Sở dĩ tạo nên sự oanh động lớn như thế cho các tu sĩ là vì có người có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy, vì tu sĩ ở Tây Tu thành này hiểu rõ rằng ở Thiên Cương Vực này cứ mỗi chín 'Vực' sẽ là một đẳng cấp khác nhau. 'Vực' thứ chín và 'Vực' thứ mười sẽ là một khái niệm hoàn toàn bất đồng. Mà người có thể bình yên vô sự ở 'Vực' thứ mười tám chưa chắc đã có thể kiên trì được mấy hơi thở ở 'Vực' thứ mười chín.
Hiện tại có người đã tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy rồi, tất cả mọi người đều muốn biết người này có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám hay không? Trong một ngày mà hắn có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám, thì đó chính là tu sĩ đệ nhất ở Tây Tu Thành này, hay nói đúng hơn là tu sĩ lĩnh ngộ về 'Vực' sâu sắc nhất.
Nghe nói Thiên Cương Vực từ trước tới nay, chưa bao giờ nghe nói có người nào có thể đi tới 'Vực' thứ ba mươi. Nếu như người này có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám, vậy thì hắn rất có thể sẽ khiêu chiến 'Vực' thứ ba mươi.
Vì thế hầu hết các tu sĩ đều đi tới quảng trường quan sát Thiên Cương Vực, ngoại trừ muốn biết một chút về người có thể tiến vào Thiên Cương Vực thứ hai mươi bẩy ra, thì càng muốn biết người này có thể đi vào 'Vực' thứ hai mươi tám hay không?
Lúc này số người trong quảng trường quan sát Thiên Cương Vực đã đông như nêm cối rồi, về phần những chỗ có ghế ngồi thì sớm đã chật ních các tu sĩ, cũng không tránh khỏi việc đông đảo tu sĩ phải chen chúc vào cùng một gian phòng. Tuy rằng trận pháp theo dõi cũng chỉ có một cái, nhưng cái trận pháp duy nhất này lại có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt của các tu sĩ.
Chỉ có một gian phòng quan sát xa hoa là không ai chen chúc vào, nghe nói bên trong gian phòng đó có bốn cô gái, nếu như dựa theo sự cuồng nhiệt hiện tại, vậy thì gian phòng này nhất định sẽ bị các tu sĩ chen chúc đến chật ních. Nhưng cái gian phòng đó thì lại không có ai dám tới, cho dù là phó thành chủ Tây Tu thành là La Vũ Kiếm cũng không yêu cầu được tiến vào gian phòng kia. Bởi vì tất cả mọi người lúc này đều biết, bốn cô gái trong gian phòng đó chính là người thân của tên tu sĩ đang thí luyện trong Thiên Cương Vực kia.
Người nhà của một tu sĩ có thể tiến vào Thiên Cương Vực thứ hai mươi bẩy, thì trừ phi là kẻ nào không kiên nhẫn sống tiếp nữa thì mới dám đi tới quấy rầy, bằng không thì ai mà lại nguyện ý mò vào cái vùng nguy hiểm đó chứ?
Có rất nhiều người đã truyền tai nhau, rằng tu sĩ kia trước khi đi vào Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'', thì chỉ có mấy chiêu đã đánh cho hội trưởng Khê Trung thương hội là Mạnh Sát trọng thương suýt chết. Tin tức này sau khi truyền đi, thì đã biến thành tên tu sĩ trong kia ngay cả tay cũng không hề động, chỉ cẩn ngưng tụ một đạo chân nguyên màu tím đã có thể đánh cho tên Mạnh Sát kia trọng thương rồi.
Mạnh Sát là ai? Chính là hội trưởng của Khê Trung thương hội, tu vi Hóa Chân tầng ba. Là một trong mười đầu sỏ ở Thiên Cương Vực này, những loại người như thế này, thì hoàn toàn không cần phải động thủ, chỉ cần dùng chân nguyên là có thể giết chết tu sĩ nào dám đứng ra khiêu khích. Vậy mà tên tu sĩ kia chỉ cần dùng chân nguyên đã suýt nữa giết một tu sĩ như vậy, thì là loại tu sĩ nghịch thiên cỡ nào? Không có người nào dám suy nghĩ tiếp nữa, bởi vì khả năng này đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ rồi.
