- Khinh Tuyết, con đã biết Phương công tử ở Lôi Vân Tông rồi, vị này chính là sư phụ của Phương công tử Lôi La tiền bối, sau này con cần phải...
Người nữ tu trung niên còn chưa nói hết lời, Ninh Khinh Tuyết đã đứng lên cắt đứt lời bà ta:
- Xin lỗi, sư phụ, con đã là người có chồng, về phần con có quen biết người khác hay không không cần thiết.
Ninh Khinh Tuyết tuy rằng đối với sư phụ rất tôn kính, cô biết không có sư phụ cô sẽ không có ngày hôm nay. Thế nhưng hôm nay lời sư phụ nói đã chạm vào giới hạn của cô rồi, nếu như không phải đã nhìn thấy Diệp Mặc, tâm tình của cô nói không chừng tồi tệ hơn nhiều.
Khuôn mặt người nữ tu trung niên trầm xuống, lập tức muốn phát tác, thế nhưng bà nhìn mấy vị trưởng lão 'Phiêu miểu tiên trì' ngồi cách đó không xa một chút, đành phải nhịn lửa giận trong lòng mình xuống.
Người đệ tử này của bà tuy rằng bình thường nói không nhiều, thế nhưng chưa bao giờ giống như ngày hôm nay dám trực tiếp chống đối bà như vậy, xem ra sự giáo dục của bà hơi lỏng lẻo.
Ninh Khinh Tuyết tư chất tuy rằng không tồi, thế nhưng ở 'Phiêu miểu tiên trì' cũng chưa phải là một trong số những người có tư chất tốt nhất, cô sở dĩ nổi tiếng ở 'Phiêu miểu tiên trì', là bởi vì cô đứng đầu trong mười đẹp của Nam An. Có thể nói vị trí đứng đầu này không giúp đỡ gì được đối với tu sĩ, nhiều nhất chỉ là một bình hoa đẹp mà thôi.
Người quan tâm Diệp Mặc không chỉ có mình Ninh Khinh Tuyết, Khâu Tuyết ở Bích Đan Tông cũng chăm chú nhìn Diệp Mặc, người khác không nhận ra Diệp Mặc, nhưng cô chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra được Diệp Mặc. Lúc ở bên trong 'Sa nguyên dược cốc', Diệp Mặc còn tặng mấy viên 'Thanh Uẩn Đan' cho mình và sư muội, không ngờ ngày hôm nay ở đại hội Đan Vương lại nhìn thấy hắn. Hơn nữa hắn đã là một Linh đan sư thất phẩm, không chỉ như thế, lúc này hắn còn là một tu sĩ Nguyên Anh.
Phái Chân Đỉnh nằm trong một góc của quảng trường đại hội Đan Vương, lúc này cũng có ba tu sĩ ngạc nhiên vui mứng nhìn Diệp Mặc.
- Quách sư huynh, tôi nhìn thấy anh Diệp rồi, hắn không ngờ còn là một Linh đan sư thất phẩm...
Đinh Linh vẻ mặt mừng rỡ nói, ngữ khí hưng phấn không gì sánh được.
Quách Kỳ Phàm chỉ gật đầu, lúc này y đã là tu sĩ Nguyên Anh, mà tất cả đều là nhờ sự giúp đỡ của Diệp Mặc. Trong lòng y cũng âm thầm nói rằng, tôi biết người như anh Diệp tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ở Vẫn Chân Điện, hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy.
- Thế nhưng, anh Diệp đã giết Sài Không của Địa Ma Tông, hiện tại sư phụ của Sài Không cũng ở chỗ này, ông ta có nhận ra anh Diệp không nhỉ? Nếu lỡ anh Diệp bị nhận ra, thế là tiêu đời rồi.
Yến Thất thấy Diệp Mặc cũng rất mừng rỡ, nhưng rất nhanh y cũng nhớ tới chuyện lúc ở 'Sa nguyên dược cốc', Diệp Mặc đã giết Sài Không. Lúc đó người ở hiện trường nhiều như vậy, hình dáng của Diệp Mặc khẳng định sẽ bị người ta truyền tới Địa Ma Tông.
Trên thực tế, một gã tu sĩ Hư Thần hậu kỳ của Địa Ma Tông đã nhìn thấy Diệp Mặc, trong tay của gã cầm một cái ngọc giản rồi nhìn chằm chằm Diệp Mặc, giọng căm hận nói:
- Giết đệ tử Sài Không của tao, ngày hôm nay trời cũng để tao tìm được mày rồi, tao xem thử mày có thể trốn tới phương nào?
