Edit: La Pluie
Beta: @anhduong2506
Thật vậy sao? An Sơ Hạ nghi ngờ hỏi, tỏ vẻ như không tin lời Manh Tiểu Nam nói.
Manh Tiểu Nam sách một tiếng, nói: Tớ còn có thể lừa cậu hay sao? Đi, hét lên cùng tớ. Chúng ta tốt nghiệp rồi!!
Âm thanh văng vẳng từ ngọn núi đối diện lập tức vang lại...
Đến cậu rồi! Manh Tiểu Nam vỗ vào lưng cô một cái, ý bảo cô cũng hét lên.
Cô do dự một chút, cuối cùng đem hai tay làm thành chiếc loa phóng thanh trên miệng, hét lớn: Chúng ta tốt nghiệp rồi!
Phía đối diện truyền đến âm thanh nhỏ rời rạc.
Manh Tiểu Nam dậm chân một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: Câu đây là đang nói chuyện à, thế cũng gọi là hét hay sao? Hét lớn lên một chút, giọng nói của cậu đều nuốt hết xuống cổ họng phải không?
La hét om xòm không phải cô không làm được, chỉ là...hôm nay có rất nhiều người đến dã ngoại trên đỉnh đồi này.
Mặc kệ đi!
Cô khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, ra sức hướng tới ngọn núi đối diện hét: Chúng ta! Tốt nghiệp rồi!
Chúng ta tốt nghiệp, rốt cục cũng đợi được đến ngày này.
Tất cả khó khăn vất và đều kết thúc ở ngày hôm nay, về sau xung quanh sẽ là vòng quay mới, một cuộc sống mới.
Điều này dường như có phần đáng sợ, nhưng hẳn là cô sẽ không bao giờ lùi bước.
Đến đây nào, cuộc sống Đại học!
Bất luận tương lai không biết còn bao nhiêu khó khăn, bất luận còn bao nhiêu giọt lệ phải lăn dài trên má, cô cũng sẽ không lùi bước, dũng cảm tiến lên!
Vô số lần bạn học tụ tập hàn huyên, party tốt nghiệp qua đi, cuối cùng danh sách trúng tuyển lần một cũng được công bố. Tại thời điểm công bố điểm thi, cô đã sớm dự đoán được mình đủ điểm vào Đại học A, nhưng là thời khắc này cô không nhịn được tâm trạng vẫn căng thẳng.
Đừng căng thẳng, điểm số của em cao hơn hai mươi mốt bậc. Giọng nói sâu xa của Hàn Thất Lục nhẹ nhàng vang lên. Sáng sớm anh đã lên mạng kiểm tra trực tuyến, anh và cô cùng trúng tuyển rồi.
Còn Tiêu Minh Lạc sẽ cùng Manh Tiểu Nam đi du học nước ngoài. Toán học là thiếu sót cũng là điểm yếu của Manh Tiểu Nam. Với điểm số ấy, nếu không đi du học, thật sự là không tưởng tượng được. Cho nên Tiêu lão thái gia sớm đã sắp xếp cô ấy và Tiêu Minh Lạc cùng nhau ra nước ngoài học tập.
Em nói này, Hàn Thất Lục, anh không thể để cho em tự xem sao? An Sơ Hạ tức giận ném con búp bê trong tay đến đó.
Hàn Thất Lục linh hoạt né sang một bên, nhanh chóng chạy thoát thân ra ngoài, An Sơ Hạ vội vàng đuổi theo, thề phải đánh anh thừa sống thiếu chết.
Kì nghỉ hè vô ưu vô lo nhất, cũng trôi qua rất nhanh.
Khi cô bước xuống khỏi chiếc xe được Khương Quốc Lập sắp xếp, đứng trước cửa Đại học A kia, trong một khoảnh khắc đôi mắt cô không nhịn được đỏ lên.
Mẹ, con đã thực hiện được giấc mơ của mẹ rồi, mẹ có thấy không?
