- Đa tạ.
Diệp Mặc ôm quyền cảm tạ, sau đó trực tiếp bước vào cánh cửa trong hư không kia.
Vụ Loan thấy Diệp Mặc cứ như vậy tiến vào, thì ngược lại lại có chút khẩn trương. Nếu như không phải là Thánh nữ đã phân phó, thì cô sớm đã rời đi rồi. Nhưng cô cũng hiểu, một khi mình rời đi, thì khi tên Diệp Mặc kia trở ra sẽ không bị xấu mặt gì cả. Tuy rằng cô cũng oán hận Diệp Mặc biểu hiện cuồng vọng vô tri, nhưng cũng có chút chờ mong.
Cô từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, vốn có tài nguyên đầy đủ, cho nên cũng không cần khắp nơi tìm kiếm tài nguyên tu luyện, hơn nữa sau khi tiến vào Phiêu Miễu Tiên Trì thì càng chỉ biết có tu luyện mà thôi. Hiện tại việc tu luyện đã gặp phải bình cảnh rồi, cho nên mới đi ra ngoài làm vài chuyện lặt vặt. Cô cũng giống các nữ đệ tử khác, luôn bình thản tu luyện rồi lại tiếp tục tu luyện. Nhưng chính vì như vậy, cho nên cô chưa bao giờ được thấy qua một người đàn ông trần như nhộng là cái bộ dạng gì. Đợi lát nữa khi Diệp Mặc bị truyền tống ra, thì nhất định sẽ để cho cô được kiến thức một chút cái bộ dáng đó.
Nhưng cô chắc chắn là sẽ phải thất vọng rồi, vì hiện cô đã chờ được thời gian gần một nén nhang rồi, nhưng vẫn chưa thấy Diệp Mặc trở ra. Lúc này cô đã cảm thấy có chút không thích hợp rồi, nhưng nếu nói Diệp Mặc có thể tu luyện ở khu cao cấp Phiêu Miễu Tiên Tuyền thì cô tuyệt đối không tin tưởng.
…
Sau khi Diệp Mặc tiến vào cánh cửa kia, thì rõ ràng đã rơi vào một căn nhà gỗ xung quanh đều là tiên linh thảo xanh tươi. Nói là nhà gỗ nhưng kỳ thật chỉ là một lều gỗ, thêm một cái mộc đỉnh ở đằng trước mà thôi.
Mùi thơm thoang thoảng truyền đến, Diệp Mặc cảm giác được chỗ này là nơi tu luyện của các vị nữ tiên. Ở phía trước căn nhà gỗ là một cái ao có một làn sương mù lượn lờ ở bên trên. Diệp Mặc dùng thần thức quét vào, lại phát hiện thần thức của hắn không thể xuyên qua được cái màn sương mù kia. Ở bên cạnh cái ao có ba chữ to lơ lững trên không trung ‘Phiêu Miễu Tuyền’.
Thần thức của Diệp Mặc lại quét ra phía ngoài, lại phát hiện ở đây giống như ngoài hư không vậy. Thần thức của hắn ngoại trừ có thể quét tới đám tiên linh thảo xanh tươi kia, thì căn bản là không thấy được bất kỳ cái kiến trúc gì cả. Thứ duy nhất mà hắn thấy chỉ có Phiêu Miễu Tuyền và cái nhà gỗ kia thôi.
Trong nhà gỗ có một số cây gỗ dài được dựng lên trông giống như là phòng để thay đồ vậy. Chỗ này là nơi để thay quần áo sao? Diệp Mặc lắc đầu. Tuy hắn biết rõ xung quanh nơi này không có bất kỳ người nào, nhưng vẫn cảm thấy có chút không quen, vì nơi này là địa bàn của người khác.
Mặc dù đối với tiên nhân mà nói, thì cho dù là có đồ che chắn, thì chỉ cần không phải là trận pháp phòng ngự thì thần thức đều có thể vượt qua. Nhưng từ trên tâm lý mà nói, thì nếu như phải thay đồ ở một nơi không gì che chắn, thì người bình thường vẫn có chút ngại ngần.
Diệp Mặc dĩ nhiên không phải là người bình thường, nhưng hắn vẫn tiện tay đánh ra mấy đạo cấm chế. Bất luận có người nào nhìn thấy hay không, thì hắn cũng không có cái thói quen ấy.
