉ tuyển chọn câu lạc bộ vũ đạo và câu lạc bộ Hip-hop. Phỉ Lỵ Á cùng một bạn học khác đi đến, tâm trạng buồn bã.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu làm bài tập.
Kỳ thật, cũng không phải cô cực kỳ hi vọng đi Buông Lập, nhưng Manh Tiểu Nam đã sớm nói muốn đi cùng cô, sau khi biết danh sách, cô cũng không có ý kiến nữa.
Ăn cơm xong, cô cùng Manh Tiểu Nam đi đến câu lạc bộ bóng rổ. Các cô đến cực kỳ sớm, hiện trường ngoại trừ thành viên câu lạc bộ bóng rổ và Lý Nam, chỉ có Đỗ Giản Nhiên. Thành viên câu lạc bộ bóng rổ đang thu dọn đồ đạc, ánh mắt Đỗ Giản Nhiên vẫn còn rơi vào trên người Hàn Thất Lục.
Nhìn thấy không, con tiểu tiện nhân kia đang nhìn chằm chằm vào Thất Lục thiếu gia! Manh Tiểu Nam tràn đầy phẫn nộ nói.
Nhìn ai là quyền tự do của cô ta, cậu đừng kích động. Bản tính cô ta không hư hỏng, chỉ là... bị Mã Cách chỉ dường dẫn lối mà thôi. Nếu có thể trở thành bạn bè với cô ta, lúc đó chẳng phải bớt được một kẻ địch hay sao? Cô nói xong vỗ vai Manh Tiểu Nam, đi tới một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống.
Manh Tiểu Nam đành phải kìm nén tính tình, ngồi xuống theo An Sơ Hạ.
Không bao lâu sau, những người khác cũng đến đó, nơi này cách trường trung học Buông Lập kỳ thật cũng không chỉ vài bước chân, nhưng trường đã chuẩn bị xe riêng của trường.
Vừa lên xe, cô vừa định gọi Manh Tiểu Nam ngồi cùng một chỗ với mình, nhưng Hàn Thất Lục lại hành động trước một bước ngồi xuống bên cạnh cô, thêm nữa còn làm bộ như Anh cực kỳ đứng đắn .
Anh cảm thấy chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng? An Sơ Hạ nhịn không được hỏi.
Hàn Thất Lục nhàn nhạt lườm cô một cái: Không thắng, Hàn Thất Lục này sẽ đi bộ về.
Kiêu ngạo!
An Sơ Hạ nhếch khóe môi, mỉm cười nói: Làm sao bây giờ? Em đã hi vọng trường chúng ta thắng, nhưng bây giờ lại hi vọng anh thật sự đi bộ về...
Hàn Thất Lục trừng mắt nhìn cô, im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới cất tiếng: Sau khi đến sân bãi thì em chỉ cần ngồi ở băng ghế dự bị là được rồi, không cần chạy lung tung, công việc dùng đến sức lực bọn họ đều sẽ làm, thời điểm nghỉ ngơi giữa trận đấu, em phụ trách đưa khăn mặt cho anh là được rồi.
Thế nhưng em đi Buông Lập chính là làm hậu cần, vì sao cái gì cũng không cho em làm? An Sơ Hạ nhịn không được nói.
Hàn Thất lục bất đắc dĩ địa thở dài: Em... Ngốc!
Cô còn lâu mới ngốc!
An Sơ Hạ một bĩu môi, không nói nữa.
Chiếc xe rất nhanh lái vào cổng trường Buông Lập, Buông Lập cũng không có khí chất như học viện Tư Đế Lan, nhưng diện tích tương đối lớn, vẫn là trường trung học bậc nhất thành phố A, tỉ lệ học sinh đỗ vào cao đẳng và đại học cao hơn Tư Đế Lan gấp bội. Nhưng hầu hết học sinh của Tư Đế Lan đều sẽ đi du học nước ngoài.
Bởi vì chuyện này, học sinh hai trường đều coi thường nhau. Bây giờ trung học Buông Lập lại trực tiếp gửi chiến thư cho câu lạc bộ bóng rổ học viện Tư Đế Lan.
