Sau đó gã nhìn về phía Diệp Mặc vừa mới nuốt một viên Phục Thần đan lạnh giọng nói:
- Sao tôi lại không nhìn thấy anh dùng Bạo Chân Châu nhỉ? Chẳng lẽ vừa rồi tôi nghe nhầm sao?
Diệp Mặc lúc này đã khôi phục được phần lớn thần thức, hắn tiện tay xóa đi trận pháp mà mình vừa bố trí, lạnh lùng nhìn tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín nói:
- Tại sao tôi lại phải dùng Bạo Chân Châu? Thật kỳ lạ.
Đồ tới tay rồi, Diệp Mặc cũng định đi rồi, nếu như tên tu sĩ Thừa Đỉnh này còn dài dòng, thì hắn đã tiện tay dạy cho một bài học rồi.
Cái mà tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia không ngờ chính là, tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy trước mắt này, sau khi lấy được đồ trong quả cầu thứ bảy kia rồi, ngữ khí lại trở nên không khách sao như lúc trước nữa. Gã cho rằng, đây là kiểu qua cầu rút ván điển hình, gã ngây ra một lúc, rối lại lập tức ác độc nói:
- Vừa nãy anh chẳng phải nói anh có Bạo Chân Châu sao? Tôi nghe nhầm rồi, chẳng lẽ tất cả mọi người ở đây cũng nghe nhầm sao?
Nếu như không phải kiêng kị tên Diệp Mặc này là tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ bảy, thì gã sớm đã động thủ rồi. Mấy tu sĩ Hư Thần vừa nãy chỉ là vì dám ngăn cản hắn xem quả cầu màu vàng kim một chút mà đã bị hắn giết toàn bộ.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Vậy thì anh bị điếc rồi, vừa nãy tôi chỉ nói tôi có Bạo Chân Châu, nhưng tôi nói dùng Bạo Chân Châu mở quả cầu bao giờ? Anh là óc heo sao? Bạo Chân Châu thậm chí có thể giết được tu sĩ Kiếp Biến, tôi có thể dùng Bạo Chân Châu quý giá như vậy để lấy linh tinh sao? Nếu là anh, thì anh có làm vậy không?
- Anh…
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín cả người khí thế kích động, tay vừa giơ ra, thì một pháp bảo màu đen rơi vào tay gã, đây là một pháp bảo chân khí thượng phẩm có hai cánh. Rõ ràng thái độ rất khó chịu với tên Diệp Mặc này, muốn động thử rồi. Xem ra ngoài cái khiên kia, thì pháp bảo hai cánh này cũng là pháp bảo công kích chủ yếu nhất của gã.
- Xem ra đồ của anh lấy được rồi, xương cũng cứng cáp rồi, nói như vậy anh còn muốn cướp những quả cầu còn lại.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín sau khi phóng pháp bảo ra, thì lại thu lại kiểu nói tàn ác lại, chỉ có sát cơ rất đậm.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, đến pháp bảo cũng không phóng ra, chỉ lạnh lùng nói:
- Những lời tôi nói trước giờ giữ lời, nói chỉ cần một quả cầu thì chỉ lấy một, còn anh muốn động thủ thì nhanh chút đi, tôi không còn kiên nhẫn được nữa.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia không ngừng kinh dị nhìn Diệp Mặc, sự tức giận vừa rồi cũng đã biến mất, cái mà gã muốn chính là Bạo Chân Châu trên người Diệp Mặc. Một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy, nếu không có đại sát khí như Bạo Chân Châu này, thì làm sao lại dám khiêu khích tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín như mình chứ?
Sư phụ của Chu Ngữ Sương lại càng mong Diệp Mặc đánh nhau với tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia, như vậy thì y mới nhân cơ hội đánh lén được, chỉ cần giết được một trong hai người, thì y sẽ có lợi hơn. Y cũng nghĩ giống như tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia, tên tu sĩ Thừa Đỉnh đó căn bản cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi.
Nhưng khi tất cả mọi người đều cho rằng tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia muốn ra tay, thì tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín ngược lại lại thu hồi pháp bảo lại, bình tĩnh nói:
- Nếu như anh không muốn lấy những thứ còn lại, thì không có bất kỳ tranh chấp nào với tôi, tôi cũng không cần phải đánh nhau với anh.
