Edit: Kaly Vương
Beta: Gấu
Nhưng một mình anh, có thể chứ? Cô không hy vọng lại nhìn Hàn Thất Lục như tối hôm qua, mặc dù cố gắng để che đậy, nhưng trong mắt anh hiện lên tia bất lực, làm cô như thế nào cũng không quên được.
Hàn Thất Lục gật đầu, dáng vẻ rất thoải mái: Nói sao cũng là ông cố ngoại của anh, gọi anh đến chắc là có việc. Ông không ăn thịt anh đâu, đừng lo lắng.
Anh nói xong, kêu người hầu đưa cô ra cửa, mãi cho đến tầm mắt nhìn không tới cô, Hàn Thất Lục mới thu hồi ánh mắt, sửa sang lại quần áo, đi tới thư phòng.
Anh vốn nghĩ sẽ như hôm qua ở trong thư phòng nói chuyện, nhưng thật không nghĩ tới, ông cố ngoại lại ngồi dưới gốc cây nhãn lớn ngay trước cửa, đứng bên cạnh ông còn có một cô gái, đang cầm quạt giúp ông.
Người con gái kia...
Hàn Thất Lục cau mày, ngay lập tức nhận ra cô gái đã gặp hai lần trong ngày hôm qua! Chính miệng ông cố ngoại nói cô ấy là con gái bộ trưởng Bộ Tài Chính!
Tới rồi? Ông nhìn anh một cái, trông tâm trạng có vẻ không tốt.
Nữ sinh dừng động tác tay, đôi mắt hơi cong lên, Đình Đình hô lên: anh Thất Lục.
Thanh âm không phải làm nũng, nhưng trên mặt tươi cười, đủ để người người chết mê.
Có ông ngoại ở đây, Hàn Thất Lục trên mặt không vui, nhưng cũng cười, cứng ngắc gật đầu một cái, xem như đáp lại cô ta.
Hai con nên làm quen với nhau đi Trên mặt ông tươi cười nói: Ta nghe Đình Đình nói, các con đã gặp nhau hai lần, nhưng đều chưa nói lời nào.
Hàn Thất Lục còn chưa mở miệng, nữ sinh liền chủ động tiến lên, tự giới thiệu nói: Anh Thất Lục, chắc anh không biết tên em. Tên em là Lâu Đình Đình, cứ gọi em Đình Đình là được. Trước em sống ở Úc, mới vừa về nước không lâu, ông nói, hôm nay anh sẽ dẫn em đi dạo.
Nét mặt nữ sinh tươi cười như hoa, nhưng Hàn Thất Lục vẫn giữ gương mặt lạnh lùng. Nghe xong lời này, sắc mặt của anh càng thêm băng lãnh. Đôi mắt sắc như lưỡi dao nhìn về phía ông cố ngoại anh ngồi trên ghế bành vẻ mặt thoải mái.
Điều này có ý gì? Hàn Thất Lục cực lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng lời nói vẫn mang theo chút tức giận.
Ông có chút không hài lòng: Nói năng như vậy sao?
Ông, người đừng nóng giận! Lâu Đình Đình tiếp tục vỗ cây quạt trong tay, ôn hòa nói: Có thể anh Thất Lục hôm nay có việc, không việc gì, con có thể tự mình đi chơi.
Nó không đi học, nó có thể có chuyện gì nữa? Đôi mắt ông nhìn về phía anh, so với lưỡi dao càng sắc bén: Quyết định như vậy đi.
Hàn Thất Lục nắm chặt tay thành quả đấm, nhìn về phía ông cố ngoại cùng vị Lâu tiểu thư nói: Con cùng Sơ Hạ đi khách sạn Đại Huy Hoàng một chuyến, xem bên kia chuẩn bị thế nào rồi. Việc này rất quang trọng với hôn lễ, cho nên, thật xin lỗi, hôm nay chỉ sợ không thể đi với cô, Lâu tiểu thư.
Anh cố ý dùng Lâu tiểu thư để khẳng định khoảng cách xa lạ cùng Lâu Đình Đình.