Sau khi bố trí tốt cấm chế, thì Diệp Mặc liền tiến vào cởi đồ. Hắn không để lại quần áo ở chỗ này, mà trực tiếp bỏ vào trong nhẫn trữ vật của mình. Khi Diệp Mặc đang muốn tiến vào Phiêu Miễu Tuyền để tu luyện, thì lại phát hiện vật liệu làm nên chiếc nhà gỗ này có gì đó không bình thường. Hắn liền theo bản năng lấy tay sờ một chút, sau đó lập tức khiếp sợ vì phát hiện ra những thanh gỗ này không ngờ lại là Tiên thụ cấp tám 'Mộc hương bồng'. Nhiều 'Mộc hương bồng' như vậy chỉ dùng để dựng lên một cái lều gỗ! Nội tình của một Đế Tông quả thật là đáng sợ.
'Mộc hương bồng' là tiên tài cao cấp dùng để luyện chế trang sức, có tác dụng tránh tà, khi tu luyện còn có thể ngăn ngừa việc tâm ma xâm lấn, đồng thời còn có thể tự động loại bỏ một ít tạp chất bên trong tiên linh khí, đặc biệt có lợi cho người sử dụng.
Sau khi biết đây là 'Mộc hương bồng', thì Diệp Mặc thiếu chút nữa đã muốn động thủ chiếm lấy căn nhà gỗ này. Cũng may hắn còn biết rằng cái này không thuộc về mình, cho nên liền cưỡng ép sự xúc động này xuống. Thứ này không phải là của hắn, một khi hắn lấy đi, thì có thể khiến cho Hi Nguyệt Tiên tử khó xử rất nhiều.
Diệp Mặc hít một hơi, đi đến bên bờ Phiêu Miễu Tuyền. Bốn phía Phiêu Miễu Tuyền đều là sương mù, mặt nước cũng không hề lay động. Căn bản là không nhìn ra được bất cứ điều gì không ổn cả. Nơi này chỉ có người đạt tới Tiên linh thể mới có thể vào sao? Mặc dù Diệp Mặc chưa đi vào, nhưng đã có chút hoài nghi rồi.
Chỉ chần chờ trong chốc lát, Diệp Mặc liền bước một bước vào trong Phiêu Miễu Tuyền. Nước suối ấm áp lập tức bao phủ lấy hắn, khiến hắn cảm giác được toàn thân thoải mái vô cùng, thiếu chút nữa đã rên lên một tiếng.
Nước suối ấm áp bao quanh hắn, khiến cho hắn thiếu chút nữa đã quên rằng mình tới đây để tu luyện, mà là đến để tắm suối nước nóng mất rồi. Hắn lắc đầu một cái thầm than. Ninh Nga thánh nữ kia cũng quá vô sỉ rồi, nơi này là nơi mà người đạt tới Tiên linh thể mới có thể tiến vào sao?
Diệp Mặc lập tức đem những ý nghĩ này vứt bỏ, nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển 'Tam sinh quyết'. Hắn cũng không lựa chọn việc luyện thể ở chỗ này, vì hắn cảm giác tu luyện ở trong Phiêu Miễu Tuyền này thì tốt hơn là luyện thể nhiều.
Xuy xuy…
Ngay khi Diệp Mặc vừa vận chuyển 'Tam sinh quyết', thì nước suối xung quanh liền giống như là vô số cương châm đâm vào cơ thể của hắn. Những đạo cương châm này càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đâm vào sâu trong thân thể hắn. Diệp Mặc khẳng định, nếu như hắn không phải đã đạt tới Tiên linh thể thì vừa rồi tuyệt đối là không kịp bóp nát bùa chú để truyền tống ra ngoài.
Nếu như hắn không kịp bóp nát phù lục, vậy thì hắn nhất định là sẽ bị cái Tiên tuyền này xé nát mà không cần phải nghi ngờ. Diệp Mặc không dám tưởng tượng tiếp nữa, mà lập tức vận chuyển công pháp. Những đạo cương châm trong Tiên tuyền kia lúc này dường như đã hòa hoãn xuống, đồng thời bắt đầu phá hoại vào trong cơ thể và cốt cách của hắn, thậm chí ngay cả kinh mạch và đan điền cũng không buông tha.
