Kỳ Di Dung điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một chút, sau đó mới mở miệng nói:
- Năm đó môn chủ cũng không biết là Tàng Đao Tông có truyền thừa từ xa xưa. Tới một lần trong lòng môn chủ đột nhiên lại có dự cảm, sau đó rời ra khỏi nơi bế quan mà không báo cho bất cứ một ai, rồi đi tới điện thờ linh vị của lịch đại tông chủ Tàng Đao Tông. Nhưng lúc này thì môn chủ lại phát hiện ra Mẫn Hướng Thiên đang len lén đi vào điện thờ linh vị của lịch đại tông chủ Tàng Đao Tông, mà lúc đó thì Mẫn Hướng Thiên mới chỉ là tu vi Kiếp Biến tầng chín.
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng một Mẫn Hướng Thiên nghe được lời Kỳ Di Dung nói thì mặt liền biến sắc, y rốt cuộc đã hiểu vì sao mình vẫn không thể tìm được truyền thừa từ trên người của Biên Hướng Tân rồi. Hóa ra là từ ngày đó Biên Hướng Tân đã chú ý tới hành động của y rồi.
Kỳ Di Dung lạnh lùng nhìn thoáng qua Mẫn Hướng Thiên đang nằm trên mặt đất không thể cử động rồi nói tiếp:
- Lúc đó môn chủ rất nghi hoặc, bởi vì lịch địa tông chủ của Tàng Đao Tông đều là người của Biên gia, bất luận là có phi thăng hay không, thì đều phải được lưu lại linh vị ở điện thờ của Tàng Đao Tông. Nhưng Mẫn Hướng Thiên chỉ là một trưởng lão khác họ, vậy thì y tới chỗ này để làm gì? Từ đó môn chủ bắt đầu cẩn thận hơn, mỗi lần bế quan đều trốn vào từ dường thờ phụng linh vị rất lâu. Cuối cùng thì có một ngày môn chủ cũng đã tìm ra được nguyên nhân, hóa ra là Biên gia ở Tàng Đao Tông còn có một bộ công pháp đỉnh cấp được truyền thừa lại.
Sắc mặt của Mẫn Hướng Thiên xám xịt lại, y biết là ngày hôm nay y khó sống rồi, không ngờ là bạn của Biên Phượng Tháp lại là một tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ. Trước tới nay y không thể nào nghĩ rằng, có một tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ nào lại ăn no rửng mỡ đi kết bạn với một tên tu sĩ cấp thấp chứ.
- Trong lòng của môn chủ cực kỳ kinh sợ, người không thể ngờ rằng Mẫn Hướng Thiên lại dám dấu diếm loại chuyện này. Người cũng không biết vì sao mà tiền nhiệm môn chủ của Biên gia cũng không hề biết chuyện, vậy mà Mẫn Hướng Thiên lại biết. Cho nên lúc này môn chủ đã quyết tâm loại bỏ Mẫn Hướng Thiên...
Kỳ Di Dung nói tới đây, thì khóe mắt Mẫn Hướng Thiên lộ ra một tia khinh thường, điều này làm cho Kỳ Di Dung cực kỳ phẫn nộ, cô liền nói với giọng căm hận:
- Nhưng khi môn chủ muốn giết Mẫn Hướng Thiên, thì mới phát hiện Tàng Đao Tông từ lâu đã không còn là Tàng Đao Tông nữa rồi. Môn chủ vẫn luôn một lòng bế quan tu luyện, cho nên không thể phát hiện ra chuyện này.
- Vì sao lại nói Tàng Đao Tông không còn là Tàng Đao Tông trước kia nữa?
Lòng hiếu kỳ của Giải Ấu Huê lại dâng lên, cô lập tức là người đầu tiên hỏi lại Kỳ Di Dung.
Kỳ Di Dung không biết quan hệ của Diệp Mặc và Giải Ấu Huê là như thế nào, nhưng cô vẫn khẽ khom người rồi nói:
- Môn chủ phát hiện ra rằng khi Lý trưởng lão đang bế quan, thì đã đột nhiên bị nhập ma mà chết. Còn Phong trưởng lão trước đó đi ra ngoài rèn luyện cũng đã bị người khác vây công, mơ mơ hồ hồ mà ngã xuống. Tiếp sau nữa thì Huy trưởng lão lại bị trả thù mà ngã xuống, Phòng trưởng lão thì sau khi đi vào Vô Tâm Hải cũng hoàn toàn mất tích...
- Vị môn chủ này cũng quá ngốc mà, kẻ thì chết, kẻ thì mất tích, nhiều vị trưởng lão xảy ra chuyện như vậy mà y không biết, có phải là quá ngốc không? Đến tận khi bản thân cần những vị trưởng lão này hỗ trợ thì mới nhớ tới họ sao?
Giải Ấu Huê bĩu môi nói với vẻ khinh thường.
