- Giết hai tên tu sĩ Hóa Chân phế vật và một tên phó thành chủ mà thôi, ta còn dự định sẽ diệt cả Mạc Hải thành đấy, ngươi có thể làm gì ta?
Ngữ khí của nữ tu kia trở nên băng lãnh. Đối với việc tên tu sĩ trước mặt muốn liên thủ cùng Diệp Mặc thì cô căn bản là không thèm để trong lòng.
Diệp Mặc nhíu mày hỏi Giải Ấu Huê:
- Cô ta là gì của cô?
Giải Ấu Huê căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn nữ tu Hóa Chân viên mãn kia, chỉ nhỏ giọng nói:
- Tôi không quen cô ta, cô ta nói muốn dẫn tôi quay về cái cung gì đó để làm thiếu cung chủ...
Nữ tu Hóa Chân viên mãn kia lạnh lùng nói:
- Không sai, đây là phúc khí của ngươi. Thiếu cung chủ Băng Thần Cung của ta hiện tại tâm tính quá mức mềm yếu, ta đang muốn đổi một thiếu cung chủ khác. Vận khí của ngươi cũng không tệ, vừa lúc được ta nhìn trúng.
Nữ tu Hóa Chân viên mãn kia chính là cung chủ Băng Thần Cung Lãng Anh. Cô ta cùng đại trưởng lão đến Nam An Châu là để tìm kiếm xem ai giết chết đứa con trai của cô là Lãng Nguyệt. Đại Vân mặc dù không tệ, nhưng tính cách thì lại quá mức mềm yếu, ngay cả một nữ tỳ cũng không nhẫn tâm hạ thủ, không phải là sự lựa chọn tốt nhất.
Vốn cô sắp phải phi thăng, cho nên trong nhất thời không thể tìm được người tốt hơn thay thế cho Đình Đình, cũng chỉ có thể tạm thời tính như thế. Nhưng không ngờ lần này tới Vô Tâm Hải, thì lại gặp được Giải Ấu Huê đang chạy nạn. Giải Ấu Huê trẻ tuổi xinh đẹp còn chưa nói, ngay cả tư chất cũng thuộc vào hàng đầu. Lãng Anh chỉ liếc mắt là đã nhìn trúng Giải Ấu Huế rồi. Trong mắt của cô, thì Giải Ấu Huê chắc chắn là thích hợp làm cung chủ hơn là Đình Đình.
Không ngờ lại là cung chủ Băng Thần Cung! Diệp Mặc lập tức nhớ tới cái tên Lãng Nguyệt đã bị hắn giết. Xem ra mẹ con nhà này đúng là có di truyền mà. Đều là kẻ có tính cách ích kỷ như nhau. Chỉ cần mình thích là được, đối với việc người khác nghĩ như thế nào thì không thèm quan tâm đến.
- Hóa ra là người của Băng Thằn Cung, khó trách vì sao lại ích kỷ như thế.
Diệp Mặc châm chọc một câu:
- Lúc trước ta ở Ma Ngục cấm địa có gặp một tên phế vật gọi là Lãng Nguyệt. Bởi vì y muốn giết đệ tử của ta, nên đã bị ta giết rồi. Chẳng lẽ...
Lời Diệp Mặc còn chưa nói hết, thì khóe mắt của Lãng Anh nhất thời trở nên điên cuồng, khí thế toàn thân lập tức tăng vọt. Trong nháy mắt thì dường như đã muốn nuốt trọn lấy Diệp Mặc rồi.
- Hóa ra là ngươi giết con trai của ta. Ngày hôm nay bổn cung chủ không đem Nguyên Thần của ngươi xé thành từng mảnh, thì ta thề không làm người.
Trong mắt Lãng Anh lập tức tràn đầy sát ý điên cuồng. Trong mắt của ả, thì chỉ có thể là con trai của ả đi giết người khác, và người khác càng không được phép phản kháng.
Giải Ấu Huê bị loại sát ý điên cuồng này khiến cho sợ hãi lùi lại phía sau. Diệp Mặc thì cười nhạt một tiếng, sau đó vung tay lên. Chỉ thế thôi đã lập tức quét đi toàn bộ cái sát ý điên cuồng kia, dường như là ở đây chưa từng phát sinh cái gì cả.
