Tu Dương bị đá bay ra ngoài, vung ra một vệt máu trên không trung, may là trên người anh ta vẫn còn hộ giáp chân khí thượng phẩm, nên cũng không bị đá cho nát vụn.
Quý Trường Thiên nhìn thấy cảnh này, hai mắt lại càng đỏ lên, bay lên ôm lấy Tu Dương đã bị trọng thương trên không trung kia, đồng thời đưa mấy chục viên thuốc vào miệng của anh ta.
Ngay sau đó lại đặt Tu Dương sang một bên, sau đó quay đầu nhìn Tạ Chính Sư và Nhị thần chủ hiền lành kia:
- Tạ thành chủ, Yết thần chủ, người này làm thương Vô Tâm Chỉ Nam Vực thiếu chủ của chúng tôi, Quý mỗ xin hai người ra tay cứu giúp, cùng đối phó với tên này.
Tạ Chính Sư và Nhị thần chủ của Thần Thú sơn mạch nhìn một cái, lập tức gật đầu đồng ý, ngay cả Tam thần chủ Giao Hoán Chấn không được mời cũng phóng pháp bảo ra.
Tạ Chính Sư và Giao Hoán Chấn đều nhìn về phía Diệp Mặc, mặc dù Diệp Mặc Hóa Chân tầng thứ nhất trong mắt Yết Kiếm và Quý Trường Thiên cũng không là cái gì, nhưng Giao Hoán Chấn và Tạ Chính Sư thì không cho là như vậy.
Nhưng Diệp Mặc đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, rõ ràng không định ra tay.
Diệp Mặc hiển nhiên là không định ra tay, nếu hắn muốn ra tay, vừa nãy trước khi Tu Dương bị trọng thương, hắn đã có thể ngăn tu sĩ mặc áo đỏ kia lại rồi.
Thấy Diệp Mặc không có ý ra tay, Tạ Chính Sư và Tam thần chủ cũng không chủ động mời nữa.
Pháp bảo của Tạ Chính Sư là Xích Diễm Phi Nha, Diệp Mặc cũng đã từng thấy qua, còn pháp bảo của Yết Kiếm là Cửu Hoàn Ngũ Phong kiếm, thanh Cửu Hoàn Ngũ Phong kiếm này vừa xuất ra, Diệp Mặc liền biết được, đây là chân khí cực phẩm. Giao Hoán Chấn thấy Diệp Mặc cũng không định ra tay, mà vừa nãy Quý Trường Thiên cũng không mời gã, gã dứt khoát mè nheo cũng không xuất pháp bảo trong tay mình ra.
Giao Hoán Chấn phục sát đất Diệp Mặc, cho nên Diệp Mặc không định ra tay, gã cũng hủy ý định giúp đỡ.
Giao Hoán Chấn cũng chỉ chậm trễ một lát, pháp bảo của ba người Quý Trường Thiên cũng đã hoàn toàn bao phủ lấy tên tu sĩ mặc áo đỏ Phương Ức Tông.
Vị trí của Phương Ức Tông trong nháy mắt biến thành một bóng cây đen nhánh, mà trong bóng cây đó lại có một nửa ngọn lửa màu đỏ, một nửa đường kiếm màu trắng.
Ngọn lửa và đường kiếm kia dường như muốn nuốt tươi Phương Ức Tông đang bị bao trùm bởi cái bóng đen đó, còn Phương Ức Tông quả thực cũng không có chút tung tích nào.
Diệp Mặc lại chú ý đến tên Mông Chẩm chạy trốn đến đây đang đứng bên cạnh, hắn cũng rất nghi ngờ, theo lý mà nói Mông Chẩm bây giờ mới là lúc tốt nhất để chạy trốn, tại sao gã lại không nhúc nhích gì?
Ngay sau đó Diệp Mặc lại chú ý đến Xích Diễm Hỏa Nha và Cửu Hoàn Ngũ Phong kiếm dưới bóng cây kia có chút trì trệ, sự chậm chạp của ngọn lửa và sự đình trệ của kiếm quang kia thần thức của Diệp Mặc chỉ có thể hơi liếc nhìn đã thấy rồi.
