Diệp Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn Văn Thái Y, bất luận cô gái này có tâm tư gì, hắn đều không muốn cùng nhóm với cô. Thế nhưng hắn cũng biết chính mình cùng cô ta cũng không thể xung đột, điều này không phải vì hắn sợ Văn Thái Y, mà vì khi hắn và Văn Thái Y xung đột Viên Quan Nam khẳng định là người đầu tiên đứng ra. Một khi như vậy thì dù hắn có muốn ẩn dấu thực lực cũng không có cách nào nữa rồi.
Bất luận là hắn đánh bại Viên Quan Nam hay là bình yên vô sự trong tay Viên Quan Nam, thì đều sẽ bại lộ tu vi đích thực của hắn, cái danh hiệu Ninh Tiểu Ma không có thực này của hắn sẽ lập tức vang dội.
Một tu sĩ Nguyên Anh có thể đi vào Vẫn Chân Điện thì không có gì đặc biệt, thế nhưng một người đi vào Vẫn Chân Điện còn có thể đánh bại tu sĩ Viên Quan Nam đệ tử được Vô Cực Tông yêu quí nhất, như vậy sẽ khiến toàn bộ Nam An Châu chú ý tới. Có thể sau một khắc, lai lịch của hắn toàn bộ sẽ bị điều tra rõ ràng, chuyện hắn ở thành Mạc Hải làm những gì, Điền Ngạo Phong chết ở Vô Tâm Hải như thế nào. Chỉ cần người muốn điều tra chi tiết đều có thể suy ra hắn.
Trừ phi hắn có thể giết hết toàn bộ mười mấy người trong nhóm. Trước không nói đến việc hắn căn bản không làm được, cho dù là hắn có thể, Diệp Mặc cũng không muốn làm như vậy.
Cho nên dù trong lòng ghét cô gái này, nhưng hắn chỉ có thể tận lực điều chỉnh ngữ khí của mình nhẹ nhàng nói:
- Văn sư muội, hay cô đi vào trước đi, lá gan của tôi rất nhỏ, vẫn còn chưa có quyết định. Nghe nói cấm địa Vẫn Chân rất nguy hiểm, tôi cũng không muốn tùy tiện liền đem cái mạng nhỏ của tôi đánh mất. Thế nhưng trong lòng tôi thực rất cảm kích Văn sư muội đã để mắt.
Nói xong, Diệp Mặc miễn cưỡng bày ra một bộ dáng tươi cười ôm quyền hướng về Văn Thái Y.
Lăng Hiểu Sương nghi hoặc nhìn Diệp Mặc một chút, tuy rằng cô rất là không hiểu vì sao Văn Thái Y lại mời Diệp Mặc cùng tiến nhập cấm địa, thế nhưng dựa theo cách suy nghĩ của cô, loại con gái đẹp như Văn Thái Y mời Diệp Mặc, hắn phải lập tức đồng ý mới phải, thậm chí còn có thể bày ra bộ mặt nịnh bợ trơ tráo, vậy mà sao hắn lại từ chối? Có lẽ tên kia thật là kẻ sợ chết.
Văn Thái Y cũng thật không ngờ Diệp Mặc lại cự tuyệt đề nghị của mình, Lăng Hiểu Sương không phải nói hắn là loại háo sắc sao? Mình ở đây chủ động mời hắn, vậy sao hắn lại cự tuyệt?
Loại con gái cao ngạo không gì sánh được như Văn Thái Y này, coi như là cô mời Diệp Mặc vì có mục đích riêng đi nữa, nhưng một khi Diệp Mặc cự tuyệt, trong lòng cô cũng cực độ khó chịu. Dựa theo suy nghĩ của cô, một khi cô đưa ra lời mời là hắn phải lập tức đi đến lấy lòng cô mới đúng, thế nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt rồi.
Cô liếc nhìn Diệp Mặc mới ánh mắt chế giễu một cái, sau đó nói với Viên Quan Nam:
- Viên sư huynh, chúng ta đi.
Viên Quan Nam dùng nhãn thần băng lãnh của mình nhìn lướt qua Diệp Mặc, y đã đem Diệp Mặc nhận định thành một kẻ đã chết. Y tin tưởng bản thân tại cấm địa Vẫn Chân tuyệt đối sẽ không ngã xuống, vì thế bất luận Diệp Mặc có tiến vào cấm địa Vẫn Chân hay không thì khi y đi ra đều sẽ đến lấy tính mệnh của Diệp Mặc.
Văn Thái Y và Viên Quan Nam đã đi vào, còn lại hơn mười người tu sĩ Nguyên Anh cũng đều tiến nhập cấm địa Vẫn Chân.