Tên tu sĩ Hóa Chân kia khi thấy toàn bộ lực chú ý của nữ tu Hóa Chân viên mãn đều đã đặt lên người Diệp Mặc, thì đang muốn len lén chạy trốn. Nhưng khi y nhìn thấy Diệp Mặc chỉ phất tay một cái đã hoàn toàn tiêu diệt đi cái luồng sát ý điên cuồng của Lãng Anh, thì lập tức biết Diệp Mặc không hề đơn giản, cho nên y cũng ngừng lại.
Cơn bão sát ý do bản thân mình phẫn nộ mà tạo thành, không ngờ lại bị đối phương dễ dàng quét đi thì Lãng Anh lập tức sửng sốt một chút. Sự điên cuồng trong mắt cũng lập tức biến mất, ngược lại trở nên tỉnh táo hơn nhiều, đồng thời khoát tay phát ra một đạo phi kiếm truyền tin.
Diệp Mặc giống như là không hề thấy đạo phi kiếm truyền tin kia vậy. Với hắn mà nói, thì Lãng Anh tuy rằng cũng là tu sĩ nổi bật trong những tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ, nhưng hắn cũng không thèm để trong lòng. Vì dù cô ta có lợi hại hơn nữa, thì cũng so sánh được với Tác An Sơn sao? Có thể so với Hồng Nhất Hấn sao? Nhiều nhất cũng chỉ có thể so với Đồ Tử Chân mà thôi, huống chi là cô ta còn kém hơn Đồ Tử Chân nhiều lắm.
- Tôi nhớ ra rồi, ngài là Diệp thành chủ đã giết mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, tiêu diệt hai tông môn chín sao là Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông...
Tên tu sĩ đang bị trọng thương kia cuối cùng cũng nhớ ra thân phận của Diệp Mặc, nhất thời khiếp sợ kêu lên, ngay cả giọng nói cũng mang theo mười phần tôn kính.
Đồng thời y cũng hiểu được ngày hôm nay y không cần phải lo lắng rồi, vì tu vi của Diệp Mặc vô cùng kinh người, trong cùng cấp bậc là vô địch. Tuy nhiên không bao giờ giết người vô tội một cách bừa bãi. Bản thân không hề có thù oán với hắn, cho nên hắn tuyệt đối không có khả năng giết mình. Mà cái cô ả trước mặt này thì cho dù là có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối là không thể nào đánh lại Diệp Mặc. Điều đó thì không cần phải đoán cũng biết.
Lãng Anh thì vốn đã lấy ra pháp bảo Tử Kim Đái Lưu Ly, nhưng lúc này bỗng nhiên lại dừng lại. Giờ khắc này thì cô đã triệt đế bình tĩnh lại rồi. Lúc trước Diệp Mặc chỉ phất tay đã tiêu hủy đi sát ý cuồng bạo của cô, cũng khiến cho cô phải coi trọng nhưng cũng không khiến cho cô phải kiêng kỵ. Nhưng bây giờ nghe tên tu sĩ Hóa Chân kia nói đối phương thậm chí còn giết cả mười một tên tu sĩ Hóa Chân, tiêu diệt hai tông môn chín sao, thì cô chẳng những đã phải kiêng kỵ, mà còn có chút sợ hãi chấn động nữa.
Cô tuy rằng rất ít lần tới Nam An Châu, nhưng không có nghĩa là không biết tới Đan Thành, không biết tới Vô Cực Tông và Lôi Vân Tông. Hai cái tông môn này, bất kỳ một cái nào cũng đều có thực lực không kém hơn Băng Thần Cung của cô. Đối phương có thể tiêu diệt cả hai tông môn này, còn dám khiêu chiến với cả Đan Thành, thì chẳng phải cũng có nghĩa là đối phương có năng lực để tiêu diệt Băng Thần Cung của cô sao?
Cô tuy rằng là người bao che khuyết điểm, cũng tự tin vào năng lực bản thân, nhưng cô không phải là kẻ ngu. Lúc này thì Lãng Anh đã biết được, nếu như cái tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc này thực sự nghịch thiên như vậy, thì cô tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Cô còn không biết rằng trước đây khi Diệp Mặc hắn tiêu diệt Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông thì mới chỉ là tu vi Hóa Chân tầng ba mà thôi. Còn bây giờ tu vi của hắn đã là Hóa Chân tầng bẩy rồi, so với lúc trước đâu chỉ tăng lên gấp mấy lần chứ?
