Nửa tháng sau, Diệp Mặc lại tìm được bốn viên Tinh Hồn Kim, đây là nguyên liệu cấp chín, luyện chế ra đồ phòng ngự thần hồn đỉnh cấp, cũng là thứ cực kỳ quý báu, đồng thời Diệp Mặc cũng tìm được mười mấy viên Tinh Thần Sa thượng phẩm và hai viên Tinh Thần Sa cực phẩm.
Những thứ này khiến cho Diệp Mặc hiểu ra, không gian hư vô này là một nơi cực kỳ nguy hiểm, đồng thời cũng là một nơi có vô số kỳ trân dị bảo, chỉ cần dám vào trong tìm, thì chắc chắc bội thu.
Nhưng những thứ này cũng là những thứ mà Diệp Mặc không cần, cho dù là cần đến, hắn tìm được chừng này nguyên liệu cực phẩm như này cũng đủ rồi. Bây giờ hắn muốn tìm được giới diện, sau đó xem xem có thể xé rách giới diện này ra ngoài được không.
- Linh khí thật nồng đậm.
Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại, hắn cảm nhận được nguồn linh khí nồng đậm. Nhưng sau khi hắn dừng lại, thì hắn lại phát hiện ra nơi mình đang đứng không ngờ lại không có chút không gian đao gió và không gian loạn lưu nào, đây không phải là hắn cảm nhận sai, mà thực sự là không có.
Lúc trước trên đường hắn vào đây, cho dù là nói có linh khí yếu đi nữa, cũng có không gian đao gió và không gian cát mịn. Còn nơi linh khí nồng đậm như này mà lại không có không gian đao gió, thì căn bản không thể nào có được.
Diệp Mặc đứng một lúc lâu, thần thức quét ra, hắn căn bản phát hiện nơi này chính xác là không có bất kỳ không gian loạn lưu nào. Hơn nữa nơi mà hắn đang đứng, trước mặt cũng không có bất kỳ không gian đao gió và loạn lưu nào.
Nói cách khác, cho dù là tu sĩ chưa từng tu luyện, đến nơi này rồi cũng cảm giác được sự an toàn.
Diệp Mặc lại lùi về phía sau một chút, thần thức quét ra ngoài, phát hiện nơi này là một đường ranh giới, từ nơi này nhìn về phía trước, không có chút không gian loạn lưu và không gian sát cơ nào. Mà sau khi lùi về phía sau, ngay cả phương hướng mà lúc nãy hắn đến, cũng lại khôi phục không gian loạn lưu của không gian hư vô kia.
Tình huống kỳ lạ như này, cho dù Diệp Mặc cũng cảm thấy kỳ lạ, thần thức của hắn quét ra, chỉ trong nháy mắt hắn liền phát hiện ra trong này có một trận pháp, còn là một trận pháp thiên nhiên cực mạnh mẽ.
Trong trận pháp thiên nhiên này còn có dấu tích con người để lại, nói cách khác trận pháp này cản trở tất cả không gian loạn lưu và không gian sát cơ trong khu đất này lại, hình thành một mảnh đất hoàn toàn an toàn.
Với trình độ tông sư trận pháp cấp chín bây giờ của Diệp Mặc, rất đơn giản có thể nhìn ra trận pháp thiên nhiên trong này mặc dù vốn dĩ có tác dụng ngăn cản lại không gian loạn lưu, nhưng cũng chưa ổn lắm. Mà còn có một tông sư trận pháp còn lợi hại hơn hắn đã tu bổ ở trong này.
Sự tu bổ của tông sư trận pháp này, khiến trận pháp nơi này lập tức trở thành trận pháp cản trở sát cơ không gian cực kỳ lợi hại. Diệp Mặc càng nghĩ càng kinh hãi, sự cao siêu của trình độ trận pháp này, ngay cả tông sư trận pháp cấp chín cũng không có cách nào bố trí ra được, hoặc chỉ có tiên sư mới có thể bố trí loại trận pháp như này ở nơi này.