Lâu Đình Đình cũng không phải chậm hiểu, kiểu xưng hô hiển nhiên đang nói Chúng ta không quen , nhưng cô không ngại, cô luôn thích khiêu chiến với khó khăn. Chính là nói, quá dễ dàng đạt được ngược lại sẽ gây ra nhàm chán.
Đại Huy Hoàng đã tổ chức qua nhiều hôn lễ như vậy, hẳn không phạm sai lầm gì. Nếu nhất định phải đi xem, một người là đủ rồi, con hãy đi cùng Đình Đình đi chơi một ngày. Hoặc là, có thể cho Đình Đình cùng con đi Đại Huy Hoàng, sau đó đi chơi. Ông ngoại anh nói tới đây, cố tình hỏi Lâu Đình Đình: Con cảm thấy được không, Đình Đình?
Tất cả đều nghe ông. Lâu Đình Đình ý cười nhẹ nhàng, dáng bộ điển hình của tiểu thư khuê các.
Xem ra, hôm nay anh phải đi cùng cô ta.
Hàn Thất Lục nín thở suy nghĩ một hồi, phát giác ông cố ngoại đang nhìn mình, ánh mắt sáng quắc, như là muốn đem của tâm tình của anh xem rõ.
Nếu con lo lắng nha đầu Sơ Hạ không đồng ý, ông có thể giúp con hỏi ý con bé ấy một chút.
Một câu nói, để cho Hàn Thất Lục như băng sương trên mặt xuất hiện khe hở.
Anh gắt gao xiết chặt tay, gân xanh tựa hồ đều nổi lên hết.
Thật lâu sau.
Không cần. Anh cắn chặt hàm răng: Mười phút sau, tới cửa chờ tôi.
Nói xong, anh xoay người rời đi, trước khi rời đi vẫn liếc mắt một cái, anh là nhìn về phía ông cố ngoại kia, trong mắt đầy lời cảnh cáo.
- - không được phép tìm An Sơ Hạ.
Sau khi Hàn Thất Lục rời đi, liền đi tới sân sau, hướng thân cây mà đấm, trên thân cây lập tức dính máu tươi. Chân mày cũng không nhăn lại, tựa hồ không cảm giác được đau đớn.
Anh thu tay, lấy điện thoại từ trong túi áo, do dự, anh bấm một cái dãy số.
Mới vang hai tiếng, điện thoại liền được kết nối, truyền đến giọng nữ vang dội: Thất Lục? Con tìm ta?
Ừm. Hàn Thất Lục hít một hơi thật sâu, nói: Dì, hôm nay có thời gian không?
...
Ngồi trong xe đỗ trước cửa nhà Khương gia.
An Sơ Hạ như có như không nhìn chằm chằm di động, đã qua hai mươi mấy phút, Hàn Thất Lục vẫn chưa tới. Cô nghĩ muốn gọi điện cho Hàn Thất Lục, nhưng lại sợ Hàn Thất Lục đang bận, chỉ có thể ngồi trong xe lo lắng.
Cô có chút hối tiếc khi không gọi cho Hàn Thất Lục, tốt xấu gì cô có thể biết anh đang làm gì.
Vào lúc đó cửa xe đột nhiên mở ra.
Cô nhanh chóng quay lại, đôi mắt sáng lên: Thất... dì? Đôi mắt cô có chút mờ đi, sau đó lập tức tối sầm xuống, thậm chí để cô lớn mở miệng trước, cô liền đoán được, Hàn Thất Lục sợ không thể ra ngoài cùng cô.
Là ta. Cô lớn ý cười đầy mặt, bà tinh tường nhìn biểu tình An Sơ Hạ biến hóa, trong lòng cũng bắt đầu khó chịu.
Nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là đi vào bên trong xe, ngồi kế bên An Sơ Hạ, cực kì thân thiết cầm tay cô, ôn nhu nói: Thất Lục ah, nó đang bận việc bên ông ngoại, như thể nó muốn tìm hiểu thêm về một số cấp cao. Cho nên Thất Lục nhờ ta đi với con!
An Sơ Hạ trong lòng thả lỏng một chút, vị cô lớn này tính cách gần gũi thân thiết, cô liền nở nụ cười: Không sao, cô lớn à, tự con cũng có thể, chỉ là đi xem bên kia chuẩn bị thế nào, một mình con có thể làm được.
