Thạch Đạp không động, Diệp Mặc cũng không động. Sau khi Tác An Sơn đã giết hai tên tu sĩ Hóa Chân duy nhất lưu lại đây, thì đã trở nên bình tĩnh lại, lão giơ một tay lên, thì Hắc Xà mầu đen to lớn kia liền bị lão nắm trong tay. Diệp Mặc lúc này mới nhìn rõ ràng, trong tay Tác An Sơn cũng không phải là một con Hắc Xà, cũng không phải là cái gì biến ảo ra, mà thật sự là một cái pháp bảo, một cây trượng đầu rắn.
Pháp bảo có thể cắn nuốt người sống, thì Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Lần trước khi Tác An Sơn đối phó hắn và Cảnh Học Minh, thì căn bản là không hề dùng tới cái pháp bảo này.
Tác An Sơn lạnh lùng nhìn Thạch Đạp, nhưng cũng không nói gì, và cũng không hề động.
Lúc này thì trong lòng Diệp Mặc càng trở nên kiêng kỵ hơn. Hắn kiệng kỵ không phải là Tác An Sơn, mà chính là Thạch Đạp. Người này thật sự là đáng sợ, hắn căn bản là không cần nghĩ, cũng biết Địch Từ và Phi Điền có thể tìm được tới chỗ này, chính là vì Thạch Đạp đã nói cho Phi Điền biết, sau đó bọn họ mới có thể tìm được tới đây. Phi Điền thì căn bản chính là nội ứng được Thạch Đạp an bàn bên người Tác An Sơn.
Có thể đem nội ứng an bài bên người Tác An Sơn mà không gặp khó khăn gì, hơn nữa lúc này tên nội ứng kia còn cam nguyện vì y mà chết nữa. Kỳ thực đây cũng chưa phải là điểm khó khăn nhất, khó khăn nhất chính là Thạch Đạp lại có thể đoán ra được Tác An Sơn sẽ lưu lại Phi Điền. Đây là cái loại tâm cơ gì? Thủ đoạn gì? Trong lòng Diệp Mặc thậm chí còn cảm thấy phát lạnh. Nếu như hắn chọc phải Thạch Đạp, vậy thì phải làm sao?
Diệp Mặc rất nhanh đã đưa ra đáp án, nếu như hắn chọc phải Thạch Đạp, thì hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ một giá nào, cũng phải giết Thạch Đạp, bằng không thì hắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên mất.
- Phản loạn ở Hắc Thạch thành là do mày an bài sao?
Tác An Sơn bĩnh tĩnh dò hỏi.
- Phải.
Thạch Đạp cũng không có chút đắc ý nào, giống như là một điều hiển nhiên.
- Từ Thanh Phi theo ta, mày cũng biết? Là do mày không có năng lực ngăn cản, hay là không dám ngăn cản?
Tác An Sơn vẫn bình tĩnh tiếp tục dò hỏi.
Lần này thì Thạch Đạp lại lắc đầu:
- Vấn đề này hiện tại tao chưa thể trả lời cho mày, phải đợi một lát nữa mới được.
Tác An Sơn lạnh lùng nhìn thoáng qua Thạch Đạp, sau đó thản nhiên nói:
- Mày cho rằng an bài được những thứ này, thì có thể chắc chắn giết được tao, đúng không?
Thạch Đạp cười nhạt một tiếng, trong tay bỗng nhiên lại ném ra thêm hai miếng trận kỳ nữa. Sau khi hai miếng trận kỳ này được ném ra, thì cảnh tượng xung quanh ba người bỗng nhiên biến đổi, hoàn toàn cắt đứt với không gian bên ngoài.
Sau đó Thạch Đạp mới lây ra một pháp bảo xám tro, rồi thản nhiên nói:
- Thêm cái này nữa là được rồi.
- Khốn trận cấp chín...
Tác An Sơn nhướng mày, có chút kiêng kỵ thốt lên một câu.
Thạch Đạp gật đầu, sau đó bổ sung một câu:
- Mày nói hoàn toàn chính xác. Ngoại trừ khốn trận ra, còn có một sát trận cấp chín nữa.