Diệp Mặc biết sở dĩ xuất hiện sự chậm trễ này, đó là vì ‘vực’ của ba người Tạ Chính Sư cộng lại cũng hoàn toàn bị đánh bại bởi tu sĩ mặc áo đỏ Phương Ức Tông kia. Ba người bị đánh bại cũng chỉ trong nháy mắt.
Quả nhiên Diệp Mặc vẫn còn chưa tiếp tục xem xem tình hình cụ thể thế nào. Thì lại nghe thấy những tiếng nổ cực lớn ầm ầm, từ trong bóng cây kia nổ ra.
Một vòng kim quyển cực lớn màu đỏ từ dưới trào ra, đường kim quyển màu đỏ đó vừa xông ra ngoài, thì nổ tung, trong nháy mắt ngăn chặn hỏa nha màu đỏ ngăn chận nó, bóng cây màu đen, kiếm quang màu tím hoàn toàn bị đánh tan.
Sau khi Xích Diễm Hỏa Nha của Tạ Chính Sư bị Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông đánh trúng, Tạ Chính Sư đến Hỏa Nha cũng không để ý nữa, trực tiếp phóng ra lá chắn bảo vệ. Cho dù như vậy, Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông đập vào lá chắn của gã, gã cũng điên cuồng phun ra máu, trọng thương tại chỗ.
Cửu Hoàn Ngũ Phong kiếm của Yết Kiếm cũng không bị đánh bay. Nhưng y cũng lỗ lả không nhỏ, sắc mặt tái nhợt mang theo Cửu Hoàn Ngũ Phong kiếm lùi bước khoảng mấy trăm mét, phun ra một ngụm máu trong không trung.
Mà thua thiệt lớn nhất chính là Quý Trường Thiên, bóng cây màu đen của gã trong nháy mắt giải tán, liền bị Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông trọng điểm chiếu cố. Đường vòng đó đúng lúc nện trúng vào ngực của gã, một âm thanh xương cốt vỡ vụn truyền tới, Quý Trường Thiên bị nện bay ra ngoài đồng thời điên cuồng phun ra máu tươi.
Còn một đoạn nhánh cây lại rơi đúng xuống chân Diệp Mặc, Diệp Mặc sớm đã cảm nhận được nhánh cây này không bình thường, tiện tay nhặt nhánh cây đó lên. Một cảm giác cực kỳ tang thương xông lên tận óc, nhánh cây này quả thực không tầm thường.
Quý Trường Thiên bị nện bay ra ngoài, mặc dù trong nháy mắt bị trọng thương, lập tức nuốt một viên đan dược trị thương. Sau đó gã giơ một tay ra, hút đi nhánh cây đó từ tay của Diệp Mặc.
Mặc dù Diệp Mặc có thể miễn cưỡng cầm lại nhánh cây này, nhưng đây không phải là thói quen của hắn, cái này khác gì giật đồ của người khác rồi.
Tạ Chính Sư và Yết Kiếm cũng vẻ mặt kinh hãi nhìn tu sĩ mặc áo đỏ này, bọn họ không biết tên tu sĩ áo đỏ này từ đâu mà đến, tu vi không ngờ lại kinh khủng đến vậy. Ba người bọn họ đều là tu sĩ sắp thăng cấp rồi, liên thủ lại, không ngờ lại bị người ta một chưởng đã đánh tan rồi.
Cái này cần tu vi gì? Chẳng lẽ là tiên nhân hay sao? Nhưng bọn họ cho rằng, tu vi của Phương Ức Tông rõ ràng cũng chỉ là Hóa Chân đỉnh phong mà thôi.
Nhưng Diệp Mặc trong lòng cũng thầm than. Hắn biết ba người Tạ Chính Sư mặc dù không bằng Phương Ức Tông, nhưng cũng không thể bị đánh bại bởi một chiêu được. Ba người bọn họ phạm một sai lầm giống nhau, đó chính là cho rằng tu sĩ Hóa Chân đều có ‘vực’, cho dù ‘vực’ của một người không thấp hơn Phương Ức Tông, thì ‘vực’ của ba người cộng lại cũng không thể không đấu lại được Phương Ức Tông.