Cho dù Diệp Mặc nhìn thấy tên này thu hồi lại pháp bảo, cũng có chút bất ngờ. Hắn vừa mới đang nghĩ với vài đao có thể chém chết tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín trước mặt này, không ngờ gã lại tự động rút lui. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, Diệp Mặc cũng hiểu rồi, đối phương đang sợ mình có Bạo Chân Châu.
Hắn cũng không nói ra, hắn không phải là loại người hiếu chiến, nếu là loại người hiếu chiến, lúc trước khi xuất hiện bảy quả cầu, hắn đã có thể giết toàn bộ tu sĩ trong này rồi. Trên thực tế, Diệp Mặc căn bản cũng không định làm như vậy. Hắn cuối cùng muốn giáo dục cho tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia một bài học, thứ nhất là vì tên tu sĩ này ý mình có thể giết chết những tu sĩ còn lại bất cứ lúc nào, khiến Diệp Mặc cảm thấy khó chịu. Thứ hai chính là, cuối cùng gã không ngờ lại chủ động tiến đến trách hỏi mình.
Nhưng tên này kinh sợ rồi, Diệp Mặc cũng không muốn đánh trận không có ý nghĩa gì.
Nhưng ánh mắt của sư phụ Chu Ngữ Sương lại lộ ra tia thất vọng, y đang mong chờ Diệp Mặc đánh nhau với tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia, nhưng có một bên rút lui rồi, khiến y có chút không cam lòng. Trong lòng y cũng hiểu, tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín này sở dĩ rút lui, không phải là sợ Diệp Mặc, mà là sợ Bạo Chân Châu của Diệp Mặc.
- Diệp đại ca, anh muốn đi sao?
Tiêu Y nhìn thấy Diệp Mặc dẫn theo Tô Tĩnh Văn muốn rời khỏi nơi này, cũng có chút không thoải mái nói.
Diệp Mặc biết Tiêu Y có vấn đề, nhưng bất luận là vấn đề gì cũng không liên quan đến hắn. Hơn nữa, một quang cầu thật duy nhất trong này cũng bị hắn lấy đi rồi, hắn không đi còn ở lại chỗ này làm gì?
Diệp Mặc liếc nhìn Tiêu Y một cái, lãnh đạm nói:
- Không sai, con người của tôi rất tự giác, có một quả cầu là hài lòng rồi. Còn những thứ còn lại, tôi để lại cho mọi người, cho nên, tôi đi trước đây.
Tiêu Y thấy Diệp Mặc nói vậy liền nũng nịu nói:
- Diệp đại xa, anh có thể đợi chút nữa hãy đi được không? Nếu như anh đi rồi, thì một mình tôi ở đây cũng hơi sợ đấy.
Tô Tĩnh Văn thấy người con gái xinh đẹp này nói vậy lập tức nhíu nhíu mày, người con gái này cô thật sự không thích. Diệp Mặc lại lãnh đạm nói:
- Cô sợ, vậy thì cùng đi đi, ở lại đây làm gì?
Tiêu Y có chút không thoải mái nhìn sáu quả cầu còn lại, rồi mới lên tiếng:
- Đồ trong sáu quả cầu trong này, nếu như tôi có thể lấy được một trong số đó, vậy thì tôi cũng hài lòng lắm rồi. Haizz, đồ tốt như này, cho dù muốn cái mạng của tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện…
Những lời này của Tiêu Y nói ra, mang theo một chút hương vị nịnh bợ, ánh mắt của những tu sĩ Hư Thần kia cũng sáng lên, có vài tên tu sĩ Hư Thần ngó chừng bộ ngực vĩ đại của Tiêu Y, thậm chí còn nuốt vài miếng nước bọt.
Diệp Mặc cười lạnh, Tô Tĩnh Văn thì đang đứng bên cạnh mình, mà người con gái này lại dám như vậy. Nhưng Diệp Mặc cũng biết, người con gái này sắc đẹp trời sinh, vừa nãy cô ta cũng không thi triển mị thuật, nếu như cô thi triển mị thuật, chắc là những tu sĩ Hư Thần ở đây cũng sớm không kiềm chế được rồi.
Đối với Diệp Mặc mà nói, cho dù người con gái này có lấy toàn bộ mị thuật thi triển ra, thì hắn cũng không thèm để ý. Hắn tu luyện bên cạnh Khổ Trúc, cho dù khi độ kiếp tâm ma kiếp cũng khó có thể ảnh hưởng đến hắn, chứ nói gì đến mị thuật này?