Thế nhưng lúc này Diệp Mặc đã có thể khống chế những đạo cương châm trong Tiên tuyền kia mà không phải là chỉ có thể phòng bị như trước nữa rồi.
Cô nàng Ninh Nga Tiên tử kia là muốn lấy mạng mình sao?
Trong lòng Diệp Mặc nhất thời rùng mình một cái. Nguy hiểm vừa rồi quả là đáng sợ. Nếu như hắn không phải là Tiên linh thể, thì cho dù là Đại La Tiên đỉnh cũng không thể nào kiên trì được. Điều này không phải là Ninh Nga Tiên tử kia muốn lấy mạng của hắn thì là gì? Đừng nghĩ tới việc cô ta cho hắn cái đạo bùa chú kia, vì căn bản là tình huống vừa rồi hắn mà có được năng lực để bóp nát bùa chú truyền tống ra ngoài mới là chuyện lạ.
Dưới sự vận chuyển của công pháp luyện thể, Diệp Mặc lập tức cảm nhận được chỗ tốt của Phiêu Miễu Tuyền. Lúc này hắn liền đem chuyện của Ninh Nga Tiên tử vứt sang một bên.
Sau khi các đạo cương châm trong Tiên tuyền kia đâm vào cơ thể và kinh mạch của hắn, thì hắn có thể rõ ràng cảm giác được cơ thể của mình đang thay đổi. Tạp chất trong thân thể của hắn đã theo những đạo cương châm kia đi ra ngoài, thân thể của hắn trở nên thanh linh hơn. Đồng thời hắn cũng cảm giác được sự biến hóa trong kinh mạch và đan điền của mình. Những đạo cương châm trong Phiêu Miễu Tuyền dường như đã một lần nữa cải tạo lại kinh mạch của hắn, sau đó lại tẩy rửa đi những thứ tạp chất không cần thiết.
Dưới sự vận chuyển của công pháp luyện thể, Diệp Mặc rất nhanh đã quên đi sự đáng sợ của Phiêu Miễu Tuyền. Hắn cảm nhận được một loại cảm giác lười biếng, đồng thời hắn cũng không tự chủ được mà di dời cơ thể về phía trung tâm Phiêu Miễu Tuyền. Nửa nén hương sau, Diệp Mặc thậm chí đã hoàn toàn đắm chìm vào trong Phiêu Miễu Tuyền rồi.
Mà xung quanh của Phiêu Miễu Tuyền đã một lần nữa yên tĩnh trở lại, giống như là chưa từng có gì xảy ra cả.
…
Kế Khôn không biết Ninh Nga Tiên tử có biện pháp gì để có thể khiến mình trở thành Thánh nữ của Phiêu Miễu Tiên Trì. Nếu như là trước khi cô có được tin tức của Phong Hi, thì có lẽ cô còn có thể dò hỏi qua ý của sư phụ mình. Nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn không có ý định này nữa rồi. Việc Phong Hi có thể hồi sinh, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên sao cô có thể đi làm một vị Thánh nữ được chứ?
Thấy Ninh Nga Tiên tử đang nhìn chằm chằm vào mình, thì Kế Khôn liền áy náy lắc đầu nói:
- Thật xin lỗi Ninh Nga tỷ tỷ, lúc này cô nói với tôi thì đã muộn rồi.
Ninh Nga Tiên tử đoán rằng quan hệ của Kế Khôn và Diệp Mặc không tầm thường, nhưng khi nghe được Kế Khôn nói như vậy, thì trong lòng cô vẫn trì trệ lại. Một cảm giác thất vọng xông lên não. Người có thể thay thế vị trí của cô cũng không nhiều, không phải chỉ có dung mạo phi phàm là được, mà còn phải có tư chất thượng đẳng nữa. Nhưng người như thế, thì ngay cả ở Tiên Giới hay là ở Thượng Thiên Vực này cũng chỉ là ‘Phượng mao lân giác’ mà thôi.