Trên thực tế, ba người bọn họ cũng không nghĩ nhầm, ‘vực’ cộng lại quả thực tăng cao nhanh chóng. Nhưng ‘vực’ của ba người bọn họ cộng lại, quả thực lại kém xa Phương Ức Tông. Vì tu vi của bọn họ đều là ngụy ‘vực’, còn Phương Ức Tông thì lại là ‘vực’ chân chính, hơn nữa lại còn là ‘vực’ đại thành nữa.
Ngụy ‘vực’ của ba người này, Diệp Mặc không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là bị ảnh hưởng của Thiên Cương ba mươi sáu vực mà tạo thành. Nhưng sau khi đấu với Phương Ức Tông rồi, thì bọn họ nếu như không chết, bọn họ sẽ nhanh chóng hiểu được ‘vực’ của mình đang có vấn đề gì, rồi từ từ đi sửa lại ‘vực’ của mình. Cho dù cuối cùng ‘vực’ lĩnh ngộ được cũng như Phương Ức Tông, thì cũng không phải là không có khả năng. Có thể tu luyện đến loại tu vi nhất phương bá chủ như Tạ Chính Sư, thì có mấy ai là kém cỏi.
Một khi ‘vực’ của ba người bọn họ đại thành giống như Phương Ức Tông rồi, ba người lại liên thủ lại, Phương Ức Tông cho dù có thể thông thiên được, ở tu vi Hóa Chân cũng không có cách nào một chiêu đánh tan ba người họ được, dù sao loại tu vi giống như Sở Cửu Vũ cũng không nhiều.
Còn lúc này người con gái bị người khác không chú ý đến nữa thì sắc mặt khủng hoảng muốn rút lui, cô thậm chí muốn phóng ra pháp bảo phi hành, muốn lén rời đi.
Phương Ức Tông bỗng nhiên nhìn cô khẽ cười, trong nháy mắt giơ ra đại thủ chân nguyên kéo người cô, hộ giáp trên người cô liền giống như một tờ giấy vậy, bị Phương Ức Tông xé rách toàn bộ.
Chỉ còn lại chiếc áo ngực màu đỏ che đi phần ngực tuyệt đẹp của cô, làn da trắng ngần cũng với chiếc áo ngực màu đỏ, đứng trên bãi cát màu vàng dài vô tận, lại lộ ra vẻ hoang dại mê người, vô cùng tuyệt đẹp.
- Nếu như cô còn đi nữa, thì tôi sẽ xé rách chút đồ còn lại trên người cô đấy.
Phương Ức Tông khẽ mỉm cười nói với người con gái mặc váy xanh vừa nãy, ngữ khí vô cùng hiền lành, hoàn toàn khác với uy thế vừa rồi dùng một chiêu đánh tan ba tu sĩ Hóa Chân kia.
Cô gái mặc váy xanh này lúc này dáng người mê hồn, cho dù là Diệp Mặc nhìn cũng thầm khâm phục, người con gái như này quả thực đúng là thiên sinh đã có vẻ mê hoặc đàn ông rồi. Nếu không phải tâm trí hắn kiên định hơn những tu sĩ bình thường nhiều, đối diện với sắc đẹp mê người này, đến hắn cũng sẽ có chút động tâm.
Đến khi Phương Ức Tông nói xong câu đó, người con gái mặc váy xanh mới ý thức được quần áo trên người mình đã bị xé hết, lập tức hét lên một tiếng, hai tay che lấy phần ngực, sắc mặt kinh hãi nhìn những tu sĩ xung quanh.
Nói thật đến bây giờ có thể nhìn thấy cô ngoại trừ Diệp Mặc, thì không còn người nào khác.