Mấy người Tô Tĩnh Văn nhìn vô số tu sĩ ở bên ngoài đi tới, nháy mắt đã khiến cho quảng trường quan sát này trở nên chật ních rồi. Hầu hết các tu sĩ đang chen chúc đến nỗi cả con kiến cũng không chui lọt này đều là người mà các cố không thể nhìn rõ được tu vi, nhất thời khiến các cô có chút hoảng hốt. Nhiều tu sĩ lợi hại như vậy, một khi họ cùng xông lên, thì cho dù lô ghế này của các cô có cấm chế thì cũng không thể chống đỡ được.
Cũng may lo lắng của các cô chỉ là dư thừa. Tuy rằng người tới càng lúc càng nhiều, nhưng không có người nào dám tiến lại gần gian phòng của các cô cả, thậm chí ngay cả gõ cửa cũng không hề có ai.
Đường Mộng Nhiêu thở phào một hơi, rồi mới tạm yên lòng. Cô đương nhiên biết cái người đang chạy ào ào trong ‘Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'' là ai, cho nên tự trong đáy lòng cô cũng phát ra một sự kính phục.
Ở Bắc Vọng Châu cô chính là tồn tại mà vạn người phải ngước nhìn, một trong tam đại thủ lĩnh của Bắc Vọng Châu chính là Đường Mộng Nhiêu cô. Nhưng hiện tại cô phát hiện bản thân mình ở Tây Ích Châu này quả thực là chẳng hơn được ai cả.
Khê Trung thương hội tùy tiệên đưa ra hai tên quản gia kia thì tu vi đều cao hơn so với cô. Tu sĩ ở đây có thể đánh bại, thậm chí là giết chết Đường Mộng Nhiêu cô thì căn bản là đếm cũng không hết.
Mà Diệp Mặc thì lại có thể làm cho đông đảo tu sĩ ở Tây Ích Châu này phải chú ý đến. Cũng có thể chỉ mấy chiêu đã đánh bại một tu sĩ Hóa Chân tầng ba. Khi so sánh với Diệp Mặc, Đường Mộng Nhiêu chợt nghĩ, nếu tiếp tục gọi cô là một trong tam đại cự đầu Bắc Vọng Châu, thì căn bản là cô không có chút mặt mũi nào để tiếp nhận nữa cả. Không chỉ cô không có mặt mũi, ngay cả Lăng Trung Thiên và Phiến Phất cũng không có mặt mũi nào mà tiếp nhận.
Lúc này người ở Thiên Cương Vực càng ngày càng đông hơn, thậm chí ngay cả quảng trường quan sát cũng đầy ắp người. Tất cả mọi người đều đang cố gắng chen vào quảng trường quan sát này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì có khi quảng trường quan sát sẽ bị chen chúc đến nổ tung mất.
Cuối cùng mấy người đứng đầu của Tây Tu Thành mới quyết định di dời trận pháp theo dõi, đem trận pháp này đặt ở giữa đại quảng trường thì mới dẹp bớt được sự chen chúc tới mức khủng bố này.
Tuy rằng vẫn còn các tu sĩ đang không ngừng chen chúc tới, nhưng bởi vì giữa quảng trường Thiên Cương Vực đã có trận pháp theo dõi, cho nên sự chen chúc đã được giải quyết. Các tu sĩ đều có thần thức, cho dù là không ở trên quảng trường của Thiên Cương Vực, thì thần thức cũng có thể thấy rõ được trận pháp theo dõi.
Vốn là quảng trường của Thiên Cương Vực không có trận pháp theo dõi, nhưng lần này vì Diệp Mặc gây ra náo loạn, cho nên đã phải thiết kế thêm một trận pháp quan sát thật lớn đặt ở quảng trường Thiên Cương Vực.
Khác với cảnh náo nhiệt vô cùng ở quảng trường Thiên Cương Vực, thì lúc này Mạnh Sát đang vô cùng hoảng hốt. Lúc này y mới hiểu được là mình ngu xuẩn cỡ nào, không ngờ lại chọc phải một tu sĩ tuyệt thế cao thủ như Diệp Mặc.
Nếu như có cơ hội làm lại một lần, thì y thà rằng làm con rùa, cũng không nguyện ý thể hiện ở quảng trường Thiên Cương Vực. Hiện tại cũng không còn là chuyện mất mặt nữa rồi, bởi vì y thua trên tay của một tồn tại khủng bố có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy, thì cũng chẳng thể tính là chuyện mất mặt được. Hiện tại y lo lắng nhất chính là cái tên khủng bố kia sau khi đi ra, có thể tiếp tục tìm y gây phiền toái hay không? Nếu thật sự là như thế, thì y đúng thật là không có chỗ nào để mà trốn cả.