Kỳ Di Dung lắc đầu:
- Không phải môn chủ ngốc, mà là bởi vì môn chủ đã quá tín nhiệm Mẫn Hướng Thiên, hơn nữa người một lòng muốn đột phá tu vi Kiếp Biến hậu kỳ, cho nên luôn luôn bế quan tu luyện, đâu thể nào biết được nhiều chuyện như vậy? Nếu như không phải trong lúc vô ý bắt gặp Mẫn Hướng Thiên đi vào trong từ đường của Tàng Đao Tông, thì môn chủ có khả năng là sẽ chẳng biết chút gì về chuyện này cả. Khi môn chủ biết Mẫn Hướng Thiên đã ra tay từ lâu, vậy thì nếu để y phát hiện ra rằng người đã biết sự thật, thì nói không chừng là Mẫn Hướng Thiên sẽ lập tức giết người và Nhị Tháp. Những trưởng lão khác của Tàng Đao Tông đều đã chết hoặc mất tích, chỉ còn lại Nam trưởng lão và Mẫn trưởng lão, nhưng cả hai đều là tâm phúc của Mẫn Hướng Thiên.
Kỳ Di Dung thở dài rồi chậm rãi nói. Giọng nói của cô có chút lạc đi:
- Môn chủ lúc này không tiếp tục suy nghĩ đối phó Mẫn Hướng Thiên nữa, mà là tiếp tục tra tìm truyền thừa của Tàng Đao Tông. Cũng may môn chủ là tông sư trận pháp cấp sáu, lại là huyết mạch hậu nhân của Biên gia, cho nên tuy là bắt đầu tìm kiếm chậm hơn nhiều so với Mẫn Hướng Thiên, nhưng vẫn tìm được truyền thừa của Tàng Đao Tông trước Mẫn Hướng Thiên. Sau khi môn chủ tìm được truyền thừa của Tàng Đao Tông, thì môn chủ mới hiểu được vì sao mà mỗi đời môn chủ Tàng Đao Tông đều phải là đại sư trận pháp rồi. Vì nếu không hiểu trận pháp, thì căn bản là không thể nào tìm được truyền thừa...
Sắc mặt của Mẫn Hướng Thiên lúc này cực kỳ khó coi, không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Y đã dùng tất cả thời gian của bản thân để đi tu luyện rồi, đâu còn thời gian nào mà đi nghiên cứu trận pháp nữa? Hơn nữa tu vi càng cao, thì việc nghiên cứu trận pháp càng trở nên dễ dàng, cho nên y vẫn dự định là sau khi thăng cấp tu vi Hóa Chân, thì y sẽ tiếp tục đề thăng trình độ trận pháp của mình lên tới cấp đaị sư.
- Cuối cùng cũng tìm được.
Sầm Thiên Cầm nghe kể chuyện nhập tâm tới mức bản thân cũng có chút khẩn trương. Bây giờ nghe thấy môn chủ đã tìm được truyền thừa rồi, thì trong lòng cũng cảm thấy mừng cho vị môn chủ kia.
Kỳ Di Dung gật đầu:
- Đúng vậy, cuối cũng đã tìm được rồi, nhưng sau đó thì môn chủ lại phát hiện ra rằng bản thân người đã sớm bị kẻ khác hạ độc rồi, mà người ra tay hạ độc chính là đệ tử mà người coi trọng nhất: Diệu Thiện.
Đầu của tên Diệu Thiện liền co rút lại, đâu dám nói ra nửa chữ?
Kỳ Di Dung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệu Thiện rồi nói:
- Mỗi lần môn chủ xuất quan, đều sẽ ở trong tĩnh thất để tĩnh tọa vài ngày, mà Diệu Thiện thì để lấy lòng môn chủ, cho nên mới chủ động gánh vác những việc lặt vặt ở tĩnh thất này. Lúc đó thì Diệu Thiện còn là một tu sĩ Nguyên Anh, căn bản là không có năng lực để hạ độc trong tĩnh thất này mà không bị môn chủ phát hiện, nhưng thực tế là do Diệu Thiện đã nhận được chỉ thị và cách thức hạ độc của Mẫn Hướng Thiên rồi.
- Di Dung, chuyện này thực sự không liên quan đến anh, Mẫn trưởng lão chỉ nói là để cho anh trợ giúp cho môn chủ, anh không biết là trong đó có độc, anh... anh...
Diệu Thiện run giọng giải thích, dường như là đang cố gằng để khiến cho Kỳ Di Dung hiểu được y.
- Ngươi biết.
Kỳ Di Dung chỉ nói ra hai chữ, sau đó cũng không hề giải thích tiếp mà lại nói:
- Lúc đó môn chủ đã không còn ai để dùng nữa rồi, mà người thì lại không có cách nào để nói cho Nhị Tháp biết cả. Vì người biết rằng tính tình của Nhị Tháp lúc đó còn chưa đủ ổn trọng, cho nên nếu như nói cho anh ấy, thì chỉ có thể khiến cho hai cha con họ được chết nhanh hơn mà thôi. Vì vậy cho nên môn chủ mới tìm tới tôi...