Ba người Tạ Chính Sư lúc này đều đang tự chữa thương cho mình, làm gì còn thời gian rảnh nhìn cô nữa, không cần phải nói bây giờ trên người cô chỉ còn chút vải, cho dù không còn mảnh vải nào, bọn họ cũng không có hứng. Tên Tu Dương kia bây giờ cũng không biết thân thể mình còn có thể giữ được nữa không, lại càng không chú ý đến chuyện này.
Tam thần chủ Giao Hoán Chấn căn bản cũng không có chút hứng thú gì với người con gái này, chỉ là sắc mặt khiếp sợ nhìn Phương Ức Tông. Còn người đàn ông trung niên bị Phương Ức Tông truy sát, cái mà bây giờ nghĩ chắc là làm sao có thể chạy thoát được tay Phương Ức Tông, làm gì còn tâm trí nhìn nữ sắc nữa.
Diệp Mặc chỉ liếc nhìn mấy lần, thì cũng không có hứng thú nữa, người con gái này cho dù thân sắc mê người, thì hắn cũng không hứng thú được. Nghĩ tới loại khí tức loang lổ trên người cô, Diệp Mặc cũng không có chút tâm tư gì.
Phương Ức Tông cũng chằm chằm nhìn người con gái đó, sau đó lại liếc nhìn Diệp Mặc và Giao Hoán Chấn, lại nhìn người con gái đó nói:
- Cô không cần lo lắng, đợi chút nữa tôi sẽ giết hết những ai nhìn cô, cô cứ ngoan ngoãn theo tôi. Tôi cũng không để ý cô đã từng có nhiều người đàn ông, nhưng những người đàn ông nào từng ở với cô rồi thì tôi sẽ giết sạch.
Nói xong, gã cười ha hả, đột nhiên nhìn chằm chằm Giao Hoán Chấn lạnh lùng nói:
- Anh muốn tự mình ra tay, hay là tôi ra tay.
Giao Hoán Chấn nghe thấy vậy, lập tức trong lòng cả kinh, gã không hiểu tại sao tên tu sĩ áo đỏ lại muốn ra tay với gã đầu tiên.
Nhưng muốn để cho gã tự sát là không thể nào, Giao Hoán Chấn cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức phóng ra Song Giác Hồn Tiễn của mình.
Diệp Mặc lúc này lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh gã, đưa tay ra cản lại Giao Hoán Chấn nói:
- Anh Giao, anh không phải là đối thủ của đồ bỏ đi này, cứ để tôi giáo huấn gã là được rồi.
Giao Hoán Chấn thấy Diệp Mặc ra mặt, lập tức vui mừng nói:
- Cám ơn anh Diệp, anh cẩn thận một chút, lão Giao tôi sẽ áp trận cho anh.
Nói xong, lập tức lùi về phía sau mấy trăm mét, gã cũng không cho rằng mình có thể ngăn được ‘vực’ của Phương Ức Tông.
Diệp Mặc đột nhiên tiến lên giúp Giao Hoán Chấn trận này, ngoại trừ Giao Hoán Chấn và Tạ Chính Sư, thì không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Chính Sư thấy Phương Ức Tông đơn giản đã đánh tan ba người bọn họ, còn lúc này Diệp Mặc vẫn dám lên, trong lòng lại càng sợ hãi và run rẩy. Diệp Mặc dám tiến đến, chứng tỏ hắn có sức mạnh, hắn đến Phương Ức Tông cũng dám đối phó, bản thân mình lúc trước đúng là tìm phiền phức tới gã, làm sao có thiện quả được?
Đừng nói Quý Trường Thiên và Yết Kiếm sắc mặt không hiểu nhìn Diệp Mặc, đến Mông Chẩm bị tu sĩ áo đỏ kia truy sát tới đây cũng không hiểu tại sao Diệp Mặc muốn ra mặt, trong này ngoại trừ người con gái mặc váy xanh kia, thì tu vi của hắn là thấp nhất.
Người con gái mặc váy xanh kia thấy Diệp Mặc ra mặt, thậm chí còn quên mình đang trần như nhộng, cũng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, đây chẳng phải là tìm đến cái chết hay sao?