Sắc mặt của Tác An Sơn cuối cũng cũng đại biến. Lúc này lão đã hiểu vì sao Thạch Đạp lại lựa lúc này mà trở mặt với mình rồi. Không nói tới bản lĩnh của Thạch Đạp, mà bản lĩnh của Diệp Mặc thì lão đã từng được biết. Nếu như có hai trận pháp cấp chín này, thêm cả Diệp Mặc nữa, thì tuy rằng lão không sợ cũng có chút phiền phức. Hơn nữa lão hiện cũng không nắm rõ được tu vi của Thạch Đạp, vậy nên tình cảnh này xác thực là không thể nào tốt được.
Diệp Mặc lúc này lại đang chú ý tới cái trường thương trong tay Thạch Đạp. Vì cái trường thương này hắn đã từng thấy quá. Âm Tự ở Vô Tâm Hải đúng là đã từng dùng cái thương giống như thế, bất luận là khí tức hay là hình thức, thì đều hoàn toàn giống nhau.
Nếu nói có sự khác nhau giữa hai cây thương, thì cũng chỉ có sự khác biệt về mầu sắc mà thôi. Một cây là mầu đỏ đậm, còn cây thương này là mầu xám tro.
- Cho dù mày dùng trận pháp vây khốn tao, nhưng có thể làm khó dễ được tao sao?
Nói xong, thì cây trượng đầu rắn trong tay Tác An Sơn con lần nữa biến ảo thành một đầu cự xà dài hơn mười trượng trực tiếp đánh về phía Thạch Đạp. Đồng thời lão cũng giơ tay lên, một ngọn núi nhỏ to bằng bàn tay của lão hiện ra trên đỉnh đầu.
Ngọn núi nhỏ kia vừa xuất hiện, thì lập tức đón gió mà lớn lên, chỉ trong chốc lát, đã biến ảo thành một ngón núi khổng lồ tới mấy trăm trượng rồi.
Diệp Mặc cũng là lần đâu tiên thấy được loại pháp bảo có thể biến ảo ra tới mấy trăm trượng đấy. Con rắn ảnh và ngọn núi khổng lồ kia cũng không phải là đánh về phía hắn, nhưng hết lần này tới lần khác, lại khiến hắn hít thở cũng không được thoải mái.
Cơ hồ trong nháy mắt, Diệp Mặc đã lại lần nữa thấy được 'Vực' của Tác An Sơn và Thạch Đạp đụng vào nhau. Bản thân hắn ở giữa 'Vực' của cả hai, giống như là một con thuyền nhỏ trong sóng lớn vậy. Diệp Mặc cũng mở ra 'Vực' của bản thân, trong lòng hắn cũng đã hiểu, Thạch Đạp cũng không hề nói sai, y thật sự là có bản lĩnh để đối nghịch với Tác An Sơn đấy.
Thạch Đạp cảm nhận được Diệp Mặc cũng không cần phải chiếu cố vẫn có thể sống sót trong 'Vực' của y và Tác An Sơn, thì thật ra lại có chút kinh dị mà nhìn Diệp Mặc. Nhưng y cũng lập tức thu hồi lại ánh mắt, rồi ném ra ngoài vài miềng trận kỳ, đồng thời trường thương mầu xám trong tay đã phóng ra như một đạo sao băng.
- U...uu...
Trường thương trong tay Thạch Đạp va chạm với Xà Trượng (Cây trượng đầu rắn) của Tác An Sơn, bộc phát ra từng đợt âm thanh như tiếng động vật kêu gào. Chân nguyên mầu xám cùng với cái bóng của xà ảnh văng ra tứ phía, khiến cho một mảnh không gian chiến đấu của hai người biến thành sương mưa lất phất.
Ngay cả Diệp Mặc đã luyện thể tới Kiếp Cảnh, thì bị chân nguyên và bóng xà ảnh kia đánh vào người cũng cảm nhận được từng đợt đau đớn. Nhưng Diệp Mặc cũng không hoàn toàn thi triển 'Vực' của mình ra để ngăn trở lại.
Lúc này thì ngọn núi khổng lồ trăm trượng của Tác An Sơn đã mang theo âm thanh gào thét lao xuống. Khi ngọn núi khổng lồ kia còn chưa rơi xuống, đã đem không gian xung quanh Diệp Mặc và Thạch Đạp phong kín lại rồi. Thậm chí Diệp Mặc cảm thấy ngay cả xoay người thôi cũng có chút khó khắn. 'Vực' của hắn cũng lập tức vỡ vụn dưới áp lực khổng lồ của ngọn núi kia.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, chân nguyên lại tiếp tục vận chuyển, 'Vực' của hắn lại lần nữa mở rộng ra, so với lúc trước lại mạnh thêm một phần. Dường như trong nháy mắt 'Vực' của Diệp Mặc vừa mở rộng ra, thì Diệp Mặc đã có thể khôi phục lại sự tự do.