Diệp Mặc nhìn Lãng Anh đang lửa giận bừng bừng bỗng nhiên tiêu tán, thì liền nhàn nhạt nói:
- Cô không phải là muốn xé rách Nguyên Thần của ta ra thành từng mảnh sao? Sao còn chưa động thủ? Không động thủ thì ta phải đi đây, ta không có thói quen đi bắt nạt đàn bà con gái.
Giải Ấu Huê ở một bên mừng rỡ không thôi. Cô đã nhìn ra cô ả cung chủ kia rất kiêng kỵ đối với Diệp Mặc, đến hiện tại cũng không dám động thủ thì chính là ví dụ tốt nhất.
Lãng Anh rốt cuộc đã nhịn không nổi sự châm chọc của Diệp Mặc. Tử Kim Đái Lưu Ly lập tức được ném ra, sau đó cái Tử Kim Đái Lưu Ly lập tức cuồn cuộn nổi lên một mầu xanh biếc chiếu rọi khắp bầu trời. Những luồng quang mang xanh biếc tỏa ra từ Tử Kim Đái Lưu Ly liền che trời phu đất mà hướng tới Diệp Mặc.
Tên tu sĩ đang bị trọng thương kia vội vã lùi về phía sau, hiển nhiên là y đã chịu nhiều đau khổ với cái pháp bảo kia của đối phương. Y biết một khi cái Tử Kim đái Lưu Ly kia tạo thành vòng tròn cuộn sóng bao vây lấy đối thủ, thì đối thủ ở trong đó sẽ sống không bằng chết. Đừng nói là chân nguyên, mà ngay cả thần thức ở trong nó cũng sẽ bị trói buộc.
Y vừa rồi cũng là vì bị thứ này vây khốn, cho nên dưới sự kinh hoàng mới tự bạo một bùa chú mà trốn thoát. Cho dù là như vậy thì y cũng bị thương nặng.
Vốn là y cho rằng Diệp Mặc có thể tiêu diệt hai tông môn chín sao, thì tu vi nhất định phải thông thiên. Cái pháp bảo Tử Kim đái Lưu Ly của Lãng Anh cho dù có lợi hại, thì cũng không thể làm gì được Diệp Mặc. Nhưng khiến y không ngờ chính là, Diệp Mặc chỉ sau một chiêu thì đã bị pháp bảo kia vây khốn rồi. Muốn trốn cũng không thoát được. Bước tiếp theo thì cũng không phải là vây khốn nữa, mà chính là vây giết rồi.
Cái Tử Kim đái Lưu Ly này rõ ràng là vô hình, khiến người ta thoạt nhìn giống như là những chiếc dây thừng có mầu sắc rực rỡ, sau đó cuộn lại với nhau thành từng vòng mà thôi. Nhưng sau khi nó vây quanh Diệp Mặc, thì lại không ngừng co rút lại. giống như là muốn trói chặt lấy Diệp Mặc vậy.
Cái pháp bảo này thật lợi hại. Diệp Mặc vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại pháp bảo có thể vây khốn cả chân nguyên và thần thức đấy. Thế nhưng thứ này có thể hữu dụng đối với người khác, nhưng với hắn thì lại vô dụng rồi.
Lãng Anh cũng không ngờ rằng Tử Kim đái Lưu Ly của cô lại thành công nhanh như vậy, nhất thời mừng rỡ không thôi. Cô cho rằng Tử Kim đái Lưu Ly tuyệt đối là khó có thể trói được Diệp Mặc, chỉ có cách sử dụng bí thuật tự bạo “Thập tam tử kim đao” thì mong rằng mới có thể thương tổn được Diệp Mặc.
Nhưng cô không ngờ rằng chính mình còn chưa thi triển tự bạo “Thập tam tử kim đao” thì Tử Kim đái Lưu Ly đã thực sự vây khốn được Diệp Mặc rồi. Cô vô cùng hiểu rõ sự lợi hại của Tử Kim đái Lưu Ly của chính mình. Chỉ cần sau khi vây khốn được đối thủ, thì đối thủ không những không thể nào trốn thoát mà nhất định sẽ bị trói buộc. Sau đó thì cho dù là kẻ có năng lực thông thiên cũng không thể nào xé rách Tử Kim đái Lưu Ly của cô.
Cái pháp bảo này của cô không chỉ đơn thuần trói buộc thân thể đối phương, ngay cả chân nguyên và thần thức nó cũng có thể trói buộc được. Đó chính là một pháp bảo cực kỳ trân quý.