- Hắn không ngờ đã là một Linh đan sư thất phẩm?
Vương Phổ của Thiên Diễn Tông vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, lúc gã ở 'Sa nguyên dược cốc' đã muốn giết chết Diệp Mặc, kết quả đã để mất dấu hắn. Không ngờ lần này nhìn thấy Diệp Mặc, hắn đã là Linh đan sư thất phẩm, còn là tu sĩ Nguyên Anh rồi, sớm muộn sẽ ném y ra mấy con phố
Mạc Hữu Thâm ngồi ở ghế ngồi dành cho khách, sắc mặt y cũng âm trầm nhìn Diệp Mặc chằm chằm, gã nghĩ không ra Diệp Mặc không ngờ đi tới Nam An Châu, nhưng lại thành một Linh đan sư thất phẩm.
- Nếu như tao để mày rời khỏi Đan Thành, tao là đồ súc sinh. Linh đan sư thì sao chứ, tao muốn giết mày cũng giống như giết chết một con kiến mà thôi.
Mạc Hữu Thâm sắc mặt dữ tợn nhìn Diệp Mặc, gã hiện tại đang nghĩ xem mình sẽ giết chết Diệp Mặc như thế nào. Về phần Diệp Mặc có thể xếp hạng ở trong đại hội Đan Vương hay không, y không thèm để ý chút nào. Một đứa Linh đan sư thất phẩm có thể xếp hạng ở đại hội Đan Vương thì đúng là chuyện lạ.
Ở Lôi Khí Tông không khí cũng không kém, một gã tu sĩ Kim Đan Đại viên mãn nhìn chằm chằm Diệp Mặc, gả nói với một lão Hư Thần bên cạnh:
- Sư thúc, chính là người này, ba gốc 'Ngũ Thải Liên' của con đã bị hắn lấy mất hai gốc. Người này là tu sĩ của Bắc Vọng Châu, thật không ngờ lại đi tới Nam An Châu, còn muốn tham gia đại hội Đan Vương, thật sự là quá ngông cuồng.
Nếu như Diệp Mặc ở chỗ này, khẳng định có thể nhận ra tên tu sĩ Hoàng Ngọc Sơn mà hắn đã gặp khi ở 'Sa nguyên dược cốc'.
Tên tu sĩ Hư Thần liếc mắt nhìn Diệp Mặc, lạnh giọng nói rằng:
- Ngọc Sơn, không nên để lộ chuyện, 'Ngũ Thải Liên' không phải chuyện đùa, không nên để cho mọi người đều biết, đến lúc đó chúng ta tìm một nơi không có người xử lý hắn là xong mà.
- Sư phụ, người này đã cứu con, chỉ là con không biết tên gọi của hắn là gì mà thôi. Không ngờ hắn tên là Lạc Tiểu Mặc, còn là một Linh đan sư thất phẩm.
Một tu sĩ của phái Kình Hải cũng rất cảm kích nhìn Diệp Mặc, nếu như không nhờ Diệp Mặc ra tay giúp đỡ, y đã bị Hoàng Trác và Thái sĩ Chương giết chết khi ở 'Sa viên dược cốc'. Lúc đó Diệp Mặc đã ngăn cản bọn họ, chỉ hỏi Lạc Tố Tố trong mười người đẹp Nam An mà thôi.
Diệp Mặc biết nếu hắn lên đài dự thi đại hội Đan Vương, sẽ bị rất nhiều người nhận ra, nhưng khẳng định hắn nghĩ không ra, trong chốc lát mà hắn có nhiều kẻ thù đến vậy.
Phó thành chủ Đan Thành là Thẩm Nghiễn Thanh còn đang đọc tên thí sinh dự thi, nhưng đã đọc tới tên mấy người cuối cùng rồi
- Đan Vương nhị phẩm Cổ Khê - Lao Hề của Vũ Đan Môn, tán tu Đan Vương tam phẩm Hữu Ngữ - Tông Sư Đạo…. Đan Vương tứ phẩm Sinh Đình - Quý Bưu Đình của Thiên Dược Hồ, Đan Vương tứ phẩm Thanh Điệp của Thanh Mộng Trai… Đan Vương ngũ phẩm Bán Tiên - Từ Bán Xương của Đan Thành.
Sau khi đọc xong tên của Từ Bán Xương, Thẩm Nghiễn Thanh không tiếp tục đọc nữa, mà là nói:
- Vừa rồi là danh sách của năm trăm sáu mươi mốt Đan Vương và đan sư, đại diện cho đan giới Nam An Châu chúng ta, tham gia đại hội Đan Vương lần này. Sau đây xin mời mời Nguyệt thành chủ của Đan Thành phát biểu, đồng thời tuyên bố đề thi thứ nhất.