Tác An Sơn không nói được một lời, lão đã từng chứng kiến 'Vực' của Diệp Mặc, cho nên lão cũng biết Diệp Mặc vẫn còn lưu thủ, cho nên lão cũng không có chút do dự nào mà tiếp tục công kích Thạch Đạp. Bất luận là Diệp Mặc có tâm tư gì, thì lúc này lão cũng không muốn vạch trần.
Diệp Mặc đương nhiên là sẽ lưu thủ rồi. Tới hiện giờ, hắn chẳng những không hề chủ động công kích, thậm chí 'Vực' cũng chưa một lần thi triển ra hoàn toàn. Bởi vì một kẻ như Thạch Đạp quả thực quá đáng sợ, hắn thà rằng chống lại Tác An Sơn, cũng không nguyện ý liên thủ với Thạch Đạp trong tình huống này.
Thạch Đạp cũng không để ý tới động tác của Diệp Mặc, tủy rằng Diệp Mặc đã lấy ra Tử Đao, nhưng lại không hề công kích, y cũng không hề thúc giục. Diệp Mặc chỉ có tu vi Hóa Chân tầng hai, có thể kiên trì được dưới 'Vực' kinh khủng của Tác An Sơn, thì đã là rất giỏi rồi.
Tuy rằng y đã được chứng kiến bản lĩnh của Diệp Mặc, nhưng hắn cũng không phải là chính diện đối địch với Tác An Sơn. Cho dù là y có nghĩ rằng Diệp Mặc lợi hại tới đâu, thì cũng không thể ngờ rằng Diệp Mặc có thể liều mạng đối chiến ngang bằng với Tác An Sơn. Đây không phải là do trí lực của y không đủ, mà là nghe chuyện này quả thực quá mức rợn người.
Thậm chí khi y yêu cầu Diệp Mặc hỗ trợ, thì y đã tính trước rồi. Chỉ cần Diệp Mặc có thể trợ giúp y trong mấy hơi thở, thì y đã nắm chắc có thể khiến cho Tác An Sơn phải trọng thương rồi. Một khi Tác An Sơn trọng thương, như vậy thì Diệp Mặc dù có tiếp tục hỗ trợ nữa hay không, cùng không quan trọng nữa. Lùi lại vạn bước mà nói, thì cho dù Diệp Mặc vẫn không ra tay, thì y cũng không sợ Tác An Sơn. Nếu như y thi triển ra toàn bộ thủ đoạn, thì cái 'Ly minh hỏa' kia đối với y cũng chẳng khác nào chuyện cười cả.
Ngọn núi lớn của Tác An Sơn nện xuống, Thạch Đạp cũng không hề có nửa điểm kinh hãi. Hai tay y vung lên, vô số cây mây ở đâu dài ra, những cây mây này mang theo đủ loại mầu sắc và những cái gai ngược. Khi vừa mới dài ra, thì mới chỉ to bằng ngón tay cái, chờ tới khi những cây mây kia tiếp xúc với ngọn núi, thì đã to như một cái thùng nước rồi, hơn nữa vẫn dâng, không ngừng sinh trưởng tiếp.
Từng đợt âm thanh bị xé rách vang lên, những cây mây kia đểu chỉ trong chốc lát đã bị đứt đoạn, ngọn núi khổng lồ kia lại tiếp tục hạ xuống. Nhưng những cây mây đã bị đứt đoạn lại một lần nữa hợp lại, sau đó tốc độ sinh trưởng càng nhanh chóng hơn. Theo những cây mây càng lúc càng nhiều, càng ngày càng to, thì cái ngọn núi khổng lồ kia rốt cuộc cũng bị trì hoãn lại, thậm chí cuối cùng đã đình trệ hẳn.