Tuy rằng y cũng có mấy người bạn là tu sĩ Hóa Chân, nhưng ai có thể nguyện ý vì y mà đối địch với một tu sĩ có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy chứ? Không nói gì đến người khác, ngay chính bản thân y cũng sẽ không làm như vậy.
Mạnh Sát thở dài một hơi, cuối cùng chỉ biết tùy ý trời mà thôi. Toàn bộ cơ nghiệp của y nằm ở Tây Tu thành này, y căn bản là không có biện pháp nào để rời đi cả.
...
Khi Diệp Mặc tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy, thì lập tức cảm giác được không gian xung quanh giống như là đã biến thành một vũng bùn, căn bản là hắn không thể nào cử động được, hơn nữa ở giữa vũng bùn này đều là những kiếm quang sắc bén. Chỉ cần hắn hơi lơ là một chút, thì không phải là bị những kiếm quang này xé rách, thì cũng sẽ bị vũng bùn này nghiền nát. Hơn nữa vũng bùn không gian này thậm chí còn biến đổi quy luật, khiến hắn hoàn toàn không thể nào nắm bắt được.
Hắn thi triển ra 'Vực' của bản thân, nhưng rất nhanh 'Vực' của hắn đã bị không gian biến hình xung quanh nghiền nát. Không gian biến đổi vặn vẹo ở xung quanh này, khiến cho Diệp Mặc còn có một loại ảo giác, rằng đây không phải là 'Vực', mà là một không gian bị hỏng.
Nhưng sau một khắc, thì hắn đã hiểu rõ. Đây không phải là Không gian sai vị trí, mà chính là một loại 'Vực'. Cũng may vũng bùn và những kiếm quang kia còn chưa hợp nhất lại, cho nên hắn còn có thể giẫy dụa được. Ở dưới loại không gian này, thì trong nháy mắt hắn đã lại hình thành nên 'Vực' của chính bản thân mình.
Diệp Mặc biết sau khi hắn đi qua 'Vực' thứ hai mươi sáu, thì đối với 'Vực' hắn đã có được sự hiểu biết mới, bằng không thì với cường độ đè ép của 'Vực' thứ hai mươi bẩy này, thì hắn tuyệt đối không thể nào hình thành được 'Vực' của bản thân.
Chỉ là 'Vực' của Diệp Mặc vừa được hình thành, thì lại lần nữa bị nghiền nát, nhưng Diệp Mặc cũng không tức giận chút nào, 'Vực' của hắn lại tiếp tục được hình thành, sau đó lại tiếp tục bị nghiền nát.
Nếu như đổi thành một tu sĩ khác, thì nói không chừng lúc này đã lập tức lùi lại 'Vực' thứ hai mươi sáu rồi. Loại 'Vực' đè ép và vặn vẹo này, còn có cả không gian kiếm quang kia nữa, chỉ cần 'Vực' của Diệp Mặc vừa được hình thành một chút là nó đã nghiền cho nát bét rồi.
Kỳ thực Diệp Mặc cũng biết, hắn hoàn toàn có thể thi triển ra 'Huyễn vân toái vực đao' để phá đi 'Vực' phía trước, để hắn có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám. Nhưng nếu làm như vậy, thì hắn căn bản không thể lĩnh ngộ được cái gì cả. Hơn nữa 'Vực' thứ hai mươi bẩy này thì hắn còn có thể xuất đao ra được, nhưng tới 'Vực' thứ hai mươi tám thì có lẽ ngay cả đao hắn cũng không thể nào lấy ra được mà đã bị ép thành từng mảnh nhỏ rồi.
Diệp Mặc đã trải qua 'Vực' thứ hai mươi sáu, đương nhiên đã hiểu được cứ mỗi chín 'Vực' thì sẽ là một cảnh giới. 'Vực' thứ hai mươi bẩy và 'Vực' thứ hai mươi tám tuyệt đối không phải là tồn tại như nhau. Tuyệt đối là sẽ lợi hại hơn 'Vực' thứ hai mươi bẩy vô số lần.