Hàn thiếu gia, An tiểu thư, hành lý của hai vị tôi đã mang đến kí túc xá rồi, có chuyện gì, bất cứ thời gian nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi phải về trước nhận lệnh rồi. Người của Khương quốc lập lễ phép nói vài câu như vậy, rồi lên xe rời đi.
Vẫn còn mơ sao? Hàn Thất Lục cốc mạnh một cái lên trán cô.
Cơn đau đột ngột kéo đến khiến cô hít một hơi thật sâu để điều hoà không khí, vội vàng bưng kín trán mình, tức giận trừng mắt liếc nhìn Hàn Thất Lục một cái: Anh làm gì vậy?!
Không cứng rắn, làm sao khiến em hoàn hồn! Đi thôi, tới ký túc xá xem xem, quân nhân bọn họ đều là người thô kệch, cho nên đồ đạc chúng ta vẫn nên sắp xếp lại. Hàn Thất Lục nói xong, thở dài một hơi nói: Em nói xem, phải chi chú đừng giúp chúng ta thì tốt hơn? Nếu chú không nói bên này chú sẽ sắp xếp thỏa đáng, Hàn quản gia sẽ dẫn người đi theo chúng ta, nói như vậy, đồ đạc chúng ta còn phải tự dọn dẹp sao?
Đại thiếu gia! An Sơ Hạ thật sự nghe không vào, nói từng chữ từng câu: Anh thật sự là chó tính! Người ta đã giúp anh di chuyển nhiều đồ đạc như vậy đến ký túc xá, anh nói một câu tốt đẹp không được sao? Sắp xếp lại đồ đạc anh sẽ chết à?
Sẽ chết! Hàn Thất Lục thành thật nói, bỗng nhiên ghé sát vào cô, cười hì hì nói nhỏ: Chi bằng, em đến đó giúp anh sắp xếp nhé?
Cô hít sâu một hơi, dồn khí đan điền: Cút!
Đại học A có diện tích rất lớn, ký túc xá nam nữ cách nhau một sân bóng chuyền cùng hai hàng cây xanh. Mỗi căn phòng chỉ giành cho hai người, trong phòng có nhà vệ sinh, ban công, mức độ sang trọng, dường như có thể chiến thắng bất cứ trường Đại học nào trên khắp cả nước.
Ngược lại so sánh với Tư Đế Lan, vẫn còn kém hơn một chút.
Cô vừa vào đến cửa phòng ngủ, một ống pháo giấy nổ tung ngay trước mặt, những mảnh giấy màu nhỏ xíu rơi đầy trên đầu cô.
Ngay tại thời điểm cô vẫn không rõ đầu đuôi sự việc, một bóng người bổ nhào lên, ôm chầm lấy cổ cô.
Cô làm gì vậy... Theo bản năng cô đẩy người kia ra, đối phương cực kì vô tội buông cô ra.
Tớ chào đón cậu, a... Đối phương là một cô gái có mái tóc xoăn, kiểu tóc rất giống nữ chính trong phim Ngôi nhà hạnh phúc. Tuy nhiên cô ấy thắt lại thành vài bím tóc, như thế có vẻ khiến nó đỡ rối tung.
An Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, nhìn cô hỏi: Cậu là bạn cùng phòng của tớ? Cảm xúc của nữ sinh kia lập tức khôi phục bình thường, cười hì hì nói: Đúng rồi! Nếu cậu không đi nhầm phòng mà nói. Tớ tên là Đinh Mộng Viên, rất hân hạnh được biết cậu, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn!
Không đợi An Sơ Hạ trả lời, Đinh Mộng Viên tiếp tục nói: Vừa rồi giúp cậu đem hành lý tới là mấy anh chiến sĩ, là bạn bè của cậu à? À còn nữa...nhà cậu có người trong quân đội à? Quên đi, cái này không quan trọng, cậu ăn cơm trưa chưa? Chúng ta cùng đi căng tin ăn cơm trưa đi!