Một khi thần thức và chân nguyên bị trói buộc, thì còn đánh cái gì nữa? Vừa rồi nếu như không phải tên tu sĩ kia biết chớp thời cơ, lập tức tự bạo một bùa chú, thì cô đã sớm giết y rồi.
Lãng Anh thấy Tử Kim đái Lưu Ly đã có tác dụng, thì trên mặt lập tức lộ ra sự dữ tợn. Cô không ngừng đánh ra mấy đạo chân nguyên và thù quyết về phía Tử Kim đái Lưu Ly của mình, muốn hoàn toàn trói buộc Diệp Mặc lại.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, liền phát ra mấy đạo thần thức đao. Từng đoạn cuộn sóng của Tử Kim đái Lưu Ly dưới thần thức đao của Diệp Mặc lập tức trở nên mất trật tự, không đợi cho Lãng Anh kịp phản ứng thì Tử Đao của Diệp Mặc đã đánh ra rồi.
Ầm ầm...
Một tiếng nổ nặng nề vang lên. Lãng Anh bị lực phản phệ của pháp bảo của mình, lập tức điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi. Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao Diệp Mặc lại có thể phá vỡ Tử Kim đái Lưu Ly.
Không đợi cho Tử Kim Ngọc đái Lưu Ly hoàn toàn tan vỡ, thì cô đã lập tức đánh ra mấy đạo thủ quyết. Tử Kim đái Lưu Ly lập tức vô thanh vô tức bắn ra mười ba ngọn phi đao, tốc độ so với thiểm điện còn nhanh hơn nhiều.
- Rầm rầm rầm...
Mười ba thanh phi đao liên tiếp bạo tạc, vang lên những tiếng nổ kinh khủng. Tử Kim Đái Lưu Ly càng tán loạn hơn. Vụ nổ dẫn tới đao quang xé không gian xung quanh ra thành từng đạo sóng gợn vặn vẹo bất ổn.
Hai người giao thủ chỉ trong nháy mắt, thì đã liên tiếp vang lên mấy vụ nổ. Tên tu sĩ trọng thương kia ngơ ngác nhìn Tử Kim đái Lưu Ly bắn ra mười ba thanh phi đao, tới giờ mới hiếu được cô gái kia khi chiến đấu với y còn chưa hề xuất ra toàn lực.
Cô ta còn có sát chiêu với mười ba thanh phi đao kia. Nếu như lúc nãy cô ta dùng tới mười ba thanh phi đao đó, thì cõ lẽ cũng không cần chờ nó tự bạo thì y đã xong đời rồi.
Lãng Anh thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng tự bạo mười ba thanh phi đao kia khiến cho cô tổn thất một pháp bảo đỉnh cấp, nhưng cuối cùng cũng đã giết được đối phương rồi.
Nhưng chỉ một lát sau, thì cô đã ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy Diệp Mặc lộ ra thân hình, chỉ có tóc tai có chút tán loạn ra thì không hề thay đổi chút nào dưới sự tự bạo của mười ba thanh phi đao kia cả.
- Ngươi...
Cô thật sự không thể hiểu nổi. Diệp Mặc làm sao có thể không có chuyện gì cả. Cho dù là thân thể biến thái thế nào, cho dù là tu sĩ luyện thể thì dưới sự tự bạo của mười ba thanh phi đao của mình cũng không thể không thụ thương. Nhưng mà Diệp Mặc thì quả thật là không hề bị thương tổn gì, chẳng những thế, hắn còn hoàn hảo vô khuyết luôn.
Diệp Mặc cũng đang rất căm tức. Vừa rồi mười ba thanh phi đao kia tự bạo tốc độ xác thực là quá nhanh khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng.
Lần này thì không đợi cho Lãng Anh kịp phản ứng, thì hắn đã trực tiếp phóng Tử Đao ra thi triển “Huyễn Vân Hoa Sơn đao”.
Lãng Anh nhìn ánh đao hồng tím phóng tới, thì lập tức phản ứng lại, đồng thời muốn lùi về phía sau, nhưng giờ khắc này thì cô lại cảm nhận được xung quanh thân thể giống như là lâm vào vũng bùn lầy vậy, lùi về phía sau một bước cũng vô cùng gian nan.
- “Vực” thật cường đại...