Khi Diệp Mặc đang không ngừng hình thành 'Vực', rồi 'Vực' của hắn lại nhanh chóng bị đè ép tới vỡ vụ, cứ một lần rồi lại một lần. Theo thời gian trôi qua, thì khả năng chịu được của 'Vực' của Diệp Mặc đã ngày càng dài hơn. Đến cuối cùng thì 'Vực' của hắn đã hoàn toàn có thể chống đỡ lại được 'Vực' ở 'Vực' thứ hai mươi bẩy này.
Nhưng Diệp Mặc cũng không lập tức tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám. Vì 'Vực' thứ hai mười tám so với 'Vực' thứ hai mươi bẩy chắc chắn sẽ lợi hại hơn gấp mấy lần. Nếu như hắn không có gì nắm chắc, thì hắn thà rằng lùi về 'Vực' thứ hai mươi sáu cho rồi.
Tu luyện đề thăng cảnh giới rất quan trọng, nhưng cũng không thể quan trọng bằng cái mạng nhỏ của chính mình được.
Cho nên khi 'Vực' của Diệp Mặc có thể hoàn toàn chống đỡ lại 'Vực' của 'Vực' thứ hai mươi bẩy này, thì hắn vẫn liên tục không ngừng hình thành ra 'Vực', sau đó lại không ngừng công kích 'Vực' kia.
Cách suy nghĩ này đến từ việc hắn tu luyện lôi kiếm. Chính vì Diệp Mặc hắn tu luyện thành công lôi kiếm là nhờ hắn sử dụng lôi kiếp công kích ngược lại những tia sét của Lôi Kiếp, đồng thời hấp thu lôi nguyên, cho nên cuối cùng mới tu luyện thành công được lôi kiếm.
Mà hiện tại hắn cũng đang dùng phương pháp này, dùng chính 'Vực' của bản thân mình công kích 'Vực' của 'Vực' thứ hai mươi bẩy. Đông thời cảm thụ và bắt chước chân nguyên lưu động công kích với 'Vực' trong 'Vực' thứ hai mươi bẩy, từ đây đề thăng ‘vực’ của chính mình.
Sau một thời gian, thì 'Vực' của Diệp Mặc đã hoàn toàn có thể chống đối lại được 'Vực' của 'Vực' thứ hai mươi bẩy, lúc này thì hắn thậm chí còn có thể tự do đi lại trong 'Vực' thứ hai mươi bẩy mà không có bất kỳ trở ngại nào. Nhưng nếu muốn công phá được cái 'Vực' này, thì hiện tại hắn vẫn chưa thể làm được.
Diệp Mặc cũng không chịu buông tay lúc này, vì nếu không thể công phá được 'Vực' ở 'Vực' thứ hai mươi bẩy này, thì cho dù khi đi tới 'Vực' thứ hai mươi tám, hắn có thể ngăn trở lại sự công kích của 'Vực' ở đó, thì với hắn mà nói đó cũng là thất bại mà thôi.
Nếu đối địch cùng với người khác, thì không phải chỉ cần ngăn trở được 'Vực' của đối phương là được, mà hắn còn muốn phá vỡ được 'Vực' của đối phương nữa. Trước tiên hắn cần phải thông qua 'Huyễn vân toái vực đao' để có thể làm được điều đó. Nhưng hiện tại hắn muốn dùng chính 'Vực' của bản thân, để có thể trực tiếp xé rách không gian trói buộc ở xung quanh.
Điều này rất khó, nhưng Diệp Mặc hiểu rõ, một khi hắn có thể lĩnh ngộ được điều này, thì 'Vực' của hắn đã sắp đại thành rồi, hơn nữa lúc đó cho dù là chống lại tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ cao thủ, thì hắn cũng không phải là không nắm được chút cơ hội đánh thắng nào.
...
Lúc này ở phía ngoài quảng trường Thiên Cương Vực, cả bên trong đại điện quan sát, thì đông đảo các tu sĩ đều có chút nôn nóng rồi. Bởi vì Diệp Mặc đã ở lại trong Thiên Cương Vực thứ hai mươi bẩy những ba ngày, dựa theo tốc độ của hắn trước đây, mỗi 'Vực' mà hắn đi qua cũng không hề dừng lại quá một ngày đêm.
Vì thế lúc này mọi người đều đang bàn tán xem, Diệp Mặc có thể tiến vào được 'Vực' thứ hai mươi tám hay không, hay là trực tiếp lui về từ 'Vực' thứ hai mươi bẩy này.