Diệp Mặc gật đầu:
- Nói như vậy, thì cũng có nghĩa là chuyện giữa cô và Diệu Thiện đều là do cô cố ý để cho Nhị Tháp thấy được đúng không?
- Đúng thế, tôi là vợ chưa cưới của Nhị Tháp, cho nên nếu như không phải vì môn chủ đã không còn đường nào để đi, thì sao có thể để cho tôi rời khỏi Nhị Tháp mà đến với Diệu Thiện được chứ? Hơn nữa Nhị Tháp lúc đó cũng chưa hề có nửa điểm sai phạm nào, cho nên môn chủ càng không thể làm như vậy. Còn Nhị Tháp thì dưới sự phẫn nộ tìm tôi đòi một lời giải thích, nên tôi chỉ có thể cứng rắn mà làm ra vẻ không để ý tới anh ấy. Sau đó thì anh ấy lại đi tìm môn chủ, nhưng lại bị môn chủ vừa giảng dạy vừa mắng chửi, nói rằng anh ấy không xứng với tôi...
Giọng điệu của Kỳ Di Dung càng lúc càng thương cảm hơn.
Qua một lúc lâu, thì cô mới ngẩng đầu lên nói tiếp:
- Nhị Tháp cho rằng môn chủ tức giận anh ấy không có chí tiến thủ, cho nên mới tức giận mà rời khỏi Tàng Đao Tông. Lúc này thì môn chủ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vì môn chủ muốn Nhị Tháp rời Tàng Đao Tông càng xa càng tốt. Bởi vì môn chủ đã lưu lại một cái ấn ký trên người của Nhị Tháp rồi, mà cái ấn ký đó thì tôi lại có thể cảm ứng được. Nếu như không phải môn chủ yêu cầu, thì tôi đã sớm rời đi tìm Nhị Tháp rồi.
- Lần thứ hai Nhị Tháp trở về, cô có biết không?
Diệp Mặc thấy vẻ mặt cô đơn của Kỳ Di Dung, thì trong lòng cũng có chút buồn bã. Vì người mình yêu, mà có thể ẩn nhẫn chịu ủy khuất suốt mấy chục năm, còn phải để cho người mình yêu hiểu lầm, thì loại tâm tình này, bất luận là ai cũng không thể nào vui vẻ sống được.
Kỳ Di Dung gật đầu:
- Lần thứ hai Nhị Tháp trở lại thì tu vi đã là Thừa Đỉnh khiến cho tôi và môn chủ đều rất vui vẻ, nhưng môn chủ vẫn hi vọng là Nhị Tháp nên đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng trở về.
- Cho nên cô liền hẹn Diệu Thiện cùng đi ra một chỗ vắng vẻ, sau đó lại xì xào bàn tán, cố ý để cho Nhị Tháp thấy. Kết quả là Nhị Tháp thậm chí còn chưa chính thức trở về tông môn, thì đã lại rời đi một lần nữa?
Diệp Mặc hỏi tiếp.
Kỳ Di Dung đứng lên, lại một lần nữa cúi người hành lễ với Diệp Mặc rồi nói:
- Diệp tiền bối, ngài xác thực là một người bạn tốt của Nhị Tháp. Nếu như không phải vậy thì Nhị Tháp nhất định sẽ không nói với ngài những điều này. Cái ấn ký trên người của Nhị Tháp là do môn chủ đặt, khi nào Nhị Tháp thăng cấp tới tu vi Kiếp Biến thì có thể cảm ứng được cái ấn ký đó.
Diệp Mặc ừ một tiếng:
- Hiện tại Nhị Tháp hẳn là đã phát hiện cái ấn ký đó rồi.
- A...
Kỳ Di Dung kinh hỉ nhìn Diệp Mặc rồi hỏi:
- Diệp tiền bối, Nhị Tháp đã đạt tới tu vi Kiếp Biến rồi sao?
Diệp Mặc mỉm cười:
- Đúng thế, Nhị Tháp thăng cấp tu vi rất nhanh, cậu ấy hiện giờ xác thực đã là Kiếp Biến rồi. Chờ việc lần này kết thúc, thì cô có thể theo chúng tôi đi gặp Nhị Tháp. Nhưng tôi và Nhị Tháp là bạn của nhau, cho nên cô đừng có hễ mở miệng ra là gọi một tiếng tiền bối nữa. Tu vi của tôi cao hơn so với cô, nhưng cô cứ gọi tôi là sư huynh thì được rồi.
- Vâng, Diệp sư huynh.
