Tu sĩ bên ngoài Hắc Lô trấn có rất nhiều, Diệp Mặc sau khi phóng ra Thanh Nguyệt, lập tức liền có người nhìn thấy. Khi thấy một tên Hư Tiên trung kỳ như Diệp Mặc mà cũng có tiên khí phi hành hạ phẩm, rất nhiều tu sĩ cũng lộ ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Diệp Mặc biết rõ chuyện giết người cướp bảo vật, bất luận ở Tu Chân giới hay ở Tiên giới đều có. Không ai muốn nhường cơ hội có được cho người khác, vì tu luyện, rất nhiều tu sĩ đều không từ thủ đoạn. Hắn bây giờ phóng ra Thanh Nguyệt, những người nhìn thấy có rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ không có người nảy sinh lòng đố kị.
Nhưng Diệp Mặc cũng không thèm để ý, nếu như hắn chỉ là Hư Tiên sơ kỳ, chân nguyên còn chưa chuyển hóa, có lẽ hắn cũng sẽ dùng pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm thay thế. Bây giờ hắn đã là Hư Tiên trung kỳ rồi, cho dù là Kim Tiên hắn cũng từng giết, làm gì còn sợ người khác chú ý đến pháp bảo phi hành của mình?
Cho dù là có tu sĩ Hư Tiên có ý đánh hắn, hắn cũng chỉ là tiện tay giết mà thôi. Tu sĩ Huyền Tiên cho dù nhìn thấy Thanh Nguyệt rồi, cũng sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào, tu sĩ Huyền Tiên nào mà chẳng có Tiên khí phi hành hạ phẩm?
Có sức mạnh rồi, thì cũng không cần phải sợ hãi rụt rè nữa, cũng không cần phải vì sợ người khác ăn cướp, phải đến một nơi hoang vắng phóng ra pháp bảo phi hành của mình. Những tu sĩ không có mắt ăn cướp của hắn, vậy chỉ có thể nhận mình không may mà thôi.
Huống chi Diệp Mặc còn định tu luyện lên Hư Tiên đỉnh phong ở Hắc Lô trấn, thậm chí sau khi đến Kim Tiên rồi mới rời đi, pháp bảo phi hành sớm muộn gì thì cũng bại lộ, hắn lại càng không cần hành sự khiêm tốn.
Thấy Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt, Giang Cận trong mắt lộ vẻ vui mừng ngạc nhiên, lập tức liền có chút lo lắng nhìn Diệp Mặc nói:
- Diệp đan sư tiền bối, anh lấy Tiên khí hạ phẩm ra ở đây, tôi sợ, sợ…
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Cô cứ lên đi rồi nói tiếp, sau này cũng giống như Duẫn huynh, gọi tôi là Diệp đan sư là được rồi, tôi cũng chưa phải là tiền bối.
- Vâng.
Giang Cận chần chừ một lát, cô gật đầu bước lên Thanh Nguyệt. Cô nhớ tới lời nói của Duẫn Ưng, cô nghe nói có một tu sĩ Kim Tiên đuổi giết Diệp đan sư, mà bây giờ Diệp đan sư lại ở đây, vậy chẳng phải nói hắn đã thoát khỏi tên tu sĩ Kim Tiên kia rồi sao? Nếu có thể thoát khỏi tay Kim Tiên, cho dù có người đuổi theo bọn họ, Diệp đan sư chắc hẳn cũng có thể thoát ra được?
Khi Diệp Mặc tăng tốc tốc độ của Thanh Nguyệt lên rồi, Giang Cận phát hiện ra pháp bảo phi hành của Diệp Mặc không ngờ còn nhanh hơn nhiều Tiên thuyền của Hắc Lô trấn. Chỉ trong vòng một ngày, hai người đã đến bên ngoài rừng rậm Hắc Lô rồi.
Diệp Mặc hạ Thanh Nguyệt xuống, trước mặt là một mảnh đất thưa thớt những bụi cây. Một số tiểu đội vừa nãy từ rừng rậm Hắc Lô ra ngoài thấy hai người Diệp Mặc, đều có chút nghi ngờ. Vì tổ đội tu sĩ của rừng rậm Hắc Lô bình thường đều có bốn năm người, hai người tạo thành một tổ, không phải là không có, nhưng cũng vô cùng ít ỏi.