Cô gái này hẳn là người nhanh chóng hoà đồng, thế nhưng sau khi huấn luyện trong quân, cô trái lại cẩn thận thăm dò tính nết của Đinh Mộng Viên. Cô gái này chính là, người quá đơn thuần, chưa bao giờ nhìn sắc mặt người khác làm việc, bản thân mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì liền nói cái đó. Điểm này, trái lại rất giống cô và Manh Tiểu Nam. Nhưng vẫn khác một chút, sự tinh nghịch của cô ấy so với Phỉ Lợi Á, quả thực chỉ có hơn chứ không kém!
Tuy nhiên, bắt đầu ở chung với người như vậy cực kì thoải mái, mặc dù đôi khi ngốc nghếch một chút, nhưng không cần lo lắng cô ấy sẽ mưu tính gì, sắm vai gì.
Sơ Hạ! Tớ nghe thấy rồi! Tất cả mọi người đều nói người quản lý sinh viên nam rất tuấn tú! Đinh Mộng Viên điên cuồng chạy từ bên ngoài vào, nhảy đến trước mặt An Sơ Hạ, tâm trạng kích động vô cùng vui vẻ. (La: háo sắc giống dàn hậu cung nhà mình này =))) (Ri: em không có háo sắc à *cười khổ*)
Vâng. An Sơ Hạ không để tâm liền đồng ý ngay, tập trung trả lời tin nhắn của Hàn Thất Lục.
Để tránh rắc rối không cần thiết, cô cùng Hàn Thất Lục quy định tạm thời không cần gặp mặt lúc có nhiều người, đợi tất cả mọi người đều xuống đến nơi, sau đó mới cùng nhau đi ra.
Ai dà! Cậu có đang nghe tớ nói chuyện hay không! Đinh Mộng Viên ảo não kéo kéo tay áo của cô, nói: Cậu không thể chơi điện thoại mãi như vậy! Tớ nghe được tên của tân sinh viên hot boy Đại học A chúng ta! Chẳng lẽ cậu một chút cũng không quan tâm sao? Chẳng lẽ... cậu có bạn trai rồi hả?
Ngạch... An Sơ Hạ nhất thời nghẹn lời.
Ai dà! Nhìn cậu ngốc như thế, tuy bộ dạng xinh đẹp, nhưng không chừng cũng không ai cần cậu. Tớ nói cho cậu nghe, nam sinh viên kia tên gọi là Hàn Thất Lục! Như thế nào? Cái tên rất đẹp đúng không?? Khà khà, tớ thật sự rất không dễ dàng gì mới nghe ngóng được tên của anh ấy nha! Kế tiếp tớ muốn đi hỏi thăm số điện thoại của anh ấy! Đinh Mộng Viên vẻ mặt kiên định, khuôn mặt cô tròn tròn giống bánh bao. Tuy người cô thanh mảnh, nhưng khuôn mặt lại chính là điểm yếu, rõ ràng người không béo, nhưng nhìn qua lại tưởng béo.
Giờ phút này khuôn mặt tròn của cô ngập tràn kiên định, nhưng không biết vì sao làm cho người ta cảm thấy có chút buồn cười.
An Sơ Hạ vốn định cười, nhưng khuôn mặt cô biểu hiện đột nhiên cứng lại, tiện đà tóm chặt tay Đinh Mộng Viên, vội vàng hỏi: Là gì? Cậu vừa mới nói người kia tên gọi là gì?
Tên là Hàn Thất Lục... Đinh Mộng Viên bị phản ứng có chút kích động của cô làm cho sợ hãi, hồi lâu cô mới định thần lại, nhìn An Sơ Hạ hỏi: Cậu hẳn không phải quen biết nam thần của tớ chứ?
Cô thật muốn nói một câu, đâu chỉ đơn giản là quen biết, thật sự quá quen biết thì đúng hơn...
Nói mau đi, cậu thật sự quen biết nam thần của tớ? Vẻ mặt Đinh Mộng Viên đầy hưng phấn.
Nếu An Sơ Hạ có quen biết mà nói, cô chẳng phải có thể dễ dàng lấy được số điện thoại của nam thần rồi ư? Không chừng cô có thể tái nạp năng lương, mượn cớ cùng Sơ Hạ gặp gỡ nam thần, nhưng mà....