Kỳ Di Dung cố nén nội tâm kích động của mình. Cô cho rằng kiếp này mình sẽ không còn cơ hội gặp lại Nhị Tháp nữa rồi, nhưng không ngở rằng hiện còn có thể gặp lại được y.
Tuy rằng cô rất muốn nhịn xuống không hỏi tới, nhưng vẫn không thể nào làm được:
- Diệp sư huynh, Nhị Tháp sư huynh hiện giờ đang ở đâu?
Diệp Mặc gật đầu:
- Nhị Tháp hiện giờ đang ở Nam An Châu. Tôi lần này tới Đông Huyền Châu là có chút việc phải làm, sau khi làm xong sẽ lập tức trở về Nam An Châu. Về phần Tàng Đao Tông, thì đến lúc đó cứ tùy tiện tìm một người tiếp quản là được rồi.
Nói xong thì Diệp Mặc lại nghĩ tới việc truyền thừa của Tàng Đao Tông, mà thứ được truyền thừa kia là thuộc về sở hữu của Nhị Tháp đấy, cho nên hắn muốn giúp Nhị Tháp lấy trở về.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền hỏi:
- Vậy còn thứ được truyền thừa của Tàng Đao Tông hiện tại ở đâu? Nhị Tháp còn chưa trở về, chúng ta có cần phải lấy giúp cậu ấy không?
Kỳ Di Dung lập tức hiểu được ý của Diệp Mặc. Cô biết loại cao nhân như Diệp Mặc mà muốn lấy đi truyền thừa của Nhị Tháp, cho dù là cô có muốn cũng không thể ngăn cản được. Cho nên cô cũng không hề dấu diếm mà nói thẳng:
- Không lâu sau khi Nhị Tháp rời đi lần thứ hai, thì Mẫn Hướng Thiên đã tìm được nơi cất dấu truyền thừa, nhưng lúc này y mới biết truyền thừa đã sớm bị môn chủ phát hiện rồi. Đồng thời y cũng biết là chuyện của y đã sớm bị bại lộ. Nhưng ngay khi Mẫn Hướng Thiên muốn ra tay giết môn chủ, thì môn chủ đã sớm tự vẫn rồi.
- Trước khi môn chủ tự vẫn, thì muốn cho tôi tìm cơ hội rời khỏi Tàng Đao Tông, đi tìm Nhị Tháp. Tuy rằng môn chủ không chủ động nói ra, nhưng tôi biết rằng môn chủ sớm đã đem thứ được truyền thừa đưa cho Nhị Tháp mang đi rồi, chỉ là chính Nhị Tháp cũng không hề hay biết mà thôi.
- Vậy cô vì sao đến giờ vẫn chưa rời khỏi?
Giải Ấu Huê nghi hoặc.
- Vì cô ấy bị giam lỏng ở Tàng Đao Tông rồi, em không phát hiện rằng khi chúng ta vừa tới, thì cái tên Mẫn trưởng lão kia vẫn luôn đi theo cô ấy một tấc không rời sao?
Sầm Thiên Cầm liền trả lời thay Kỳ Di Dung.
Kỳ Di Dung gật đầu:
- Đúng thế, chỉ cần tôi còn ở đây, thì Nhị Tháp mới có thể còn tìm trở về, nếu như tôi cũng đi rồi, thì Mẫn Hướng Thiên chắc chắn sẽ không còn cơ hội tìm được Nhị Tháp.
Sắc mặt của Mẫn Hướng Thiên tái nhợt, không phản bác lại chút nào. Không nói tới việc toàn bộ lời Kỳ Di Dung nói đều là sự thật, mà cho dù là những lời của Kỳ Di Dung đều là gian dối, thì y cũng không có năng lực để mà phản kháng. Y đã từng cho rằng bản thân sau khi thăng cấp tới tu vi Hóa Chân tầng một, thì ở Đông Huyền Châu này ngoại trừ vài tên tu sĩ Hóa Chân ra, y cũng đã đứng ở trên đỉnh rồi. Nhưng hôm nay thì y mới biết được, tu sĩ Hóa Chân tầng một trước mặt một cao thủ chân chính thì cũng chẳng là cái gì cả.
...
Dưới 'Vực' của Diệp Mặc, thì Mẫn Hướng Thiên cùng với ba tên trưởng lão đều bị Kỳ Di Dung giết chết. Nhưng Diệu Thiện thì cũng là kẻ có tình cảm chân thành với Kỳ Di Dung, cho nên cô không thể nào hạ thủ được, cuối cùng là Hạnh Khê đã ra tay thay cho cô.
Tàng Đao Tông không còn một tu sĩ Kiếp Biến nào, cuối cùng thì Kỳ Di Dung đành phải giao vị trí tông chủ Tàng Đao Tông cho một tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ.
Một ngày sau, thì mấy người Diệp Mặc liền rời khỏi Tàng Đao Tông. Kỳ Di Dung cũng không ở lại Tàng Đao Tông mà rời đi cùng mấy người Diệp Mặc.