Có thể nói, trận đấu này, liên quan đến danh tiếng của hai trường. Ban lãnh đạo của hai trường hình như chỉ coi đây là trận đấu bình thường, nhưng kỳ thật đều chú ý đến cuộc tranh tài này. Nếu không, Tư Đế lan cũng không nhắm đến Lý Nam - - một huấn luyện viên tạo ra một thế hệ mới cho câu lạc bộ bóng rổ.
Hoan nghênh câu lạc bộ bóng rổ học viện Tư Đế Lan đến trường chúng tôi tham dự trận đấu!
Vừa đi xuống xe, những người bên ngoài xếp thành hai hàng dài cùng nhau hô vang khẩu hiệu này. Ngay sau đó, tất cả bọn họ đều di chuyển ánh mắt nhìn từng người một đang bước xuống xe.
Cô ta nói xong, xoay người bước ra khỏi đám người.
Manh Tiểu Nam cũng theo đó đi ra ngoài, kích động nói với An Sơ Hạ: Sơ Hạ, cậu thi đạt hạng...
Tớ nghe thấy rồi. An Sơ Hạ nói một câu, liền gấp gáp kéo cô đi.
Tại sao phải gấp như vậy? Cậu có nghe thấy bọn họ khen cậu không? Nghe nói như vậy tớ cảm thấy thoải mái a! Manh Tiểu Nam tâm trạng phấn khích, thật giống như không phải mọi người khen ngợi An Sơ Hạ mà là đang khen ngợi cô.
Không nên nghe những lời dễ nghe đó. An Sơ Hạ vẻ mặt nghiêm túc nói, đợi cách xa đám người một khoảng, cô mới hỏi: Vừa rồi có phải cậu lại trêu chọc Mã Cách, phải không?
Tớ không có. Manh Tiểu Nam vẻ mặt thản nhiên: Tớ chỉ hỏi cô ta một câu như vậy thôi.
Cậu thật là! An Sơ Hạ nhéo mũi cô một cái, bất đắc dĩ nói: Cậu lại trêu chọc cô ta như vậy. Thêm một việc không bằng ít đi một việc, cô ta tâm tình không tốt, lại ở trong bóng tối ngầm hãm hại chúng ta, tớ cũng không dễ dàng đối phó với cô ta rồi.
Manh Tiểu Nam gật đầu liên tục: Tớ biết sai rồi! Về sau sẽ không như vậy, Sơ Hạ lão đại cậu không nên tức giận!
An Sơ Hạ không nhịn được thở dài một hơi.
Tuy nhiên, bây giờ mọi người đều đang nói cô lợi hại, thế nhưng cô cũng không có giành được hạng nhất để có thể huỷ bỏ xử phạt, trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát.
Trường học này là một nơi có thể ngồi lê đôi mách với vận tốc ánh sáng, dường như đến giữa trưa, toàn bộ trường học đều đã lan truyền tin tức An Sơ Hạ bị điểm 0 môn Toán học vẫn đạt được hạng mười. An Sơ Hạ lập tức từ vị trí thần thi hạng nhất học kì, được vinh danh thành thần thi của cả học viện Tư Đế Lan.
Tốt, mọi người nghỉ ngơi mười phút! Lý Nam thổi còi, rồi nói.
Thành viên câu lạc bộ bóng rổ nhao nhao tìm đến chỗ nghỉ ngơi trong khu huấn luyện. Bắt đầu từ mấy ngày hôm nay, câu lạc bộ bóng rổ thực hiện nghi thức bế quan huấn luận, ngoài thành viên không ai có thể bước vào. Việc này là chiến thuật chống đối với trường trung học Buông Lập của Lý Nam, vì phòng ngừa để lộ bí mật, cô đã nghĩ ra biện pháp này, để phòng Buông Lập thay đổi chiến thuật của bọn họ.
Thất Lục! Tiêu Minh Lạc vô cùng căng thẳng cầm điện thoại di động chạy đến bên người Hàn Thất Lục, đưa di động cho anh, nói: Cậu mau nhìn xem tòa soạn báo công bố tin tức mới nhất! Kì thi năm môn Sơ Hạ đạt được hạng mười! Thật đáng sợ!