Ta biết một mình con có thể được, không phải Thất Lục lo lắng cho con sao? Còn có... Cô lớn (gọi cô là Khương Phương Phương) hơi chút nghịch ngợm le lưỡi một cái: Nhưng ta ở nhà cũng rất nhàm chán? Vừa lúc tìm được việc để ra ngoài chơi, nếu con không ngại, tí nữa sau khi xong việc cùng ta đi dạo?
Biết Hàn Thất Lục đang bận chính sự, An Sơ Hạ đã yên tâm. Nói thật, trong lòng cô đã đoán trước hôm nay ông cố ngoại tìm Hàn Thất Lục là vì nữ sinh hôm qua gặp ở đại sảnh.
Con rất thích. Trên mặt An Sơ Hạ nổi lên ý cười chân thành.
Vậy là tốt rồi. Khương Phương Phương gật gật đầu, nhanh chóng quay về phía tài xế nói: Lên đường đi.
Bà đã nói dối An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục trong điện thoại, đã đem toàn bộ sự tình nói cho bà rồi. Hàn Thất Lục không muốn bà nói sự thật, bản thân bà lại cảm thấy An Sơ Hạ nên biết chân tướng mọi chuyện, nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt của cô bé, bà dù sớm đã chuẩn bị tốt để nói, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Ánh mắt của cô bé đầy ma lực, đây là điểm Khương Phương Phương có ấn tượng sâu sắc với An Sơ Hạ.
Khách sạn Đại Huy Hoàng, là khách sạn lớn và sang trọng nhất, tổ chức yến hội, hôn lễ lớn nhỏ vô số kể. Đương nhiên, tiệc cưới đã được sắp xếp ổn thoả, cả hai người xem tượng trưng qua một cái.
Trở lại trong xe, mặt trời ngày càng lên cao, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên.
Bên trong xe mở điều hòa, thoạt nhiên đi vào vẫn cảm giác có phần lạnh.
Khương Phương Phương cần đến đại học A làm một số thủ tục, phân phó lái xe hướng đại học A đi đến, cô thuận miệng hỏi An Sơ Hạ: Con cảm thấy tiệc cưới bố trí như thế nào?
Cực kỳ xa hoa. Cô thật lòng nói.
Toàn bộ bữa tiệc được sắp xếp thật tráng lệ, đầy chỗ ngồi, không giống như là hiện trường hôn lễ, giống như mở lễ trao giải.
Điều này không thể được gọi là xa hoa, nhưng ngày mai toàn mời những người lai lịch đều không nhỏ. Khương Phương Phương ghé sát vào tai cô, đè thấp thanh âm nói: Tuy bọn họ toàn bậc trưởng bối khiến con cảm thấy đáng sợ. Nhưng con không phải sợ, có Thất Lục ở đây, Thất Lục sẽ bảo vệ con tốt, hẳn không để con bị khi dễ
Khương Phương Phương nói xong, dịu dàng nhìn cô cười.
An Sơ Hạ cảm thấy ấm áp trong lòng: Đại cô, cám ơn người.
Thật sự rất cảm ơn.
Không cần cảm ơn, ta chỉ muốn tốt cho con. Khương Phương Phương vén tóc: Ta cực kỳ thích tên tiểu tử Thất Lục, nó đối với người của Khương gia không chút giả dối, thích hay không thích đều biểu hiện ở trên mặt. Người trong lòng nó, cũng nhất định sẽ không xấu. Cho nên, ta cũng thích con.
Bà không che dấu tình cảm của mình đối với đối An Sơ Hạ.
Điều này làm cho An Sơ Hạ trong thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải.
Đúng rồi, về sau không được gọi ta là cô lớn, nghe già lắm? Cũng đừng quan tâm thân phận gì gì đó, cứ gọi ta Phương Phương tỷ.
An Sơ Hạ không do dự: Vâng, Phương Phương tỷ.
Người chị này, tính cách thẳng thắn, làm cho người ta hết sức cảm thấy được thân thiết, cô cũng cực kỳ thích cô ấy!