Thẩm Nghiễn Thanh sau khi bước xuống, Diệp Mặc cũng hơi yên tâm, dù sao trình độ cao nhất của lần dự thi này chỉ có Đan Vương ngũ phẩm, nhưng lại chỉ có một mình Từ Bán Xương. Cho dù mình không dành được vị trí đầu tiên thì vị trí thứ hai đối với hắn cũng không thành vấn đề.
Nguyệt Kỳ Siêu thoạt nhìn trẻ hơn Thẩm Nghiễn Thanh một chút, dáng dấp trung niên, giống như Thẩm Nghiễn Thanh, mặc một bộ y phục tu sĩ. Thân hình không cao, hơi gầy, vẻ mặt nhìn thậm chí hiền lành hơn rất nhiều so với Thẩm Nghiễn Thanh.
Thế nhưng Diệp Mặc biết đây chỉ là mặt ngoài, từ sau khi hắn nhìn thấy Phí Tứ Giang, chỉ biết tuyệt đối không thể dựa vào tướng mạo của một người mà đoán được tính cách.
Nguyệt Kỳ Siêu đi tới phía trước, vẫn chưa nói gì, nhưng tu sĩ trên quảng trường đều bắt đầu vỗ tay nghênh đón. Nguyệt Kỳ Siêu có thể nói là sự tồn tại tối cao trong đan giới mà toàn bộ tu sĩ Nam An Châu biết đến, còn là một trong hai Đan Vương thất phẩm. Có lẽ ở Nam An Châu còn có Đan Vương cao cấp, thế nhưng bất luận là kẻ nào muốn luyện đan, có thể tìm tới Đan Vương giỏi nhất chính là Nguyệt Kỳ Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh.
Đan Vương bát phẩm trở lên có lẽ có, nhưng đây chẳng qua là truyền thuyết, người ta sẽ không xuất hiện, lại càng không ra tay giúp người khác luyện đan.
Lời nói của Nguyệt Kỳ Siêu và tướng mạo của gã cũng giống nhau, không vội không chậm, gã ôm quyền nhìn những tu sĩ đang vỗ tay mà nói rằng:
- Tu sĩ Nam An Châu ta đều biết, trình độ tu chân của Nam An Châu đứng đầu trên toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt, theo lý thuyết thì trình độ luyện đan của chúng ta cũng có thể đứng ở vị trí đầu tiên. Thế nhưng trên thực tế trình độ tu chân của chúng ta không bằng Bắc Vọng Châu, đã làm ra thành tích luyện đan khiến cho cả đại lục Lạc Nguyệt phải chú ý đến.
Nói đến đây, Nguyệt Kỳ Siêu cố ý dừng lại một chút, quả nhiên trên quảng trường vì câu nói này mà bất ngờ phản ứng mạnh mẽ. Gã chờ mọi người trật tự, mới lấy tay đè ép thanh âm tiếp tục nói:
- Mọi người đều biết, trước khi tu sĩ chúng ta hình thành nguyên thần, cái quan trọng nhất không phải đan điền, mà là thần thức. Mà toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt, cũng không có đan dược cung cấp cho tu sĩ Nguyên Anh chữa trị thần thức. Thần thức của chúng ta bị thương chỉ có thể dùng 'Dẫn thần thảo', hoặc là linh dược cùng loại có tác dụng đối với thần thức, đáng tiếc chính là việc trực tiếp sử dụng công dụng của loại dược liệu này quá ít, thậm chí chưa đến một phần mười. Không chỉ lãng phí dược liệu, lại còn không có hiệu quả thực tế gì.
- Nhiều năm qua, vô số đan sư muốn đem 'Dẫn thần thảo' nhập đan để chữa trị thần thức, đáng tiếc chính là chưa có người nào thành công, thế nhưng...
Nguyệt Kỳ Siêu bỗng nhiên nói to
- Bắc Vọng Châu đã có một vị đan sư thiên tài đem 'Dẫn thần thảo' nhập đan rồi, đồng thời đã luyện chế ra linh đan tứ phẩm 'Chức thần đan', có thể chữa trị thần thức và thần hồn. 'Chức thần đan' cũng không đắt, tất cả tu sĩ đều có thể mua được, có thể nói hắn đã làm ra thành tích khiến cho cả Tu Chân giới Đại lục Lạc Nguyệt tôn kính, hắn đã lấp được chỗ trống trong việc tìm ra đan dược chữa thần thức, 'Chức thần đan' ra đời, đem đến nhiều lợi ích cho vô số tu sĩ.