Cho dù là có mấy người, nhưng họ cũng đã sớm bị những đại tông môn khác đưa đi rồi, sao có thể đợi cô tới tìm kiếm được chứ? Kế Khôn phù hợp với tất cả yêu cầu của cô còn chưa nói, mà cô còn có cả biện pháp khiến cho Kế Khôn có thể dễ dàng trở thanh Thánh nữ của Phiêu Miễu Tiên Trì nữa chứ.
Nhưng bây giờ Kế Khôn lại nói rằng không được, hơn nữa còn nói là đã muộn rồi thì lập tức khiến trong lòng Ninh Nga Tiên tử cảm thấy trống rỗng. Cô liền theo bản năng mà dò hỏi:
- Là bởi vì cô đã có người yêu? Không thể làm Thánh nữ được sao?
Kế Khôn cũng không hề dấu diếm mà nhẹ gật đầu:
- Đúng thế, tôi đã tìm được người mình yêu rồi, tôi sẽ không làm Thánh nữ đâu.
Trong lòng Ninh Nga Tiên tử tràn ngập vị đắng chát. Cô nhớ rõ một tháng trước cô lấy được tin tức tình báo rằng Kế Khôn không hề có người trong lòng, cho dù là Tiểu Tiên Vương thì Kế Khôn cũng không hề để ý tới. Cô khẳng định là sau khi Kế Khôn gia nhập Phiêu Miễu Tiên Trì thì Tiểu Tiên Vương cũng không dám cùng Kế Khôn dây dưa. Đương nhiên với thân phận của Kế Khôn bây giờ, thì Tiểu Tiên Vương Lư Mang cũng chỉ có thể dùng phương pháp thông qua tông môn để cầu thân mà thôi.
Thế nhưng thời gian còn chưa được một tháng, thì sự tình liền xuất hiện biến hóa lớn như vậy. Cô biết Kế Khôn sẽ không lừa cô, bởi vì khuôn mặt hạnh phúc kia của Kế Khôn đã nói lên sự thật rồi. Cô quen biết Kế Khôn đã lâu rồi, tuy rằng gặp mặt không nhiều, nhưng lại biết Kế Khôn luôn ẩn dấu một tâm sự đau thương. Mà bây giờ thì vẻ đau thương đó đã không còn nữa mà thay vào đó là khuôn mặt ẩn chứa hạnh phúc và chờ mong, đây chính là minh chứng tốt nhất rồi.
- Sao thế?
Ninh Nga Tiên tử đột nhiên đứng lên, cau mày nhìn chằm chằm vào Vụ Loan đang đi tới với vẻ mặt kinh hoàng.
Vẻ mặt kinh hoàng của Vụ Loan thì căn bản là không cần hỏi cũng có thể thấy được. Kế Khôn lập tức cũng đứng lên, trên mặt lập tức biểu lộ sự khẩn trương. Diệp Mặc mới vừa rồi cùng Vụ Loan rời đi, mà bây giờ chỉ có một mình Vụ Loan quay trở lại, có lẽ nào…
Kế Khôn căn bản là không dám nghĩ tiếp. Vạn nhất Diệp Mặc xảy ra chuyện gì, thì cho dù chết cô cũng không thể nào yên lòng được.
- Hồi bẩm Thánh nữ sư tỷ, người tên Diệp Mặc kia sau khi tiến vào khu vực cao cấp của Phiêu Miễu Tiên Tuyền thì không hề thấy trở ra…
Vụ Loan cúi đầu khom lưng thi lễ rồi nói. Tuy vấn đề này không thể nào trách cô được, hơn nữa Diệp Mặc là do cô dẫn đường tới Phiêu Miễu Tiên Tuyền theo ẩn ý của Ninh Nga Tiên tử, nhưng bây giờ cô không dám nói thẳng ra sự thật.
- Để ta đi xem.
Ninh Nga Tiên tử cũng có chút khẩn trương. Cô đã đưa đạo bùa chú kia cho Diệp Mặc, cho nên cô nghĩ rằng khi Diệp Mặc gặp nguy hiểm nhất định sẽ bóp nát bùa chú mà ra ngoài. Ai biết được Diệp Mặc lại không hề đi ra chứ? Vạn nhất xẩy ra sự tình gì, thì cũng không tốt lắm.