Ngẫm lại thật sự có chút kích động nhỏ!
Đinh Mộng Viên rất tốt với cô, cô dường như không nên nói dối cậu ấy. Mà còn...cô cũng không thích Hàn Thất Lục lại bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.
Tớ...
Cô vừa muốn nói ra quan hệ của bản thân với Hàn Thất Lục, liền nghe tiếng ồn ào ngoài ban công truyền đến, rất nhiều người dường như nằm úp sấp ở trên ban công hò hét.
Là nam thần Thất Lục! Người ở phòng ngủ sát vách kêu to.
An Sơ Hạ cùng Đinh Mộng Viên đồng thời sửng sốt, lập tức hai người nhao nhao đứng dậy chạy ra ban công. Dưới phòng các cô là cầu thang lên xuống, Hàn Thất Lục đang đứng thẳng ở đó, ánh mắt không ngừng tìm kiếm trên ban công.
Thật sự là Hàn nam thần của tớ nha! Đinh Mộng Viên mặt mày kích động, nhảy lên vẫy tay: Nam thần! Nam thần em ở trong này!
Giọng nói sang sảng của Đinh Mộng Viên nhất thời lấn át hết các nữ sinh viên khác, thành công hấp dẫn ánh mắt của Hàn Thất Lục dưới tầng.
A - - nam thần của tớ nhìn qua rồi! Anh ấy là đang nhìn tớ sao? Đinh Mộng Viên kích động kéo tay áo An Sơ Hạ, không ngừng hỏi.
Ngạch... An Sơ Hạ không nói gì.
Ngay tại thời điểm cô chuẩn bị giải thích, Hàn Thất Lục đột nhiên hướng tới bên này gọi: An Sơ Hạ! Xuống đây!
Cô sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Đinh Mộng Viên, Đinh Mộng Viên kinh ngạc một giây sau, hưng phấn mà nói: Cậu quả nhiên quen biết nam thần của tớ, ôi chao ôi! Sơ Hạ thân mến, câu cho tớ xin số điện thoại di động của anh ấy đi! Tớ bảo đảm sẽ không quấy rầy anh ấy!
An Sơ Hạ xấu hổ cười cười: Cái này cần được chính anh ấy đồng ý cơ...
An Sơ Hạ, em lề mề cái gì? Khẩn trương xuống đây nhanh cho anh! Giọng nói Hàn Thất Lục lần thứ hai vọng lên.
Đinh Mộng Viên lúc này mới ý thức được điều gì đó, liền vội vàng hỏi: Cậu và Hàn nam thần có quan hệ gì vậy? Bạn học? Người thân?
Kỳ thật... An Sơ Hạ khẽ cắn môi dưới, nói: Anh ấy là vị hôn phu của tớ.
Cái... Cái gì?! Đinh Mộng Viên kinh ngạc bước liên tiếp về phía sau: Cậu cùng...làm sao có thể, thôi đi! Sơ Hạ, cậu cũng đừng đùa kiểu này với tớ nha!
An Sơ Hạ không nề hà thở dài, nói: Tớ với cậu ở chung gần một tháng, cậu đã thấy tớ nói đùa cậu cái gì sao?
Điều này... Cô cẩn thận suy nghĩ, lắc lắc đầu nói: Hình như không có.
Vậy cậu từ từ lý giải cho điều này, tớ đi xuống tầng. An Sơ Hạ nói xong, tay vỗ vỗ vai Đinh Mộng Viên, lấy điện thoại di động đi xuống tầng.
Trên đường đi xuống cầu thang, mọi người xôn xao ghé mắt nhìn và đánh giá cô. Mặc cho ánh mắt mộ hay là ghen tị, cô rút cuộc cũng xuống đến nơi. Tóm tay Hàn Thất Lục kéo đi một phen, mãi cho đến khi không ai nhìn thấy bọn họ nữa, cô mới mới dừng bước.