Khuôn mặt Hàn Thất Lục kinh ngạc, nhìn qua màn hình di động, tin tức mới nhất đầu tiên rõ ràng là hình ảnh bảng điểm kì thi lần này của An Sơ Hạ. Anh biết thành tích của An Sơ Hạ từ trước đến nay rất tốt, nhưng không nghĩ rằng dù môn Toán bị 0 điểm, cô còn có thể đạt được hạng mười!
Đáng sợ. Hàn Thất Lục khóe miệng giật giật... một cái, trả lại điện thoại di động cho Tiêu Minh Lạc.
Đúng rồi, có việc tôi muốn trao đổi cùng cậu một chút. Lý Nam đi tới, nhìn Hàn Thất lục nói: Thời gian thi đấu cụ thể của chúng ta là vào lúc ba giờ chiều ngày thứ Sáu, địa điểm thi đấu tại sân thể thao của trường trung học kia, cái này tất cả mọi người đã biết chưa?
Rồi. Hàn Thất Lục gật đầu.
Ngoài ra vẫn còn một việc, là đội cổ động viên. Chúng ta đều biết là, trước kia hình như không có đội cổ động. Cho nên tôi tính toán qua câu lạc bộ Hip-hop mượn vài người, cậu thấy ai tốt mau tiến cử? Lý Nam ngồi xuống một bên, hỏi xong tiện tay với lấy chai nước uống.
An Sơ Hạ.
Hàn Thất lục nhàn nhạt phun ra ba chữ.
Phốc... Lý Nam đang uống nước đột nhiên phun ra, cô lau miệng, bất đắc dĩ quay sang nói với Hàn Thất Lục: Tôi hỏi là người của câu lạc bộ Hip-hop.
An Sơ Hạ. Hàn Thất lục vẫn trả lời như vậy.
Lý Nam bất đắc dĩ phất tay: Vậy đi, có thể mang cô ấy theo, nhưng không thể làm thành viên đội cổ động, có thể bổ sung làm đội viên hậu cần. Đội cổ động viên vẫn cần người câu lạc bộ vũ đạo hoặc là câu lạc bộ Hip-hop đến. Chuyện này quyết định như vậy đi?
Hàn Thất Lục vừa muốn gật đầu, Tiêu Minh Lạc đột nhiên sát lại, một đôi mắt đào hoa nheo lại, cười hì hì nói: Huấn luyện viên Nam Nam yêu quý, có thể đem Giang Nam nhà tôi theo không? Nếu cô ấy đến, hò hét có thể so sánh với loa phát thanh, hãy tin tưởng tôi!
... Lý Nam nghe thấy liền sửng sốt, đành phải thỏa hiệp: Coi như tôi sợ hai người các anh, vậy chuyện này quyết định như vậy định.
Yessss!!! Tiêu Minh Lạc cười hì hì đồng ý.
Tại phòng học lớp A.
Nghỉ trưa kết thúc, tiết 1 chính là tiết của giáo viên chủ nhiệm lớp, bây giờ bà rút cuộc theo tiếng chuông vào lớp bước vào cửa, cầm trong tay một tập bảng điểm.
Vừa vào cửa, bà liền hỏi: Thành tích tất cả mọi người đã nhìn thấy chưa?
Nhìn thấy rồi ạ!
Chưa nhìn thấy ạ!
Mọi người trả lời tương đối hỗn loạn, chủ nhiệm lớp đẩy kính, nói: Tôi bây giờ thông báo thành tích với mọi người. Hạng nhất là Mã Cách, nhưng đáng nhắc đến nhất là bạn học Sơ Hạ, tình huống này mọi người cũng rõ ràng rồi, bài thi môn Toán bị 0 điểm mà vẫn có thể đạt được thành tích này quả thật là không dễ dàng. Tuy nhiên, tôi ở đây cũng cần phải lưu ý với mọi người một chút, đó chính là, kì thi sau này, tuyệt đối không nên gian lận, đương nhiên, hỗ trợ người khác cũng là gian lân. Tốt, Hạng ba...
Không ai chú ý tới, đôi mắt Mã Cách dần trở nên sắc lạnh.