Trên thực tế quan hệ của Ninh Nga Tiên tử và Kế Khôn rất tốt, nhưng hiện tại thì điều kiện tiên quyết phải là Diệp Mặc không xảy ra chuyện gì. Một khi Diệp Mặc xảy ra chuyện, thì quan hệ của các cô khẳng định là sẽ hạ thấp xuống băng điểm. Mà với tư cách là đệ tử hạch tâm Lộng Nguyệt Đế Tông của Kế Khôn, thì tuy rằng so ra thân phận còn kém Ninh Nga cô nhiều, nhưng Lộng Nguyệt Đế Tông cũng không hề có chênh lệch với Phiêu Miễu Tiên Trì của cô.
Kế Khôn thì một câu cũng không nói, chỉ có thể khẩn trương theo sau Ninh Nga Tiên tử vội vàng tiến tới Phiêu Miễu Tiên Tuyền.
…
- Nơi này chính là Phiêu Miễu Tiên Tuyền sao? Ở đây đâu có gì nguy hiểm, vì sao lại không thấy đệ đệ của tôi?
Sau khi nhìn thấy khu vực yên bình của Phiêu Miễu Tiên Tuyền, thì Kế Khôn đã vội vàng hỏi. Thậm chí ngữ khí đã có chút cương ngạnh.
- Diệp công tử vừa rồi thật sự là đã đi vào nơi này, chính tôi đã tiễn cậu ấy.
Vụ Loan vội vàng nói.
Ninh Nga Tiên tử lúc này mới trấn tĩnh lại đôi chút rồi nói:
- Hi Nguyệt muội muội, cô không cần lo lắng, tôi sẽ thử tiến vào trong xem xem đã. Kỳ thật tôi cũng chưa từng tiến vào Phiêu Miễu Tuyền cao cấp này.
Diệp Mặc ôm quyền cảm tạ, sau đó trực tiếp bước vào cánh cửa trong hư không kia.
Vụ Loan thấy Diệp Mặc cứ như vậy tiến vào, thì ngược lại lại có chút khẩn trương. Nếu như không phải là Thánh nữ đã phân phó, thì cô sớm đã rời đi rồi. Nhưng cô cũng hiểu, một khi mình rời đi, thì khi tên Diệp Mặc kia trở ra sẽ không bị xấu mặt gì cả. Tuy rằng cô cũng oán hận Diệp Mặc biểu hiện cuồng vọng vô tri, nhưng cũng có chút chờ mong.
Cô từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, vốn có tài nguyên đầy đủ, cho nên cũng không cần khắp nơi tìm kiếm tài nguyên tu luyện, hơn nữa sau khi tiến vào Phiêu Miễu Tiên Trì thì càng chỉ biết có tu luyện mà thôi. Hiện tại việc tu luyện đã gặp phải bình cảnh rồi, cho nên mới đi ra ngoài làm vài chuyện lặt vặt. Cô cũng giống các nữ đệ tử khác, luôn bình thản tu luyện rồi lại tiếp tục tu luyện. Nhưng chính vì như vậy, cho nên cô chưa bao giờ được thấy qua một người đàn ông trần như nhộng là cái bộ dạng gì. Đợi lát nữa khi Diệp Mặc bị truyền tống ra, thì nhất định sẽ để cho cô được kiến thức một chút cái bộ dáng đó.
Nhưng cô chắc chắn là sẽ phải thất vọng rồi, vì hiện cô đã chờ được thời gian gần một nén nhang rồi, nhưng vẫn chưa thấy Diệp Mặc trở ra. Lúc này cô đã cảm thấy có chút không thích hợp rồi, nhưng nếu nói Diệp Mặc có thể tu luyện ở khu cao cấp Phiêu Miễu Tiên Tuyền thì cô tuyệt đối không tin tưởng.
…
Sau khi Diệp Mặc tiến vào cánh cửa kia, thì rõ ràng đã rơi vào một căn nhà gỗ xung quanh đều là tiên linh thảo xanh tươi. Nói là nhà gỗ nhưng kỳ thật chỉ là một lều gỗ, thêm một cái mộc đỉnh ở đằng trước mà thôi.