- Khi tôi và tiểu Xu đến thường xuyên có người nhìn chúng tôi với ánh mắt như này, nhưng chúng tôi cũng chỉ ở bên ngoài, trước giờ cũng chưa từng đi vào trong đó.
Giang Cận đứng một bên giải thích.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, hắn phát hiện bên ngoài rừng rậm Hắc Lô quả thực rất rộng lớn, thậm chí thần thức của hắn cũng không thể nào quét đến cùng được. Đồng thời những tu sĩ bên ngoài cũng không ít, cho dù thần thức của hắn có thể nhìn thấy hàng trăm tu sĩ. Diệp Mặc trong lòng thầm than, nhiều tu sĩ như này tìm đi tìm lại bên ngoài rừng rậm Hắc Lô bao nhiêu năm như vậy rồi, có thể tìm được Tiên linh thảo mới là chuyện lạ. Khó trách Đồng Xu nói phải mấy năm mới có thể luyện đan một lần, ở trong này vài năm tìm được mấy lò đan dược cũng là rất tài giỏi rồi.
Tu Tiên quả nhiên không phải là con đường đơn giản, Tu Tiên giả đâu chỉ có hàng tỉ người? Nhưng lại có mấy người có thể phá tan trói buộc, có thể lên đến đỉnh phong cao hơn cơ chứ? Cho dù là bản thân hắn, nếu như không có Thế giới trang vàng, hắn có thể đạt đến độ cao như bây giờ không? Hay là vẫn dậm chân ở Tu Chân giới, cho dù đến Tiên giới, cũng chỉ có thể giống như Giang Cận ngày trước, tìm một chút Tiên linh thảo mà người ta còn sót lại bên ngoài rừng rậm Hắc Lô mà thôi.
- Tôi sợ bọn họ tiến vào nơi sâu thẳm của rừng rậm Hắc Lô rồi.
Giang Cận có chút lo lắng nói.
Diệp Mặc ừ một tiếng nói:
- Đã như vậy, chúng ta cứ tiến vào trong đi.
Nói xong Diệp Mặc lại lần nữa khởi động Thanh Nguyệt, trực tiếp mang theo một đường sáng màu xanh tiến vào nơi sâu thẳm của rừng rậm Hắc Lô.
- Diệp đan sư, anh phải cẩn thận một chút, nơi này có rất nhiều Tiên yêu thú, một khi bị những Tiên yêu thú này chặn lại rồi, thì rất phiền phức đấy. Tiên yêu thú bên ngoài mặc dù ít, nhưng sức mạnh cũng rất cường đại…
Lời của Giang Cận còn chưa dứt, Tử Đao của Diệp Mặc đã mang theo đường đao màu tím, một con chim Ưng cấp mười một đã bị một đao của Diệp Mặc chém tan tành, còn Thanh Nguyệt chỉ là chậm lại một chút, rồi lại nhanh chóng biến mất trong không trung.
Giang Cận khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, tốc độ của con chim Ưng kia cũng cực nhanh, chính vì vậy, nó mới có thể đuổi kịp được Diệp Mặc khi Thanh Nguyệt chậm lại chút. Nhưng Giang Cận lại không ngờ, Diệp Mặc chỉ tùy tiện chém ra một đao, có thể giết được một con yêu thú cấp mười một.
Cho dù để cô và con chim Ưng kia đánh nhau, muốn giết được nó cũng cần mất chút thời gian. Còn tu vi của Diệp Mặc và cô thoạt nhìn cũng không khác nhau nhiều, ra tay lại sắc bén như vậy, lúc này Giang Cận mới hiểu ra Diệp đan sư này dường như rất lợi hại.