Tô Tĩnh Văn thấy Tiêu Y dụ dỗ trong lòng lại càng khó chịu, cô cố ý áp sát và người Diệp Mặc, sau đó nói:
- Diệp Mặc, chúng ta đi thôi.
Diệp Mặc vừa muốn nói, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến:
- Bây giờ ai cũng không thể rời đi được, bên ngoài tôi đã phong bế rồi, cũng không có ai có thể vào được.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, sau khi giọng nói kia phát ra, thì hắn mới nhìn thấy người. Rõ ràng tu vi của người này cao hơn hắn rất nhiều, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy tu sĩ đang đến.
Nói một cách chính xác là hai tu sĩ, một tu sĩ là tu vi Hư Thần sơ kỳ, mặt chữ điền mắt nhỏ. Diệp Mặc nhìn thấy tu sĩ này, không ngờ lại có chút cảm giác quen thuộc. Còn tu sĩ còn lại lại ăn mặc theo kiểu văn sĩ trung niên, nhưng tu vi của gã thì lại khiến Diệp Mặc vô cùng kinh ngạc. Tu sĩ ăn mặc theo kiểu văn sĩ trung niên này không ngờ đã là tu vi Kiếp Biến tầng thứ chín rồi, trên cảnh giới thì thấp hơn Kỷ Bẩm một bậc mà thôi.
Rất nhanh Diệp Mặc liền nhớ ra, tại sao lại có cảm giác quen quen tên tu sĩ mặt chữ điền mắt nhỏ kia rồi. Lúc đó khi Đường Mộng Nhiêu giới thiệu Dịch Dật cho Diệp Mặc, dùng chính là mặt chữ điền mắt nhỏ. Kết hợp với tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín ăn mặc theo kiểu văn sĩ trung niên kia, Diệp Mặc làm sao còn không biết hai người này là ai.
Tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín ăn mặc theo kiểu văn sĩ trung niên kia rõ ràng là Phiến Phất của Vọng Nguyệt tông, còn tu sĩ trẻ tuổi kia chính là Dịch Dật. Hiểu được đối phương là Dịch Dật rồi, Diệp Mặc nhất thời trong lòng dâng lên ác cảm, người này giết Lý Khởi Thiện, hắn cũng đã từng nói phải giết Dịch Dật để báo thù cho Lý Khởi Thiện, nếu tự dẫn xác tới rồi, thì cũng đừng trách hắn không khách khí. Huống chi tên Dịch Dật này lại chủ động đến Phỉ Hải, muốn tiêu diệt Mặc Nguyệt.
Tên Phiến Phất này cũng có bản lĩnh, đan điền của Dịch Dật bị Lăng Trung Thiên hủy hoại, gã không ngờ lại tìm được linh dược bổ sung vào, tài sản của Vọng Nguyệt tông cũng vô cùng giàu có. Nhưng không biết tên Dịch Dật và Phiến Phất này có quan hệ như nào, không ngờ lại chiếm được sự coi trọng của Phiến Phất như vậy, chẳng những dùng linh dược cực phẩm giúp gã khôi phục lại đan điền, còn dẫn gã đi khắp chốn nữa.
Phiến Phất vừa vào đã nói câu này, ánh mắt lại quét nơi này một lượt. Uy áp trên người cũng đã tràn đầy cả đại sảnh này, cho dù mấy tên tu sĩ Thừa Đỉnh cũng cảm thấy có chút rung động.
- Phiến môn chủ…
- Phiến tiền bối.
…
Những tu sĩ trong này căn bản đều biết Phiến Phất, rối rít chào hỏi, thần thái và giọng nói rõ ràng rất kính cẩn và cẩn thận.
Tên Dịch Dật vừa mới tiến đến, ánh mắt cũng không rời khỏi Tô Tĩnh Văn và Tiêu Y, ánh mắt của y nhìn Tô Tĩnh Văn và Tiêu Y đánh giá, khiến cho Diệp Mặc trong lòng tức giận, nếu như không phải kiêng nể Phiến Phất, thì hắn sớm đã ra tay rồi.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, mặc dù phải giết chết Dịch Dật, nhưng đồng thời cũng phải bảo đảm được sự an toàn của Tô Tĩnh Văn, hắn cũng không muốn Tô Tĩnh Văn có bất kỳ thương tổn nào.