Phương Ức Tông cũng bị hành động của Diệp Mặc khiến cho sững sờ hết cả người, gã nhìn Diệp Mặc một lúc lâu, bỗng nhiên cười ha hả.
Quý Trường Thiên nhìn thấy cảnh này, hai mắt lại càng đỏ lên, bay lên ôm lấy Tu Dương đã bị trọng thương trên không trung kia, đồng thời đưa mấy chục viên thuốc vào miệng của anh ta.
Ngay sau đó lại đặt Tu Dương sang một bên, sau đó quay đầu nhìn Tạ Chính Sư và Nhị thần chủ hiền lành kia:
- Tạ thành chủ, Yết thần chủ, người này làm thương Vô Tâm Chỉ Nam Vực thiếu chủ của chúng tôi, Quý mỗ xin hai người ra tay cứu giúp, cùng đối phó với tên này.
Tạ Chính Sư và Nhị thần chủ của Thần Thú sơn mạch nhìn một cái, lập tức gật đầu đồng ý, ngay cả Tam thần chủ Giao Hoán Chấn không được mời cũng phóng pháp bảo ra.
Tạ Chính Sư và Giao Hoán Chấn đều nhìn về phía Diệp Mặc, mặc dù Diệp Mặc Hóa Chân tầng thứ nhất trong mắt Yết Kiếm và Quý Trường Thiên cũng không là cái gì, nhưng Giao Hoán Chấn và Tạ Chính Sư thì không cho là như vậy.
Nhưng Diệp Mặc đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, rõ ràng không định ra tay.
Diệp Mặc hiển nhiên là không định ra tay, nếu hắn muốn ra tay, vừa nãy trước khi Tu Dương bị trọng thương, hắn đã có thể ngăn tu sĩ mặc áo đỏ kia lại rồi.
Thấy Diệp Mặc không có ý ra tay, Tạ Chính Sư và Tam thần chủ cũng không chủ động mời nữa.
Pháp bảo của Tạ Chính Sư là Xích Diễm Phi Nha, Diệp Mặc cũng đã từng thấy qua, còn pháp bảo của Yết Kiếm là Cửu Hoàn Ngũ Phong kiếm, thanh Cửu Hoàn Ngũ Phong kiếm này vừa xuất ra, Diệp Mặc liền biết được, đây là chân khí cực phẩm. Giao Hoán Chấn thấy Diệp Mặc cũng không định ra tay, mà vừa nãy Quý Trường Thiên cũng không mời gã, gã dứt khoát mè nheo cũng không xuất pháp bảo trong tay mình ra.
Giao Hoán Chấn phục sát đất Diệp Mặc, cho nên Diệp Mặc không định ra tay, gã cũng hủy ý định giúp đỡ.
Giao Hoán Chấn cũng chỉ chậm trễ một lát, pháp bảo của ba người Quý Trường Thiên cũng đã hoàn toàn bao phủ lấy tên tu sĩ mặc áo đỏ Phương Ức Tông.
Vị trí của Phương Ức Tông trong nháy mắt biến thành một bóng cây đen nhánh, mà trong bóng cây đó lại có một nửa ngọn lửa màu đỏ, một nửa đường kiếm màu trắng.
Ngọn lửa và đường kiếm kia dường như muốn nuốt tươi Phương Ức Tông đang bị bao trùm bởi cái bóng đen đó, còn Phương Ức Tông quả thực cũng không có chút tung tích nào.
Diệp Mặc lại chú ý đến tên Mông Chẩm chạy trốn đến đây đang đứng bên cạnh, hắn cũng rất nghi ngờ, theo lý mà nói Mông Chẩm bây giờ mới là lúc tốt nhất để chạy trốn, tại sao gã lại không nhúc nhích gì?
Ngay sau đó Diệp Mặc lại chú ý đến Xích Diễm Hỏa Nha và Cửu Hoàn Ngũ Phong kiếm dưới bóng cây kia có chút trì trệ, sự chậm chạp của ngọn lửa và sự đình trệ của kiếm quang kia thần thức của Diệp Mặc chỉ có thể hơi liếc nhìn đã thấy rồi.