Mùi thơm thoang thoảng truyền đến, Diệp Mặc cảm giác được chỗ này là nơi tu luyện của các vị nữ tiên. Ở phía trước căn nhà gỗ là một cái ao có một làn sương mù lượn lờ ở bên trên. Diệp Mặc dùng thần thức quét vào, lại phát hiện thần thức của hắn không thể xuyên qua được cái màn sương mù kia. Ở bên cạnh cái ao có ba chữ to lơ lững trên không trung ‘Phiêu Miễu Tuyền’.
Thần thức của Diệp Mặc lại quét ra phía ngoài, lại phát hiện ở đây giống như ngoài hư không vậy. Thần thức của hắn ngoại trừ có thể quét tới đám tiên linh thảo xanh tươi kia, thì căn bản là không thấy được bất kỳ cái kiến trúc gì cả. Thứ duy nhất mà hắn thấy chỉ có Phiêu Miễu Tuyền và cái nhà gỗ kia thôi.
Trong nhà gỗ có một số cây gỗ dài được dựng lên trông giống như là phòng để thay đồ vậy. Chỗ này là nơi để thay quần áo sao? Diệp Mặc lắc đầu. Tuy hắn biết rõ xung quanh nơi này không có bất kỳ người nào, nhưng vẫn cảm thấy có chút không quen, vì nơi này là địa bàn của người khác.
Mặc dù đối với tiên nhân mà nói, thì cho dù là có đồ che chắn, thì chỉ cần không phải là trận pháp phòng ngự thì thần thức đều có thể vượt qua. Nhưng từ trên tâm lý mà nói, thì nếu như phải thay đồ ở một nơi không gì che chắn, thì người bình thường vẫn có chút ngại ngần.
Diệp Mặc dĩ nhiên không phải là người bình thường, nhưng hắn vẫn tiện tay đánh ra mấy đạo cấm chế. Bất luận có người nào nhìn thấy hay không, thì hắn cũng không có cái thói quen ấy.
Sau khi bố trí tốt cấm chế, thì Diệp Mặc liền tiến vào cởi đồ. Hắn không để lại quần áo ở chỗ này, mà trực tiếp bỏ vào trong nhẫn trữ vật của mình. Khi Diệp Mặc đang muốn tiến vào Phiêu Miễu Tuyền để tu luyện, thì lại phát hiện vật liệu làm nên chiếc nhà gỗ này có gì đó không bình thường. Hắn liền theo bản năng lấy tay sờ một chút, sau đó lập tức khiếp sợ vì phát hiện ra những thanh gỗ này không ngờ lại là Tiên thụ cấp tám 'Mộc hương bồng'. Nhiều 'Mộc hương bồng' như vậy chỉ dùng để dựng lên một cái lều gỗ! Nội tình của một Đế Tông quả thật là đáng sợ.
'Mộc hương bồng' là tiên tài cao cấp dùng để luyện chế trang sức, có tác dụng tránh tà, khi tu luyện còn có thể ngăn ngừa việc tâm ma xâm lấn, đồng thời còn có thể tự động loại bỏ một ít tạp chất bên trong tiên linh khí, đặc biệt có lợi cho người sử dụng.
Sau khi biết đây là 'Mộc hương bồng', thì Diệp Mặc thiếu chút nữa đã muốn động thủ chiếm lấy căn nhà gỗ này. Cũng may hắn còn biết rằng cái này không thuộc về mình, cho nên liền cưỡng ép sự xúc động này xuống. Thứ này không phải là của hắn, một khi hắn lấy đi, thì có thể khiến cho Hi Nguyệt Tiên tử khó xử rất nhiều.
Diệp Mặc hít một hơi, đi đến bên bờ Phiêu Miễu Tuyền. Bốn phía Phiêu Miễu Tuyền đều là sương mù, mặt nước cũng không hề lay động. Căn bản là không nhìn ra được bất cứ điều gì không ổn cả. Nơi này chỉ có người đạt tới Tiên linh thể mới có thể vào sao? Mặc dù Diệp Mặc chưa đi vào, nhưng đã có chút hoài nghi rồi.
Chỉ chần chờ trong chốc lát, Diệp Mặc liền bước một bước vào trong Phiêu Miễu Tuyền. Nước suối ấm áp lập tức bao phủ lấy hắn, khiến hắn cảm giác được toàn thân thoải mái vô cùng, thiếu chút nữa đã rên lên một tiếng.