Phiến Phất gật đầu, ánh mắt ngó chừng tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín một hồi lâu, cho đến khi tên tu sĩ đó toàn thân toát mồ hôi, lúc này mới chuyển ánh nhìn sang phía Diệp Mặc.
Vừa rồi Diệp Mặc và người con gái bên cạnh hắn là hai người duy nhất không hành lễ với gã, điều này khiến gã cực kỳ quan tâm, hơn nữa trong mắt còn có chút căm tức.
Gã nhìn Diệp Mặc một hồi lâu, cũng không nói câu gì, nhưng ngay sau đó lại liếc nhìn sang mấy tên tu sĩ Hư Thần bị tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín vừa nãy bẻ cổ, lúc này mới lạnh lùng nói:
- Mấy người này là do ai động thủ? Có phải là ỷ mình tu vi cao, nên giết người bừa bãi không? Những tu sĩ cao cấp ở Bắc Vọng châu vốn dĩ rất ít, nếu như có cách giết này, lần sau thú triều đến, chỉ dựa vào một mình tôi hay sao?
Khi nói tới đây, gã cũng đã lần nữa liếc ánh nhìn sang phía Diệp Mặc, hiển nhiên cho rằng mấy cái xác này chính là do Diệp Mặc làm. Vì vừa nãy khi gã tiến vào, chỉ có Diệp Mặc không hành lễ với gã, điều này chắc là do tên tiểu tử kiêu ngạo không coi người khác ra gì này. Mấy tên tu sĩ Hư Thần này chắc chắn đã mạo phạm gì với hắn, gặp phải sát cơ của hắn.
Diệp Mặc thấy Phiến Phất nhìn về phía mình, trong lòng cũng cười khẩy, hắn sao có thể không biết Phiến Phất đang muốn gây phiền phức cho mình, nhưng hắn cũng không chút sợ hãi gì. Diệp Mặc nghĩ không sai, Phiến Phất chính là muốn hắn xuất đao.
Đang lúc Phiến Phất nghĩ muốn tiếp tục hỏi thăm, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy bảy quả cầu bên trong, khi gã nhìn thấy những đồ bên trong mấy quả cầu đó, trong mắt lập tức lộ vẻ vui mừng không dám tin.
- Sao tôi lại không nhìn thấy anh dùng Bạo Chân Châu nhỉ? Chẳng lẽ vừa rồi tôi nghe nhầm sao?
Diệp Mặc lúc này đã khôi phục được phần lớn thần thức, hắn tiện tay xóa đi trận pháp mà mình vừa bố trí, lạnh lùng nhìn tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín nói:
- Tại sao tôi lại phải dùng Bạo Chân Châu? Thật kỳ lạ.
Đồ tới tay rồi, Diệp Mặc cũng định đi rồi, nếu như tên tu sĩ Thừa Đỉnh này còn dài dòng, thì hắn đã tiện tay dạy cho một bài học rồi.
Cái mà tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia không ngờ chính là, tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy trước mắt này, sau khi lấy được đồ trong quả cầu thứ bảy kia rồi, ngữ khí lại trở nên không khách sao như lúc trước nữa. Gã cho rằng, đây là kiểu qua cầu rút ván điển hình, gã ngây ra một lúc, rối lại lập tức ác độc nói:
- Vừa nãy anh chẳng phải nói anh có Bạo Chân Châu sao? Tôi nghe nhầm rồi, chẳng lẽ tất cả mọi người ở đây cũng nghe nhầm sao?
Nếu như không phải kiêng kị tên Diệp Mặc này là tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ bảy, thì gã sớm đã động thủ rồi. Mấy tu sĩ Hư Thần vừa nãy chỉ là vì dám ngăn cản hắn xem quả cầu màu vàng kim một chút mà đã bị hắn giết toàn bộ.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Vậy thì anh bị điếc rồi, vừa nãy tôi chỉ nói tôi có Bạo Chân Châu, nhưng tôi nói dùng Bạo Chân Châu mở quả cầu bao giờ? Anh là óc heo sao? Bạo Chân Châu thậm chí có thể giết được tu sĩ Kiếp Biến, tôi có thể dùng Bạo Chân Châu quý giá như vậy để lấy linh tinh sao? Nếu là anh, thì anh có làm vậy không?