Lãng Anh tuyệt vọng nhìn ánh đao hồng tím ngày càng tới gần, trong lòng chỉ có thể thốt ra mấy chữ này.
Ngữ khí của nữ tu kia trở nên băng lãnh. Đối với việc tên tu sĩ trước mặt muốn liên thủ cùng Diệp Mặc thì cô căn bản là không thèm để trong lòng.
Diệp Mặc nhíu mày hỏi Giải Ấu Huê:
- Cô ta là gì của cô?
Giải Ấu Huê căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn nữ tu Hóa Chân viên mãn kia, chỉ nhỏ giọng nói:
- Tôi không quen cô ta, cô ta nói muốn dẫn tôi quay về cái cung gì đó để làm thiếu cung chủ...
Nữ tu Hóa Chân viên mãn kia lạnh lùng nói:
- Không sai, đây là phúc khí của ngươi. Thiếu cung chủ Băng Thần Cung của ta hiện tại tâm tính quá mức mềm yếu, ta đang muốn đổi một thiếu cung chủ khác. Vận khí của ngươi cũng không tệ, vừa lúc được ta nhìn trúng.
Nữ tu Hóa Chân viên mãn kia chính là cung chủ Băng Thần Cung Lãng Anh. Cô ta cùng đại trưởng lão đến Nam An Châu là để tìm kiếm xem ai giết chết đứa con trai của cô là Lãng Nguyệt. Đại Vân mặc dù không tệ, nhưng tính cách thì lại quá mức mềm yếu, ngay cả một nữ tỳ cũng không nhẫn tâm hạ thủ, không phải là sự lựa chọn tốt nhất.
Vốn cô sắp phải phi thăng, cho nên trong nhất thời không thể tìm được người tốt hơn thay thế cho Đình Đình, cũng chỉ có thể tạm thời tính như thế. Nhưng không ngờ lần này tới Vô Tâm Hải, thì lại gặp được Giải Ấu Huê đang chạy nạn. Giải Ấu Huê trẻ tuổi xinh đẹp còn chưa nói, ngay cả tư chất cũng thuộc vào hàng đầu. Lãng Anh chỉ liếc mắt là đã nhìn trúng Giải Ấu Huế rồi. Trong mắt của cô, thì Giải Ấu Huê chắc chắn là thích hợp làm cung chủ hơn là Đình Đình.
Không ngờ lại là cung chủ Băng Thần Cung! Diệp Mặc lập tức nhớ tới cái tên Lãng Nguyệt đã bị hắn giết. Xem ra mẹ con nhà này đúng là có di truyền mà. Đều là kẻ có tính cách ích kỷ như nhau. Chỉ cần mình thích là được, đối với việc người khác nghĩ như thế nào thì không thèm quan tâm đến.
- Hóa ra là người của Băng Thằn Cung, khó trách vì sao lại ích kỷ như thế.
Diệp Mặc châm chọc một câu:
- Lúc trước ta ở Ma Ngục cấm địa có gặp một tên phế vật gọi là Lãng Nguyệt. Bởi vì y muốn giết đệ tử của ta, nên đã bị ta giết rồi. Chẳng lẽ...
Lời Diệp Mặc còn chưa nói hết, thì khóe mắt của Lãng Anh nhất thời trở nên điên cuồng, khí thế toàn thân lập tức tăng vọt. Trong nháy mắt thì dường như đã muốn nuốt trọn lấy Diệp Mặc rồi.
- Hóa ra là ngươi giết con trai của ta. Ngày hôm nay bổn cung chủ không đem Nguyên Thần của ngươi xé thành từng mảnh, thì ta thề không làm người.
Trong mắt Lãng Anh lập tức tràn đầy sát ý điên cuồng. Trong mắt của ả, thì chỉ có thể là con trai của ả đi giết người khác, và người khác càng không được phép phản kháng.
Giải Ấu Huê bị loại sát ý điên cuồng này khiến cho sợ hãi lùi lại phía sau. Diệp Mặc thì cười nhạt một tiếng, sau đó vung tay lên. Chỉ thế thôi đã lập tức quét đi toàn bộ cái sát ý điên cuồng kia, dường như là ở đây chưa từng phát sinh cái gì cả.