Phía bên kia.
Hàn Thất Lục đi theo lâu Đình Đình đi lòng vòng hơn nữa thành phố Bắc Kinh, gần như không có chuyện gì tất yếu, anh vẫn im lặng, một chữ cũng không muốn cùng Lâu Đình Đình nói chuyện.
Anh Thất Lục, anh thấy dây cà - vạt như thế nào? Lâu Đình Đình chỉ vào cà- vạt màu xám hỏi.
Hàn Thất Lục nhìn cũng chưa từng nhìn, không hứng thú gật đầu: Không tồi.
Tặng anh. Lâu Đình Đình cong cánh môi.
Hàn Thất Lục ngẩng đầu, nhìn về phía Lâu Đình Đình: Không cần, tặng cho bạn trai của cô đi.
Em không có bạn trai. Lâu Đình Đình nhìn anh: Tuy nhiên, chỉ cần anh đồng ý, hiện tại anh liền là bạn trai em
Không khí lập tức yên tĩnh trở lại.
Được rồi, em chỉ là nói đùa. Lâu Đình Đình nụ cười ngượng ngùng, đặt lại cà vạt.
Tốt nhất là cô đang nói đùa. Hàn Thất Lục bây giờ nói chuyện có vẻ cực kì nghiêm túc: Nếu không phải nói đùa, tôi chắc chắn từ chối cô.
Lâu Đình Đình trên mặt tươi cười trở nên cứng nhắc, hướng một cửa hàng bách hoá lập tức rời đi. Loại này tình huống này, vẫn nên cách xa một chút.
Đi thôi, em khát rồi. Hàn Thất Lục không để ý tới biểu tình biến hóa của cô ta, nhấc chân đi vào trong quán.
Lâu Đình Đình nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô ta cũng không có theo sau, cô ta chờ Hàn Thất Lục dừng bước lại chờ cô ta. Nhưng ước chừng đã qua một hồi lâu, Hàn Thất lục cứ thế không có trở ra!
Cô ta rốt cục thiếu kiên nhẫn, bước nhanh chạy vào trong quán.
Beta: Gấu
Nhưng một mình anh, có thể chứ? Cô không hy vọng lại nhìn Hàn Thất Lục như tối hôm qua, mặc dù cố gắng để che đậy, nhưng trong mắt anh hiện lên tia bất lực, làm cô như thế nào cũng không quên được.
Hàn Thất Lục gật đầu, dáng vẻ rất thoải mái: Nói sao cũng là ông cố ngoại của anh, gọi anh đến chắc là có việc. Ông không ăn thịt anh đâu, đừng lo lắng.
Anh nói xong, kêu người hầu đưa cô ra cửa, mãi cho đến tầm mắt nhìn không tới cô, Hàn Thất Lục mới thu hồi ánh mắt, sửa sang lại quần áo, đi tới thư phòng.
Anh vốn nghĩ sẽ như hôm qua ở trong thư phòng nói chuyện, nhưng thật không nghĩ tới, ông cố ngoại lại ngồi dưới gốc cây nhãn lớn ngay trước cửa, đứng bên cạnh ông còn có một cô gái, đang cầm quạt giúp ông.
Người con gái kia...
Hàn Thất Lục cau mày, ngay lập tức nhận ra cô gái đã gặp hai lần trong ngày hôm qua! Chính miệng ông cố ngoại nói cô ấy là con gái bộ trưởng Bộ Tài Chính!
Tới rồi? Ông nhìn anh một cái, trông tâm trạng có vẻ không tốt.
Nữ sinh dừng động tác tay, đôi mắt hơi cong lên, Đình Đình hô lên: anh Thất Lục.
Thanh âm không phải làm nũng, nhưng trên mặt tươi cười, đủ để người người chết mê.
Có ông ngoại ở đây, Hàn Thất Lục trên mặt không vui, nhưng cũng cười, cứng ngắc gật đầu một cái, xem như đáp lại cô ta.
Hai con nên làm quen với nhau đi Trên mặt ông tươi cười nói: Ta nghe Đình Đình nói, các con đã gặp nhau hai lần, nhưng đều chưa nói lời nào.