Rất nhanh bàn cá cược đã được mở ra, một cái là Diệp Mặc có thể đi vào 'Vực' thứ hai mươi tám, một cái là Diệp Mặc lui về từ 'Vực' thứ hai mươi bẩy. Đương nhiên còn có một cái kết quả khác, đó chính là Diệp Mặc bỏ xác lại ở 'Vực' thứ hai mươi bẩy.
Hiện tại có người đã tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy rồi, tất cả mọi người đều muốn biết người này có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám hay không? Trong một ngày mà hắn có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám, thì đó chính là tu sĩ đệ nhất ở Tây Tu Thành này, hay nói đúng hơn là tu sĩ lĩnh ngộ về 'Vực' sâu sắc nhất.
Nghe nói Thiên Cương Vực từ trước tới nay, chưa bao giờ nghe nói có người nào có thể đi tới 'Vực' thứ ba mươi. Nếu như người này có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám, vậy thì hắn rất có thể sẽ khiêu chiến 'Vực' thứ ba mươi.
Vì thế hầu hết các tu sĩ đều đi tới quảng trường quan sát Thiên Cương Vực, ngoại trừ muốn biết một chút về người có thể tiến vào Thiên Cương Vực thứ hai mươi bẩy ra, thì càng muốn biết người này có thể đi vào 'Vực' thứ hai mươi tám hay không?
Lúc này số người trong quảng trường quan sát Thiên Cương Vực đã đông như nêm cối rồi, về phần những chỗ có ghế ngồi thì sớm đã chật ních các tu sĩ, cũng không tránh khỏi việc đông đảo tu sĩ phải chen chúc vào cùng một gian phòng. Tuy rằng trận pháp theo dõi cũng chỉ có một cái, nhưng cái trận pháp duy nhất này lại có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt của các tu sĩ.
Chỉ có một gian phòng quan sát xa hoa là không ai chen chúc vào, nghe nói bên trong gian phòng đó có bốn cô gái, nếu như dựa theo sự cuồng nhiệt hiện tại, vậy thì gian phòng này nhất định sẽ bị các tu sĩ chen chúc đến chật ních. Nhưng cái gian phòng đó thì lại không có ai dám tới, cho dù là phó thành chủ Tây Tu thành là La Vũ Kiếm cũng không yêu cầu được tiến vào gian phòng kia. Bởi vì tất cả mọi người lúc này đều biết, bốn cô gái trong gian phòng đó chính là người thân của tên tu sĩ đang thí luyện trong Thiên Cương Vực kia.
Người nhà của một tu sĩ có thể tiến vào Thiên Cương Vực thứ hai mươi bẩy, thì trừ phi là kẻ nào không kiên nhẫn sống tiếp nữa thì mới dám đi tới quấy rầy, bằng không thì ai mà lại nguyện ý mò vào cái vùng nguy hiểm đó chứ?
Có rất nhiều người đã truyền tai nhau, rằng tu sĩ kia trước khi đi vào Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'', thì chỉ có mấy chiêu đã đánh cho hội trưởng Khê Trung thương hội là Mạnh Sát trọng thương suýt chết. Tin tức này sau khi truyền đi, thì đã biến thành tên tu sĩ trong kia ngay cả tay cũng không hề động, chỉ cẩn ngưng tụ một đạo chân nguyên màu tím đã có thể đánh cho tên Mạnh Sát kia trọng thương rồi.
Mạnh Sát là ai? Chính là hội trưởng của Khê Trung thương hội, tu vi Hóa Chân tầng ba. Là một trong mười đầu sỏ ở Thiên Cương Vực này, những loại người như thế này, thì hoàn toàn không cần phải động thủ, chỉ cần dùng chân nguyên là có thể giết chết tu sĩ nào dám đứng ra khiêu khích. Vậy mà tên tu sĩ kia chỉ cần dùng chân nguyên đã suýt nữa giết một tu sĩ như vậy, thì là loại tu sĩ nghịch thiên cỡ nào? Không có người nào dám suy nghĩ tiếp nữa, bởi vì khả năng này đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ rồi.
Mấy người Tô Tĩnh Văn nhìn vô số tu sĩ ở bên ngoài đi tới, nháy mắt đã khiến cho quảng trường quan sát này trở nên chật ních rồi. Hầu hết các tu sĩ đang chen chúc đến nỗi cả con kiến cũng không chui lọt này đều là người mà các cố không thể nhìn rõ được tu vi, nhất thời khiến các cô có chút hoảng hốt. Nhiều tu sĩ lợi hại như vậy, một khi họ cùng xông lên, thì cho dù lô ghế này của các cô có cấm chế thì cũng không thể chống đỡ được.