Diệp Mặc biết sở dĩ xuất hiện sự chậm trễ này, đó là vì ‘vực’ của ba người Tạ Chính Sư cộng lại cũng hoàn toàn bị đánh bại bởi tu sĩ mặc áo đỏ Phương Ức Tông kia. Ba người bị đánh bại cũng chỉ trong nháy mắt.
Quả nhiên Diệp Mặc vẫn còn chưa tiếp tục xem xem tình hình cụ thể thế nào. Thì lại nghe thấy những tiếng nổ cực lớn ầm ầm, từ trong bóng cây kia nổ ra.
Một vòng kim quyển cực lớn màu đỏ từ dưới trào ra, đường kim quyển màu đỏ đó vừa xông ra ngoài, thì nổ tung, trong nháy mắt ngăn chặn hỏa nha màu đỏ ngăn chận nó, bóng cây màu đen, kiếm quang màu tím hoàn toàn bị đánh tan.
Sau khi Xích Diễm Hỏa Nha của Tạ Chính Sư bị Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông đánh trúng, Tạ Chính Sư đến Hỏa Nha cũng không để ý nữa, trực tiếp phóng ra lá chắn bảo vệ. Cho dù như vậy, Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông đập vào lá chắn của gã, gã cũng điên cuồng phun ra máu, trọng thương tại chỗ.
Cửu Hoàn Ngũ Phong kiếm của Yết Kiếm cũng không bị đánh bay. Nhưng y cũng lỗ lả không nhỏ, sắc mặt tái nhợt mang theo Cửu Hoàn Ngũ Phong kiếm lùi bước khoảng mấy trăm mét, phun ra một ngụm máu trong không trung.
Mà thua thiệt lớn nhất chính là Quý Trường Thiên, bóng cây màu đen của gã trong nháy mắt giải tán, liền bị Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông trọng điểm chiếu cố. Đường vòng đó đúng lúc nện trúng vào ngực của gã, một âm thanh xương cốt vỡ vụn truyền tới, Quý Trường Thiên bị nện bay ra ngoài đồng thời điên cuồng phun ra máu tươi.
Còn một đoạn nhánh cây lại rơi đúng xuống chân Diệp Mặc, Diệp Mặc sớm đã cảm nhận được nhánh cây này không bình thường, tiện tay nhặt nhánh cây đó lên. Một cảm giác cực kỳ tang thương xông lên tận óc, nhánh cây này quả thực không tầm thường.
Quý Trường Thiên bị nện bay ra ngoài, mặc dù trong nháy mắt bị trọng thương, lập tức nuốt một viên đan dược trị thương. Sau đó gã giơ một tay ra, hút đi nhánh cây đó từ tay của Diệp Mặc.
Mặc dù Diệp Mặc có thể miễn cưỡng cầm lại nhánh cây này, nhưng đây không phải là thói quen của hắn, cái này khác gì giật đồ của người khác rồi.
Tạ Chính Sư và Yết Kiếm cũng vẻ mặt kinh hãi nhìn tu sĩ mặc áo đỏ này, bọn họ không biết tên tu sĩ áo đỏ này từ đâu mà đến, tu vi không ngờ lại kinh khủng đến vậy. Ba người bọn họ đều là tu sĩ sắp thăng cấp rồi, liên thủ lại, không ngờ lại bị người ta một chưởng đã đánh tan rồi.
Cái này cần tu vi gì? Chẳng lẽ là tiên nhân hay sao? Nhưng bọn họ cho rằng, tu vi của Phương Ức Tông rõ ràng cũng chỉ là Hóa Chân đỉnh phong mà thôi.
Nhưng Diệp Mặc trong lòng cũng thầm than. Hắn biết ba người Tạ Chính Sư mặc dù không bằng Phương Ức Tông, nhưng cũng không thể bị đánh bại bởi một chiêu được. Ba người bọn họ phạm một sai lầm giống nhau, đó chính là cho rằng tu sĩ Hóa Chân đều có ‘vực’, cho dù ‘vực’ của một người không thấp hơn Phương Ức Tông, thì ‘vực’ của ba người cộng lại cũng không thể không đấu lại được Phương Ức Tông.