Thanh Nguyệt dần đi sâu vào trong, những cánh rừng nhiệt đới đi qua cũng càng lúc càng dày đặc, địa hình càng lúc càng phức tạp hơn. Hai ngày sau, Giang Cận chỉ một cánh rừng rậm cực rậm rạp âm u phía trước Thanh Nguyệt nói với Diệp Mặc:
- Tiến vào trong khu rừng âm u kia chính là tận cùng rừng rậm Hắc Lô rồi, tôi chưa từng đến đó, không biết Duẫn đại ca và Đồng Xu có đến bên đó không.
Diệp Mặc gật đầu hạ Thanh Nguyệt xuống, cho dù hắn tự phụ, cũng không dám trong nơi sâu thẳm của rừng rậm Hắc Lô mà phi hành không chút kiêng kị gì.
- Đợi một chút, Diệp đan sư, phía trước người vừa ra ngoài có một người tôi biết. Bọn họ vừa mới từ rừng rậm Hắc Lô đi ra, tôi đến hỏi thăm xem có nhìn thấy Đồng Xu không.
Giang Cận chỉ mấy người đứng cách đó không xa nói với Diệp Mặc.
Thực ra không đợi Diệp Mặc và Giang Cận bước qua, bốn tu sĩ đó cũng đã nhìn thấy hai người. Thậm chí bốn người cũng đã dừng lại, nói cách khác nếu không phải Diệp Mặc và Giang Cận chủ động bước qua, thì bốn người đó cũng bước đến. Diệp Mặc chú ý một chút, bốn người này có một người là Hư Tiên viên mãn rồi, ba người còn lại điều là Hư Tiên hậu kỳ.
- Hà đại ca…
Sau khi Giang Cận dẫn Diệp Mặc tới trước mặt bốn người kia, lập tức hành lễ với tu sĩ mặc áo màu đỏ đứng cuối cùng.
- Là cô? Giang Cận? Sao cô lại đến nơi này, qua chỗ này chính là nơi sâu thẳm nhất của rừng rậm Hắc Lô rồi.
Tên tu sĩ mặc áo màu đỏ kia có chút nghi ngờ nhìn Diệp Mặc đáp lại một câu.
Giang Cận vội nói:
- Hà đại ca, tôi đến đây tìm em gái Đồng Xu của tôi, anh có nhìn thấy nó không?
Tên tu sĩ họ Hà kia lắc lắc đầu nói:
- Cô ấy chắc hẳn cũng là Hư Tiên hậu kỳ nhỉ, làm sao có thể vào trong nơi thâm sâu của rừng rậm Hắc Lô được?
Nói xong gã dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng cười cười với ba tu sĩ còn lại đứng bên cạnh ôm quyền nói:
- Anh Bỉnh, Giang Cận cũng là một người bạn mà tôi quen biết, hôm nay như vậy đi.
Đứng trên cùng có một tu sĩ Hư Tiên viên mãn, y liếc nhìn tên tu sĩ áo đỏ kia lạnh nhạt nói:
- Hà Tự Cốc, tôi cũng không nói muốn thế nào mà.
Giang Cận dường như cũng nhìn ra có chút gì đó không đúng, ngoại trừ tên tu sĩ áo đỏ cô quen biết ra, ba người còn lại dường như vô ý hữu ý chặn đường lui của cô và Diệp Mặc lại, cô có chút hoảng sợ nhìn tu sĩ họ Hà kia nói:
- Hà đại ca, chúng tôi đi trước đây.
- Đương nhiên có thể đi, nhưng pháp bảo phi hành kia của hai người cũng tuyệt đấy.
Người đàn ông họ Bỉnh kia nói, không nói muốn giữ hai người lại, cũng không có nói Diệp Mặc giao Thanh Nguyệt ra.
Sắc mặt của tên tu sĩ họ Hà mà Giang Cận biết kia cũng rất khó coi rồi, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Vào lúc Giang Cận nói đi, Diệp Mặc cũng định đi rồi, nhưng sau khi hắn nghe thấy tên Hư Tiên họ Bỉnh kia nói vậy, hắn liền biết đi không được rồi.
Tên họ Bỉnh này đúng là tìm đến cái chết rồi, tên tu sĩ họ Hà trong tiểu đội của y quen biết Giang Cận, y vẫn còn muốn cướp, loại người như này Diệp Mặc giết cũng không nương tay.