Vì sao mặc dù là cô ta đứng hạng nhất, ánh mắt mọi người vẫn nhìn về phía An Sơ Hạ, vinh quang vẫn thuộc về An Sơ Hạ?
Cô ta không cam lòng! Không cam lòng!
Thời gian một ngày trôi qua, rút cuộc câu lạc bộ bóng rổ cũng công bố danh sách đội viên trúng tuyển vào đội cổ động vào sáng thứ Sáu.
Sơ Hạ, mau nhìn xem. Trong giờ giảng bài, Giang Nam đột nhiên chạy tới đưa điện thoại di động cho cô.
An Sơ Hạ dừng bút, cầm lấy di động, người gửi tin nhắn là Hứa Niệm Niệm, Hứa Niệm Niệm gửi một tấm hình, trên đó là danh sách trúng cử đội cổ động. Cô cùng Manh Tiểu Nam đều bị bắt làm hậu cần đi theo câu lạc bộ bóng rổ đến Buông Lập, chuyện này trái lại không ngoài nằm ngoài ý muốn của cô, Hàn Thất Lục là Đội trưởng, Tiêu Minh Lạc cũng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ, mang cả hai người bọn cô theo là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng, trên danh sách còn viết đội cổ động còn có vài người khác: Hứa Niệm Niệm, Mạc Hân Vi, Hoàn Tử, Mã Cách, Đỗ Giản Nhiên...
Nhưng người phía trước đều không nằm ngoài ý muốn của cô, nhưng Mã Cách và Đỗ Giản Nhiên cũng xuất hiện ở trên danh sách, cô không thật sự không ngờ.
Tớ đã hỏi qua, hai người bọn họ gần đây mới gia nhập câu lạc bộ Hip-hop, hình như bình thường luyện tập rất cực khổ, cho nên bây giờ bị Đội trưởng câu lạc bộ Hip-hop tuyển chọn làm cổ động viên.
Chuyện này là Hứa Niệm Niệm đề nghị, vì không muốn làm Mã Cách và Đỗ Giản Nhiên chú ý, Hứa Niệm Niệm sẽ liên hệ với các cô qua máy tính hoặc điện thoại di động, trái lại cũng thuận tiện.
Có muốn nói với Thất Lục thiếu gia một chút hay không, để cho anh ấy đá hai người bọn họ đi? Manh Tiểu Nam nhỏ giọng nói: Không biết vì sao, nghe thấy tin tức hai người bọn họ đi theo tớ liền có cảm giác cực kỳ xấu, giống như là... Sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Không cần. An Sơ Hạ lắc đầu: Làm như vậy quá lộ liễu rồi, Hàn Thất Lục cũng sẽ bị dèm pha. Còn nữa, lần này là trường chúng ta thi đấu với trung học Buông Lập, cô ta cũng không có cách gì động thủ. Hơn nữa, chúng ta ở đội hậu cần, hoàn toàn có thể theo dõi bọn họ bất cứ lúc nào, còn có Hứa Niệm Niệm, có thể giúp chúng ta giám sát bọn họ, không có sao đâu.
Vậy được rồi. Manh Tiểu Nam gật đầu, rồi tránh đi.
Tớ nghe nói trung học Buông Lập soái ca rất nhiều, tớ còn đi báo danh, không nghĩ rằng họ căn bản chỉ tuyển chọn câu lạc bộ vũ đạo và câu lạc bộ Hip-hop. Phỉ Lỵ Á cùng một bạn học khác đi đến, tâm trạng buồn bã.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu làm bài tập.
Kỳ thật, cũng không phải cô cực kỳ hi vọng đi Buông Lập, nhưng Manh Tiểu Nam đã sớm nói muốn đi cùng cô, sau khi biết danh sách, cô cũng không có ý kiến nữa.
Ăn cơm xong, cô cùng Manh Tiểu Nam đi đến câu lạc bộ bóng rổ. Các cô đến cực kỳ sớm, hiện trường ngoại trừ thành viên câu lạc bộ bóng rổ và Lý Nam, chỉ có Đỗ Giản Nhiên. Thành viên câu lạc bộ bóng rổ đang thu dọn đồ đạc, ánh mắt Đỗ Giản Nhiên vẫn còn rơi vào trên người Hàn Thất Lục.