Diệp Mặc thấy một màn này, thì trong lòng liền hít một hơi lạnh. Không ngờ Thạch Đạp lại có thể ngang tài ngang sức với Tác An Sơn. Sự lợi hại của Tác An Sơn, Diệp Mặc rất rõ ràng. Bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của lão, không chỉ thời điểm hiện tại, mà cho dù bản thân thăng cấp tới tu vi Hóa Chân tầng bốn, thì cũng không nhất định là đối thủ của Tác An Sơn, nhiều nhất chỉ có thể từ trong tay của lão mà chạy trốn thôi. Còn Thạch Đạp thì lại có thể đánh ngang tay với Tác An Sơn, cho dù là như vậy, thì y cũng có thể ẩn nhẫn tới tận ngày hôm nay mới động thủ, thì Diệp Mặc quả thực không còn lời nào để diễn tả về sự ẩn nhẫn đến ngoan độc của người này nữa.
Diệp Mặc tự hỏi, hắn tuyệt đối không có tính ẩn nhẫn như Thạch Đạp được. Hơn nữa hắn thậm chí còn hoài nghi, Thạch Đạp tới tận hôm nay mới động thủ, cũng không nhất định vì việc hắn có 'Vụ liên tâm hỏa' có thể hỗ trợ cho y, mà là vì một nguyên nhân khác.
Tác An Sơn thấy cái loại cây mây quái dị kia của Thạch Đạp lại có thể trói buộc được ngọn núi khổng lồ của mình, thì cũng trở nên sững sờ. Sau đó lập tức cười lạnh một tiếng:
- Dương Phi Cảnh, mày quả nhiên có thể ẩn nhẫn, thủ đoạn như vậy, mà vẫn có thể nhẫn nhịn thẳng tới tận ngày hôm nay.
Nói xong, Tác An Sơn há mồm phun ra một đạo lam quang. Đạo lam quang kia khi vừa hiện ra chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, tới khi đi tới trên đỉnh ngọn núi kia, thì đã hóa thành Hỏa Vân mầu lam lớn tới phương viên gần ngàn dặm rồi. Hỏa Vân kia vừa rơi xuống trên những cây mây của Thạch Đạp, thì phát sinh ra từng đợt âm thanh ‘Xuy xuy’.
Một cỗ mùi thối khó ngửi truyền đến, vô số những cây mây mà Thạch Đạp sử dụng trong nháy mắt liền bị tan rã.
- Diệp Mặc, mau ra tay.
Thạch Đạp lập tức quát lên, y không hiểu vì sao Diệp Mặc lại xuất thủ chậm như vậy, dựa theo cách suy nghĩ của y, thì hẳn là Diệp Mặc khi vừa nhìn thấy Tác An Sơn phóng ra Thiên hỏa đã nên động thủ rồi. Không ngờ là đợi tới khi những cây mây của y thiếu điều bị thiêu hết, Diệp Mặc vẫn lề mề chưa lấy ra Thiên hỏa của hắn.
- A, được.
Diệp Mặc trả lời một tiếng, không chút do dự nào mà phóng 'Vụ liên tâm hỏa' ra. Ngay khi 'Vụ liên tâm hỏa' được phóng ra, thì lập tức đã biến ảo thành Hỏa Vân mầu lam va chạm với Hỏa Vân của Tác An Sơn. Hai loại mồi lửa lập tức phát ra một tiếng nổ kinh thiên.
Tác An Sơn biến sắc, lão tuy rằng hiểu được nguyên nhân Thạch Đạp gọi Diệp Mặc hỗ trợ, nhưng khi thấy 'Vụ liên tâm hỏa' của Diệp Mặc thực sự chặn lại được 'Ly minh hỏa' của lão, thì lão vẫn có chút khiếp sợ. Trước đây khi Diệp Mặc trốn đi, thì chỉ dùng 'Vụ liên tâm hỏa' đốt ra một cái khe trong 'Thiên hỏa chi ngục' từ 'Ly minh hỏa' của lão mà thôi. Lúc ấy trong lòng lão nghĩ rằng thần thức của Diệp Mặc còn chưa đủ để khống chế 'Vụ liên tâm hỏa' đối công cùng 'Ly minh hỏa' của lão. Hiện tại xem ra cách nghĩ này hoàn toàn không chính xác rồi.
Lúc này tuy rằng ngọn núi khổng lồ của Tác An Sơn vẫn còn, nhưng đã bị chậm lại. Mà những cây mây của Thạch Đạp không còn bị 'Ly minh hỏa' thiêu đốt nữa thì lại tiếp tục sinh trưởng nhanh chóng, nháy mắt đã ngang ngửa với ngọn núi khổng lồ của Tác An Sơn.