- Mỗi một tu sĩ đều là từ Kim Đan Nguyên Anh đi lên, hàng năm ở Đại lục Lạc Nguyệt có vô số tu sĩ bởi vì thần thức bị thương nên không thể tiếp tục tu luyện, 'Chức thần đan' đã không để những tu sĩ này lo lắng vì thần thức bị thương mà kết thúc giấc mộng luyện thành tiên. Cho nên đối với người tu sĩ sáng tạo ra 'Chức thần đan', Nguyệt Kỳ Siêu ta cam tâm tình nguyện vái hắn một cái.
Nói xong, Nguyệt Kỳ Siêu không ngờ thực sự quay ra hướng bắc cung kính cúi mình vái chào. Mà các đan sư và giám khảo trên đài dự thi cũng hành động theo Nguyệt Kỳ Siêu, đều cúi mình về phương bắc, mà ngay cả rất nhiều tu sĩ làm khán giả cũng đều làm như vậy.
Diệp Mặc rơi vào đường cùng, đành cúi mình vái chào mình. Chỉ là trong lòng của hắn ngoại trừ xấu hổ ra, còn có chút hối hận. So với thành chủ Nguyệt Kỳ Siêu của Đan Thành, hắn cảm giác tư tưởng của mình thật hẹp hòi. Hắn chỉ là đem 'Chức thần đan' nắm trong tay, muốn phát tài mà thôi.
Nguyệt Kỳ Siêu đây mới là thật sự cao nhân.
Cố Mân Tiềm và Cận Chỉ Hằng đều kích động run lên, ngay cả Cảnh Anh Ly đứng ở trên quảng trường cũng không ngừng kích động. Tuy rằng bọn họ cũng đều biết Diệp Mặc sáng tạo ra 'Chức thần đan' sẽ khiến rất nhiều người quan tâm, thế nhưng thật không ngờ thành chủ Nguyệt Kỳ Siêu của Đan Thành lại chú ý đến 'Chức thần đan' như vậy.
Cầm Mộ Tâm nhìn Diệp Mặc, trong lòng không ngờ cũng tràn ngập tự hào. Người tu sĩ sáng tạo ra 'Chức thần đan' lại đứng ở chỗ này, hơn nữa còn giống mình, đều đến từ Bắc Vọng Châu.
- Thực sự đã có người đem 'Dẫn thần thảo' nhập đan, luyện chế ra 'Chức thần đan' hả?
- Tôi tại sao không nghe nói qua chuyện này chứ? Đúng rồi, lần trước Đan Vương Hồ Mân còn lấy ra phương thuốc của 'Chức thần đan'.
- Người đó là ai vậy? Chắc là một đệ tử nòng cốt của một đại môn phái nhỉ? Nhất định là thiên tài trong số những thiên tài.
- Nếu như tôi cũng quen loại thiên tài này thì tốt rồi.
Lúc này bất luận là đan sư trên sàn thi đấu, hay là khán giả trên quảng trường đều tranh luận. Đều muốn biết, người tu sĩ sáng tạo ra 'Chức thần đan' là ai.
Nguyệt Kỳ Siêu giơ tay lại lần nữa đè ép xuống, sau đó nói:
- Tôi biết tất cả mọi người rất muốn biết người tu sĩ kia là ai, kỳ thực tôi có thể nói cho mọi người. Khi hắn làm ra phương thuốc 'Chức thần đan' hắn có phải là Đan Vương hay không tôi không biết, thế nhưng tôi lại biết, lúc đó hắn mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa còn là một tán tu, thành tựu của hắn hoàn toàn dựa vào nỗ lực của chính mình. Càng khó tưởng tượng chính là, hắn sáng tạo ra 'Chức thần đan' ở trong một cuộc thi luyện đan, dùng chính chân hỏa Trúc Cơ. Tôi đã hướng Bắc Vọng Châu phát thư mời, muốn mời người đan sư thiên tài này tới Đan Thành, nhưng bây giờ còn chưa có một tin tức truyền về...
Hiện trường lại lần nữa oanh động lên, tu sĩ luyện chế ra 'Chức thần đan' không ngờ chỉ là Trúc Cơ, lại dùng chân hỏa Trúc Cơ, thiên hạ thật sự có loại tu sĩ giống thần này sao?
- Là ai vậy?
- Hắn tên là gì?