Trận bàn cấp mười mà lúc trước hắn gặp ở Vô Tâm Hải so với trận pháp trước mặt đây, thì cũng kém quá xa quá xa rồi, thậm chí cũng không phải trên phương diện cấp bậc.
Chẳng lẽ khắp nơi đều là không gian sát cơ, mà nơi này vẫn còn có người ở? Hay là tiên trận sư có thể bố trí ra một trận pháp cấp mười? Diệp Mặc nghi ngờ quét ra ngoài, lại phát hiện thần thức của mình căn bản cũng không thể nào quét ra xa được.
Vừa lúc đó, có hai bóng người xuất hiện trong tầm thần thức của Diệp Mặc, hai bóng người này đi với tốc độ cực nhanh.
Diệp Mặc nhìn thấy hai bóng người này, lập tức mừng rỡ, nơi này quả nhiên có người ở. Hơn nữa lại không phải là một người. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc vội vàng chạy lên phía trước, lớn tiếng gọi:
- Hai vị bằng hữu, xin dừng bước.
Hai người kia nhìn thấy Diệp Mặc đuổi theo, nhưng cũng không dừng chân lại, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn, biểu hiện này của bọn họ hình như căn bản cũng không muốn gặp Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng có chút nghi ngờ, hai người này dáng dấp đều là tu vi Hóa Chân viên mãn, căn bản cũng chẳng có gì phải sợ hắn, tại sao lại như vậy? Hắn chỉ muốn hỏi đường chút thôi mà.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lại càng tăng tốc đuổi theo bọn họ. Hai gã tu sĩ Hóa Chân viên mãn dường như cũng không để ý đến sự theo dõi của Diệp Mặc, nhưng tốc độ lại càng nhanh hơn.
Hai canh giờ sau, một thành phố màu đen vô cùng rộng lớn xuất hiện trong tầm thần thức của Diệp Mặc, ngay cả hai người mà Diệp Mặc đuổi theo tiến vào thành rồi, thì Diệp Mặc cũng không cảm nhận được bọn họ nữa.
Lúc trước, hắn tuyệt đối không ngờ tới, một nơi khắp nơi đều là không gian sát cơ, không ngờ lại còn có một thành phố màu đen như này. Nhưng trên thực tế trước mặt hắn, cho dù hắn không ngờ tới, thì cũng đã nhìn thấy, hơn nữa hắn còn tận mắt nhìn thấy hai tu sĩ mà hắn đuổi theo cũng tiến vào thành phố này.
Diệp Mặc kinh dị chỉ nhìn trong chốc lát, rồi lập tức theo vào trong.
Khi Diệp Mặc đến cổng của thành phố màu đen này, lại càng khiếp sợ không thôi. Hắn nhìn rõ toàn thành phố này đều được làm từ Hắc Tinh thạch hư không. Hắc Tinh thạch hư không, đó lại là nguyên liệu luyện chế cấp bảy. Nhưng nhanh chóng sự khiếp sợ của hắn lại biến thành đơ người ra, thành phố này không ngờ không phải là xây dựng, mà là dùng Hắc Tinh thạch hư không luyện chế ra.
Dùng nhiều Hắc Tinh thạch hư không như vậy luyện chế ra một thành phố, hơn nữa cũng không phải là một thành phố không gian, mà là một thành phố thực thụ, cái này cần đến bản lĩnh luyện chế lớn như nào đây? Và còn cần bao nhiêu thời gian nữa? Còn cần bao nhiêu Hắc Tinh thạch hư không cấp bảy, ngược lại lại là chuyện dễ làm.
- Á, lại có người mới đến?
Một giọng nói lanh lảnh cắt đứt sự khiếp sợ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc lúc này mới nhìn rõ hai tu sĩ trẻ tuổi ngồi ở cổng thành, không ngờ cũng chỉ là tu vi Nguyên Anh, thoạt nhìn cũng chỉ có hai ba mươi tuổi.
Hơn nữa hai tu sĩ một nam một nữ này, lại dựa vào nhau, rõ ràng là bộ dạng rất thân mật. Phía sau hai người, còn có một lão già Hóa Chân viên mãn. Nhưng lão già này lúc này lại cúi thấp đầu phía sau lưng bọn họ, vẻ mặt kính cẩn, rõ ràng là thân phận người hầu.