Beta: @anhduong2506
Thật vậy sao? An Sơ Hạ nghi ngờ hỏi, tỏ vẻ như không tin lời Manh Tiểu Nam nói.
Manh Tiểu Nam sách một tiếng, nói: Tớ còn có thể lừa cậu hay sao? Đi, hét lên cùng tớ. Chúng ta tốt nghiệp rồi!!
Âm thanh văng vẳng từ ngọn núi đối diện lập tức vang lại...
Đến cậu rồi! Manh Tiểu Nam vỗ vào lưng cô một cái, ý bảo cô cũng hét lên.
Cô do dự một chút, cuối cùng đem hai tay làm thành chiếc loa phóng thanh trên miệng, hét lớn: Chúng ta tốt nghiệp rồi!
Phía đối diện truyền đến âm thanh nhỏ rời rạc.
Manh Tiểu Nam dậm chân một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: Câu đây là đang nói chuyện à, thế cũng gọi là hét hay sao? Hét lớn lên một chút, giọng nói của cậu đều nuốt hết xuống cổ họng phải không?
La hét om xòm không phải cô không làm được, chỉ là...hôm nay có rất nhiều người đến dã ngoại trên đỉnh đồi này.
Mặc kệ đi!
Cô khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, ra sức hướng tới ngọn núi đối diện hét: Chúng ta! Tốt nghiệp rồi!
Chúng ta tốt nghiệp, rốt cục cũng đợi được đến ngày này.
Tất cả khó khăn vất và đều kết thúc ở ngày hôm nay, về sau xung quanh sẽ là vòng quay mới, một cuộc sống mới.
Điều này dường như có phần đáng sợ, nhưng hẳn là cô sẽ không bao giờ lùi bước.
Đến đây nào, cuộc sống Đại học!
Bất luận tương lai không biết còn bao nhiêu khó khăn, bất luận còn bao nhiêu giọt lệ phải lăn dài trên má, cô cũng sẽ không lùi bước, dũng cảm tiến lên!
Vô số lần bạn học tụ tập hàn huyên, party tốt nghiệp qua đi, cuối cùng danh sách trúng tuyển lần một cũng được công bố. Tại thời điểm công bố điểm thi, cô đã sớm dự đoán được mình đủ điểm vào Đại học A, nhưng là thời khắc này cô không nhịn được tâm trạng vẫn căng thẳng.
Đừng căng thẳng, điểm số của em cao hơn hai mươi mốt bậc. Giọng nói sâu xa của Hàn Thất Lục nhẹ nhàng vang lên. Sáng sớm anh đã lên mạng kiểm tra trực tuyến, anh và cô cùng trúng tuyển rồi.
Còn Tiêu Minh Lạc sẽ cùng Manh Tiểu Nam đi du học nước ngoài. Toán học là thiếu sót cũng là điểm yếu của Manh Tiểu Nam. Với điểm số ấy, nếu không đi du học, thật sự là không tưởng tượng được. Cho nên Tiêu lão thái gia sớm đã sắp xếp cô ấy và Tiêu Minh Lạc cùng nhau ra nước ngoài học tập.
Em nói này, Hàn Thất Lục, anh không thể để cho em tự xem sao? An Sơ Hạ tức giận ném con búp bê trong tay đến đó.
Hàn Thất Lục linh hoạt né sang một bên, nhanh chóng chạy thoát thân ra ngoài, An Sơ Hạ vội vàng đuổi theo, thề phải đánh anh thừa sống thiếu chết.
Kì nghỉ hè vô ưu vô lo nhất, cũng trôi qua rất nhanh.
Khi cô bước xuống khỏi chiếc xe được Khương Quốc Lập sắp xếp, đứng trước cửa Đại học A kia, trong một khoảnh khắc đôi mắt cô không nhịn được đỏ lên.
Mẹ, con đã thực hiện được giấc mơ của mẹ rồi, mẹ có thấy không?