Lúc này mọi người đều muốn biết, cái người tu sĩ giống thần này tên là gì.
Người nữ tu trung niên còn chưa nói hết lời, Ninh Khinh Tuyết đã đứng lên cắt đứt lời bà ta:
- Xin lỗi, sư phụ, con đã là người có chồng, về phần con có quen biết người khác hay không không cần thiết.
Ninh Khinh Tuyết tuy rằng đối với sư phụ rất tôn kính, cô biết không có sư phụ cô sẽ không có ngày hôm nay. Thế nhưng hôm nay lời sư phụ nói đã chạm vào giới hạn của cô rồi, nếu như không phải đã nhìn thấy Diệp Mặc, tâm tình của cô nói không chừng tồi tệ hơn nhiều.
Khuôn mặt người nữ tu trung niên trầm xuống, lập tức muốn phát tác, thế nhưng bà nhìn mấy vị trưởng lão 'Phiêu miểu tiên trì' ngồi cách đó không xa một chút, đành phải nhịn lửa giận trong lòng mình xuống.
Người đệ tử này của bà tuy rằng bình thường nói không nhiều, thế nhưng chưa bao giờ giống như ngày hôm nay dám trực tiếp chống đối bà như vậy, xem ra sự giáo dục của bà hơi lỏng lẻo.
Ninh Khinh Tuyết tư chất tuy rằng không tồi, thế nhưng ở 'Phiêu miểu tiên trì' cũng chưa phải là một trong số những người có tư chất tốt nhất, cô sở dĩ nổi tiếng ở 'Phiêu miểu tiên trì', là bởi vì cô đứng đầu trong mười đẹp của Nam An. Có thể nói vị trí đứng đầu này không giúp đỡ gì được đối với tu sĩ, nhiều nhất chỉ là một bình hoa đẹp mà thôi.
Người quan tâm Diệp Mặc không chỉ có mình Ninh Khinh Tuyết, Khâu Tuyết ở Bích Đan Tông cũng chăm chú nhìn Diệp Mặc, người khác không nhận ra Diệp Mặc, nhưng cô chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra được Diệp Mặc. Lúc ở bên trong 'Sa nguyên dược cốc', Diệp Mặc còn tặng mấy viên 'Thanh Uẩn Đan' cho mình và sư muội, không ngờ ngày hôm nay ở đại hội Đan Vương lại nhìn thấy hắn. Hơn nữa hắn đã là một Linh đan sư thất phẩm, không chỉ như thế, lúc này hắn còn là một tu sĩ Nguyên Anh.
Phái Chân Đỉnh nằm trong một góc của quảng trường đại hội Đan Vương, lúc này cũng có ba tu sĩ ngạc nhiên vui mứng nhìn Diệp Mặc.
- Quách sư huynh, tôi nhìn thấy anh Diệp rồi, hắn không ngờ còn là một Linh đan sư thất phẩm...
Đinh Linh vẻ mặt mừng rỡ nói, ngữ khí hưng phấn không gì sánh được.
Quách Kỳ Phàm chỉ gật đầu, lúc này y đã là tu sĩ Nguyên Anh, mà tất cả đều là nhờ sự giúp đỡ của Diệp Mặc. Trong lòng y cũng âm thầm nói rằng, tôi biết người như anh Diệp tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ở Vẫn Chân Điện, hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy.
- Thế nhưng, anh Diệp đã giết Sài Không của Địa Ma Tông, hiện tại sư phụ của Sài Không cũng ở chỗ này, ông ta có nhận ra anh Diệp không nhỉ? Nếu lỡ anh Diệp bị nhận ra, thế là tiêu đời rồi.
Yến Thất thấy Diệp Mặc cũng rất mừng rỡ, nhưng rất nhanh y cũng nhớ tới chuyện lúc ở 'Sa nguyên dược cốc', Diệp Mặc đã giết Sài Không. Lúc đó người ở hiện trường nhiều như vậy, hình dáng của Diệp Mặc khẳng định sẽ bị người ta truyền tới Địa Ma Tông.
Trên thực tế, một gã tu sĩ Hư Thần hậu kỳ của Địa Ma Tông đã nhìn thấy Diệp Mặc, trong tay của gã cầm một cái ngọc giản rồi nhìn chằm chằm Diệp Mặc, giọng căm hận nói:
- Giết đệ tử Sài Không của tao, ngày hôm nay trời cũng để tao tìm được mày rồi, tao xem thử mày có thể trốn tới phương nào?
- Hắn không ngờ đã là một Linh đan sư thất phẩm?