Còn hai tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn lúc trước Diệp Mặc đuổi theo đến đây, lúc này lại đứng một bên, trên mặt có chút căng thẳng.
Người thanh niên trẻ tuổi kia nước da ngăm đen, mặt dài, nhưng đầu tóc thì đen nhánh, gã liếc nhìn hai tu sĩ Hóa Chân viên mãn đang đứng một bên, rồi thản nhiên nói:
- Thấy hai người dẫn về một con dê béo như này, để lại bốn phần đồ.
- Vâng, Duyệt Thiếu gia.
Hai tên tu sĩ Hóa Chân kia nghe thấy lời này, chẳng những không tức giận, ngược lại rất vui mừng lấy ra một đống khoáng thạch.
Diệp Mặc chỉ cần liếc nhìn đống khoáng thạch này, cũng biết được đống khoáng thạch này chính là lấy từ trong loạn lưu không gian mà ra, trong đó có rất nhiều nguyên liệu luyện khí cấp tám cấp chín, tìm được đống khoáng thạch này trong hư không, chỉ cần đến đây thì đôi nam nữ kia đã lấy được bốn phần rồi.
Diệp Mặc vừa nghĩ đến lời hai người nói, thấy hai người dẫn về được con dê béo này nên cho hai người để lại bốn phần, chẳng lẽ con dê béo đó lại là mình? Cái này nếu như không nhìn mặt mũi mình, thì còn để lại bao nhiêu đây?
- Hai người đi đi.
Người thanh niên tên Duyệt Thiếu gia sau khi nhận được khoáng thạch, lạnh nhạt nói.
Hai tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn dường như nghe thấy những lời êm tai nhất, quay người biến mất ở cổng thành, đi vào trong thành, chỉ trong chốc lát liền biến mất.
Lúc này người thanh niên tên Duyệt Thiếu gia mới đánh giá Diệp Mặc, rất nhanh gã liền nhíu nhíu mày gật đầu nói:
- Lão Cữu, tên này thế nào thoạt nhìn lại trẻ tuổi như này? Là tu vi gì rồi?
Lão già đứng sau người thanh niên trẻ tuổi bỗng nhiên nói:
- Hắn mới là tu vi Hóa Chân tầng thứ nhất, sở dĩ trẻ tuổi như vậy, e rằng là do ăn linh thảo nghịch thiên gì đó, hoặc là gặp được cơ duyên nào đó.
Duyệt Thiếu gia kia nghe thấy vậy, lập tức nhíu mày nói:
- Không ngờ là một đống rác rưởi, chỉ là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất không ngờ lại không chết mà vào được không gian loạn lưu, có thể có đồ gì tốt được?
Lúc này người con gái còn lại vẫn không nói gì cười ha ha, dùng tay véo một cái người thanh niên trẻ tuổi kia nói:
- Cái đó cũng chưa chắc, anh vừa nãy không nghe thấy lão Cữu nói à, người này có lẽ gặp phải cơ duyên gì đó.
Nói xong người con gái kia dùng tay chỉ chỉ Diệp Mặc nói:
- Tên Hóa Chân tầng thứ nhất kia, đem nhẫn trữ vật của anh ra cho tôi xem nào.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn hai người này và còn cả lão Cữu bộ dạng phục tùng xuôi tay kia nữa, nhưng cũng không động thủ. Dù sao nơi này cũng là lần đầu tiên hắn đến, hắn cũng chưa rõ tình huống thế nào.
Lúc này lại có một tu sĩ Hóa Chân viên mãn độn quang tới, tên tu sĩ này đến trước mặt Duyệt Thiếu gia và người con gái kia, khom người hành lễ trước, sau đó lại chủ động lấy ra một đống khoáng thạch.
Tên Duyệt Thiếu gia kia nhìn đống khoáng thạch này, gật gật đầu, sau khi thu lại, lúc này mới khua tay, tên tu sĩ kia lại lập tức phi độn vào trong Hắc Thạch thành.