Thạch Đạp thấy uy thế 'Vụ liên tâm hỏa' của Diệp Mặc, thì trong lòng liền thất kinh, đồng thời cũng âm thầm căm tức. Vừa rồi Diệp Mặc phản ứng quá mức chậm, bằng không y cũng không cần phải tiêu hao nhiều chân nguyên như vậy để tiếp tục khiến những cây mây kia sinh trưởng.
Pháp bảo có thể cắn nuốt người sống, thì Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Lần trước khi Tác An Sơn đối phó hắn và Cảnh Học Minh, thì căn bản là không hề dùng tới cái pháp bảo này.
Tác An Sơn lạnh lùng nhìn Thạch Đạp, nhưng cũng không nói gì, và cũng không hề động.
Lúc này thì trong lòng Diệp Mặc càng trở nên kiêng kỵ hơn. Hắn kiệng kỵ không phải là Tác An Sơn, mà chính là Thạch Đạp. Người này thật sự là đáng sợ, hắn căn bản là không cần nghĩ, cũng biết Địch Từ và Phi Điền có thể tìm được tới chỗ này, chính là vì Thạch Đạp đã nói cho Phi Điền biết, sau đó bọn họ mới có thể tìm được tới đây. Phi Điền thì căn bản chính là nội ứng được Thạch Đạp an bàn bên người Tác An Sơn.
Có thể đem nội ứng an bài bên người Tác An Sơn mà không gặp khó khăn gì, hơn nữa lúc này tên nội ứng kia còn cam nguyện vì y mà chết nữa. Kỳ thực đây cũng chưa phải là điểm khó khăn nhất, khó khăn nhất chính là Thạch Đạp lại có thể đoán ra được Tác An Sơn sẽ lưu lại Phi Điền. Đây là cái loại tâm cơ gì? Thủ đoạn gì? Trong lòng Diệp Mặc thậm chí còn cảm thấy phát lạnh. Nếu như hắn chọc phải Thạch Đạp, vậy thì phải làm sao?
Diệp Mặc rất nhanh đã đưa ra đáp án, nếu như hắn chọc phải Thạch Đạp, thì hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ một giá nào, cũng phải giết Thạch Đạp, bằng không thì hắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên mất.
- Phản loạn ở Hắc Thạch thành là do mày an bài sao?
Tác An Sơn bĩnh tĩnh dò hỏi.
- Phải.
Thạch Đạp cũng không có chút đắc ý nào, giống như là một điều hiển nhiên.
- Từ Thanh Phi theo ta, mày cũng biết? Là do mày không có năng lực ngăn cản, hay là không dám ngăn cản?
Tác An Sơn vẫn bình tĩnh tiếp tục dò hỏi.
Lần này thì Thạch Đạp lại lắc đầu:
- Vấn đề này hiện tại tao chưa thể trả lời cho mày, phải đợi một lát nữa mới được.
Tác An Sơn lạnh lùng nhìn thoáng qua Thạch Đạp, sau đó thản nhiên nói:
- Mày cho rằng an bài được những thứ này, thì có thể chắc chắn giết được tao, đúng không?
Thạch Đạp cười nhạt một tiếng, trong tay bỗng nhiên lại ném ra thêm hai miếng trận kỳ nữa. Sau khi hai miếng trận kỳ này được ném ra, thì cảnh tượng xung quanh ba người bỗng nhiên biến đổi, hoàn toàn cắt đứt với không gian bên ngoài.
Sau đó Thạch Đạp mới lây ra một pháp bảo xám tro, rồi thản nhiên nói:
- Thêm cái này nữa là được rồi.
- Khốn trận cấp chín...
Tác An Sơn nhướng mày, có chút kiêng kỵ thốt lên một câu.
Thạch Đạp gật đầu, sau đó bổ sung một câu:
- Mày nói hoàn toàn chính xác. Ngoại trừ khốn trận ra, còn có một sát trận cấp chín nữa.
Sắc mặt của Tác An Sơn cuối cũng cũng đại biến. Lúc này lão đã hiểu vì sao Thạch Đạp lại lựa lúc này mà trở mặt với mình rồi. Không nói tới bản lĩnh của Thạch Đạp, mà bản lĩnh của Diệp Mặc thì lão đã từng được biết. Nếu như có hai trận pháp cấp chín này, thêm cả Diệp Mặc nữa, thì tuy rằng lão không sợ cũng có chút phiền phức. Hơn nữa lão hiện cũng không nắm rõ được tu vi của Thạch Đạp, vậy nên tình cảnh này xác thực là không thể nào tốt được.