Hàn thiếu gia, An tiểu thư, hành lý của hai vị tôi đã mang đến kí túc xá rồi, có chuyện gì, bất cứ thời gian nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi phải về trước nhận lệnh rồi. Người của Khương quốc lập lễ phép nói vài câu như vậy, rồi lên xe rời đi.
Vẫn còn mơ sao? Hàn Thất Lục cốc mạnh một cái lên trán cô.
Cơn đau đột ngột kéo đến khiến cô hít một hơi thật sâu để điều hoà không khí, vội vàng bưng kín trán mình, tức giận trừng mắt liếc nhìn Hàn Thất Lục một cái: Anh làm gì vậy?!
Không cứng rắn, làm sao khiến em hoàn hồn! Đi thôi, tới ký túc xá xem xem, quân nhân bọn họ đều là người thô kệch, cho nên đồ đạc chúng ta vẫn nên sắp xếp lại. Hàn Thất Lục nói xong, thở dài một hơi nói: Em nói xem, phải chi chú đừng giúp chúng ta thì tốt hơn? Nếu chú không nói bên này chú sẽ sắp xếp thỏa đáng, Hàn quản gia sẽ dẫn người đi theo chúng ta, nói như vậy, đồ đạc chúng ta còn phải tự dọn dẹp sao?
Đại thiếu gia! An Sơ Hạ thật sự nghe không vào, nói từng chữ từng câu: Anh thật sự là chó tính! Người ta đã giúp anh di chuyển nhiều đồ đạc như vậy đến ký túc xá, anh nói một câu tốt đẹp không được sao? Sắp xếp lại đồ đạc anh sẽ chết à?
Sẽ chết! Hàn Thất Lục thành thật nói, bỗng nhiên ghé sát vào cô, cười hì hì nói nhỏ: Chi bằng, em đến đó giúp anh sắp xếp nhé?
Cô hít sâu một hơi, dồn khí đan điền: Cút!
Đại học A có diện tích rất lớn, ký túc xá nam nữ cách nhau một sân bóng chuyền cùng hai hàng cây xanh. Mỗi căn phòng chỉ giành cho hai người, trong phòng có nhà vệ sinh, ban công, mức độ sang trọng, dường như có thể chiến thắng bất cứ trường Đại học nào trên khắp cả nước.
Ngược lại so sánh với Tư Đế Lan, vẫn còn kém hơn một chút.
Cô vừa vào đến cửa phòng ngủ, một ống pháo giấy nổ tung ngay trước mặt, những mảnh giấy màu nhỏ xíu rơi đầy trên đầu cô.
Ngay tại thời điểm cô vẫn không rõ đầu đuôi sự việc, một bóng người bổ nhào lên, ôm chầm lấy cổ cô.
Cô làm gì vậy... Theo bản năng cô đẩy người kia ra, đối phương cực kì vô tội buông cô ra.
Tớ chào đón cậu, a... Đối phương là một cô gái có mái tóc xoăn, kiểu tóc rất giống nữ chính trong phim Ngôi nhà hạnh phúc. Tuy nhiên cô ấy thắt lại thành vài bím tóc, như thế có vẻ khiến nó đỡ rối tung.
An Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, nhìn cô hỏi: Cậu là bạn cùng phòng của tớ? Cảm xúc của nữ sinh kia lập tức khôi phục bình thường, cười hì hì nói: Đúng rồi! Nếu cậu không đi nhầm phòng mà nói. Tớ tên là Đinh Mộng Viên, rất hân hạnh được biết cậu, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn!
Không đợi An Sơ Hạ trả lời, Đinh Mộng Viên tiếp tục nói: Vừa rồi giúp cậu đem hành lý tới là mấy anh chiến sĩ, là bạn bè của cậu à? À còn nữa...nhà cậu có người trong quân đội à? Quên đi, cái này không quan trọng, cậu ăn cơm trưa chưa? Chúng ta cùng đi căng tin ăn cơm trưa đi!