Lăng Hiểu Sương và mấy sư tỷ đi tới trước mặt Diệp Mặc, bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó nói với Diệp Mặc:
- Với tình trạng của anh hà tất phải làm như thế? Có khi cô gái đó thích anh thì sao, anh tự giải quyết cho tốt.
Tuy rằng mấy người sư muội đều nói Diệp Mặc liều mình cứu các cô ấy, thế nhưng ấn tượng ban đầu của cô là thế, đối với Diệp Mặc không có hảo cảm gì, chung quy là cô cho rằng Diệp Mặc có mục đích. Sở dĩ nói những lời này, là bởi vì trước đó Diệp Mặc xác thực là đã giúp Thanh Hàn.
Diệp Mặc sợ nhất là phải đi cùng Lăng Hiểu Sương, càng không muốn cùng cô động thủ, bởi vì một khi động thủ, Diệp Mặc khẳng định Lăng Hiểu Sương sẽ nhớ đến tên tu sĩ đi đề danh đã rời đi đêm đó.
Lời của Lăng Hiểu Sương vừa nói ra, Diệp Mặc lập tức trong mắt toát ra một tia vui sướng, hắn có chút xuất thần nhìn chằm chằm vào Lăng Hiểu Sương nói:
- Kỳ... kỳ thực tôi, tôi đối với người khác đều là giả... tôi lần đầu tiên thấy cô thì...
- Vô sỉ...
Lăng Hiểu Sương không ngăn được sự phẫn nộ, mắng Diệp Mặc một câu, xoay người chạy ào vào cổng vòm hình lục giác chữ "Cấm".
Mấy sư tỷ của nàng cũng đồng dạng thất vọng liếc mắt nhìn Diệp Mặc, xoay người đi vào cấm địa.
May mà lúc này Văn Thái Y không ở đây, nếu không khi ả thấy Diệp Mặc cự tuyệt lời mời của mình, lại đối với Lăng Hiểu Sương lộ ra bộ dáng háo sắc như vậy, nói không chừng hiện tại đã nổi bão rồi.
Lúc này ở bên ngoài bãi đá tảng ngoại trừ Diệp Mặc còn chưa đi vào, chỉ còn có Bác Dung nữa thôi. Bác Dung trong lòng âm thầm nóng ruột, y và Diệp Mặc có cùng một ý nghĩ như nhau, y cũng không quan tâm đến cái gì là cấm địa Vẫn Chân, cái y quan tâm là "Khổ Trúc".
Bất luận là hắn đánh bại Viên Quan Nam hay là bình yên vô sự trong tay Viên Quan Nam, thì đều sẽ bại lộ tu vi đích thực của hắn, cái danh hiệu Ninh Tiểu Ma không có thực này của hắn sẽ lập tức vang dội.
Một tu sĩ Nguyên Anh có thể đi vào Vẫn Chân Điện thì không có gì đặc biệt, thế nhưng một người đi vào Vẫn Chân Điện còn có thể đánh bại tu sĩ Viên Quan Nam đệ tử được Vô Cực Tông yêu quí nhất, như vậy sẽ khiến toàn bộ Nam An Châu chú ý tới. Có thể sau một khắc, lai lịch của hắn toàn bộ sẽ bị điều tra rõ ràng, chuyện hắn ở thành Mạc Hải làm những gì, Điền Ngạo Phong chết ở Vô Tâm Hải như thế nào. Chỉ cần người muốn điều tra chi tiết đều có thể suy ra hắn.
Trừ phi hắn có thể giết hết toàn bộ mười mấy người trong nhóm. Trước không nói đến việc hắn căn bản không làm được, cho dù là hắn có thể, Diệp Mặc cũng không muốn làm như vậy.
Cho nên dù trong lòng ghét cô gái này, nhưng hắn chỉ có thể tận lực điều chỉnh ngữ khí của mình nhẹ nhàng nói:
- Văn sư muội, hay cô đi vào trước đi, lá gan của tôi rất nhỏ, vẫn còn chưa có quyết định. Nghe nói cấm địa Vẫn Chân rất nguy hiểm, tôi cũng không muốn tùy tiện liền đem cái mạng nhỏ của tôi đánh mất. Thế nhưng trong lòng tôi thực rất cảm kích Văn sư muội đã để mắt.
Nói xong, Diệp Mặc miễn cưỡng bày ra một bộ dáng tươi cười ôm quyền hướng về Văn Thái Y.