Nhìn thấy không, con tiểu tiện nhân kia đang nhìn chằm chằm vào Thất Lục thiếu gia! Manh Tiểu Nam tràn đầy phẫn nộ nói.
Nhìn ai là quyền tự do của cô ta, cậu đừng kích động. Bản tính cô ta không hư hỏng, chỉ là... bị Mã Cách chỉ dường dẫn lối mà thôi. Nếu có thể trở thành bạn bè với cô ta, lúc đó chẳng phải bớt được một kẻ địch hay sao? Cô nói xong vỗ vai Manh Tiểu Nam, đi tới một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống.
Manh Tiểu Nam đành phải kìm nén tính tình, ngồi xuống theo An Sơ Hạ.
Không bao lâu sau, những người khác cũng đến đó, nơi này cách trường trung học Buông Lập kỳ thật cũng không chỉ vài bước chân, nhưng trường đã chuẩn bị xe riêng của trường.
Vừa lên xe, cô vừa định gọi Manh Tiểu Nam ngồi cùng một chỗ với mình, nhưng Hàn Thất Lục lại hành động trước một bước ngồi xuống bên cạnh cô, thêm nữa còn làm bộ như Anh cực kỳ đứng đắn .
Anh cảm thấy chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng? An Sơ Hạ nhịn không được hỏi.
Hàn Thất Lục nhàn nhạt lườm cô một cái: Không thắng, Hàn Thất Lục này sẽ đi bộ về.
Kiêu ngạo!
An Sơ Hạ nhếch khóe môi, mỉm cười nói: Làm sao bây giờ? Em đã hi vọng trường chúng ta thắng, nhưng bây giờ lại hi vọng anh thật sự đi bộ về...
Hàn Thất Lục trừng mắt nhìn cô, im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới cất tiếng: Sau khi đến sân bãi thì em chỉ cần ngồi ở băng ghế dự bị là được rồi, không cần chạy lung tung, công việc dùng đến sức lực bọn họ đều sẽ làm, thời điểm nghỉ ngơi giữa trận đấu, em phụ trách đưa khăn mặt cho anh là được rồi.
Thế nhưng em đi Buông Lập chính là làm hậu cần, vì sao cái gì cũng không cho em làm? An Sơ Hạ nhịn không được nói.
Hàn Thất lục bất đắc dĩ địa thở dài: Em... Ngốc!
Cô còn lâu mới ngốc!
An Sơ Hạ một bĩu môi, không nói nữa.
Chiếc xe rất nhanh lái vào cổng trường Buông Lập, Buông Lập cũng không có khí chất như học viện Tư Đế Lan, nhưng diện tích tương đối lớn, vẫn là trường trung học bậc nhất thành phố A, tỉ lệ học sinh đỗ vào cao đẳng và đại học cao hơn Tư Đế Lan gấp bội. Nhưng hầu hết học sinh của Tư Đế Lan đều sẽ đi du học nước ngoài.
Bởi vì chuyện này, học sinh hai trường đều coi thường nhau. Bây giờ trung học Buông Lập lại trực tiếp gửi chiến thư cho câu lạc bộ bóng rổ học viện Tư Đế Lan.
Có thể nói, trận đấu này, liên quan đến danh tiếng của hai trường. Ban lãnh đạo của hai trường hình như chỉ coi đây là trận đấu bình thường, nhưng kỳ thật đều chú ý đến cuộc tranh tài này. Nếu không, Tư Đế lan cũng không nhắm đến Lý Nam - - một huấn luyện viên tạo ra một thế hệ mới cho câu lạc bộ bóng rổ.
Hoan nghênh câu lạc bộ bóng rổ học viện Tư Đế Lan đến trường chúng tôi tham dự trận đấu!
Vừa đi xuống xe, những người bên ngoài xếp thành hai hàng dài cùng nhau hô vang khẩu hiệu này. Ngay sau đó, tất cả bọn họ đều di chuyển ánh mắt nhìn từng người một đang bước xuống xe.
/914
|