- Anh…
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín cả người khí thế kích động, tay vừa giơ ra, thì một pháp bảo màu đen rơi vào tay gã, đây là một pháp bảo chân khí thượng phẩm có hai cánh. Rõ ràng thái độ rất khó chịu với tên Diệp Mặc này, muốn động thử rồi. Xem ra ngoài cái khiên kia, thì pháp bảo hai cánh này cũng là pháp bảo công kích chủ yếu nhất của gã.
- Xem ra đồ của anh lấy được rồi, xương cũng cứng cáp rồi, nói như vậy anh còn muốn cướp những quả cầu còn lại.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín sau khi phóng pháp bảo ra, thì lại thu lại kiểu nói tàn ác lại, chỉ có sát cơ rất đậm.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, đến pháp bảo cũng không phóng ra, chỉ lạnh lùng nói:
- Những lời tôi nói trước giờ giữ lời, nói chỉ cần một quả cầu thì chỉ lấy một, còn anh muốn động thủ thì nhanh chút đi, tôi không còn kiên nhẫn được nữa.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia không ngừng kinh dị nhìn Diệp Mặc, sự tức giận vừa rồi cũng đã biến mất, cái mà gã muốn chính là Bạo Chân Châu trên người Diệp Mặc. Một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy, nếu không có đại sát khí như Bạo Chân Châu này, thì làm sao lại dám khiêu khích tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín như mình chứ?
Sư phụ của Chu Ngữ Sương lại càng mong Diệp Mặc đánh nhau với tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia, như vậy thì y mới nhân cơ hội đánh lén được, chỉ cần giết được một trong hai người, thì y sẽ có lợi hơn. Y cũng nghĩ giống như tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia, tên tu sĩ Thừa Đỉnh đó căn bản cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi.
Nhưng khi tất cả mọi người đều cho rằng tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia muốn ra tay, thì tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín ngược lại lại thu hồi pháp bảo lại, bình tĩnh nói:
- Nếu như anh không muốn lấy những thứ còn lại, thì không có bất kỳ tranh chấp nào với tôi, tôi cũng không cần phải đánh nhau với anh.
Cho dù Diệp Mặc nhìn thấy tên này thu hồi lại pháp bảo, cũng có chút bất ngờ. Hắn vừa mới đang nghĩ với vài đao có thể chém chết tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín trước mặt này, không ngờ gã lại tự động rút lui. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, Diệp Mặc cũng hiểu rồi, đối phương đang sợ mình có Bạo Chân Châu.
Hắn cũng không nói ra, hắn không phải là loại người hiếu chiến, nếu là loại người hiếu chiến, lúc trước khi xuất hiện bảy quả cầu, hắn đã có thể giết toàn bộ tu sĩ trong này rồi. Trên thực tế, Diệp Mặc căn bản cũng không định làm như vậy. Hắn cuối cùng muốn giáo dục cho tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia một bài học, thứ nhất là vì tên tu sĩ này ý mình có thể giết chết những tu sĩ còn lại bất cứ lúc nào, khiến Diệp Mặc cảm thấy khó chịu. Thứ hai chính là, cuối cùng gã không ngờ lại chủ động tiến đến trách hỏi mình.
Nhưng tên này kinh sợ rồi, Diệp Mặc cũng không muốn đánh trận không có ý nghĩa gì.
Nhưng ánh mắt của sư phụ Chu Ngữ Sương lại lộ ra tia thất vọng, y đang mong chờ Diệp Mặc đánh nhau với tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia, nhưng có một bên rút lui rồi, khiến y có chút không cam lòng. Trong lòng y cũng hiểu, tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín này sở dĩ rút lui, không phải là sợ Diệp Mặc, mà là sợ Bạo Chân Châu của Diệp Mặc.
- Diệp đại ca, anh muốn đi sao?
Tiêu Y nhìn thấy Diệp Mặc dẫn theo Tô Tĩnh Văn muốn rời khỏi nơi này, cũng có chút không thoải mái nói.
Diệp Mặc biết Tiêu Y có vấn đề, nhưng bất luận là vấn đề gì cũng không liên quan đến hắn. Hơn nữa, một quang cầu thật duy nhất trong này cũng bị hắn lấy đi rồi, hắn không đi còn ở lại chỗ này làm gì?
Diệp Mặc liếc nhìn Tiêu Y một cái, lãnh đạm nói:
- Không sai, con người của tôi rất tự giác, có một quả cầu là hài lòng rồi. Còn những thứ còn lại, tôi để lại cho mọi người, cho nên, tôi đi trước đây.