- Cây đao này của tôi cũng rất tuyệt.
Diệp Mặc lấy ra Tử Đao, lạnh giọng nói.
Người đàn ông họ Bỉnh kia thấy Diệp Mặc lại lấy ra một Tiên khí hạ phẩm, mắt liền sáng lên nói:
- Đúng là rất tuyệt, đưa cho tôi.
Nói xong bước một bước lên, đồng thời một Tiên khí hạ phẩm được phóng ra, chỉ có điều không đợi Tiên khí hạ phẩm đó của y được phóng ra, thì Tử Đao của Diệp Mặc cũng đã bổ tới rồi.
- Muốn chết à…
Tên tu sĩ Hư Tiên viên mãn họ Bỉnh kia không ngờ Hư Tiên trung kỳ như Diệp Mặc lại chủ động ra tay trước, lập tức tức giận, y có thể cướp đồ của người khác, nhưng nếu như muốn phản kháng lại, thì không phải giật đồ đơn giản như vậy.
Thấy Diệp Mặc không ngờ chủ động ra tay, sắc mặt Giang Cận đại biến, cô đang định nói, liền nhìn thấy tên tu sĩ họ Bỉnh kia cũng sắc mặt biến đổi như cô, trong mắt thậm chí còn lộ vẻ kinh hãi.
Lập tức ánh mắt của y đỏ bừng bừng, dường như đang điên cuồng rót Tiên nguyên vào pháp bảo tấn công của mình vậy.
Nhưng cho dù y có điên cuồng rót Tiên nguyên, thì cũng kém quá xa so với Diệp Mặc. Huyễn Vân Vực Sát Đao được ra tay, tu sĩ Hư Tiên cũng không thể nào tránh thoát được, càng không cần nói xông vào đao vực của Diệp Mặc mà liều mạng với Diệp Mặc.
Két…
Âm thanh chói tai vang lên bên tai mấy người, thanh kiếm màu xanh trong tay tên tu sĩ Hư Tiên họ Bỉnh kia còn chưa hoàn toàn được phóng ra, kiếm khí liền phóng ra tứ phía, bị một đao này của Diệp Mặc đánh cho loạn xạ.
- Dừng tay, tôi xin lỗi…
Tên tu sĩ họ Bỉnh này phát hiện ra thanh kiếm màu xanh của mình đến đao khí của đối phương cũng không thể nào chặn lại được, lại càng không cần nói đường đao và thân đao sau đao khí đó.
Kiếm khí trên thanh kiếm màu xanh đó bị đao khí của Tử Đao trong nháy mắt đánh tan, y liền bắt đầu la lối xin tha mạng.
Đáng tiếc Tử Đao của Diệp Mặc căn bản cũng không có chút ý tứ nào lưu tình, một đường đao màu tím to bằng cánh cửa cũng đã trực tiếp bổ đến thân thể của tên tu sĩ Hư Tiên kia, máu me văng ra tứ phía.
Một chiêu, nói cách khác tên tu sĩ Hư Tiên này một chiêu còn chưa hoàn toàn phóng ra hết, đã bị một đao của Diệp Mặc giết chết rồi.
Diệp Mặc thu hồi thanh kiếm màu xanh và nhẫn trữ vật của tên tu sĩ Hư Tiên đó lại, nhìn nhìn hai người còn lại nói:
- Hai người cũng cảm thấy pháp bảo phi hành của tôi tốt chứ?
Hai tên tu sĩ đang đứng bên đang ngây ra lúc này mới phản ứng lại, liền khua khua tay nói:
- Không, không, tiền bối, chúng tôi không có, không có nói vậy mà.
- Chưa nói, vậy thì cút đi.
Diệp Mặc quát lớn, hai tên tu sĩ Hư Tiên đó phản ứng lại làm gì còn dám ở lại, vội vàng quay người rời đi.
Lúc này tên tu sĩ họ Hà kia cũng kịp phản ứng lại, run rẩy bước đến trước mặt Diệp Mặc ôm quyền nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng đi đây.
