Diệp Mặc khẳng định đợi 2 năm rưỡi là thời gian quá dài.
"Phải dùng biện pháp gì mới có thể khiến Lạc Ảnh biết rằng mình đã tới? Nam An Châu lớn như vậy, Lạc Ảnh nếu chỉ ở trong núi Huyền Băng không ra ngoài vậy thì làm sao cô ấy biết chuyện mình đã tới?"
Diệp Mặc nhìn kĩ lại bản đồ một lần, cuối cùng vẫn là quyết định đi Thành Nam An. Thành Nam An là thành thị lớn nhất Nam An Châu, chẳng những phồn hoa hơn nữa cũng là nơi phát đạt có tin tức nhanh nhạy. Bất kể ở nơi nào xảy ra sự tình gì thì Thành Nam An cũng là nơi biết tin trước.
"Mình muốn đi Huyền Băng Phái nhất định phải đến Thành Nam An."
Ở Thành Mạc Hải dạo qua một vòng, Diệp Mặc cũng không còn là gà mờ không biết gì cả rồi. Ít nhất hắn cũng biết là từ Mạc Hải không có cách nào trực tiếp bay đến Thành Nam An cả. Không phải không thể bay mà là có quy định như vậy
Về phần nguyên nhân Diệp Mặc không cần hỏi cũng biết, tất cả chỉ vì truy cầu lợi ích mà thôi. Đó là do cộng đồng Thành Mạc Hải và Thành Nam An quy định, muốn đi từ Thành Mạc Hải đến Thành Nam An thì nhất định phải sử dụng truyền tống trận hoặc là đi thuyền. Hơn nữa cái giá tiền đều rất rất cao.
Cũng giống như ở Địa Cầu cũng chỉ có xe vận chuyển của một số ban ngành mới là chính quy đấy thôi. Còn lại đều là trái pháp luật hoặc là không có giấy chứng nhận. Tuy nhiên ở nơi đây còn tệ hơn cả ở Địa Cầu. Ở Địa Cầu lái xe không có giấy chứng nhận còn có thể "chạy" được đấy, nhưng ở nơi này thì mọi người đều phải tuân theo quy định này, đó là đem tiền cho người ta kiếm
Nhưng dù là như vậy thì số người hàng năm qua lại giữa Thành Nam An và Thành Mạc Hải vẫn nhiều vô số kể. Bởi vì nơi này có chút giống với Thành Phỉ Hải, rất nhiều tu sĩ đến để tìm kiếm cơ may phát tài hay tài nguyên tu luyện từ Vô Tâm Hải.
Nam An Châu tuy rằng nhiều môn phái, thậm chí môn phái tám sao, chín sao cũng là thường thấy, về phần dưới sáu sao thì lại quá nhiều. Nhưng ở Nam An Châu muốn gia nhập một môn phái bảy sao trở lên lại không phải là chuyện dễ dàng. Tư chất tốt để đạt yêu cầu rất nhiều nhưng không đạt yêu cầu lại càng nhiều.
Điều này đã tạo nên vô số tán tu, số tán tu này cũng cần lượng tài nguyên tu luyện nhiều. Nơi có lượng tài nguyên tu luyện nhiều chính là Vô Tâm Hải, nhưng muốn đến Vô Tâm Hải rèn luyện hay tìm kiếm tài nguyên thì nhất định cần phải tới thành Mạc Hải
Diệp Mặc dạo quanh một vòng thành Mạc Hải mới biết ở nơi này tuy linh khí dày, tài nguyên so với Bắc Vọng Châu cũng nhiều hơn.
Nhưng tu sĩ ở nơi này lại không giàu có bởi vì tất cả những loại đan dược, linh khí pháp khí nơi này đều đắt đến dọa người. Những tu sĩ kia kiếm được bao nhiều linh thạch, ngoại trừ tu luyện ở ngoài còn lại đại đa số là dùng để đổi lấy tài nguyên tu luyện rồi.