Tên tu sĩ Hóa Chân kia khi thấy toàn bộ lực chú ý của nữ tu Hóa Chân viên mãn đều đã đặt lên người Diệp Mặc, thì đang muốn len lén chạy trốn. Nhưng khi y nhìn thấy Diệp Mặc chỉ phất tay một cái đã hoàn toàn tiêu diệt đi cái luồng sát ý điên cuồng của Lãng Anh, thì lập tức biết Diệp Mặc không hề đơn giản, cho nên y cũng ngừng lại.
Cơn bão sát ý do bản thân mình phẫn nộ mà tạo thành, không ngờ lại bị đối phương dễ dàng quét đi thì Lãng Anh lập tức sửng sốt một chút. Sự điên cuồng trong mắt cũng lập tức biến mất, ngược lại trở nên tỉnh táo hơn nhiều, đồng thời khoát tay phát ra một đạo phi kiếm truyền tin.
Diệp Mặc giống như là không hề thấy đạo phi kiếm truyền tin kia vậy. Với hắn mà nói, thì Lãng Anh tuy rằng cũng là tu sĩ nổi bật trong những tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ, nhưng hắn cũng không thèm để trong lòng. Vì dù cô ta có lợi hại hơn nữa, thì cũng so sánh được với Tác An Sơn sao? Có thể so với Hồng Nhất Hấn sao? Nhiều nhất cũng chỉ có thể so với Đồ Tử Chân mà thôi, huống chi là cô ta còn kém hơn Đồ Tử Chân nhiều lắm.
- Tôi nhớ ra rồi, ngài là Diệp thành chủ đã giết mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, tiêu diệt hai tông môn chín sao là Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông...
Tên tu sĩ đang bị trọng thương kia cuối cùng cũng nhớ ra thân phận của Diệp Mặc, nhất thời khiếp sợ kêu lên, ngay cả giọng nói cũng mang theo mười phần tôn kính.
Đồng thời y cũng hiểu được ngày hôm nay y không cần phải lo lắng rồi, vì tu vi của Diệp Mặc vô cùng kinh người, trong cùng cấp bậc là vô địch. Tuy nhiên không bao giờ giết người vô tội một cách bừa bãi. Bản thân không hề có thù oán với hắn, cho nên hắn tuyệt đối không có khả năng giết mình. Mà cái cô ả trước mặt này thì cho dù là có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối là không thể nào đánh lại Diệp Mặc. Điều đó thì không cần phải đoán cũng biết.
Lãng Anh thì vốn đã lấy ra pháp bảo Tử Kim Đái Lưu Ly, nhưng lúc này bỗng nhiên lại dừng lại. Giờ khắc này thì cô đã triệt đế bình tĩnh lại rồi. Lúc trước Diệp Mặc chỉ phất tay đã tiêu hủy đi sát ý cuồng bạo của cô, cũng khiến cho cô phải coi trọng nhưng cũng không khiến cho cô phải kiêng kỵ. Nhưng bây giờ nghe tên tu sĩ Hóa Chân kia nói đối phương thậm chí còn giết cả mười một tên tu sĩ Hóa Chân, tiêu diệt hai tông môn chín sao, thì cô chẳng những đã phải kiêng kỵ, mà còn có chút sợ hãi chấn động nữa.
Cô tuy rằng rất ít lần tới Nam An Châu, nhưng không có nghĩa là không biết tới Đan Thành, không biết tới Vô Cực Tông và Lôi Vân Tông. Hai cái tông môn này, bất kỳ một cái nào cũng đều có thực lực không kém hơn Băng Thần Cung của cô. Đối phương có thể tiêu diệt cả hai tông môn này, còn dám khiêu chiến với cả Đan Thành, thì chẳng phải cũng có nghĩa là đối phương có năng lực để tiêu diệt Băng Thần Cung của cô sao?
Cô tuy rằng là người bao che khuyết điểm, cũng tự tin vào năng lực bản thân, nhưng cô không phải là kẻ ngu. Lúc này thì Lãng Anh đã biết được, nếu như cái tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc này thực sự nghịch thiên như vậy, thì cô tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Cô còn không biết rằng trước đây khi Diệp Mặc hắn tiêu diệt Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông thì mới chỉ là tu vi Hóa Chân tầng ba mà thôi. Còn bây giờ tu vi của hắn đã là Hóa Chân tầng bẩy rồi, so với lúc trước đâu chỉ tăng lên gấp mấy lần chứ?