Nói xong lại càng không đợi Diệp Mặc trả lời, liền vội vàng theo hai tên tu sĩ kia rời khỏi.
Diệp Mặc biết rõ chuyện giết người cướp bảo vật, bất luận ở Tu Chân giới hay ở Tiên giới đều có. Không ai muốn nhường cơ hội có được cho người khác, vì tu luyện, rất nhiều tu sĩ đều không từ thủ đoạn. Hắn bây giờ phóng ra Thanh Nguyệt, những người nhìn thấy có rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ không có người nảy sinh lòng đố kị.
Nhưng Diệp Mặc cũng không thèm để ý, nếu như hắn chỉ là Hư Tiên sơ kỳ, chân nguyên còn chưa chuyển hóa, có lẽ hắn cũng sẽ dùng pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm thay thế. Bây giờ hắn đã là Hư Tiên trung kỳ rồi, cho dù là Kim Tiên hắn cũng từng giết, làm gì còn sợ người khác chú ý đến pháp bảo phi hành của mình?
Cho dù là có tu sĩ Hư Tiên có ý đánh hắn, hắn cũng chỉ là tiện tay giết mà thôi. Tu sĩ Huyền Tiên cho dù nhìn thấy Thanh Nguyệt rồi, cũng sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào, tu sĩ Huyền Tiên nào mà chẳng có Tiên khí phi hành hạ phẩm?
Có sức mạnh rồi, thì cũng không cần phải sợ hãi rụt rè nữa, cũng không cần phải vì sợ người khác ăn cướp, phải đến một nơi hoang vắng phóng ra pháp bảo phi hành của mình. Những tu sĩ không có mắt ăn cướp của hắn, vậy chỉ có thể nhận mình không may mà thôi.
Huống chi Diệp Mặc còn định tu luyện lên Hư Tiên đỉnh phong ở Hắc Lô trấn, thậm chí sau khi đến Kim Tiên rồi mới rời đi, pháp bảo phi hành sớm muộn gì thì cũng bại lộ, hắn lại càng không cần hành sự khiêm tốn.
Thấy Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt, Giang Cận trong mắt lộ vẻ vui mừng ngạc nhiên, lập tức liền có chút lo lắng nhìn Diệp Mặc nói:
- Diệp đan sư tiền bối, anh lấy Tiên khí hạ phẩm ra ở đây, tôi sợ, sợ…
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Cô cứ lên đi rồi nói tiếp, sau này cũng giống như Duẫn huynh, gọi tôi là Diệp đan sư là được rồi, tôi cũng chưa phải là tiền bối.
- Vâng.
Giang Cận chần chừ một lát, cô gật đầu bước lên Thanh Nguyệt. Cô nhớ tới lời nói của Duẫn Ưng, cô nghe nói có một tu sĩ Kim Tiên đuổi giết Diệp đan sư, mà bây giờ Diệp đan sư lại ở đây, vậy chẳng phải nói hắn đã thoát khỏi tên tu sĩ Kim Tiên kia rồi sao? Nếu có thể thoát khỏi tay Kim Tiên, cho dù có người đuổi theo bọn họ, Diệp đan sư chắc hẳn cũng có thể thoát ra được?
Khi Diệp Mặc tăng tốc tốc độ của Thanh Nguyệt lên rồi, Giang Cận phát hiện ra pháp bảo phi hành của Diệp Mặc không ngờ còn nhanh hơn nhiều Tiên thuyền của Hắc Lô trấn. Chỉ trong vòng một ngày, hai người đã đến bên ngoài rừng rậm Hắc Lô rồi.
Diệp Mặc hạ Thanh Nguyệt xuống, trước mặt là một mảnh đất thưa thớt những bụi cây. Một số tiểu đội vừa nãy từ rừng rậm Hắc Lô ra ngoài thấy hai người Diệp Mặc, đều có chút nghi ngờ. Vì tổ đội tu sĩ của rừng rậm Hắc Lô bình thường đều có bốn năm người, hai người tạo thành một tổ, không phải là không có, nhưng cũng vô cùng ít ỏi.