Diệp Mặc lúc này lại đang chú ý tới cái trường thương trong tay Thạch Đạp. Vì cái trường thương này hắn đã từng thấy quá. Âm Tự ở Vô Tâm Hải đúng là đã từng dùng cái thương giống như thế, bất luận là khí tức hay là hình thức, thì đều hoàn toàn giống nhau.
Nếu nói có sự khác nhau giữa hai cây thương, thì cũng chỉ có sự khác biệt về mầu sắc mà thôi. Một cây là mầu đỏ đậm, còn cây thương này là mầu xám tro.
- Cho dù mày dùng trận pháp vây khốn tao, nhưng có thể làm khó dễ được tao sao?
Nói xong, thì cây trượng đầu rắn trong tay Tác An Sơn con lần nữa biến ảo thành một đầu cự xà dài hơn mười trượng trực tiếp đánh về phía Thạch Đạp. Đồng thời lão cũng giơ tay lên, một ngọn núi nhỏ to bằng bàn tay của lão hiện ra trên đỉnh đầu.
Ngọn núi nhỏ kia vừa xuất hiện, thì lập tức đón gió mà lớn lên, chỉ trong chốc lát, đã biến ảo thành một ngón núi khổng lồ tới mấy trăm trượng rồi.
Diệp Mặc cũng là lần đâu tiên thấy được loại pháp bảo có thể biến ảo ra tới mấy trăm trượng đấy. Con rắn ảnh và ngọn núi khổng lồ kia cũng không phải là đánh về phía hắn, nhưng hết lần này tới lần khác, lại khiến hắn hít thở cũng không được thoải mái.
Cơ hồ trong nháy mắt, Diệp Mặc đã lại lần nữa thấy được 'Vực' của Tác An Sơn và Thạch Đạp đụng vào nhau. Bản thân hắn ở giữa 'Vực' của cả hai, giống như là một con thuyền nhỏ trong sóng lớn vậy. Diệp Mặc cũng mở ra 'Vực' của bản thân, trong lòng hắn cũng đã hiểu, Thạch Đạp cũng không hề nói sai, y thật sự là có bản lĩnh để đối nghịch với Tác An Sơn đấy.
Thạch Đạp cảm nhận được Diệp Mặc cũng không cần phải chiếu cố vẫn có thể sống sót trong 'Vực' của y và Tác An Sơn, thì thật ra lại có chút kinh dị mà nhìn Diệp Mặc. Nhưng y cũng lập tức thu hồi lại ánh mắt, rồi ném ra ngoài vài miềng trận kỳ, đồng thời trường thương mầu xám trong tay đã phóng ra như một đạo sao băng.
- U...uu...
Trường thương trong tay Thạch Đạp va chạm với Xà Trượng (Cây trượng đầu rắn) của Tác An Sơn, bộc phát ra từng đợt âm thanh như tiếng động vật kêu gào. Chân nguyên mầu xám cùng với cái bóng của xà ảnh văng ra tứ phía, khiến cho một mảnh không gian chiến đấu của hai người biến thành sương mưa lất phất.
Ngay cả Diệp Mặc đã luyện thể tới Kiếp Cảnh, thì bị chân nguyên và bóng xà ảnh kia đánh vào người cũng cảm nhận được từng đợt đau đớn. Nhưng Diệp Mặc cũng không hoàn toàn thi triển 'Vực' của mình ra để ngăn trở lại.
Lúc này thì ngọn núi khổng lồ trăm trượng của Tác An Sơn đã mang theo âm thanh gào thét lao xuống. Khi ngọn núi khổng lồ kia còn chưa rơi xuống, đã đem không gian xung quanh Diệp Mặc và Thạch Đạp phong kín lại rồi. Thậm chí Diệp Mặc cảm thấy ngay cả xoay người thôi cũng có chút khó khắn. 'Vực' của hắn cũng lập tức vỡ vụn dưới áp lực khổng lồ của ngọn núi kia.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, chân nguyên lại tiếp tục vận chuyển, 'Vực' của hắn lại lần nữa mở rộng ra, so với lúc trước lại mạnh thêm một phần. Dường như trong nháy mắt 'Vực' của Diệp Mặc vừa mở rộng ra, thì Diệp Mặc đã có thể khôi phục lại sự tự do.