Vương Phổ của Thiên Diễn Tông vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, lúc gã ở 'Sa nguyên dược cốc' đã muốn giết chết Diệp Mặc, kết quả đã để mất dấu hắn. Không ngờ lần này nhìn thấy Diệp Mặc, hắn đã là Linh đan sư thất phẩm, còn là tu sĩ Nguyên Anh rồi, sớm muộn sẽ ném y ra mấy con phố
Mạc Hữu Thâm ngồi ở ghế ngồi dành cho khách, sắc mặt y cũng âm trầm nhìn Diệp Mặc chằm chằm, gã nghĩ không ra Diệp Mặc không ngờ đi tới Nam An Châu, nhưng lại thành một Linh đan sư thất phẩm.
- Nếu như tao để mày rời khỏi Đan Thành, tao là đồ súc sinh. Linh đan sư thì sao chứ, tao muốn giết mày cũng giống như giết chết một con kiến mà thôi.
Mạc Hữu Thâm sắc mặt dữ tợn nhìn Diệp Mặc, gã hiện tại đang nghĩ xem mình sẽ giết chết Diệp Mặc như thế nào. Về phần Diệp Mặc có thể xếp hạng ở trong đại hội Đan Vương hay không, y không thèm để ý chút nào. Một đứa Linh đan sư thất phẩm có thể xếp hạng ở đại hội Đan Vương thì đúng là chuyện lạ.
Ở Lôi Khí Tông không khí cũng không kém, một gã tu sĩ Kim Đan Đại viên mãn nhìn chằm chằm Diệp Mặc, gả nói với một lão Hư Thần bên cạnh:
- Sư thúc, chính là người này, ba gốc 'Ngũ Thải Liên' của con đã bị hắn lấy mất hai gốc. Người này là tu sĩ của Bắc Vọng Châu, thật không ngờ lại đi tới Nam An Châu, còn muốn tham gia đại hội Đan Vương, thật sự là quá ngông cuồng.
Nếu như Diệp Mặc ở chỗ này, khẳng định có thể nhận ra tên tu sĩ Hoàng Ngọc Sơn mà hắn đã gặp khi ở 'Sa nguyên dược cốc'.
Tên tu sĩ Hư Thần liếc mắt nhìn Diệp Mặc, lạnh giọng nói rằng:
- Ngọc Sơn, không nên để lộ chuyện, 'Ngũ Thải Liên' không phải chuyện đùa, không nên để cho mọi người đều biết, đến lúc đó chúng ta tìm một nơi không có người xử lý hắn là xong mà.
- Sư phụ, người này đã cứu con, chỉ là con không biết tên gọi của hắn là gì mà thôi. Không ngờ hắn tên là Lạc Tiểu Mặc, còn là một Linh đan sư thất phẩm.
Một tu sĩ của phái Kình Hải cũng rất cảm kích nhìn Diệp Mặc, nếu như không nhờ Diệp Mặc ra tay giúp đỡ, y đã bị Hoàng Trác và Thái sĩ Chương giết chết khi ở 'Sa viên dược cốc'. Lúc đó Diệp Mặc đã ngăn cản bọn họ, chỉ hỏi Lạc Tố Tố trong mười người đẹp Nam An mà thôi.
Diệp Mặc biết nếu hắn lên đài dự thi đại hội Đan Vương, sẽ bị rất nhiều người nhận ra, nhưng khẳng định hắn nghĩ không ra, trong chốc lát mà hắn có nhiều kẻ thù đến vậy.
Phó thành chủ Đan Thành là Thẩm Nghiễn Thanh còn đang đọc tên thí sinh dự thi, nhưng đã đọc tới tên mấy người cuối cùng rồi
- Đan Vương nhị phẩm Cổ Khê - Lao Hề của Vũ Đan Môn, tán tu Đan Vương tam phẩm Hữu Ngữ - Tông Sư Đạo…. Đan Vương tứ phẩm Sinh Đình - Quý Bưu Đình của Thiên Dược Hồ, Đan Vương tứ phẩm Thanh Điệp của Thanh Mộng Trai… Đan Vương ngũ phẩm Bán Tiên - Từ Bán Xương của Đan Thành.
Sau khi đọc xong tên của Từ Bán Xương, Thẩm Nghiễn Thanh không tiếp tục đọc nữa, mà là nói:
- Vừa rồi là danh sách của năm trăm sáu mươi mốt Đan Vương và đan sư, đại diện cho đan giới Nam An Châu chúng ta, tham gia đại hội Đan Vương lần này. Sau đây xin mời mời Nguyệt thành chủ của Đan Thành phát biểu, đồng thời tuyên bố đề thi thứ nhất.