- Khi tôi và tiểu Xu đến thường xuyên có người nhìn chúng tôi với ánh mắt như này, nhưng chúng tôi cũng chỉ ở bên ngoài, trước giờ cũng chưa từng đi vào trong đó.
Giang Cận đứng một bên giải thích.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, hắn phát hiện bên ngoài rừng rậm Hắc Lô quả thực rất rộng lớn, thậm chí thần thức của hắn cũng không thể nào quét đến cùng được. Đồng thời những tu sĩ bên ngoài cũng không ít, cho dù thần thức của hắn có thể nhìn thấy hàng trăm tu sĩ. Diệp Mặc trong lòng thầm than, nhiều tu sĩ như này tìm đi tìm lại bên ngoài rừng rậm Hắc Lô bao nhiêu năm như vậy rồi, có thể tìm được Tiên linh thảo mới là chuyện lạ. Khó trách Đồng Xu nói phải mấy năm mới có thể luyện đan một lần, ở trong này vài năm tìm được mấy lò đan dược cũng là rất tài giỏi rồi.
Tu Tiên quả nhiên không phải là con đường đơn giản, Tu Tiên giả đâu chỉ có hàng tỉ người? Nhưng lại có mấy người có thể phá tan trói buộc, có thể lên đến đỉnh phong cao hơn cơ chứ? Cho dù là bản thân hắn, nếu như không có Thế giới trang vàng, hắn có thể đạt đến độ cao như bây giờ không? Hay là vẫn dậm chân ở Tu Chân giới, cho dù đến Tiên giới, cũng chỉ có thể giống như Giang Cận ngày trước, tìm một chút Tiên linh thảo mà người ta còn sót lại bên ngoài rừng rậm Hắc Lô mà thôi.
- Tôi sợ bọn họ tiến vào nơi sâu thẳm của rừng rậm Hắc Lô rồi.
Giang Cận có chút lo lắng nói.
Diệp Mặc ừ một tiếng nói:
- Đã như vậy, chúng ta cứ tiến vào trong đi.
Nói xong Diệp Mặc lại lần nữa khởi động Thanh Nguyệt, trực tiếp mang theo một đường sáng màu xanh tiến vào nơi sâu thẳm của rừng rậm Hắc Lô.
- Diệp đan sư, anh phải cẩn thận một chút, nơi này có rất nhiều Tiên yêu thú, một khi bị những Tiên yêu thú này chặn lại rồi, thì rất phiền phức đấy. Tiên yêu thú bên ngoài mặc dù ít, nhưng sức mạnh cũng rất cường đại…
Lời của Giang Cận còn chưa dứt, Tử Đao của Diệp Mặc đã mang theo đường đao màu tím, một con chim Ưng cấp mười một đã bị một đao của Diệp Mặc chém tan tành, còn Thanh Nguyệt chỉ là chậm lại một chút, rồi lại nhanh chóng biến mất trong không trung.
Giang Cận khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, tốc độ của con chim Ưng kia cũng cực nhanh, chính vì vậy, nó mới có thể đuổi kịp được Diệp Mặc khi Thanh Nguyệt chậm lại chút. Nhưng Giang Cận lại không ngờ, Diệp Mặc chỉ tùy tiện chém ra một đao, có thể giết được một con yêu thú cấp mười một.
Cho dù để cô và con chim Ưng kia đánh nhau, muốn giết được nó cũng cần mất chút thời gian. Còn tu vi của Diệp Mặc và cô thoạt nhìn cũng không khác nhau nhiều, ra tay lại sắc bén như vậy, lúc này Giang Cận mới hiểu ra Diệp đan sư này dường như rất lợi hại.
Thanh Nguyệt dần đi sâu vào trong, những cánh rừng nhiệt đới đi qua cũng càng lúc càng dày đặc, địa hình càng lúc càng phức tạp hơn. Hai ngày sau, Giang Cận chỉ một cánh rừng rậm cực rậm rạp âm u phía trước Thanh Nguyệt nói với Diệp Mặc:
- Tiến vào trong khu rừng âm u kia chính là tận cùng rừng rậm Hắc Lô rồi, tôi chưa từng đến đó, không biết Duẫn đại ca và Đồng Xu có đến bên đó không.