Cũng may lo lắng của các cô chỉ là dư thừa. Tuy rằng người tới càng lúc càng nhiều, nhưng không có người nào dám tiến lại gần gian phòng của các cô cả, thậm chí ngay cả gõ cửa cũng không hề có ai.
Đường Mộng Nhiêu thở phào một hơi, rồi mới tạm yên lòng. Cô đương nhiên biết cái người đang chạy ào ào trong ‘Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'' là ai, cho nên tự trong đáy lòng cô cũng phát ra một sự kính phục.
Ở Bắc Vọng Châu cô chính là tồn tại mà vạn người phải ngước nhìn, một trong tam đại thủ lĩnh của Bắc Vọng Châu chính là Đường Mộng Nhiêu cô. Nhưng hiện tại cô phát hiện bản thân mình ở Tây Ích Châu này quả thực là chẳng hơn được ai cả.
Khê Trung thương hội tùy tiệên đưa ra hai tên quản gia kia thì tu vi đều cao hơn so với cô. Tu sĩ ở đây có thể đánh bại, thậm chí là giết chết Đường Mộng Nhiêu cô thì căn bản là đếm cũng không hết.
Mà Diệp Mặc thì lại có thể làm cho đông đảo tu sĩ ở Tây Ích Châu này phải chú ý đến. Cũng có thể chỉ mấy chiêu đã đánh bại một tu sĩ Hóa Chân tầng ba. Khi so sánh với Diệp Mặc, Đường Mộng Nhiêu chợt nghĩ, nếu tiếp tục gọi cô là một trong tam đại cự đầu Bắc Vọng Châu, thì căn bản là cô không có chút mặt mũi nào để tiếp nhận nữa cả. Không chỉ cô không có mặt mũi, ngay cả Lăng Trung Thiên và Phiến Phất cũng không có mặt mũi nào mà tiếp nhận.
Lúc này người ở Thiên Cương Vực càng ngày càng đông hơn, thậm chí ngay cả quảng trường quan sát cũng đầy ắp người. Tất cả mọi người đều đang cố gắng chen vào quảng trường quan sát này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì có khi quảng trường quan sát sẽ bị chen chúc đến nổ tung mất.
Cuối cùng mấy người đứng đầu của Tây Tu Thành mới quyết định di dời trận pháp theo dõi, đem trận pháp này đặt ở giữa đại quảng trường thì mới dẹp bớt được sự chen chúc tới mức khủng bố này.
Tuy rằng vẫn còn các tu sĩ đang không ngừng chen chúc tới, nhưng bởi vì giữa quảng trường Thiên Cương Vực đã có trận pháp theo dõi, cho nên sự chen chúc đã được giải quyết. Các tu sĩ đều có thần thức, cho dù là không ở trên quảng trường của Thiên Cương Vực, thì thần thức cũng có thể thấy rõ được trận pháp theo dõi.
Vốn là quảng trường của Thiên Cương Vực không có trận pháp theo dõi, nhưng lần này vì Diệp Mặc gây ra náo loạn, cho nên đã phải thiết kế thêm một trận pháp quan sát thật lớn đặt ở quảng trường Thiên Cương Vực.
Khác với cảnh náo nhiệt vô cùng ở quảng trường Thiên Cương Vực, thì lúc này Mạnh Sát đang vô cùng hoảng hốt. Lúc này y mới hiểu được là mình ngu xuẩn cỡ nào, không ngờ lại chọc phải một tu sĩ tuyệt thế cao thủ như Diệp Mặc.
Nếu như có cơ hội làm lại một lần, thì y thà rằng làm con rùa, cũng không nguyện ý thể hiện ở quảng trường Thiên Cương Vực. Hiện tại cũng không còn là chuyện mất mặt nữa rồi, bởi vì y thua trên tay của một tồn tại khủng bố có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy, thì cũng chẳng thể tính là chuyện mất mặt được. Hiện tại y lo lắng nhất chính là cái tên khủng bố kia sau khi đi ra, có thể tiếp tục tìm y gây phiền toái hay không? Nếu thật sự là như thế, thì y đúng thật là không có chỗ nào để mà trốn cả.