Diệp Mặc hình như hiểu ra chút ít, địa vị của hai người trẻ tuổi này trong Hắc Thạch thành chắc hẳn cũng rất cao, còn tu sĩ vừa mới phi vào trong thành kia, đều phải chia một nửa những đồ tốt mà anh ta lấy được từ trong không gian loạn lưu mới được.
Thật bá đạo, những tu sĩ Hóa Chân viên mãn này đều nghe lời tên tu sĩ trẻ tuổi này, có thể thấy hai người thanh niên này có địa vị cao như nào. Nói cách khác hai tu sĩ trẻ tuổi này sau lưng có một thế lực khác, rất khủng bố.
- Tên rác rưởi kia, tai anh điếc rồi sao? Lão nương bảo anh đưa nhẫn trữ vật đây, không nghe thấy à?
Người con gái kia thấy Diệp Mặc không nhúc nhích gì, sắc mặt trầm xuống, lập tức tức giận.
Diệp Mặc sắc mặt lạnh như băng, lạnh giọng nói:
- Nhẫn trữ vật của tôi tại sao lại phải đưa cho cô? Cô là ai?
Diệp Mặc vừa nói xong lời này, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc hiện lên, không ngờ là yêu tu Hóa Chân viên mãn lúc trước chặn hắn lại ở Vô Tâm Hải. Gã đồng thời cũng nhìn thấy Diệp Mặc, nhưng ánh mắt gã lại hiện lên một cái gì đó rất hả hê, trong nháy mắt biến mất trong thành.
Người thanh niên trẻ tuổi kia bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Tốt, tốt, tốt, vốn chỉ muốn lấy những thứ tôi nhìn thuận mắt trong nhẫn trữ vật của anh đi thôi, bây giờ tôi muốn lấy toàn bộ đồ trong nhẫn trữ vật của anh, thì anh làm gì được tôi?
Nói xong còn châm chọc liếc nhìn Diệp Mặc một cái:
- Đây là địa bàn của tôi, tôi muốn anh đưa đồ ra, thì anh phải đưa ra. Chỉ là Hóa Chân tầng thứ nhất, không chết trong không gian loạn lưu, lại dám kháng mệnh ở Hắc Thạch thành, đúng là không biết sống chết.
Những thứ này khiến cho Diệp Mặc hiểu ra, không gian hư vô này là một nơi cực kỳ nguy hiểm, đồng thời cũng là một nơi có vô số kỳ trân dị bảo, chỉ cần dám vào trong tìm, thì chắc chắc bội thu.
Nhưng những thứ này cũng là những thứ mà Diệp Mặc không cần, cho dù là cần đến, hắn tìm được chừng này nguyên liệu cực phẩm như này cũng đủ rồi. Bây giờ hắn muốn tìm được giới diện, sau đó xem xem có thể xé rách giới diện này ra ngoài được không.
- Linh khí thật nồng đậm.
Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại, hắn cảm nhận được nguồn linh khí nồng đậm. Nhưng sau khi hắn dừng lại, thì hắn lại phát hiện ra nơi mình đang đứng không ngờ lại không có chút không gian đao gió và không gian loạn lưu nào, đây không phải là hắn cảm nhận sai, mà thực sự là không có.
Lúc trước trên đường hắn vào đây, cho dù là nói có linh khí yếu đi nữa, cũng có không gian đao gió và không gian cát mịn. Còn nơi linh khí nồng đậm như này mà lại không có không gian đao gió, thì căn bản không thể nào có được.
Diệp Mặc đứng một lúc lâu, thần thức quét ra, hắn căn bản phát hiện nơi này chính xác là không có bất kỳ không gian loạn lưu nào. Hơn nữa nơi mà hắn đang đứng, trước mặt cũng không có bất kỳ không gian đao gió và loạn lưu nào.
Nói cách khác, cho dù là tu sĩ chưa từng tu luyện, đến nơi này rồi cũng cảm giác được sự an toàn.