Diệp Mặc gật đầu hạ Thanh Nguyệt xuống, cho dù hắn tự phụ, cũng không dám trong nơi sâu thẳm của rừng rậm Hắc Lô mà phi hành không chút kiêng kị gì.
- Đợi một chút, Diệp đan sư, phía trước người vừa ra ngoài có một người tôi biết. Bọn họ vừa mới từ rừng rậm Hắc Lô đi ra, tôi đến hỏi thăm xem có nhìn thấy Đồng Xu không.
Giang Cận chỉ mấy người đứng cách đó không xa nói với Diệp Mặc.
Thực ra không đợi Diệp Mặc và Giang Cận bước qua, bốn tu sĩ đó cũng đã nhìn thấy hai người. Thậm chí bốn người cũng đã dừng lại, nói cách khác nếu không phải Diệp Mặc và Giang Cận chủ động bước qua, thì bốn người đó cũng bước đến. Diệp Mặc chú ý một chút, bốn người này có một người là Hư Tiên viên mãn rồi, ba người còn lại điều là Hư Tiên hậu kỳ.
- Hà đại ca…
Sau khi Giang Cận dẫn Diệp Mặc tới trước mặt bốn người kia, lập tức hành lễ với tu sĩ mặc áo màu đỏ đứng cuối cùng.
- Là cô? Giang Cận? Sao cô lại đến nơi này, qua chỗ này chính là nơi sâu thẳm nhất của rừng rậm Hắc Lô rồi.
Tên tu sĩ mặc áo màu đỏ kia có chút nghi ngờ nhìn Diệp Mặc đáp lại một câu.
Giang Cận vội nói:
- Hà đại ca, tôi đến đây tìm em gái Đồng Xu của tôi, anh có nhìn thấy nó không?
Tên tu sĩ họ Hà kia lắc lắc đầu nói:
- Cô ấy chắc hẳn cũng là Hư Tiên hậu kỳ nhỉ, làm sao có thể vào trong nơi thâm sâu của rừng rậm Hắc Lô được?
Nói xong gã dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng cười cười với ba tu sĩ còn lại đứng bên cạnh ôm quyền nói:
- Anh Bỉnh, Giang Cận cũng là một người bạn mà tôi quen biết, hôm nay như vậy đi.
Đứng trên cùng có một tu sĩ Hư Tiên viên mãn, y liếc nhìn tên tu sĩ áo đỏ kia lạnh nhạt nói:
- Hà Tự Cốc, tôi cũng không nói muốn thế nào mà.
Giang Cận dường như cũng nhìn ra có chút gì đó không đúng, ngoại trừ tên tu sĩ áo đỏ cô quen biết ra, ba người còn lại dường như vô ý hữu ý chặn đường lui của cô và Diệp Mặc lại, cô có chút hoảng sợ nhìn tu sĩ họ Hà kia nói:
- Hà đại ca, chúng tôi đi trước đây.
- Đương nhiên có thể đi, nhưng pháp bảo phi hành kia của hai người cũng tuyệt đấy.
Người đàn ông họ Bỉnh kia nói, không nói muốn giữ hai người lại, cũng không có nói Diệp Mặc giao Thanh Nguyệt ra.
Sắc mặt của tên tu sĩ họ Hà mà Giang Cận biết kia cũng rất khó coi rồi, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Vào lúc Giang Cận nói đi, Diệp Mặc cũng định đi rồi, nhưng sau khi hắn nghe thấy tên Hư Tiên họ Bỉnh kia nói vậy, hắn liền biết đi không được rồi.
Tên họ Bỉnh này đúng là tìm đến cái chết rồi, tên tu sĩ họ Hà trong tiểu đội của y quen biết Giang Cận, y vẫn còn muốn cướp, loại người như này Diệp Mặc giết cũng không nương tay.
- Cây đao này của tôi cũng rất tuyệt.