Thẩm Nghiễn Thanh sau khi bước xuống, Diệp Mặc cũng hơi yên tâm, dù sao trình độ cao nhất của lần dự thi này chỉ có Đan Vương ngũ phẩm, nhưng lại chỉ có một mình Từ Bán Xương. Cho dù mình không dành được vị trí đầu tiên thì vị trí thứ hai đối với hắn cũng không thành vấn đề.
Nguyệt Kỳ Siêu thoạt nhìn trẻ hơn Thẩm Nghiễn Thanh một chút, dáng dấp trung niên, giống như Thẩm Nghiễn Thanh, mặc một bộ y phục tu sĩ. Thân hình không cao, hơi gầy, vẻ mặt nhìn thậm chí hiền lành hơn rất nhiều so với Thẩm Nghiễn Thanh.
Thế nhưng Diệp Mặc biết đây chỉ là mặt ngoài, từ sau khi hắn nhìn thấy Phí Tứ Giang, chỉ biết tuyệt đối không thể dựa vào tướng mạo của một người mà đoán được tính cách.
Nguyệt Kỳ Siêu đi tới phía trước, vẫn chưa nói gì, nhưng tu sĩ trên quảng trường đều bắt đầu vỗ tay nghênh đón. Nguyệt Kỳ Siêu có thể nói là sự tồn tại tối cao trong đan giới mà toàn bộ tu sĩ Nam An Châu biết đến, còn là một trong hai Đan Vương thất phẩm. Có lẽ ở Nam An Châu còn có Đan Vương cao cấp, thế nhưng bất luận là kẻ nào muốn luyện đan, có thể tìm tới Đan Vương giỏi nhất chính là Nguyệt Kỳ Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh.
Đan Vương bát phẩm trở lên có lẽ có, nhưng đây chẳng qua là truyền thuyết, người ta sẽ không xuất hiện, lại càng không ra tay giúp người khác luyện đan.
Lời nói của Nguyệt Kỳ Siêu và tướng mạo của gã cũng giống nhau, không vội không chậm, gã ôm quyền nhìn những tu sĩ đang vỗ tay mà nói rằng:
- Tu sĩ Nam An Châu ta đều biết, trình độ tu chân của Nam An Châu đứng đầu trên toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt, theo lý thuyết thì trình độ luyện đan của chúng ta cũng có thể đứng ở vị trí đầu tiên. Thế nhưng trên thực tế trình độ tu chân của chúng ta không bằng Bắc Vọng Châu, đã làm ra thành tích luyện đan khiến cho cả đại lục Lạc Nguyệt phải chú ý đến.
Nói đến đây, Nguyệt Kỳ Siêu cố ý dừng lại một chút, quả nhiên trên quảng trường vì câu nói này mà bất ngờ phản ứng mạnh mẽ. Gã chờ mọi người trật tự, mới lấy tay đè ép thanh âm tiếp tục nói:
- Mọi người đều biết, trước khi tu sĩ chúng ta hình thành nguyên thần, cái quan trọng nhất không phải đan điền, mà là thần thức. Mà toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt, cũng không có đan dược cung cấp cho tu sĩ Nguyên Anh chữa trị thần thức. Thần thức của chúng ta bị thương chỉ có thể dùng 'Dẫn thần thảo', hoặc là linh dược cùng loại có tác dụng đối với thần thức, đáng tiếc chính là việc trực tiếp sử dụng công dụng của loại dược liệu này quá ít, thậm chí chưa đến một phần mười. Không chỉ lãng phí dược liệu, lại còn không có hiệu quả thực tế gì.
- Nhiều năm qua, vô số đan sư muốn đem 'Dẫn thần thảo' nhập đan để chữa trị thần thức, đáng tiếc chính là chưa có người nào thành công, thế nhưng...
Nguyệt Kỳ Siêu bỗng nhiên nói to
- Bắc Vọng Châu đã có một vị đan sư thiên tài đem 'Dẫn thần thảo' nhập đan rồi, đồng thời đã luyện chế ra linh đan tứ phẩm 'Chức thần đan', có thể chữa trị thần thức và thần hồn. 'Chức thần đan' cũng không đắt, tất cả tu sĩ đều có thể mua được, có thể nói hắn đã làm ra thành tích khiến cho cả Tu Chân giới Đại lục Lạc Nguyệt tôn kính, hắn đã lấp được chỗ trống trong việc tìm ra đan dược chữa thần thức, 'Chức thần đan' ra đời, đem đến nhiều lợi ích cho vô số tu sĩ.