Tuy rằng y cũng có mấy người bạn là tu sĩ Hóa Chân, nhưng ai có thể nguyện ý vì y mà đối địch với một tu sĩ có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy chứ? Không nói gì đến người khác, ngay chính bản thân y cũng sẽ không làm như vậy.
Mạnh Sát thở dài một hơi, cuối cùng chỉ biết tùy ý trời mà thôi. Toàn bộ cơ nghiệp của y nằm ở Tây Tu thành này, y căn bản là không có biện pháp nào để rời đi cả.
...
Khi Diệp Mặc tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy, thì lập tức cảm giác được không gian xung quanh giống như là đã biến thành một vũng bùn, căn bản là hắn không thể nào cử động được, hơn nữa ở giữa vũng bùn này đều là những kiếm quang sắc bén. Chỉ cần hắn hơi lơ là một chút, thì không phải là bị những kiếm quang này xé rách, thì cũng sẽ bị vũng bùn này nghiền nát. Hơn nữa vũng bùn không gian này thậm chí còn biến đổi quy luật, khiến hắn hoàn toàn không thể nào nắm bắt được.
Hắn thi triển ra 'Vực' của bản thân, nhưng rất nhanh 'Vực' của hắn đã bị không gian biến hình xung quanh nghiền nát. Không gian biến đổi vặn vẹo ở xung quanh này, khiến cho Diệp Mặc còn có một loại ảo giác, rằng đây không phải là 'Vực', mà là một không gian bị hỏng.
Nhưng sau một khắc, thì hắn đã hiểu rõ. Đây không phải là Không gian sai vị trí, mà chính là một loại 'Vực'. Cũng may vũng bùn và những kiếm quang kia còn chưa hợp nhất lại, cho nên hắn còn có thể giẫy dụa được. Ở dưới loại không gian này, thì trong nháy mắt hắn đã lại hình thành nên 'Vực' của chính bản thân mình.
Diệp Mặc biết sau khi hắn đi qua 'Vực' thứ hai mươi sáu, thì đối với 'Vực' hắn đã có được sự hiểu biết mới, bằng không thì với cường độ đè ép của 'Vực' thứ hai mươi bẩy này, thì hắn tuyệt đối không thể nào hình thành được 'Vực' của bản thân.
Chỉ là 'Vực' của Diệp Mặc vừa được hình thành, thì lại lần nữa bị nghiền nát, nhưng Diệp Mặc cũng không tức giận chút nào, 'Vực' của hắn lại tiếp tục được hình thành, sau đó lại tiếp tục bị nghiền nát.
Nếu như đổi thành một tu sĩ khác, thì nói không chừng lúc này đã lập tức lùi lại 'Vực' thứ hai mươi sáu rồi. Loại 'Vực' đè ép và vặn vẹo này, còn có cả không gian kiếm quang kia nữa, chỉ cần 'Vực' của Diệp Mặc vừa được hình thành một chút là nó đã nghiền cho nát bét rồi.
Kỳ thực Diệp Mặc cũng biết, hắn hoàn toàn có thể thi triển ra 'Huyễn vân toái vực đao' để phá đi 'Vực' phía trước, để hắn có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám. Nhưng nếu làm như vậy, thì hắn căn bản không thể lĩnh ngộ được cái gì cả. Hơn nữa 'Vực' thứ hai mươi bẩy này thì hắn còn có thể xuất đao ra được, nhưng tới 'Vực' thứ hai mươi tám thì có lẽ ngay cả đao hắn cũng không thể nào lấy ra được mà đã bị ép thành từng mảnh nhỏ rồi.
Diệp Mặc đã trải qua 'Vực' thứ hai mươi sáu, đương nhiên đã hiểu được cứ mỗi chín 'Vực' thì sẽ là một cảnh giới. 'Vực' thứ hai mươi bẩy và 'Vực' thứ hai mươi tám tuyệt đối không phải là tồn tại như nhau. Tuyệt đối là sẽ lợi hại hơn 'Vực' thứ hai mươi bẩy vô số lần.
Khi Diệp Mặc đang không ngừng hình thành 'Vực', rồi 'Vực' của hắn lại nhanh chóng bị đè ép tới vỡ vụ, cứ một lần rồi lại một lần. Theo thời gian trôi qua, thì khả năng chịu được của 'Vực' của Diệp Mặc đã ngày càng dài hơn. Đến cuối cùng thì 'Vực' của hắn đã hoàn toàn có thể chống đỡ lại được 'Vực' ở 'Vực' thứ hai mươi bẩy này.