Tác An Sơn không nói được một lời, lão đã từng chứng kiến 'Vực' của Diệp Mặc, cho nên lão cũng biết Diệp Mặc vẫn còn lưu thủ, cho nên lão cũng không có chút do dự nào mà tiếp tục công kích Thạch Đạp. Bất luận là Diệp Mặc có tâm tư gì, thì lúc này lão cũng không muốn vạch trần.
Diệp Mặc đương nhiên là sẽ lưu thủ rồi. Tới hiện giờ, hắn chẳng những không hề chủ động công kích, thậm chí 'Vực' cũng chưa một lần thi triển ra hoàn toàn. Bởi vì một kẻ như Thạch Đạp quả thực quá đáng sợ, hắn thà rằng chống lại Tác An Sơn, cũng không nguyện ý liên thủ với Thạch Đạp trong tình huống này.
Thạch Đạp cũng không để ý tới động tác của Diệp Mặc, tủy rằng Diệp Mặc đã lấy ra Tử Đao, nhưng lại không hề công kích, y cũng không hề thúc giục. Diệp Mặc chỉ có tu vi Hóa Chân tầng hai, có thể kiên trì được dưới 'Vực' kinh khủng của Tác An Sơn, thì đã là rất giỏi rồi.
Tuy rằng y đã được chứng kiến bản lĩnh của Diệp Mặc, nhưng hắn cũng không phải là chính diện đối địch với Tác An Sơn. Cho dù là y có nghĩ rằng Diệp Mặc lợi hại tới đâu, thì cũng không thể ngờ rằng Diệp Mặc có thể liều mạng đối chiến ngang bằng với Tác An Sơn. Đây không phải là do trí lực của y không đủ, mà là nghe chuyện này quả thực quá mức rợn người.
Thậm chí khi y yêu cầu Diệp Mặc hỗ trợ, thì y đã tính trước rồi. Chỉ cần Diệp Mặc có thể trợ giúp y trong mấy hơi thở, thì y đã nắm chắc có thể khiến cho Tác An Sơn phải trọng thương rồi. Một khi Tác An Sơn trọng thương, như vậy thì Diệp Mặc dù có tiếp tục hỗ trợ nữa hay không, cùng không quan trọng nữa. Lùi lại vạn bước mà nói, thì cho dù Diệp Mặc vẫn không ra tay, thì y cũng không sợ Tác An Sơn. Nếu như y thi triển ra toàn bộ thủ đoạn, thì cái 'Ly minh hỏa' kia đối với y cũng chẳng khác nào chuyện cười cả.
Ngọn núi lớn của Tác An Sơn nện xuống, Thạch Đạp cũng không hề có nửa điểm kinh hãi. Hai tay y vung lên, vô số cây mây ở đâu dài ra, những cây mây này mang theo đủ loại mầu sắc và những cái gai ngược. Khi vừa mới dài ra, thì mới chỉ to bằng ngón tay cái, chờ tới khi những cây mây kia tiếp xúc với ngọn núi, thì đã to như một cái thùng nước rồi, hơn nữa vẫn dâng, không ngừng sinh trưởng tiếp.
Từng đợt âm thanh bị xé rách vang lên, những cây mây kia đểu chỉ trong chốc lát đã bị đứt đoạn, ngọn núi khổng lồ kia lại tiếp tục hạ xuống. Nhưng những cây mây đã bị đứt đoạn lại một lần nữa hợp lại, sau đó tốc độ sinh trưởng càng nhanh chóng hơn. Theo những cây mây càng lúc càng nhiều, càng ngày càng to, thì cái ngọn núi khổng lồ kia rốt cuộc cũng bị trì hoãn lại, thậm chí cuối cùng đã đình trệ hẳn.
Diệp Mặc thấy một màn này, thì trong lòng liền hít một hơi lạnh. Không ngờ Thạch Đạp lại có thể ngang tài ngang sức với Tác An Sơn. Sự lợi hại của Tác An Sơn, Diệp Mặc rất rõ ràng. Bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của lão, không chỉ thời điểm hiện tại, mà cho dù bản thân thăng cấp tới tu vi Hóa Chân tầng bốn, thì cũng không nhất định là đối thủ của Tác An Sơn, nhiều nhất chỉ có thể từ trong tay của lão mà chạy trốn thôi. Còn Thạch Đạp thì lại có thể đánh ngang tay với Tác An Sơn, cho dù là như vậy, thì y cũng có thể ẩn nhẫn tới tận ngày hôm nay mới động thủ, thì Diệp Mặc quả thực không còn lời nào để diễn tả về sự ẩn nhẫn đến ngoan độc của người này nữa.