Diệp Mặc lấy ra Tử Đao, lạnh giọng nói.
Người đàn ông họ Bỉnh kia thấy Diệp Mặc lại lấy ra một Tiên khí hạ phẩm, mắt liền sáng lên nói:
- Đúng là rất tuyệt, đưa cho tôi.
Nói xong bước một bước lên, đồng thời một Tiên khí hạ phẩm được phóng ra, chỉ có điều không đợi Tiên khí hạ phẩm đó của y được phóng ra, thì Tử Đao của Diệp Mặc cũng đã bổ tới rồi.
- Muốn chết à…
Tên tu sĩ Hư Tiên viên mãn họ Bỉnh kia không ngờ Hư Tiên trung kỳ như Diệp Mặc lại chủ động ra tay trước, lập tức tức giận, y có thể cướp đồ của người khác, nhưng nếu như muốn phản kháng lại, thì không phải giật đồ đơn giản như vậy.
Thấy Diệp Mặc không ngờ chủ động ra tay, sắc mặt Giang Cận đại biến, cô đang định nói, liền nhìn thấy tên tu sĩ họ Bỉnh kia cũng sắc mặt biến đổi như cô, trong mắt thậm chí còn lộ vẻ kinh hãi.
Lập tức ánh mắt của y đỏ bừng bừng, dường như đang điên cuồng rót Tiên nguyên vào pháp bảo tấn công của mình vậy.
Nhưng cho dù y có điên cuồng rót Tiên nguyên, thì cũng kém quá xa so với Diệp Mặc. Huyễn Vân Vực Sát Đao được ra tay, tu sĩ Hư Tiên cũng không thể nào tránh thoát được, càng không cần nói xông vào đao vực của Diệp Mặc mà liều mạng với Diệp Mặc.
Két…
Âm thanh chói tai vang lên bên tai mấy người, thanh kiếm màu xanh trong tay tên tu sĩ Hư Tiên họ Bỉnh kia còn chưa hoàn toàn được phóng ra, kiếm khí liền phóng ra tứ phía, bị một đao này của Diệp Mặc đánh cho loạn xạ.
- Dừng tay, tôi xin lỗi…
Tên tu sĩ họ Bỉnh này phát hiện ra thanh kiếm màu xanh của mình đến đao khí của đối phương cũng không thể nào chặn lại được, lại càng không cần nói đường đao và thân đao sau đao khí đó.
Kiếm khí trên thanh kiếm màu xanh đó bị đao khí của Tử Đao trong nháy mắt đánh tan, y liền bắt đầu la lối xin tha mạng.
Đáng tiếc Tử Đao của Diệp Mặc căn bản cũng không có chút ý tứ nào lưu tình, một đường đao màu tím to bằng cánh cửa cũng đã trực tiếp bổ đến thân thể của tên tu sĩ Hư Tiên kia, máu me văng ra tứ phía.
Một chiêu, nói cách khác tên tu sĩ Hư Tiên này một chiêu còn chưa hoàn toàn phóng ra hết, đã bị một đao của Diệp Mặc giết chết rồi.
Diệp Mặc thu hồi thanh kiếm màu xanh và nhẫn trữ vật của tên tu sĩ Hư Tiên đó lại, nhìn nhìn hai người còn lại nói:
- Hai người cũng cảm thấy pháp bảo phi hành của tôi tốt chứ?
Hai tên tu sĩ đang đứng bên đang ngây ra lúc này mới phản ứng lại, liền khua khua tay nói:
- Không, không, tiền bối, chúng tôi không có, không có nói vậy mà.
- Chưa nói, vậy thì cút đi.
Diệp Mặc quát lớn, hai tên tu sĩ Hư Tiên đó phản ứng lại làm gì còn dám ở lại, vội vàng quay người rời đi.
Lúc này tên tu sĩ họ Hà kia cũng kịp phản ứng lại, run rẩy bước đến trước mặt Diệp Mặc ôm quyền nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng đi đây.
Nói xong lại càng không đợi Diệp Mặc trả lời, liền vội vàng theo hai tên tu sĩ kia rời khỏi.
/2272
|