Tiêu Y thấy Diệp Mặc nói vậy liền nũng nịu nói:
- Diệp đại xa, anh có thể đợi chút nữa hãy đi được không? Nếu như anh đi rồi, thì một mình tôi ở đây cũng hơi sợ đấy.
Tô Tĩnh Văn thấy người con gái xinh đẹp này nói vậy lập tức nhíu nhíu mày, người con gái này cô thật sự không thích. Diệp Mặc lại lãnh đạm nói:
- Cô sợ, vậy thì cùng đi đi, ở lại đây làm gì?
Tiêu Y có chút không thoải mái nhìn sáu quả cầu còn lại, rồi mới lên tiếng:
- Đồ trong sáu quả cầu trong này, nếu như tôi có thể lấy được một trong số đó, vậy thì tôi cũng hài lòng lắm rồi. Haizz, đồ tốt như này, cho dù muốn cái mạng của tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện…
Những lời này của Tiêu Y nói ra, mang theo một chút hương vị nịnh bợ, ánh mắt của những tu sĩ Hư Thần kia cũng sáng lên, có vài tên tu sĩ Hư Thần ngó chừng bộ ngực vĩ đại của Tiêu Y, thậm chí còn nuốt vài miếng nước bọt.
Diệp Mặc cười lạnh, Tô Tĩnh Văn thì đang đứng bên cạnh mình, mà người con gái này lại dám như vậy. Nhưng Diệp Mặc cũng biết, người con gái này sắc đẹp trời sinh, vừa nãy cô ta cũng không thi triển mị thuật, nếu như cô thi triển mị thuật, chắc là những tu sĩ Hư Thần ở đây cũng sớm không kiềm chế được rồi.
Đối với Diệp Mặc mà nói, cho dù người con gái này có lấy toàn bộ mị thuật thi triển ra, thì hắn cũng không thèm để ý. Hắn tu luyện bên cạnh Khổ Trúc, cho dù khi độ kiếp tâm ma kiếp cũng khó có thể ảnh hưởng đến hắn, chứ nói gì đến mị thuật này?
Tô Tĩnh Văn thấy Tiêu Y dụ dỗ trong lòng lại càng khó chịu, cô cố ý áp sát và người Diệp Mặc, sau đó nói:
- Diệp Mặc, chúng ta đi thôi.
Diệp Mặc vừa muốn nói, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến:
- Bây giờ ai cũng không thể rời đi được, bên ngoài tôi đã phong bế rồi, cũng không có ai có thể vào được.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, sau khi giọng nói kia phát ra, thì hắn mới nhìn thấy người. Rõ ràng tu vi của người này cao hơn hắn rất nhiều, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy tu sĩ đang đến.
Nói một cách chính xác là hai tu sĩ, một tu sĩ là tu vi Hư Thần sơ kỳ, mặt chữ điền mắt nhỏ. Diệp Mặc nhìn thấy tu sĩ này, không ngờ lại có chút cảm giác quen thuộc. Còn tu sĩ còn lại lại ăn mặc theo kiểu văn sĩ trung niên, nhưng tu vi của gã thì lại khiến Diệp Mặc vô cùng kinh ngạc. Tu sĩ ăn mặc theo kiểu văn sĩ trung niên này không ngờ đã là tu vi Kiếp Biến tầng thứ chín rồi, trên cảnh giới thì thấp hơn Kỷ Bẩm một bậc mà thôi.
Rất nhanh Diệp Mặc liền nhớ ra, tại sao lại có cảm giác quen quen tên tu sĩ mặt chữ điền mắt nhỏ kia rồi. Lúc đó khi Đường Mộng Nhiêu giới thiệu Dịch Dật cho Diệp Mặc, dùng chính là mặt chữ điền mắt nhỏ. Kết hợp với tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín ăn mặc theo kiểu văn sĩ trung niên kia, Diệp Mặc làm sao còn không biết hai người này là ai.
Tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín ăn mặc theo kiểu văn sĩ trung niên kia rõ ràng là Phiến Phất của Vọng Nguyệt tông, còn tu sĩ trẻ tuổi kia chính là Dịch Dật. Hiểu được đối phương là Dịch Dật rồi, Diệp Mặc nhất thời trong lòng dâng lên ác cảm, người này giết Lý Khởi Thiện, hắn cũng đã từng nói phải giết Dịch Dật để báo thù cho Lý Khởi Thiện, nếu tự dẫn xác tới rồi, thì cũng đừng trách hắn không khách khí. Huống chi tên Dịch Dật này lại chủ động đến Phỉ Hải, muốn tiêu diệt Mặc Nguyệt.
Tên Phiến Phất này cũng có bản lĩnh, đan điền của Dịch Dật bị Lăng Trung Thiên hủy hoại, gã không ngờ lại tìm được linh dược bổ sung vào, tài sản của Vọng Nguyệt tông cũng vô cùng giàu có. Nhưng không biết tên Dịch Dật và Phiến Phất này có quan hệ như nào, không ngờ lại chiếm được sự coi trọng của Phiến Phất như vậy, chẳng những dùng linh dược cực phẩm giúp gã khôi phục lại đan điền, còn dẫn gã đi khắp chốn nữa.
Phiến Phất vừa vào đã nói câu này, ánh mắt lại quét nơi này một lượt. Uy áp trên người cũng đã tràn đầy cả đại sảnh này, cho dù mấy tên tu sĩ Thừa Đỉnh cũng cảm thấy có chút rung động.
- Phiến môn chủ…
- Phiến tiền bối.
…
Những tu sĩ trong này căn bản đều biết Phiến Phất, rối rít chào hỏi, thần thái và giọng nói rõ ràng rất kính cẩn và cẩn thận.
Tên Dịch Dật vừa mới tiến đến, ánh mắt cũng không rời khỏi Tô Tĩnh Văn và Tiêu Y, ánh mắt của y nhìn Tô Tĩnh Văn và Tiêu Y đánh giá, khiến cho Diệp Mặc trong lòng tức giận, nếu như không phải kiêng nể Phiến Phất, thì hắn sớm đã ra tay rồi.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, mặc dù phải giết chết Dịch Dật, nhưng đồng thời cũng phải bảo đảm được sự an toàn của Tô Tĩnh Văn, hắn cũng không muốn Tô Tĩnh Văn có bất kỳ thương tổn nào.
Phiến Phất gật đầu, ánh mắt ngó chừng tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín một hồi lâu, cho đến khi tên tu sĩ đó toàn thân toát mồ hôi, lúc này mới chuyển ánh nhìn sang phía Diệp Mặc.
Vừa rồi Diệp Mặc và người con gái bên cạnh hắn là hai người duy nhất không hành lễ với gã, điều này khiến gã cực kỳ quan tâm, hơn nữa trong mắt còn có chút căm tức.
Gã nhìn Diệp Mặc một hồi lâu, cũng không nói câu gì, nhưng ngay sau đó lại liếc nhìn sang mấy tên tu sĩ Hư Thần bị tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín vừa nãy bẻ cổ, lúc này mới lạnh lùng nói:
- Mấy người này là do ai động thủ? Có phải là ỷ mình tu vi cao, nên giết người bừa bãi không? Những tu sĩ cao cấp ở Bắc Vọng châu vốn dĩ rất ít, nếu như có cách giết này, lần sau thú triều đến, chỉ dựa vào một mình tôi hay sao?
Khi nói tới đây, gã cũng đã lần nữa liếc ánh nhìn sang phía Diệp Mặc, hiển nhiên cho rằng mấy cái xác này chính là do Diệp Mặc làm. Vì vừa nãy khi gã tiến vào, chỉ có Diệp Mặc không hành lễ với gã, điều này chắc là do tên tiểu tử kiêu ngạo không coi người khác ra gì này. Mấy tên tu sĩ Hư Thần này chắc chắn đã mạo phạm gì với hắn, gặp phải sát cơ của hắn.
Diệp Mặc thấy Phiến Phất nhìn về phía mình, trong lòng cũng cười khẩy, hắn sao có thể không biết Phiến Phất đang muốn gây phiền phức cho mình, nhưng hắn cũng không chút sợ hãi gì. Diệp Mặc nghĩ không sai, Phiến Phất chính là muốn hắn xuất đao.
Đang lúc Phiến Phất nghĩ muốn tiếp tục hỏi thăm, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy bảy quả cầu bên trong, khi gã nhìn thấy những đồ bên trong mấy quả cầu đó, trong mắt lập tức lộ vẻ vui mừng không dám tin.
/2272
|