Nhưng Diệp Mặc cũng không lập tức tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám. Vì 'Vực' thứ hai mười tám so với 'Vực' thứ hai mươi bẩy chắc chắn sẽ lợi hại hơn gấp mấy lần. Nếu như hắn không có gì nắm chắc, thì hắn thà rằng lùi về 'Vực' thứ hai mươi sáu cho rồi.
Tu luyện đề thăng cảnh giới rất quan trọng, nhưng cũng không thể quan trọng bằng cái mạng nhỏ của chính mình được.
Cho nên khi 'Vực' của Diệp Mặc có thể hoàn toàn chống đỡ lại 'Vực' của 'Vực' thứ hai mươi bẩy này, thì hắn vẫn liên tục không ngừng hình thành ra 'Vực', sau đó lại không ngừng công kích 'Vực' kia.
Cách suy nghĩ này đến từ việc hắn tu luyện lôi kiếm. Chính vì Diệp Mặc hắn tu luyện thành công lôi kiếm là nhờ hắn sử dụng lôi kiếp công kích ngược lại những tia sét của Lôi Kiếp, đồng thời hấp thu lôi nguyên, cho nên cuối cùng mới tu luyện thành công được lôi kiếm.
Mà hiện tại hắn cũng đang dùng phương pháp này, dùng chính 'Vực' của bản thân mình công kích 'Vực' của 'Vực' thứ hai mươi bẩy. Đông thời cảm thụ và bắt chước chân nguyên lưu động công kích với 'Vực' trong 'Vực' thứ hai mươi bẩy, từ đây đề thăng ‘vực’ của chính mình.
Sau một thời gian, thì 'Vực' của Diệp Mặc đã hoàn toàn có thể chống đối lại được 'Vực' của 'Vực' thứ hai mươi bẩy, lúc này thì hắn thậm chí còn có thể tự do đi lại trong 'Vực' thứ hai mươi bẩy mà không có bất kỳ trở ngại nào. Nhưng nếu muốn công phá được cái 'Vực' này, thì hiện tại hắn vẫn chưa thể làm được.
Diệp Mặc cũng không chịu buông tay lúc này, vì nếu không thể công phá được 'Vực' ở 'Vực' thứ hai mươi bẩy này, thì cho dù khi đi tới 'Vực' thứ hai mươi tám, hắn có thể ngăn trở lại sự công kích của 'Vực' ở đó, thì với hắn mà nói đó cũng là thất bại mà thôi.
Nếu đối địch cùng với người khác, thì không phải chỉ cần ngăn trở được 'Vực' của đối phương là được, mà hắn còn muốn phá vỡ được 'Vực' của đối phương nữa. Trước tiên hắn cần phải thông qua 'Huyễn vân toái vực đao' để có thể làm được điều đó. Nhưng hiện tại hắn muốn dùng chính 'Vực' của bản thân, để có thể trực tiếp xé rách không gian trói buộc ở xung quanh.
Điều này rất khó, nhưng Diệp Mặc hiểu rõ, một khi hắn có thể lĩnh ngộ được điều này, thì 'Vực' của hắn đã sắp đại thành rồi, hơn nữa lúc đó cho dù là chống lại tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ cao thủ, thì hắn cũng không phải là không nắm được chút cơ hội đánh thắng nào.
...
Lúc này ở phía ngoài quảng trường Thiên Cương Vực, cả bên trong đại điện quan sát, thì đông đảo các tu sĩ đều có chút nôn nóng rồi. Bởi vì Diệp Mặc đã ở lại trong Thiên Cương Vực thứ hai mươi bẩy những ba ngày, dựa theo tốc độ của hắn trước đây, mỗi 'Vực' mà hắn đi qua cũng không hề dừng lại quá một ngày đêm.
Vì thế lúc này mọi người đều đang bàn tán xem, Diệp Mặc có thể tiến vào được 'Vực' thứ hai mươi tám hay không, hay là trực tiếp lui về từ 'Vực' thứ hai mươi bẩy này.
Rất nhanh bàn cá cược đã được mở ra, một cái là Diệp Mặc có thể đi vào 'Vực' thứ hai mươi tám, một cái là Diệp Mặc lui về từ 'Vực' thứ hai mươi bẩy. Đương nhiên còn có một cái kết quả khác, đó chính là Diệp Mặc bỏ xác lại ở 'Vực' thứ hai mươi bẩy.
/2272
|