- Năm đó môn chủ cũng không biết là Tàng Đao Tông có truyền thừa từ xa xưa. Tới một lần trong lòng môn chủ đột nhiên lại có dự cảm, sau đó rời ra khỏi nơi bế quan mà không báo cho bất cứ một ai, rồi đi tới điện thờ linh vị của lịch đại tông chủ Tàng Đao Tông. Nhưng lúc này thì môn chủ lại phát hiện ra Mẫn Hướng Thiên đang len lén đi vào điện thờ linh vị của lịch đại tông chủ Tàng Đao Tông, mà lúc đó thì Mẫn Hướng Thiên mới chỉ là tu vi Kiếp Biến tầng chín.
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng một Mẫn Hướng Thiên nghe được lời Kỳ Di Dung nói thì mặt liền biến sắc, y rốt cuộc đã hiểu vì sao mình vẫn không thể tìm được truyền thừa từ trên người của Biên Hướng Tân rồi. Hóa ra là từ ngày đó Biên Hướng Tân đã chú ý tới hành động của y rồi.
Kỳ Di Dung lạnh lùng nhìn thoáng qua Mẫn Hướng Thiên đang nằm trên mặt đất không thể cử động rồi nói tiếp:
- Lúc đó môn chủ rất nghi hoặc, bởi vì lịch địa tông chủ của Tàng Đao Tông đều là người của Biên gia, bất luận là có phi thăng hay không, thì đều phải được lưu lại linh vị ở điện thờ của Tàng Đao Tông. Nhưng Mẫn Hướng Thiên chỉ là một trưởng lão khác họ, vậy thì y tới chỗ này để làm gì? Từ đó môn chủ bắt đầu cẩn thận hơn, mỗi lần bế quan đều trốn vào từ dường thờ phụng linh vị rất lâu. Cuối cùng thì có một ngày môn chủ cũng đã tìm ra được nguyên nhân, hóa ra là Biên gia ở Tàng Đao Tông còn có một bộ công pháp đỉnh cấp được truyền thừa lại.
Sắc mặt của Mẫn Hướng Thiên xám xịt lại, y biết là ngày hôm nay y khó sống rồi, không ngờ là bạn của Biên Phượng Tháp lại là một tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ. Trước tới nay y không thể nào nghĩ rằng, có một tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ nào lại ăn no rửng mỡ đi kết bạn với một tên tu sĩ cấp thấp chứ.
- Trong lòng của môn chủ cực kỳ kinh sợ, người không thể ngờ rằng Mẫn Hướng Thiên lại dám dấu diếm loại chuyện này. Người cũng không biết vì sao mà tiền nhiệm môn chủ của Biên gia cũng không hề biết chuyện, vậy mà Mẫn Hướng Thiên lại biết. Cho nên lúc này môn chủ đã quyết tâm loại bỏ Mẫn Hướng Thiên...
Kỳ Di Dung nói tới đây, thì khóe mắt Mẫn Hướng Thiên lộ ra một tia khinh thường, điều này làm cho Kỳ Di Dung cực kỳ phẫn nộ, cô liền nói với giọng căm hận:
- Nhưng khi môn chủ muốn giết Mẫn Hướng Thiên, thì mới phát hiện Tàng Đao Tông từ lâu đã không còn là Tàng Đao Tông nữa rồi. Môn chủ vẫn luôn một lòng bế quan tu luyện, cho nên không thể phát hiện ra chuyện này.
- Vì sao lại nói Tàng Đao Tông không còn là Tàng Đao Tông trước kia nữa?
Lòng hiếu kỳ của Giải Ấu Huê lại dâng lên, cô lập tức là người đầu tiên hỏi lại Kỳ Di Dung.
Kỳ Di Dung không biết quan hệ của Diệp Mặc và Giải Ấu Huê là như thế nào, nhưng cô vẫn khẽ khom người rồi nói:
- Môn chủ phát hiện ra rằng khi Lý trưởng lão đang bế quan, thì đã đột nhiên bị nhập ma mà chết. Còn Phong trưởng lão trước đó đi ra ngoài rèn luyện cũng đã bị người khác vây công, mơ mơ hồ hồ mà ngã xuống. Tiếp sau nữa thì Huy trưởng lão lại bị trả thù mà ngã xuống, Phòng trưởng lão thì sau khi đi vào Vô Tâm Hải cũng hoàn toàn mất tích...
- Vị môn chủ này cũng quá ngốc mà, kẻ thì chết, kẻ thì mất tích, nhiều vị trưởng lão xảy ra chuyện như vậy mà y không biết, có phải là quá ngốc không? Đến tận khi bản thân cần những vị trưởng lão này hỗ trợ thì mới nhớ tới họ sao?
Giải Ấu Huê bĩu môi nói với vẻ khinh thường.