Diệp Mặc nhìn Lãng Anh đang lửa giận bừng bừng bỗng nhiên tiêu tán, thì liền nhàn nhạt nói:
- Cô không phải là muốn xé rách Nguyên Thần của ta ra thành từng mảnh sao? Sao còn chưa động thủ? Không động thủ thì ta phải đi đây, ta không có thói quen đi bắt nạt đàn bà con gái.
Giải Ấu Huê ở một bên mừng rỡ không thôi. Cô đã nhìn ra cô ả cung chủ kia rất kiêng kỵ đối với Diệp Mặc, đến hiện tại cũng không dám động thủ thì chính là ví dụ tốt nhất.
Lãng Anh rốt cuộc đã nhịn không nổi sự châm chọc của Diệp Mặc. Tử Kim Đái Lưu Ly lập tức được ném ra, sau đó cái Tử Kim Đái Lưu Ly lập tức cuồn cuộn nổi lên một mầu xanh biếc chiếu rọi khắp bầu trời. Những luồng quang mang xanh biếc tỏa ra từ Tử Kim Đái Lưu Ly liền che trời phu đất mà hướng tới Diệp Mặc.
Tên tu sĩ đang bị trọng thương kia vội vã lùi về phía sau, hiển nhiên là y đã chịu nhiều đau khổ với cái pháp bảo kia của đối phương. Y biết một khi cái Tử Kim đái Lưu Ly kia tạo thành vòng tròn cuộn sóng bao vây lấy đối thủ, thì đối thủ ở trong đó sẽ sống không bằng chết. Đừng nói là chân nguyên, mà ngay cả thần thức ở trong nó cũng sẽ bị trói buộc.
Y vừa rồi cũng là vì bị thứ này vây khốn, cho nên dưới sự kinh hoàng mới tự bạo một bùa chú mà trốn thoát. Cho dù là như vậy thì y cũng bị thương nặng.
Vốn là y cho rằng Diệp Mặc có thể tiêu diệt hai tông môn chín sao, thì tu vi nhất định phải thông thiên. Cái pháp bảo Tử Kim đái Lưu Ly của Lãng Anh cho dù có lợi hại, thì cũng không thể làm gì được Diệp Mặc. Nhưng khiến y không ngờ chính là, Diệp Mặc chỉ sau một chiêu thì đã bị pháp bảo kia vây khốn rồi. Muốn trốn cũng không thoát được. Bước tiếp theo thì cũng không phải là vây khốn nữa, mà chính là vây giết rồi.
Cái Tử Kim đái Lưu Ly này rõ ràng là vô hình, khiến người ta thoạt nhìn giống như là những chiếc dây thừng có mầu sắc rực rỡ, sau đó cuộn lại với nhau thành từng vòng mà thôi. Nhưng sau khi nó vây quanh Diệp Mặc, thì lại không ngừng co rút lại. giống như là muốn trói chặt lấy Diệp Mặc vậy.
Cái pháp bảo này thật lợi hại. Diệp Mặc vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại pháp bảo có thể vây khốn cả chân nguyên và thần thức đấy. Thế nhưng thứ này có thể hữu dụng đối với người khác, nhưng với hắn thì lại vô dụng rồi.
Lãng Anh cũng không ngờ rằng Tử Kim đái Lưu Ly của cô lại thành công nhanh như vậy, nhất thời mừng rỡ không thôi. Cô cho rằng Tử Kim đái Lưu Ly tuyệt đối là khó có thể trói được Diệp Mặc, chỉ có cách sử dụng bí thuật tự bạo “Thập tam tử kim đao” thì mong rằng mới có thể thương tổn được Diệp Mặc.
Nhưng cô không ngờ rằng chính mình còn chưa thi triển tự bạo “Thập tam tử kim đao” thì Tử Kim đái Lưu Ly đã thực sự vây khốn được Diệp Mặc rồi. Cô vô cùng hiểu rõ sự lợi hại của Tử Kim đái Lưu Ly của chính mình. Chỉ cần sau khi vây khốn được đối thủ, thì đối thủ không những không thể nào trốn thoát mà nhất định sẽ bị trói buộc. Sau đó thì cho dù là kẻ có năng lực thông thiên cũng không thể nào xé rách Tử Kim đái Lưu Ly của cô.
Cái pháp bảo này của cô không chỉ đơn thuần trói buộc thân thể đối phương, ngay cả chân nguyên và thần thức nó cũng có thể trói buộc được. Đó chính là một pháp bảo cực kỳ trân quý.