- Mỗi một tu sĩ đều là từ Kim Đan Nguyên Anh đi lên, hàng năm ở Đại lục Lạc Nguyệt có vô số tu sĩ bởi vì thần thức bị thương nên không thể tiếp tục tu luyện, 'Chức thần đan' đã không để những tu sĩ này lo lắng vì thần thức bị thương mà kết thúc giấc mộng luyện thành tiên. Cho nên đối với người tu sĩ sáng tạo ra 'Chức thần đan', Nguyệt Kỳ Siêu ta cam tâm tình nguyện vái hắn một cái.
Nói xong, Nguyệt Kỳ Siêu không ngờ thực sự quay ra hướng bắc cung kính cúi mình vái chào. Mà các đan sư và giám khảo trên đài dự thi cũng hành động theo Nguyệt Kỳ Siêu, đều cúi mình về phương bắc, mà ngay cả rất nhiều tu sĩ làm khán giả cũng đều làm như vậy.
Diệp Mặc rơi vào đường cùng, đành cúi mình vái chào mình. Chỉ là trong lòng của hắn ngoại trừ xấu hổ ra, còn có chút hối hận. So với thành chủ Nguyệt Kỳ Siêu của Đan Thành, hắn cảm giác tư tưởng của mình thật hẹp hòi. Hắn chỉ là đem 'Chức thần đan' nắm trong tay, muốn phát tài mà thôi.
Nguyệt Kỳ Siêu đây mới là thật sự cao nhân.
Cố Mân Tiềm và Cận Chỉ Hằng đều kích động run lên, ngay cả Cảnh Anh Ly đứng ở trên quảng trường cũng không ngừng kích động. Tuy rằng bọn họ cũng đều biết Diệp Mặc sáng tạo ra 'Chức thần đan' sẽ khiến rất nhiều người quan tâm, thế nhưng thật không ngờ thành chủ Nguyệt Kỳ Siêu của Đan Thành lại chú ý đến 'Chức thần đan' như vậy.
Cầm Mộ Tâm nhìn Diệp Mặc, trong lòng không ngờ cũng tràn ngập tự hào. Người tu sĩ sáng tạo ra 'Chức thần đan' lại đứng ở chỗ này, hơn nữa còn giống mình, đều đến từ Bắc Vọng Châu.
- Thực sự đã có người đem 'Dẫn thần thảo' nhập đan, luyện chế ra 'Chức thần đan' hả?
- Tôi tại sao không nghe nói qua chuyện này chứ? Đúng rồi, lần trước Đan Vương Hồ Mân còn lấy ra phương thuốc của 'Chức thần đan'.
- Người đó là ai vậy? Chắc là một đệ tử nòng cốt của một đại môn phái nhỉ? Nhất định là thiên tài trong số những thiên tài.
- Nếu như tôi cũng quen loại thiên tài này thì tốt rồi.
Lúc này bất luận là đan sư trên sàn thi đấu, hay là khán giả trên quảng trường đều tranh luận. Đều muốn biết, người tu sĩ sáng tạo ra 'Chức thần đan' là ai.
Nguyệt Kỳ Siêu giơ tay lại lần nữa đè ép xuống, sau đó nói:
- Tôi biết tất cả mọi người rất muốn biết người tu sĩ kia là ai, kỳ thực tôi có thể nói cho mọi người. Khi hắn làm ra phương thuốc 'Chức thần đan' hắn có phải là Đan Vương hay không tôi không biết, thế nhưng tôi lại biết, lúc đó hắn mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa còn là một tán tu, thành tựu của hắn hoàn toàn dựa vào nỗ lực của chính mình. Càng khó tưởng tượng chính là, hắn sáng tạo ra 'Chức thần đan' ở trong một cuộc thi luyện đan, dùng chính chân hỏa Trúc Cơ. Tôi đã hướng Bắc Vọng Châu phát thư mời, muốn mời người đan sư thiên tài này tới Đan Thành, nhưng bây giờ còn chưa có một tin tức truyền về...
Hiện trường lại lần nữa oanh động lên, tu sĩ luyện chế ra 'Chức thần đan' không ngờ chỉ là Trúc Cơ, lại dùng chân hỏa Trúc Cơ, thiên hạ thật sự có loại tu sĩ giống thần này sao?
- Là ai vậy?
- Hắn tên là gì?
Lúc này mọi người đều muốn biết, cái người tu sĩ giống thần này tên là gì.
/2272
|