Kỳ Di Dung lắc đầu:
- Không phải môn chủ ngốc, mà là bởi vì môn chủ đã quá tín nhiệm Mẫn Hướng Thiên, hơn nữa người một lòng muốn đột phá tu vi Kiếp Biến hậu kỳ, cho nên luôn luôn bế quan tu luyện, đâu thể nào biết được nhiều chuyện như vậy? Nếu như không phải trong lúc vô ý bắt gặp Mẫn Hướng Thiên đi vào trong từ đường của Tàng Đao Tông, thì môn chủ có khả năng là sẽ chẳng biết chút gì về chuyện này cả. Khi môn chủ biết Mẫn Hướng Thiên đã ra tay từ lâu, vậy thì nếu để y phát hiện ra rằng người đã biết sự thật, thì nói không chừng là Mẫn Hướng Thiên sẽ lập tức giết người và Nhị Tháp. Những trưởng lão khác của Tàng Đao Tông đều đã chết hoặc mất tích, chỉ còn lại Nam trưởng lão và Mẫn trưởng lão, nhưng cả hai đều là tâm phúc của Mẫn Hướng Thiên.
Kỳ Di Dung thở dài rồi chậm rãi nói. Giọng nói của cô có chút lạc đi:
- Môn chủ lúc này không tiếp tục suy nghĩ đối phó Mẫn Hướng Thiên nữa, mà là tiếp tục tra tìm truyền thừa của Tàng Đao Tông. Cũng may môn chủ là tông sư trận pháp cấp sáu, lại là huyết mạch hậu nhân của Biên gia, cho nên tuy là bắt đầu tìm kiếm chậm hơn nhiều so với Mẫn Hướng Thiên, nhưng vẫn tìm được truyền thừa của Tàng Đao Tông trước Mẫn Hướng Thiên. Sau khi môn chủ tìm được truyền thừa của Tàng Đao Tông, thì môn chủ mới hiểu được vì sao mà mỗi đời môn chủ Tàng Đao Tông đều phải là đại sư trận pháp rồi. Vì nếu không hiểu trận pháp, thì căn bản là không thể nào tìm được truyền thừa...
Sắc mặt của Mẫn Hướng Thiên lúc này cực kỳ khó coi, không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Y đã dùng tất cả thời gian của bản thân để đi tu luyện rồi, đâu còn thời gian nào mà đi nghiên cứu trận pháp nữa? Hơn nữa tu vi càng cao, thì việc nghiên cứu trận pháp càng trở nên dễ dàng, cho nên y vẫn dự định là sau khi thăng cấp tu vi Hóa Chân, thì y sẽ tiếp tục đề thăng trình độ trận pháp của mình lên tới cấp đaị sư.
- Cuối cùng cũng tìm được.
Sầm Thiên Cầm nghe kể chuyện nhập tâm tới mức bản thân cũng có chút khẩn trương. Bây giờ nghe thấy môn chủ đã tìm được truyền thừa rồi, thì trong lòng cũng cảm thấy mừng cho vị môn chủ kia.
Kỳ Di Dung gật đầu:
- Đúng vậy, cuối cũng đã tìm được rồi, nhưng sau đó thì môn chủ lại phát hiện ra rằng bản thân người đã sớm bị kẻ khác hạ độc rồi, mà người ra tay hạ độc chính là đệ tử mà người coi trọng nhất: Diệu Thiện.
Đầu của tên Diệu Thiện liền co rút lại, đâu dám nói ra nửa chữ?
Kỳ Di Dung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệu Thiện rồi nói:
- Mỗi lần môn chủ xuất quan, đều sẽ ở trong tĩnh thất để tĩnh tọa vài ngày, mà Diệu Thiện thì để lấy lòng môn chủ, cho nên mới chủ động gánh vác những việc lặt vặt ở tĩnh thất này. Lúc đó thì Diệu Thiện còn là một tu sĩ Nguyên Anh, căn bản là không có năng lực để hạ độc trong tĩnh thất này mà không bị môn chủ phát hiện, nhưng thực tế là do Diệu Thiện đã nhận được chỉ thị và cách thức hạ độc của Mẫn Hướng Thiên rồi.
- Di Dung, chuyện này thực sự không liên quan đến anh, Mẫn trưởng lão chỉ nói là để cho anh trợ giúp cho môn chủ, anh không biết là trong đó có độc, anh... anh...
Diệu Thiện run giọng giải thích, dường như là đang cố gằng để khiến cho Kỳ Di Dung hiểu được y.
- Ngươi biết.
Kỳ Di Dung chỉ nói ra hai chữ, sau đó cũng không hề giải thích tiếp mà lại nói:
- Lúc đó môn chủ đã không còn ai để dùng nữa rồi, mà người thì lại không có cách nào để nói cho Nhị Tháp biết cả. Vì người biết rằng tính tình của Nhị Tháp lúc đó còn chưa đủ ổn trọng, cho nên nếu như nói cho anh ấy, thì chỉ có thể khiến cho hai cha con họ được chết nhanh hơn mà thôi. Vì vậy cho nên môn chủ mới tìm tới tôi...