Trên thực tế, ba người bọn họ cũng không nghĩ nhầm, ‘vực’ cộng lại quả thực tăng cao nhanh chóng. Nhưng ‘vực’ của ba người bọn họ cộng lại, quả thực lại kém xa Phương Ức Tông. Vì tu vi của bọn họ đều là ngụy ‘vực’, còn Phương Ức Tông thì lại là ‘vực’ chân chính, hơn nữa lại còn là ‘vực’ đại thành nữa.
Ngụy ‘vực’ của ba người này, Diệp Mặc không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là bị ảnh hưởng của Thiên Cương ba mươi sáu vực mà tạo thành. Nhưng sau khi đấu với Phương Ức Tông rồi, thì bọn họ nếu như không chết, bọn họ sẽ nhanh chóng hiểu được ‘vực’ của mình đang có vấn đề gì, rồi từ từ đi sửa lại ‘vực’ của mình. Cho dù cuối cùng ‘vực’ lĩnh ngộ được cũng như Phương Ức Tông, thì cũng không phải là không có khả năng. Có thể tu luyện đến loại tu vi nhất phương bá chủ như Tạ Chính Sư, thì có mấy ai là kém cỏi.
Một khi ‘vực’ của ba người bọn họ đại thành giống như Phương Ức Tông rồi, ba người lại liên thủ lại, Phương Ức Tông cho dù có thể thông thiên được, ở tu vi Hóa Chân cũng không có cách nào một chiêu đánh tan ba người họ được, dù sao loại tu vi giống như Sở Cửu Vũ cũng không nhiều.
Còn lúc này người con gái bị người khác không chú ý đến nữa thì sắc mặt khủng hoảng muốn rút lui, cô thậm chí muốn phóng ra pháp bảo phi hành, muốn lén rời đi.
Phương Ức Tông bỗng nhiên nhìn cô khẽ cười, trong nháy mắt giơ ra đại thủ chân nguyên kéo người cô, hộ giáp trên người cô liền giống như một tờ giấy vậy, bị Phương Ức Tông xé rách toàn bộ.
Chỉ còn lại chiếc áo ngực màu đỏ che đi phần ngực tuyệt đẹp của cô, làn da trắng ngần cũng với chiếc áo ngực màu đỏ, đứng trên bãi cát màu vàng dài vô tận, lại lộ ra vẻ hoang dại mê người, vô cùng tuyệt đẹp.
- Nếu như cô còn đi nữa, thì tôi sẽ xé rách chút đồ còn lại trên người cô đấy.
Phương Ức Tông khẽ mỉm cười nói với người con gái mặc váy xanh vừa nãy, ngữ khí vô cùng hiền lành, hoàn toàn khác với uy thế vừa rồi dùng một chiêu đánh tan ba tu sĩ Hóa Chân kia.
Cô gái mặc váy xanh này lúc này dáng người mê hồn, cho dù là Diệp Mặc nhìn cũng thầm khâm phục, người con gái như này quả thực đúng là thiên sinh đã có vẻ mê hoặc đàn ông rồi. Nếu không phải tâm trí hắn kiên định hơn những tu sĩ bình thường nhiều, đối diện với sắc đẹp mê người này, đến hắn cũng sẽ có chút động tâm.
Đến khi Phương Ức Tông nói xong câu đó, người con gái mặc váy xanh mới ý thức được quần áo trên người mình đã bị xé hết, lập tức hét lên một tiếng, hai tay che lấy phần ngực, sắc mặt kinh hãi nhìn những tu sĩ xung quanh.
Nói thật đến bây giờ có thể nhìn thấy cô ngoại trừ Diệp Mặc, thì không còn người nào khác.
Ba người Tạ Chính Sư lúc này đều đang tự chữa thương cho mình, làm gì còn thời gian rảnh nhìn cô nữa, không cần phải nói bây giờ trên người cô chỉ còn chút vải, cho dù không còn mảnh vải nào, bọn họ cũng không có hứng. Tên Tu Dương kia bây giờ cũng không biết thân thể mình còn có thể giữ được nữa không, lại càng không chú ý đến chuyện này.