Nước suối ấm áp bao quanh hắn, khiến cho hắn thiếu chút nữa đã quên rằng mình tới đây để tu luyện, mà là đến để tắm suối nước nóng mất rồi. Hắn lắc đầu một cái thầm than. Ninh Nga thánh nữ kia cũng quá vô sỉ rồi, nơi này là nơi mà người đạt tới Tiên linh thể mới có thể tiến vào sao?
Diệp Mặc lập tức đem những ý nghĩ này vứt bỏ, nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển 'Tam sinh quyết'. Hắn cũng không lựa chọn việc luyện thể ở chỗ này, vì hắn cảm giác tu luyện ở trong Phiêu Miễu Tuyền này thì tốt hơn là luyện thể nhiều.
Xuy xuy…
Ngay khi Diệp Mặc vừa vận chuyển 'Tam sinh quyết', thì nước suối xung quanh liền giống như là vô số cương châm đâm vào cơ thể của hắn. Những đạo cương châm này càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đâm vào sâu trong thân thể hắn. Diệp Mặc khẳng định, nếu như hắn không phải đã đạt tới Tiên linh thể thì vừa rồi tuyệt đối là không kịp bóp nát bùa chú để truyền tống ra ngoài.
Nếu như hắn không kịp bóp nát phù lục, vậy thì hắn nhất định là sẽ bị cái Tiên tuyền này xé nát mà không cần phải nghi ngờ. Diệp Mặc không dám tưởng tượng tiếp nữa, mà lập tức vận chuyển công pháp. Những đạo cương châm trong Tiên tuyền kia lúc này dường như đã hòa hoãn xuống, đồng thời bắt đầu phá hoại vào trong cơ thể và cốt cách của hắn, thậm chí ngay cả kinh mạch và đan điền cũng không buông tha.
Thế nhưng lúc này Diệp Mặc đã có thể khống chế những đạo cương châm trong Tiên tuyền kia mà không phải là chỉ có thể phòng bị như trước nữa rồi.
Cô nàng Ninh Nga Tiên tử kia là muốn lấy mạng mình sao?
Trong lòng Diệp Mặc nhất thời rùng mình một cái. Nguy hiểm vừa rồi quả là đáng sợ. Nếu như hắn không phải là Tiên linh thể, thì cho dù là Đại La Tiên đỉnh cũng không thể nào kiên trì được. Điều này không phải là Ninh Nga Tiên tử kia muốn lấy mạng của hắn thì là gì? Đừng nghĩ tới việc cô ta cho hắn cái đạo bùa chú kia, vì căn bản là tình huống vừa rồi hắn mà có được năng lực để bóp nát bùa chú truyền tống ra ngoài mới là chuyện lạ.
Dưới sự vận chuyển của công pháp luyện thể, Diệp Mặc lập tức cảm nhận được chỗ tốt của Phiêu Miễu Tuyền. Lúc này hắn liền đem chuyện của Ninh Nga Tiên tử vứt sang một bên.
Sau khi các đạo cương châm trong Tiên tuyền kia đâm vào cơ thể và kinh mạch của hắn, thì hắn có thể rõ ràng cảm giác được cơ thể của mình đang thay đổi. Tạp chất trong thân thể của hắn đã theo những đạo cương châm kia đi ra ngoài, thân thể của hắn trở nên thanh linh hơn. Đồng thời hắn cũng cảm giác được sự biến hóa trong kinh mạch và đan điền của mình. Những đạo cương châm trong Phiêu Miễu Tuyền dường như đã một lần nữa cải tạo lại kinh mạch của hắn, sau đó lại tẩy rửa đi những thứ tạp chất không cần thiết.
Dưới sự vận chuyển của công pháp luyện thể, Diệp Mặc rất nhanh đã quên đi sự đáng sợ của Phiêu Miễu Tuyền. Hắn cảm nhận được một loại cảm giác lười biếng, đồng thời hắn cũng không tự chủ được mà di dời cơ thể về phía trung tâm Phiêu Miễu Tuyền. Nửa nén hương sau, Diệp Mặc thậm chí đã hoàn toàn đắm chìm vào trong Phiêu Miễu Tuyền rồi.