Diệp Mặc lại lùi về phía sau một chút, thần thức quét ra ngoài, phát hiện nơi này là một đường ranh giới, từ nơi này nhìn về phía trước, không có chút không gian loạn lưu và không gian sát cơ nào. Mà sau khi lùi về phía sau, ngay cả phương hướng mà lúc nãy hắn đến, cũng lại khôi phục không gian loạn lưu của không gian hư vô kia.
Tình huống kỳ lạ như này, cho dù Diệp Mặc cũng cảm thấy kỳ lạ, thần thức của hắn quét ra, chỉ trong nháy mắt hắn liền phát hiện ra trong này có một trận pháp, còn là một trận pháp thiên nhiên cực mạnh mẽ.
Trong trận pháp thiên nhiên này còn có dấu tích con người để lại, nói cách khác trận pháp này cản trở tất cả không gian loạn lưu và không gian sát cơ trong khu đất này lại, hình thành một mảnh đất hoàn toàn an toàn.
Với trình độ tông sư trận pháp cấp chín bây giờ của Diệp Mặc, rất đơn giản có thể nhìn ra trận pháp thiên nhiên trong này mặc dù vốn dĩ có tác dụng ngăn cản lại không gian loạn lưu, nhưng cũng chưa ổn lắm. Mà còn có một tông sư trận pháp còn lợi hại hơn hắn đã tu bổ ở trong này.
Sự tu bổ của tông sư trận pháp này, khiến trận pháp nơi này lập tức trở thành trận pháp cản trở sát cơ không gian cực kỳ lợi hại. Diệp Mặc càng nghĩ càng kinh hãi, sự cao siêu của trình độ trận pháp này, ngay cả tông sư trận pháp cấp chín cũng không có cách nào bố trí ra được, hoặc chỉ có tiên sư mới có thể bố trí loại trận pháp như này ở nơi này.
Trận bàn cấp mười mà lúc trước hắn gặp ở Vô Tâm Hải so với trận pháp trước mặt đây, thì cũng kém quá xa quá xa rồi, thậm chí cũng không phải trên phương diện cấp bậc.
Chẳng lẽ khắp nơi đều là không gian sát cơ, mà nơi này vẫn còn có người ở? Hay là tiên trận sư có thể bố trí ra một trận pháp cấp mười? Diệp Mặc nghi ngờ quét ra ngoài, lại phát hiện thần thức của mình căn bản cũng không thể nào quét ra xa được.
Vừa lúc đó, có hai bóng người xuất hiện trong tầm thần thức của Diệp Mặc, hai bóng người này đi với tốc độ cực nhanh.
Diệp Mặc nhìn thấy hai bóng người này, lập tức mừng rỡ, nơi này quả nhiên có người ở. Hơn nữa lại không phải là một người. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc vội vàng chạy lên phía trước, lớn tiếng gọi:
- Hai vị bằng hữu, xin dừng bước.
Hai người kia nhìn thấy Diệp Mặc đuổi theo, nhưng cũng không dừng chân lại, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn, biểu hiện này của bọn họ hình như căn bản cũng không muốn gặp Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng có chút nghi ngờ, hai người này dáng dấp đều là tu vi Hóa Chân viên mãn, căn bản cũng chẳng có gì phải sợ hắn, tại sao lại như vậy? Hắn chỉ muốn hỏi đường chút thôi mà.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lại càng tăng tốc đuổi theo bọn họ. Hai gã tu sĩ Hóa Chân viên mãn dường như cũng không để ý đến sự theo dõi của Diệp Mặc, nhưng tốc độ lại càng nhanh hơn.
Hai canh giờ sau, một thành phố màu đen vô cùng rộng lớn xuất hiện trong tầm thần thức của Diệp Mặc, ngay cả hai người mà Diệp Mặc đuổi theo tiến vào thành rồi, thì Diệp Mặc cũng không cảm nhận được bọn họ nữa.
Lúc trước, hắn tuyệt đối không ngờ tới, một nơi khắp nơi đều là không gian sát cơ, không ngờ lại còn có một thành phố màu đen như này. Nhưng trên thực tế trước mặt hắn, cho dù hắn không ngờ tới, thì cũng đã nhìn thấy, hơn nữa hắn còn tận mắt nhìn thấy hai tu sĩ mà hắn đuổi theo cũng tiến vào thành phố này.