- Vị bằng hữu kia xin…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
"Phải dùng biện pháp gì mới có thể khiến Lạc Ảnh biết rằng mình đã tới? Nam An Châu lớn như vậy, Lạc Ảnh nếu chỉ ở trong núi Huyền Băng không ra ngoài vậy thì làm sao cô ấy biết chuyện mình đã tới?"
Diệp Mặc nhìn kĩ lại bản đồ một lần, cuối cùng vẫn là quyết định đi Thành Nam An. Thành Nam An là thành thị lớn nhất Nam An Châu, chẳng những phồn hoa hơn nữa cũng là nơi phát đạt có tin tức nhanh nhạy. Bất kể ở nơi nào xảy ra sự tình gì thì Thành Nam An cũng là nơi biết tin trước.
"Mình muốn đi Huyền Băng Phái nhất định phải đến Thành Nam An."
Ở Thành Mạc Hải dạo qua một vòng, Diệp Mặc cũng không còn là gà mờ không biết gì cả rồi. Ít nhất hắn cũng biết là từ Mạc Hải không có cách nào trực tiếp bay đến Thành Nam An cả. Không phải không thể bay mà là có quy định như vậy
Về phần nguyên nhân Diệp Mặc không cần hỏi cũng biết, tất cả chỉ vì truy cầu lợi ích mà thôi. Đó là do cộng đồng Thành Mạc Hải và Thành Nam An quy định, muốn đi từ Thành Mạc Hải đến Thành Nam An thì nhất định phải sử dụng truyền tống trận hoặc là đi thuyền. Hơn nữa cái giá tiền đều rất rất cao.
Cũng giống như ở Địa Cầu cũng chỉ có xe vận chuyển của một số ban ngành mới là chính quy đấy thôi. Còn lại đều là trái pháp luật hoặc là không có giấy chứng nhận. Tuy nhiên ở nơi đây còn tệ hơn cả ở Địa Cầu. Ở Địa Cầu lái xe không có giấy chứng nhận còn có thể "chạy" được đấy, nhưng ở nơi này thì mọi người đều phải tuân theo quy định này, đó là đem tiền cho người ta kiếm
Nhưng dù là như vậy thì số người hàng năm qua lại giữa Thành Nam An và Thành Mạc Hải vẫn nhiều vô số kể. Bởi vì nơi này có chút giống với Thành Phỉ Hải, rất nhiều tu sĩ đến để tìm kiếm cơ may phát tài hay tài nguyên tu luyện từ Vô Tâm Hải.
Nam An Châu tuy rằng nhiều môn phái, thậm chí môn phái tám sao, chín sao cũng là thường thấy, về phần dưới sáu sao thì lại quá nhiều. Nhưng ở Nam An Châu muốn gia nhập một môn phái bảy sao trở lên lại không phải là chuyện dễ dàng. Tư chất tốt để đạt yêu cầu rất nhiều nhưng không đạt yêu cầu lại càng nhiều.
Điều này đã tạo nên vô số tán tu, số tán tu này cũng cần lượng tài nguyên tu luyện nhiều. Nơi có lượng tài nguyên tu luyện nhiều chính là Vô Tâm Hải, nhưng muốn đến Vô Tâm Hải rèn luyện hay tìm kiếm tài nguyên thì nhất định cần phải tới thành Mạc Hải
Diệp Mặc dạo quanh một vòng thành Mạc Hải mới biết ở nơi này tuy linh khí dày, tài nguyên so với Bắc Vọng Châu cũng nhiều hơn.
Nhưng tu sĩ ở nơi này lại không giàu có bởi vì tất cả những loại đan dược, linh khí pháp khí nơi này đều đắt đến dọa người. Những tu sĩ kia kiếm được bao nhiều linh thạch, ngoại trừ tu luyện ở ngoài còn lại đại đa số là dùng để đổi lấy tài nguyên tu luyện rồi.
- Vị bằng hữu kia xin…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/2272
|