Diệp Mặc gật đầu:
- Nói như vậy, thì cũng có nghĩa là chuyện giữa cô và Diệu Thiện đều là do cô cố ý để cho Nhị Tháp thấy được đúng không?
- Đúng thế, tôi là vợ chưa cưới của Nhị Tháp, cho nên nếu như không phải vì môn chủ đã không còn đường nào để đi, thì sao có thể để cho tôi rời khỏi Nhị Tháp mà đến với Diệu Thiện được chứ? Hơn nữa Nhị Tháp lúc đó cũng chưa hề có nửa điểm sai phạm nào, cho nên môn chủ càng không thể làm như vậy. Còn Nhị Tháp thì dưới sự phẫn nộ tìm tôi đòi một lời giải thích, nên tôi chỉ có thể cứng rắn mà làm ra vẻ không để ý tới anh ấy. Sau đó thì anh ấy lại đi tìm môn chủ, nhưng lại bị môn chủ vừa giảng dạy vừa mắng chửi, nói rằng anh ấy không xứng với tôi...
Giọng điệu của Kỳ Di Dung càng lúc càng thương cảm hơn.
Qua một lúc lâu, thì cô mới ngẩng đầu lên nói tiếp:
- Nhị Tháp cho rằng môn chủ tức giận anh ấy không có chí tiến thủ, cho nên mới tức giận mà rời khỏi Tàng Đao Tông. Lúc này thì môn chủ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vì môn chủ muốn Nhị Tháp rời Tàng Đao Tông càng xa càng tốt. Bởi vì môn chủ đã lưu lại một cái ấn ký trên người của Nhị Tháp rồi, mà cái ấn ký đó thì tôi lại có thể cảm ứng được. Nếu như không phải môn chủ yêu cầu, thì tôi đã sớm rời đi tìm Nhị Tháp rồi.
- Lần thứ hai Nhị Tháp trở về, cô có biết không?
Diệp Mặc thấy vẻ mặt cô đơn của Kỳ Di Dung, thì trong lòng cũng có chút buồn bã. Vì người mình yêu, mà có thể ẩn nhẫn chịu ủy khuất suốt mấy chục năm, còn phải để cho người mình yêu hiểu lầm, thì loại tâm tình này, bất luận là ai cũng không thể nào vui vẻ sống được.
Kỳ Di Dung gật đầu:
- Lần thứ hai Nhị Tháp trở lại thì tu vi đã là Thừa Đỉnh khiến cho tôi và môn chủ đều rất vui vẻ, nhưng môn chủ vẫn hi vọng là Nhị Tháp nên đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng trở về.
- Cho nên cô liền hẹn Diệu Thiện cùng đi ra một chỗ vắng vẻ, sau đó lại xì xào bàn tán, cố ý để cho Nhị Tháp thấy. Kết quả là Nhị Tháp thậm chí còn chưa chính thức trở về tông môn, thì đã lại rời đi một lần nữa?
Diệp Mặc hỏi tiếp.
Kỳ Di Dung đứng lên, lại một lần nữa cúi người hành lễ với Diệp Mặc rồi nói:
- Diệp tiền bối, ngài xác thực là một người bạn tốt của Nhị Tháp. Nếu như không phải vậy thì Nhị Tháp nhất định sẽ không nói với ngài những điều này. Cái ấn ký trên người của Nhị Tháp là do môn chủ đặt, khi nào Nhị Tháp thăng cấp tới tu vi Kiếp Biến thì có thể cảm ứng được cái ấn ký đó.
Diệp Mặc ừ một tiếng:
- Hiện tại Nhị Tháp hẳn là đã phát hiện cái ấn ký đó rồi.
- A...
Kỳ Di Dung kinh hỉ nhìn Diệp Mặc rồi hỏi:
- Diệp tiền bối, Nhị Tháp đã đạt tới tu vi Kiếp Biến rồi sao?
Diệp Mặc mỉm cười:
- Đúng thế, Nhị Tháp thăng cấp tu vi rất nhanh, cậu ấy hiện giờ xác thực đã là Kiếp Biến rồi. Chờ việc lần này kết thúc, thì cô có thể theo chúng tôi đi gặp Nhị Tháp. Nhưng tôi và Nhị Tháp là bạn của nhau, cho nên cô đừng có hễ mở miệng ra là gọi một tiếng tiền bối nữa. Tu vi của tôi cao hơn so với cô, nhưng cô cứ gọi tôi là sư huynh thì được rồi.
- Vâng, Diệp sư huynh.
Kỳ Di Dung cố nén nội tâm kích động của mình. Cô cho rằng kiếp này mình sẽ không còn cơ hội gặp lại Nhị Tháp nữa rồi, nhưng không ngở rằng hiện còn có thể gặp lại được y.