Diệp Mặc kinh dị chỉ nhìn trong chốc lát, rồi lập tức theo vào trong.
Khi Diệp Mặc đến cổng của thành phố màu đen này, lại càng khiếp sợ không thôi. Hắn nhìn rõ toàn thành phố này đều được làm từ Hắc Tinh thạch hư không. Hắc Tinh thạch hư không, đó lại là nguyên liệu luyện chế cấp bảy. Nhưng nhanh chóng sự khiếp sợ của hắn lại biến thành đơ người ra, thành phố này không ngờ không phải là xây dựng, mà là dùng Hắc Tinh thạch hư không luyện chế ra.
Dùng nhiều Hắc Tinh thạch hư không như vậy luyện chế ra một thành phố, hơn nữa cũng không phải là một thành phố không gian, mà là một thành phố thực thụ, cái này cần đến bản lĩnh luyện chế lớn như nào đây? Và còn cần bao nhiêu thời gian nữa? Còn cần bao nhiêu Hắc Tinh thạch hư không cấp bảy, ngược lại lại là chuyện dễ làm.
- Á, lại có người mới đến?
Một giọng nói lanh lảnh cắt đứt sự khiếp sợ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc lúc này mới nhìn rõ hai tu sĩ trẻ tuổi ngồi ở cổng thành, không ngờ cũng chỉ là tu vi Nguyên Anh, thoạt nhìn cũng chỉ có hai ba mươi tuổi.
Hơn nữa hai tu sĩ một nam một nữ này, lại dựa vào nhau, rõ ràng là bộ dạng rất thân mật. Phía sau hai người, còn có một lão già Hóa Chân viên mãn. Nhưng lão già này lúc này lại cúi thấp đầu phía sau lưng bọn họ, vẻ mặt kính cẩn, rõ ràng là thân phận người hầu.
Còn hai tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn lúc trước Diệp Mặc đuổi theo đến đây, lúc này lại đứng một bên, trên mặt có chút căng thẳng.
Người thanh niên trẻ tuổi kia nước da ngăm đen, mặt dài, nhưng đầu tóc thì đen nhánh, gã liếc nhìn hai tu sĩ Hóa Chân viên mãn đang đứng một bên, rồi thản nhiên nói:
- Thấy hai người dẫn về một con dê béo như này, để lại bốn phần đồ.
- Vâng, Duyệt Thiếu gia.
Hai tên tu sĩ Hóa Chân kia nghe thấy lời này, chẳng những không tức giận, ngược lại rất vui mừng lấy ra một đống khoáng thạch.
Diệp Mặc chỉ cần liếc nhìn đống khoáng thạch này, cũng biết được đống khoáng thạch này chính là lấy từ trong loạn lưu không gian mà ra, trong đó có rất nhiều nguyên liệu luyện khí cấp tám cấp chín, tìm được đống khoáng thạch này trong hư không, chỉ cần đến đây thì đôi nam nữ kia đã lấy được bốn phần rồi.
Diệp Mặc vừa nghĩ đến lời hai người nói, thấy hai người dẫn về được con dê béo này nên cho hai người để lại bốn phần, chẳng lẽ con dê béo đó lại là mình? Cái này nếu như không nhìn mặt mũi mình, thì còn để lại bao nhiêu đây?
- Hai người đi đi.
Người thanh niên tên Duyệt Thiếu gia sau khi nhận được khoáng thạch, lạnh nhạt nói.
Hai tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn dường như nghe thấy những lời êm tai nhất, quay người biến mất ở cổng thành, đi vào trong thành, chỉ trong chốc lát liền biến mất.
Lúc này người thanh niên tên Duyệt Thiếu gia mới đánh giá Diệp Mặc, rất nhanh gã liền nhíu nhíu mày gật đầu nói:
- Lão Cữu, tên này thế nào thoạt nhìn lại trẻ tuổi như này? Là tu vi gì rồi?