Diệp Mặc tự hỏi, hắn tuyệt đối không có tính ẩn nhẫn như Thạch Đạp được. Hơn nữa hắn thậm chí còn hoài nghi, Thạch Đạp tới tận hôm nay mới động thủ, cũng không nhất định vì việc hắn có 'Vụ liên tâm hỏa' có thể hỗ trợ cho y, mà là vì một nguyên nhân khác.
Tác An Sơn thấy cái loại cây mây quái dị kia của Thạch Đạp lại có thể trói buộc được ngọn núi khổng lồ của mình, thì cũng trở nên sững sờ. Sau đó lập tức cười lạnh một tiếng:
- Dương Phi Cảnh, mày quả nhiên có thể ẩn nhẫn, thủ đoạn như vậy, mà vẫn có thể nhẫn nhịn thẳng tới tận ngày hôm nay.
Nói xong, Tác An Sơn há mồm phun ra một đạo lam quang. Đạo lam quang kia khi vừa hiện ra chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, tới khi đi tới trên đỉnh ngọn núi kia, thì đã hóa thành Hỏa Vân mầu lam lớn tới phương viên gần ngàn dặm rồi. Hỏa Vân kia vừa rơi xuống trên những cây mây của Thạch Đạp, thì phát sinh ra từng đợt âm thanh ‘Xuy xuy’.
Một cỗ mùi thối khó ngửi truyền đến, vô số những cây mây mà Thạch Đạp sử dụng trong nháy mắt liền bị tan rã.
- Diệp Mặc, mau ra tay.
Thạch Đạp lập tức quát lên, y không hiểu vì sao Diệp Mặc lại xuất thủ chậm như vậy, dựa theo cách suy nghĩ của y, thì hẳn là Diệp Mặc khi vừa nhìn thấy Tác An Sơn phóng ra Thiên hỏa đã nên động thủ rồi. Không ngờ là đợi tới khi những cây mây của y thiếu điều bị thiêu hết, Diệp Mặc vẫn lề mề chưa lấy ra Thiên hỏa của hắn.
- A, được.
Diệp Mặc trả lời một tiếng, không chút do dự nào mà phóng 'Vụ liên tâm hỏa' ra. Ngay khi 'Vụ liên tâm hỏa' được phóng ra, thì lập tức đã biến ảo thành Hỏa Vân mầu lam va chạm với Hỏa Vân của Tác An Sơn. Hai loại mồi lửa lập tức phát ra một tiếng nổ kinh thiên.
Tác An Sơn biến sắc, lão tuy rằng hiểu được nguyên nhân Thạch Đạp gọi Diệp Mặc hỗ trợ, nhưng khi thấy 'Vụ liên tâm hỏa' của Diệp Mặc thực sự chặn lại được 'Ly minh hỏa' của lão, thì lão vẫn có chút khiếp sợ. Trước đây khi Diệp Mặc trốn đi, thì chỉ dùng 'Vụ liên tâm hỏa' đốt ra một cái khe trong 'Thiên hỏa chi ngục' từ 'Ly minh hỏa' của lão mà thôi. Lúc ấy trong lòng lão nghĩ rằng thần thức của Diệp Mặc còn chưa đủ để khống chế 'Vụ liên tâm hỏa' đối công cùng 'Ly minh hỏa' của lão. Hiện tại xem ra cách nghĩ này hoàn toàn không chính xác rồi.
Lúc này tuy rằng ngọn núi khổng lồ của Tác An Sơn vẫn còn, nhưng đã bị chậm lại. Mà những cây mây của Thạch Đạp không còn bị 'Ly minh hỏa' thiêu đốt nữa thì lại tiếp tục sinh trưởng nhanh chóng, nháy mắt đã ngang ngửa với ngọn núi khổng lồ của Tác An Sơn.
Thạch Đạp thấy uy thế 'Vụ liên tâm hỏa' của Diệp Mặc, thì trong lòng liền thất kinh, đồng thời cũng âm thầm căm tức. Vừa rồi Diệp Mặc phản ứng quá mức chậm, bằng không y cũng không cần phải tiêu hao nhiều chân nguyên như vậy để tiếp tục khiến những cây mây kia sinh trưởng.
/2272
|