Cô gái này hẳn là người nhanh chóng hoà đồng, thế nhưng sau khi huấn luyện trong quân, cô trái lại cẩn thận thăm dò tính nết của Đinh Mộng Viên. Cô gái này chính là, người quá đơn thuần, chưa bao giờ nhìn sắc mặt người khác làm việc, bản thân mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì liền nói cái đó. Điểm này, trái lại rất giống cô và Manh Tiểu Nam. Nhưng vẫn khác một chút, sự tinh nghịch của cô ấy so với Phỉ Lợi Á, quả thực chỉ có hơn chứ không kém!
Tuy nhiên, bắt đầu ở chung với người như vậy cực kì thoải mái, mặc dù đôi khi ngốc nghếch một chút, nhưng không cần lo lắng cô ấy sẽ mưu tính gì, sắm vai gì.
Sơ Hạ! Tớ nghe thấy rồi! Tất cả mọi người đều nói người quản lý sinh viên nam rất tuấn tú! Đinh Mộng Viên điên cuồng chạy từ bên ngoài vào, nhảy đến trước mặt An Sơ Hạ, tâm trạng kích động vô cùng vui vẻ. (La: háo sắc giống dàn hậu cung nhà mình này =))) (Ri: em không có háo sắc à *cười khổ*)
Vâng. An Sơ Hạ không để tâm liền đồng ý ngay, tập trung trả lời tin nhắn của Hàn Thất Lục.
Để tránh rắc rối không cần thiết, cô cùng Hàn Thất Lục quy định tạm thời không cần gặp mặt lúc có nhiều người, đợi tất cả mọi người đều xuống đến nơi, sau đó mới cùng nhau đi ra.
Ai dà! Cậu có đang nghe tớ nói chuyện hay không! Đinh Mộng Viên ảo não kéo kéo tay áo của cô, nói: Cậu không thể chơi điện thoại mãi như vậy! Tớ nghe được tên của tân sinh viên hot boy Đại học A chúng ta! Chẳng lẽ cậu một chút cũng không quan tâm sao? Chẳng lẽ... cậu có bạn trai rồi hả?
Ngạch... An Sơ Hạ nhất thời nghẹn lời.
Ai dà! Nhìn cậu ngốc như thế, tuy bộ dạng xinh đẹp, nhưng không chừng cũng không ai cần cậu. Tớ nói cho cậu nghe, nam sinh viên kia tên gọi là Hàn Thất Lục! Như thế nào? Cái tên rất đẹp đúng không?? Khà khà, tớ thật sự rất không dễ dàng gì mới nghe ngóng được tên của anh ấy nha! Kế tiếp tớ muốn đi hỏi thăm số điện thoại của anh ấy! Đinh Mộng Viên vẻ mặt kiên định, khuôn mặt cô tròn tròn giống bánh bao. Tuy người cô thanh mảnh, nhưng khuôn mặt lại chính là điểm yếu, rõ ràng người không béo, nhưng nhìn qua lại tưởng béo.
Giờ phút này khuôn mặt tròn của cô ngập tràn kiên định, nhưng không biết vì sao làm cho người ta cảm thấy có chút buồn cười.
An Sơ Hạ vốn định cười, nhưng khuôn mặt cô biểu hiện đột nhiên cứng lại, tiện đà tóm chặt tay Đinh Mộng Viên, vội vàng hỏi: Là gì? Cậu vừa mới nói người kia tên gọi là gì?
Tên là Hàn Thất Lục... Đinh Mộng Viên bị phản ứng có chút kích động của cô làm cho sợ hãi, hồi lâu cô mới định thần lại, nhìn An Sơ Hạ hỏi: Cậu hẳn không phải quen biết nam thần của tớ chứ?
Cô thật muốn nói một câu, đâu chỉ đơn giản là quen biết, thật sự quá quen biết thì đúng hơn...
Nói mau đi, cậu thật sự quen biết nam thần của tớ? Vẻ mặt Đinh Mộng Viên đầy hưng phấn.
Nếu An Sơ Hạ có quen biết mà nói, cô chẳng phải có thể dễ dàng lấy được số điện thoại của nam thần rồi ư? Không chừng cô có thể tái nạp năng lương, mượn cớ cùng Sơ Hạ gặp gỡ nam thần, nhưng mà....