Hàn Thất Lục còn chưa mở miệng, nữ sinh liền chủ động tiến lên, tự giới thiệu nói: Anh Thất Lục, chắc anh không biết tên em. Tên em là Lâu Đình Đình, cứ gọi em Đình Đình là được. Trước em sống ở Úc, mới vừa về nước không lâu, ông nói, hôm nay anh sẽ dẫn em đi dạo.
Nét mặt nữ sinh tươi cười như hoa, nhưng Hàn Thất Lục vẫn giữ gương mặt lạnh lùng. Nghe xong lời này, sắc mặt của anh càng thêm băng lãnh. Đôi mắt sắc như lưỡi dao nhìn về phía ông cố ngoại anh ngồi trên ghế bành vẻ mặt thoải mái.
Điều này có ý gì? Hàn Thất Lục cực lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng lời nói vẫn mang theo chút tức giận.
Ông có chút không hài lòng: Nói năng như vậy sao?
Ông, người đừng nóng giận! Lâu Đình Đình tiếp tục vỗ cây quạt trong tay, ôn hòa nói: Có thể anh Thất Lục hôm nay có việc, không việc gì, con có thể tự mình đi chơi.
Nó không đi học, nó có thể có chuyện gì nữa? Đôi mắt ông nhìn về phía anh, so với lưỡi dao càng sắc bén: Quyết định như vậy đi.
Hàn Thất Lục nắm chặt tay thành quả đấm, nhìn về phía ông cố ngoại cùng vị Lâu tiểu thư nói: Con cùng Sơ Hạ đi khách sạn Đại Huy Hoàng một chuyến, xem bên kia chuẩn bị thế nào rồi. Việc này rất quang trọng với hôn lễ, cho nên, thật xin lỗi, hôm nay chỉ sợ không thể đi với cô, Lâu tiểu thư.
Anh cố ý dùng Lâu tiểu thư để khẳng định khoảng cách xa lạ cùng Lâu Đình Đình.
Lâu Đình Đình cũng không phải chậm hiểu, kiểu xưng hô hiển nhiên đang nói Chúng ta không quen , nhưng cô không ngại, cô luôn thích khiêu chiến với khó khăn. Chính là nói, quá dễ dàng đạt được ngược lại sẽ gây ra nhàm chán.
Đại Huy Hoàng đã tổ chức qua nhiều hôn lễ như vậy, hẳn không phạm sai lầm gì. Nếu nhất định phải đi xem, một người là đủ rồi, con hãy đi cùng Đình Đình đi chơi một ngày. Hoặc là, có thể cho Đình Đình cùng con đi Đại Huy Hoàng, sau đó đi chơi. Ông ngoại anh nói tới đây, cố tình hỏi Lâu Đình Đình: Con cảm thấy được không, Đình Đình?
Tất cả đều nghe ông. Lâu Đình Đình ý cười nhẹ nhàng, dáng bộ điển hình của tiểu thư khuê các.
Xem ra, hôm nay anh phải đi cùng cô ta.
Hàn Thất Lục nín thở suy nghĩ một hồi, phát giác ông cố ngoại đang nhìn mình, ánh mắt sáng quắc, như là muốn đem của tâm tình của anh xem rõ.
Nếu con lo lắng nha đầu Sơ Hạ không đồng ý, ông có thể giúp con hỏi ý con bé ấy một chút.
Một câu nói, để cho Hàn Thất Lục như băng sương trên mặt xuất hiện khe hở.
Anh gắt gao xiết chặt tay, gân xanh tựa hồ đều nổi lên hết.
Thật lâu sau.
Không cần. Anh cắn chặt hàm răng: Mười phút sau, tới cửa chờ tôi.
Nói xong, anh xoay người rời đi, trước khi rời đi vẫn liếc mắt một cái, anh là nhìn về phía ông cố ngoại kia, trong mắt đầy lời cảnh cáo.
- - không được phép tìm An Sơ Hạ.
Sau khi Hàn Thất Lục rời đi, liền đi tới sân sau, hướng thân cây mà đấm, trên thân cây lập tức dính máu tươi. Chân mày cũng không nhăn lại, tựa hồ không cảm giác được đau đớn.