Tuy rằng cô rất muốn nhịn xuống không hỏi tới, nhưng vẫn không thể nào làm được:
- Diệp sư huynh, Nhị Tháp sư huynh hiện giờ đang ở đâu?
Diệp Mặc gật đầu:
- Nhị Tháp hiện giờ đang ở Nam An Châu. Tôi lần này tới Đông Huyền Châu là có chút việc phải làm, sau khi làm xong sẽ lập tức trở về Nam An Châu. Về phần Tàng Đao Tông, thì đến lúc đó cứ tùy tiện tìm một người tiếp quản là được rồi.
Nói xong thì Diệp Mặc lại nghĩ tới việc truyền thừa của Tàng Đao Tông, mà thứ được truyền thừa kia là thuộc về sở hữu của Nhị Tháp đấy, cho nên hắn muốn giúp Nhị Tháp lấy trở về.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền hỏi:
- Vậy còn thứ được truyền thừa của Tàng Đao Tông hiện tại ở đâu? Nhị Tháp còn chưa trở về, chúng ta có cần phải lấy giúp cậu ấy không?
Kỳ Di Dung lập tức hiểu được ý của Diệp Mặc. Cô biết loại cao nhân như Diệp Mặc mà muốn lấy đi truyền thừa của Nhị Tháp, cho dù là cô có muốn cũng không thể ngăn cản được. Cho nên cô cũng không hề dấu diếm mà nói thẳng:
- Không lâu sau khi Nhị Tháp rời đi lần thứ hai, thì Mẫn Hướng Thiên đã tìm được nơi cất dấu truyền thừa, nhưng lúc này y mới biết truyền thừa đã sớm bị môn chủ phát hiện rồi. Đồng thời y cũng biết là chuyện của y đã sớm bị bại lộ. Nhưng ngay khi Mẫn Hướng Thiên muốn ra tay giết môn chủ, thì môn chủ đã sớm tự vẫn rồi.
- Trước khi môn chủ tự vẫn, thì muốn cho tôi tìm cơ hội rời khỏi Tàng Đao Tông, đi tìm Nhị Tháp. Tuy rằng môn chủ không chủ động nói ra, nhưng tôi biết rằng môn chủ sớm đã đem thứ được truyền thừa đưa cho Nhị Tháp mang đi rồi, chỉ là chính Nhị Tháp cũng không hề hay biết mà thôi.
- Vậy cô vì sao đến giờ vẫn chưa rời khỏi?
Giải Ấu Huê nghi hoặc.
- Vì cô ấy bị giam lỏng ở Tàng Đao Tông rồi, em không phát hiện rằng khi chúng ta vừa tới, thì cái tên Mẫn trưởng lão kia vẫn luôn đi theo cô ấy một tấc không rời sao?
Sầm Thiên Cầm liền trả lời thay Kỳ Di Dung.
Kỳ Di Dung gật đầu:
- Đúng thế, chỉ cần tôi còn ở đây, thì Nhị Tháp mới có thể còn tìm trở về, nếu như tôi cũng đi rồi, thì Mẫn Hướng Thiên chắc chắn sẽ không còn cơ hội tìm được Nhị Tháp.
Sắc mặt của Mẫn Hướng Thiên tái nhợt, không phản bác lại chút nào. Không nói tới việc toàn bộ lời Kỳ Di Dung nói đều là sự thật, mà cho dù là những lời của Kỳ Di Dung đều là gian dối, thì y cũng không có năng lực để mà phản kháng. Y đã từng cho rằng bản thân sau khi thăng cấp tới tu vi Hóa Chân tầng một, thì ở Đông Huyền Châu này ngoại trừ vài tên tu sĩ Hóa Chân ra, y cũng đã đứng ở trên đỉnh rồi. Nhưng hôm nay thì y mới biết được, tu sĩ Hóa Chân tầng một trước mặt một cao thủ chân chính thì cũng chẳng là cái gì cả.
...
Dưới 'Vực' của Diệp Mặc, thì Mẫn Hướng Thiên cùng với ba tên trưởng lão đều bị Kỳ Di Dung giết chết. Nhưng Diệu Thiện thì cũng là kẻ có tình cảm chân thành với Kỳ Di Dung, cho nên cô không thể nào hạ thủ được, cuối cùng là Hạnh Khê đã ra tay thay cho cô.
Tàng Đao Tông không còn một tu sĩ Kiếp Biến nào, cuối cùng thì Kỳ Di Dung đành phải giao vị trí tông chủ Tàng Đao Tông cho một tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ.
Một ngày sau, thì mấy người Diệp Mặc liền rời khỏi Tàng Đao Tông. Kỳ Di Dung cũng không ở lại Tàng Đao Tông mà rời đi cùng mấy người Diệp Mặc.
/2272
|