Lăng Hiểu Sương nghi hoặc nhìn Diệp Mặc một chút, tuy rằng cô rất là không hiểu vì sao Văn Thái Y lại mời Diệp Mặc cùng tiến nhập cấm địa, thế nhưng dựa theo cách suy nghĩ của cô, loại con gái đẹp như Văn Thái Y mời Diệp Mặc, hắn phải lập tức đồng ý mới phải, thậm chí còn có thể bày ra bộ mặt nịnh bợ trơ tráo, vậy mà sao hắn lại từ chối? Có lẽ tên kia thật là kẻ sợ chết.
Văn Thái Y cũng thật không ngờ Diệp Mặc lại cự tuyệt đề nghị của mình, Lăng Hiểu Sương không phải nói hắn là loại háo sắc sao? Mình ở đây chủ động mời hắn, vậy sao hắn lại cự tuyệt?
Loại con gái cao ngạo không gì sánh được như Văn Thái Y này, coi như là cô mời Diệp Mặc vì có mục đích riêng đi nữa, nhưng một khi Diệp Mặc cự tuyệt, trong lòng cô cũng cực độ khó chịu. Dựa theo suy nghĩ của cô, một khi cô đưa ra lời mời là hắn phải lập tức đi đến lấy lòng cô mới đúng, thế nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt rồi.
Cô liếc nhìn Diệp Mặc mới ánh mắt chế giễu một cái, sau đó nói với Viên Quan Nam:
- Viên sư huynh, chúng ta đi.
Viên Quan Nam dùng nhãn thần băng lãnh của mình nhìn lướt qua Diệp Mặc, y đã đem Diệp Mặc nhận định thành một kẻ đã chết. Y tin tưởng bản thân tại cấm địa Vẫn Chân tuyệt đối sẽ không ngã xuống, vì thế bất luận Diệp Mặc có tiến vào cấm địa Vẫn Chân hay không thì khi y đi ra đều sẽ đến lấy tính mệnh của Diệp Mặc.
Văn Thái Y và Viên Quan Nam đã đi vào, còn lại hơn mười người tu sĩ Nguyên Anh cũng đều tiến nhập cấm địa Vẫn Chân.
Lăng Hiểu Sương và mấy sư tỷ đi tới trước mặt Diệp Mặc, bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó nói với Diệp Mặc:
- Với tình trạng của anh hà tất phải làm như thế? Có khi cô gái đó thích anh thì sao, anh tự giải quyết cho tốt.
Tuy rằng mấy người sư muội đều nói Diệp Mặc liều mình cứu các cô ấy, thế nhưng ấn tượng ban đầu của cô là thế, đối với Diệp Mặc không có hảo cảm gì, chung quy là cô cho rằng Diệp Mặc có mục đích. Sở dĩ nói những lời này, là bởi vì trước đó Diệp Mặc xác thực là đã giúp Thanh Hàn.
Diệp Mặc sợ nhất là phải đi cùng Lăng Hiểu Sương, càng không muốn cùng cô động thủ, bởi vì một khi động thủ, Diệp Mặc khẳng định Lăng Hiểu Sương sẽ nhớ đến tên tu sĩ đi đề danh đã rời đi đêm đó.
Lời của Lăng Hiểu Sương vừa nói ra, Diệp Mặc lập tức trong mắt toát ra một tia vui sướng, hắn có chút xuất thần nhìn chằm chằm vào Lăng Hiểu Sương nói:
- Kỳ... kỳ thực tôi, tôi đối với người khác đều là giả... tôi lần đầu tiên thấy cô thì...
- Vô sỉ...
Lăng Hiểu Sương không ngăn được sự phẫn nộ, mắng Diệp Mặc một câu, xoay người chạy ào vào cổng vòm hình lục giác chữ "Cấm".
Mấy sư tỷ của nàng cũng đồng dạng thất vọng liếc mắt nhìn Diệp Mặc, xoay người đi vào cấm địa.
May mà lúc này Văn Thái Y không ở đây, nếu không khi ả thấy Diệp Mặc cự tuyệt lời mời của mình, lại đối với Lăng Hiểu Sương lộ ra bộ dáng háo sắc như vậy, nói không chừng hiện tại đã nổi bão rồi.
Lúc này ở bên ngoài bãi đá tảng ngoại trừ Diệp Mặc còn chưa đi vào, chỉ còn có Bác Dung nữa thôi. Bác Dung trong lòng âm thầm nóng ruột, y và Diệp Mặc có cùng một ý nghĩ như nhau, y cũng không quan tâm đến cái gì là cấm địa Vẫn Chân, cái y quan tâm là "Khổ Trúc".
/2272
|