Anh thu tay, lấy điện thoại từ trong túi áo, do dự, anh bấm một cái dãy số.
Mới vang hai tiếng, điện thoại liền được kết nối, truyền đến giọng nữ vang dội: Thất Lục? Con tìm ta?
Ừm. Hàn Thất Lục hít một hơi thật sâu, nói: Dì, hôm nay có thời gian không?
...
Ngồi trong xe đỗ trước cửa nhà Khương gia.
An Sơ Hạ như có như không nhìn chằm chằm di động, đã qua hai mươi mấy phút, Hàn Thất Lục vẫn chưa tới. Cô nghĩ muốn gọi điện cho Hàn Thất Lục, nhưng lại sợ Hàn Thất Lục đang bận, chỉ có thể ngồi trong xe lo lắng.
Cô có chút hối tiếc khi không gọi cho Hàn Thất Lục, tốt xấu gì cô có thể biết anh đang làm gì.
Vào lúc đó cửa xe đột nhiên mở ra.
Cô nhanh chóng quay lại, đôi mắt sáng lên: Thất... dì? Đôi mắt cô có chút mờ đi, sau đó lập tức tối sầm xuống, thậm chí để cô lớn mở miệng trước, cô liền đoán được, Hàn Thất Lục sợ không thể ra ngoài cùng cô.
Là ta. Cô lớn ý cười đầy mặt, bà tinh tường nhìn biểu tình An Sơ Hạ biến hóa, trong lòng cũng bắt đầu khó chịu.
Nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là đi vào bên trong xe, ngồi kế bên An Sơ Hạ, cực kì thân thiết cầm tay cô, ôn nhu nói: Thất Lục ah, nó đang bận việc bên ông ngoại, như thể nó muốn tìm hiểu thêm về một số cấp cao. Cho nên Thất Lục nhờ ta đi với con!
An Sơ Hạ trong lòng thả lỏng một chút, vị cô lớn này tính cách gần gũi thân thiết, cô liền nở nụ cười: Không sao, cô lớn à, tự con cũng có thể, chỉ là đi xem bên kia chuẩn bị thế nào, một mình con có thể làm được.
Ta biết một mình con có thể được, không phải Thất Lục lo lắng cho con sao? Còn có... Cô lớn (gọi cô là Khương Phương Phương) hơi chút nghịch ngợm le lưỡi một cái: Nhưng ta ở nhà cũng rất nhàm chán? Vừa lúc tìm được việc để ra ngoài chơi, nếu con không ngại, tí nữa sau khi xong việc cùng ta đi dạo?
Biết Hàn Thất Lục đang bận chính sự, An Sơ Hạ đã yên tâm. Nói thật, trong lòng cô đã đoán trước hôm nay ông cố ngoại tìm Hàn Thất Lục là vì nữ sinh hôm qua gặp ở đại sảnh.
Con rất thích. Trên mặt An Sơ Hạ nổi lên ý cười chân thành.
Vậy là tốt rồi. Khương Phương Phương gật gật đầu, nhanh chóng quay về phía tài xế nói: Lên đường đi.
Bà đã nói dối An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục trong điện thoại, đã đem toàn bộ sự tình nói cho bà rồi. Hàn Thất Lục không muốn bà nói sự thật, bản thân bà lại cảm thấy An Sơ Hạ nên biết chân tướng mọi chuyện, nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt của cô bé, bà dù sớm đã chuẩn bị tốt để nói, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Ánh mắt của cô bé đầy ma lực, đây là điểm Khương Phương Phương có ấn tượng sâu sắc với An Sơ Hạ.
Khách sạn Đại Huy Hoàng, là khách sạn lớn và sang trọng nhất, tổ chức yến hội, hôn lễ lớn nhỏ vô số kể. Đương nhiên, tiệc cưới đã được sắp xếp ổn thoả, cả hai người xem tượng trưng qua một cái.
Trở lại trong xe, mặt trời ngày càng lên cao, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên.
Bên trong xe mở điều hòa, thoạt nhiên đi vào vẫn cảm giác có phần lạnh.