Ngẫm lại thật sự có chút kích động nhỏ!
Đinh Mộng Viên rất tốt với cô, cô dường như không nên nói dối cậu ấy. Mà còn...cô cũng không thích Hàn Thất Lục lại bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.
Tớ...
Cô vừa muốn nói ra quan hệ của bản thân với Hàn Thất Lục, liền nghe tiếng ồn ào ngoài ban công truyền đến, rất nhiều người dường như nằm úp sấp ở trên ban công hò hét.
Là nam thần Thất Lục! Người ở phòng ngủ sát vách kêu to.
An Sơ Hạ cùng Đinh Mộng Viên đồng thời sửng sốt, lập tức hai người nhao nhao đứng dậy chạy ra ban công. Dưới phòng các cô là cầu thang lên xuống, Hàn Thất Lục đang đứng thẳng ở đó, ánh mắt không ngừng tìm kiếm trên ban công.
Thật sự là Hàn nam thần của tớ nha! Đinh Mộng Viên mặt mày kích động, nhảy lên vẫy tay: Nam thần! Nam thần em ở trong này!
Giọng nói sang sảng của Đinh Mộng Viên nhất thời lấn át hết các nữ sinh viên khác, thành công hấp dẫn ánh mắt của Hàn Thất Lục dưới tầng.
A - - nam thần của tớ nhìn qua rồi! Anh ấy là đang nhìn tớ sao? Đinh Mộng Viên kích động kéo tay áo An Sơ Hạ, không ngừng hỏi.
Ngạch... An Sơ Hạ không nói gì.
Ngay tại thời điểm cô chuẩn bị giải thích, Hàn Thất Lục đột nhiên hướng tới bên này gọi: An Sơ Hạ! Xuống đây!
Cô sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Đinh Mộng Viên, Đinh Mộng Viên kinh ngạc một giây sau, hưng phấn mà nói: Cậu quả nhiên quen biết nam thần của tớ, ôi chao ôi! Sơ Hạ thân mến, câu cho tớ xin số điện thoại di động của anh ấy đi! Tớ bảo đảm sẽ không quấy rầy anh ấy!
An Sơ Hạ xấu hổ cười cười: Cái này cần được chính anh ấy đồng ý cơ...
An Sơ Hạ, em lề mề cái gì? Khẩn trương xuống đây nhanh cho anh! Giọng nói Hàn Thất Lục lần thứ hai vọng lên.
Đinh Mộng Viên lúc này mới ý thức được điều gì đó, liền vội vàng hỏi: Cậu và Hàn nam thần có quan hệ gì vậy? Bạn học? Người thân?
Kỳ thật... An Sơ Hạ khẽ cắn môi dưới, nói: Anh ấy là vị hôn phu của tớ.
Cái... Cái gì?! Đinh Mộng Viên kinh ngạc bước liên tiếp về phía sau: Cậu cùng...làm sao có thể, thôi đi! Sơ Hạ, cậu cũng đừng đùa kiểu này với tớ nha!
An Sơ Hạ không nề hà thở dài, nói: Tớ với cậu ở chung gần một tháng, cậu đã thấy tớ nói đùa cậu cái gì sao?
Điều này... Cô cẩn thận suy nghĩ, lắc lắc đầu nói: Hình như không có.
Vậy cậu từ từ lý giải cho điều này, tớ đi xuống tầng. An Sơ Hạ nói xong, tay vỗ vỗ vai Đinh Mộng Viên, lấy điện thoại di động đi xuống tầng.
Trên đường đi xuống cầu thang, mọi người xôn xao ghé mắt nhìn và đánh giá cô. Mặc cho ánh mắt mộ hay là ghen tị, cô rút cuộc cũng xuống đến nơi. Tóm tay Hàn Thất Lục kéo đi một phen, mãi cho đến khi không ai nhìn thấy bọn họ nữa, cô mới mới dừng bước.
/914
|