Một khi thần thức và chân nguyên bị trói buộc, thì còn đánh cái gì nữa? Vừa rồi nếu như không phải tên tu sĩ kia biết chớp thời cơ, lập tức tự bạo một bùa chú, thì cô đã sớm giết y rồi.
Lãng Anh thấy Tử Kim đái Lưu Ly đã có tác dụng, thì trên mặt lập tức lộ ra sự dữ tợn. Cô không ngừng đánh ra mấy đạo chân nguyên và thù quyết về phía Tử Kim đái Lưu Ly của mình, muốn hoàn toàn trói buộc Diệp Mặc lại.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, liền phát ra mấy đạo thần thức đao. Từng đoạn cuộn sóng của Tử Kim đái Lưu Ly dưới thần thức đao của Diệp Mặc lập tức trở nên mất trật tự, không đợi cho Lãng Anh kịp phản ứng thì Tử Đao của Diệp Mặc đã đánh ra rồi.
Ầm ầm...
Một tiếng nổ nặng nề vang lên. Lãng Anh bị lực phản phệ của pháp bảo của mình, lập tức điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi. Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao Diệp Mặc lại có thể phá vỡ Tử Kim đái Lưu Ly.
Không đợi cho Tử Kim Ngọc đái Lưu Ly hoàn toàn tan vỡ, thì cô đã lập tức đánh ra mấy đạo thủ quyết. Tử Kim đái Lưu Ly lập tức vô thanh vô tức bắn ra mười ba ngọn phi đao, tốc độ so với thiểm điện còn nhanh hơn nhiều.
- Rầm rầm rầm...
Mười ba thanh phi đao liên tiếp bạo tạc, vang lên những tiếng nổ kinh khủng. Tử Kim Đái Lưu Ly càng tán loạn hơn. Vụ nổ dẫn tới đao quang xé không gian xung quanh ra thành từng đạo sóng gợn vặn vẹo bất ổn.
Hai người giao thủ chỉ trong nháy mắt, thì đã liên tiếp vang lên mấy vụ nổ. Tên tu sĩ trọng thương kia ngơ ngác nhìn Tử Kim đái Lưu Ly bắn ra mười ba thanh phi đao, tới giờ mới hiếu được cô gái kia khi chiến đấu với y còn chưa hề xuất ra toàn lực.
Cô ta còn có sát chiêu với mười ba thanh phi đao kia. Nếu như lúc nãy cô ta dùng tới mười ba thanh phi đao đó, thì cõ lẽ cũng không cần chờ nó tự bạo thì y đã xong đời rồi.
Lãng Anh thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng tự bạo mười ba thanh phi đao kia khiến cho cô tổn thất một pháp bảo đỉnh cấp, nhưng cuối cùng cũng đã giết được đối phương rồi.
Nhưng chỉ một lát sau, thì cô đã ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy Diệp Mặc lộ ra thân hình, chỉ có tóc tai có chút tán loạn ra thì không hề thay đổi chút nào dưới sự tự bạo của mười ba thanh phi đao kia cả.
- Ngươi...
Cô thật sự không thể hiểu nổi. Diệp Mặc làm sao có thể không có chuyện gì cả. Cho dù là thân thể biến thái thế nào, cho dù là tu sĩ luyện thể thì dưới sự tự bạo của mười ba thanh phi đao của mình cũng không thể không thụ thương. Nhưng mà Diệp Mặc thì quả thật là không hề bị thương tổn gì, chẳng những thế, hắn còn hoàn hảo vô khuyết luôn.
Diệp Mặc cũng đang rất căm tức. Vừa rồi mười ba thanh phi đao kia tự bạo tốc độ xác thực là quá nhanh khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng.
Lần này thì không đợi cho Lãng Anh kịp phản ứng, thì hắn đã trực tiếp phóng Tử Đao ra thi triển “Huyễn Vân Hoa Sơn đao”.
Lãng Anh nhìn ánh đao hồng tím phóng tới, thì lập tức phản ứng lại, đồng thời muốn lùi về phía sau, nhưng giờ khắc này thì cô lại cảm nhận được xung quanh thân thể giống như là lâm vào vũng bùn lầy vậy, lùi về phía sau một bước cũng vô cùng gian nan.
- “Vực” thật cường đại...
Lãng Anh tuyệt vọng nhìn ánh đao hồng tím ngày càng tới gần, trong lòng chỉ có thể thốt ra mấy chữ này.
/2272
|