Lão già đứng sau người thanh niên trẻ tuổi bỗng nhiên nói:
- Hắn mới là tu vi Hóa Chân tầng thứ nhất, sở dĩ trẻ tuổi như vậy, e rằng là do ăn linh thảo nghịch thiên gì đó, hoặc là gặp được cơ duyên nào đó.
Duyệt Thiếu gia kia nghe thấy vậy, lập tức nhíu mày nói:
- Không ngờ là một đống rác rưởi, chỉ là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất không ngờ lại không chết mà vào được không gian loạn lưu, có thể có đồ gì tốt được?
Lúc này người con gái còn lại vẫn không nói gì cười ha ha, dùng tay véo một cái người thanh niên trẻ tuổi kia nói:
- Cái đó cũng chưa chắc, anh vừa nãy không nghe thấy lão Cữu nói à, người này có lẽ gặp phải cơ duyên gì đó.
Nói xong người con gái kia dùng tay chỉ chỉ Diệp Mặc nói:
- Tên Hóa Chân tầng thứ nhất kia, đem nhẫn trữ vật của anh ra cho tôi xem nào.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn hai người này và còn cả lão Cữu bộ dạng phục tùng xuôi tay kia nữa, nhưng cũng không động thủ. Dù sao nơi này cũng là lần đầu tiên hắn đến, hắn cũng chưa rõ tình huống thế nào.
Lúc này lại có một tu sĩ Hóa Chân viên mãn độn quang tới, tên tu sĩ này đến trước mặt Duyệt Thiếu gia và người con gái kia, khom người hành lễ trước, sau đó lại chủ động lấy ra một đống khoáng thạch.
Tên Duyệt Thiếu gia kia nhìn đống khoáng thạch này, gật gật đầu, sau khi thu lại, lúc này mới khua tay, tên tu sĩ kia lại lập tức phi độn vào trong Hắc Thạch thành.
Diệp Mặc hình như hiểu ra chút ít, địa vị của hai người trẻ tuổi này trong Hắc Thạch thành chắc hẳn cũng rất cao, còn tu sĩ vừa mới phi vào trong thành kia, đều phải chia một nửa những đồ tốt mà anh ta lấy được từ trong không gian loạn lưu mới được.
Thật bá đạo, những tu sĩ Hóa Chân viên mãn này đều nghe lời tên tu sĩ trẻ tuổi này, có thể thấy hai người thanh niên này có địa vị cao như nào. Nói cách khác hai tu sĩ trẻ tuổi này sau lưng có một thế lực khác, rất khủng bố.
- Tên rác rưởi kia, tai anh điếc rồi sao? Lão nương bảo anh đưa nhẫn trữ vật đây, không nghe thấy à?
Người con gái kia thấy Diệp Mặc không nhúc nhích gì, sắc mặt trầm xuống, lập tức tức giận.
Diệp Mặc sắc mặt lạnh như băng, lạnh giọng nói:
- Nhẫn trữ vật của tôi tại sao lại phải đưa cho cô? Cô là ai?
Diệp Mặc vừa nói xong lời này, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc hiện lên, không ngờ là yêu tu Hóa Chân viên mãn lúc trước chặn hắn lại ở Vô Tâm Hải. Gã đồng thời cũng nhìn thấy Diệp Mặc, nhưng ánh mắt gã lại hiện lên một cái gì đó rất hả hê, trong nháy mắt biến mất trong thành.
Người thanh niên trẻ tuổi kia bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Tốt, tốt, tốt, vốn chỉ muốn lấy những thứ tôi nhìn thuận mắt trong nhẫn trữ vật của anh đi thôi, bây giờ tôi muốn lấy toàn bộ đồ trong nhẫn trữ vật của anh, thì anh làm gì được tôi?
Nói xong còn châm chọc liếc nhìn Diệp Mặc một cái:
- Đây là địa bàn của tôi, tôi muốn anh đưa đồ ra, thì anh phải đưa ra. Chỉ là Hóa Chân tầng thứ nhất, không chết trong không gian loạn lưu, lại dám kháng mệnh ở Hắc Thạch thành, đúng là không biết sống chết.
/2272
|