Khương Phương Phương cần đến đại học A làm một số thủ tục, phân phó lái xe hướng đại học A đi đến, cô thuận miệng hỏi An Sơ Hạ: Con cảm thấy tiệc cưới bố trí như thế nào?
Cực kỳ xa hoa. Cô thật lòng nói.
Toàn bộ bữa tiệc được sắp xếp thật tráng lệ, đầy chỗ ngồi, không giống như là hiện trường hôn lễ, giống như mở lễ trao giải.
Điều này không thể được gọi là xa hoa, nhưng ngày mai toàn mời những người lai lịch đều không nhỏ. Khương Phương Phương ghé sát vào tai cô, đè thấp thanh âm nói: Tuy bọn họ toàn bậc trưởng bối khiến con cảm thấy đáng sợ. Nhưng con không phải sợ, có Thất Lục ở đây, Thất Lục sẽ bảo vệ con tốt, hẳn không để con bị khi dễ
Khương Phương Phương nói xong, dịu dàng nhìn cô cười.
An Sơ Hạ cảm thấy ấm áp trong lòng: Đại cô, cám ơn người.
Thật sự rất cảm ơn.
Không cần cảm ơn, ta chỉ muốn tốt cho con. Khương Phương Phương vén tóc: Ta cực kỳ thích tên tiểu tử Thất Lục, nó đối với người của Khương gia không chút giả dối, thích hay không thích đều biểu hiện ở trên mặt. Người trong lòng nó, cũng nhất định sẽ không xấu. Cho nên, ta cũng thích con.
Bà không che dấu tình cảm của mình đối với đối An Sơ Hạ.
Điều này làm cho An Sơ Hạ trong thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải.
Đúng rồi, về sau không được gọi ta là cô lớn, nghe già lắm? Cũng đừng quan tâm thân phận gì gì đó, cứ gọi ta Phương Phương tỷ.
An Sơ Hạ không do dự: Vâng, Phương Phương tỷ.
Người chị này, tính cách thẳng thắn, làm cho người ta hết sức cảm thấy được thân thiết, cô cũng cực kỳ thích cô ấy!
Phía bên kia.
Hàn Thất Lục đi theo lâu Đình Đình đi lòng vòng hơn nữa thành phố Bắc Kinh, gần như không có chuyện gì tất yếu, anh vẫn im lặng, một chữ cũng không muốn cùng Lâu Đình Đình nói chuyện.
Anh Thất Lục, anh thấy dây cà - vạt như thế nào? Lâu Đình Đình chỉ vào cà- vạt màu xám hỏi.
Hàn Thất Lục nhìn cũng chưa từng nhìn, không hứng thú gật đầu: Không tồi.
Tặng anh. Lâu Đình Đình cong cánh môi.
Hàn Thất Lục ngẩng đầu, nhìn về phía Lâu Đình Đình: Không cần, tặng cho bạn trai của cô đi.
Em không có bạn trai. Lâu Đình Đình nhìn anh: Tuy nhiên, chỉ cần anh đồng ý, hiện tại anh liền là bạn trai em
Không khí lập tức yên tĩnh trở lại.
Được rồi, em chỉ là nói đùa. Lâu Đình Đình nụ cười ngượng ngùng, đặt lại cà vạt.
Tốt nhất là cô đang nói đùa. Hàn Thất Lục bây giờ nói chuyện có vẻ cực kì nghiêm túc: Nếu không phải nói đùa, tôi chắc chắn từ chối cô.
Lâu Đình Đình trên mặt tươi cười trở nên cứng nhắc, hướng một cửa hàng bách hoá lập tức rời đi. Loại này tình huống này, vẫn nên cách xa một chút.
Đi thôi, em khát rồi. Hàn Thất Lục không để ý tới biểu tình biến hóa của cô ta, nhấc chân đi vào trong quán.
Lâu Đình Đình nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô ta cũng không có theo sau, cô ta chờ Hàn Thất Lục dừng bước lại chờ cô ta. Nhưng ước chừng đã qua một hồi lâu, Hàn Thất lục cứ thế không có trở ra!
Cô ta rốt cục thiếu kiên nhẫn, bước nhanh chạy vào trong quán.
/914
|