Tam thần chủ Giao Hoán Chấn căn bản cũng không có chút hứng thú gì với người con gái này, chỉ là sắc mặt khiếp sợ nhìn Phương Ức Tông. Còn người đàn ông trung niên bị Phương Ức Tông truy sát, cái mà bây giờ nghĩ chắc là làm sao có thể chạy thoát được tay Phương Ức Tông, làm gì còn tâm trí nhìn nữ sắc nữa.
Diệp Mặc chỉ liếc nhìn mấy lần, thì cũng không có hứng thú nữa, người con gái này cho dù thân sắc mê người, thì hắn cũng không hứng thú được. Nghĩ tới loại khí tức loang lổ trên người cô, Diệp Mặc cũng không có chút tâm tư gì.
Phương Ức Tông cũng chằm chằm nhìn người con gái đó, sau đó lại liếc nhìn Diệp Mặc và Giao Hoán Chấn, lại nhìn người con gái đó nói:
- Cô không cần lo lắng, đợi chút nữa tôi sẽ giết hết những ai nhìn cô, cô cứ ngoan ngoãn theo tôi. Tôi cũng không để ý cô đã từng có nhiều người đàn ông, nhưng những người đàn ông nào từng ở với cô rồi thì tôi sẽ giết sạch.
Nói xong, gã cười ha hả, đột nhiên nhìn chằm chằm Giao Hoán Chấn lạnh lùng nói:
- Anh muốn tự mình ra tay, hay là tôi ra tay.
Giao Hoán Chấn nghe thấy vậy, lập tức trong lòng cả kinh, gã không hiểu tại sao tên tu sĩ áo đỏ lại muốn ra tay với gã đầu tiên.
Nhưng muốn để cho gã tự sát là không thể nào, Giao Hoán Chấn cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức phóng ra Song Giác Hồn Tiễn của mình.
Diệp Mặc lúc này lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh gã, đưa tay ra cản lại Giao Hoán Chấn nói:
- Anh Giao, anh không phải là đối thủ của đồ bỏ đi này, cứ để tôi giáo huấn gã là được rồi.
Giao Hoán Chấn thấy Diệp Mặc ra mặt, lập tức vui mừng nói:
- Cám ơn anh Diệp, anh cẩn thận một chút, lão Giao tôi sẽ áp trận cho anh.
Nói xong, lập tức lùi về phía sau mấy trăm mét, gã cũng không cho rằng mình có thể ngăn được ‘vực’ của Phương Ức Tông.
Diệp Mặc đột nhiên tiến lên giúp Giao Hoán Chấn trận này, ngoại trừ Giao Hoán Chấn và Tạ Chính Sư, thì không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Chính Sư thấy Phương Ức Tông đơn giản đã đánh tan ba người bọn họ, còn lúc này Diệp Mặc vẫn dám lên, trong lòng lại càng sợ hãi và run rẩy. Diệp Mặc dám tiến đến, chứng tỏ hắn có sức mạnh, hắn đến Phương Ức Tông cũng dám đối phó, bản thân mình lúc trước đúng là tìm phiền phức tới gã, làm sao có thiện quả được?
Đừng nói Quý Trường Thiên và Yết Kiếm sắc mặt không hiểu nhìn Diệp Mặc, đến Mông Chẩm bị tu sĩ áo đỏ kia truy sát tới đây cũng không hiểu tại sao Diệp Mặc muốn ra mặt, trong này ngoại trừ người con gái mặc váy xanh kia, thì tu vi của hắn là thấp nhất.
Người con gái mặc váy xanh kia thấy Diệp Mặc ra mặt, thậm chí còn quên mình đang trần như nhộng, cũng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, đây chẳng phải là tìm đến cái chết hay sao?
Phương Ức Tông cũng bị hành động của Diệp Mặc khiến cho sững sờ hết cả người, gã nhìn Diệp Mặc một lúc lâu, bỗng nhiên cười ha hả.
/2272
|