Mà xung quanh của Phiêu Miễu Tuyền đã một lần nữa yên tĩnh trở lại, giống như là chưa từng có gì xảy ra cả.
…
Kế Khôn không biết Ninh Nga Tiên tử có biện pháp gì để có thể khiến mình trở thành Thánh nữ của Phiêu Miễu Tiên Trì. Nếu như là trước khi cô có được tin tức của Phong Hi, thì có lẽ cô còn có thể dò hỏi qua ý của sư phụ mình. Nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn không có ý định này nữa rồi. Việc Phong Hi có thể hồi sinh, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên sao cô có thể đi làm một vị Thánh nữ được chứ?
Thấy Ninh Nga Tiên tử đang nhìn chằm chằm vào mình, thì Kế Khôn liền áy náy lắc đầu nói:
- Thật xin lỗi Ninh Nga tỷ tỷ, lúc này cô nói với tôi thì đã muộn rồi.
Ninh Nga Tiên tử đoán rằng quan hệ của Kế Khôn và Diệp Mặc không tầm thường, nhưng khi nghe được Kế Khôn nói như vậy, thì trong lòng cô vẫn trì trệ lại. Một cảm giác thất vọng xông lên não. Người có thể thay thế vị trí của cô cũng không nhiều, không phải chỉ có dung mạo phi phàm là được, mà còn phải có tư chất thượng đẳng nữa. Nhưng người như thế, thì ngay cả ở Tiên Giới hay là ở Thượng Thiên Vực này cũng chỉ là ‘Phượng mao lân giác’ mà thôi.
Cho dù là có mấy người, nhưng họ cũng đã sớm bị những đại tông môn khác đưa đi rồi, sao có thể đợi cô tới tìm kiếm được chứ? Kế Khôn phù hợp với tất cả yêu cầu của cô còn chưa nói, mà cô còn có cả biện pháp khiến cho Kế Khôn có thể dễ dàng trở thanh Thánh nữ của Phiêu Miễu Tiên Trì nữa chứ.
Nhưng bây giờ Kế Khôn lại nói rằng không được, hơn nữa còn nói là đã muộn rồi thì lập tức khiến trong lòng Ninh Nga Tiên tử cảm thấy trống rỗng. Cô liền theo bản năng mà dò hỏi:
- Là bởi vì cô đã có người yêu? Không thể làm Thánh nữ được sao?
Kế Khôn cũng không hề dấu diếm mà nhẹ gật đầu:
- Đúng thế, tôi đã tìm được người mình yêu rồi, tôi sẽ không làm Thánh nữ đâu.
Trong lòng Ninh Nga Tiên tử tràn ngập vị đắng chát. Cô nhớ rõ một tháng trước cô lấy được tin tức tình báo rằng Kế Khôn không hề có người trong lòng, cho dù là Tiểu Tiên Vương thì Kế Khôn cũng không hề để ý tới. Cô khẳng định là sau khi Kế Khôn gia nhập Phiêu Miễu Tiên Trì thì Tiểu Tiên Vương cũng không dám cùng Kế Khôn dây dưa. Đương nhiên với thân phận của Kế Khôn bây giờ, thì Tiểu Tiên Vương Lư Mang cũng chỉ có thể dùng phương pháp thông qua tông môn để cầu thân mà thôi.
Thế nhưng thời gian còn chưa được một tháng, thì sự tình liền xuất hiện biến hóa lớn như vậy. Cô biết Kế Khôn sẽ không lừa cô, bởi vì khuôn mặt hạnh phúc kia của Kế Khôn đã nói lên sự thật rồi. Cô quen biết Kế Khôn đã lâu rồi, tuy rằng gặp mặt không nhiều, nhưng lại biết Kế Khôn luôn ẩn dấu một tâm sự đau thương. Mà bây giờ thì vẻ đau thương đó đã không còn nữa mà thay vào đó là khuôn mặt ẩn chứa hạnh phúc và chờ mong, đây chính là minh chứng tốt nhất rồi.
- Sao thế?
Ninh Nga Tiên tử đột nhiên đứng lên, cau mày nhìn chằm chằm vào Vụ Loan đang đi tới với vẻ mặt kinh hoàng.
Vẻ mặt kinh hoàng của Vụ Loan thì căn bản là không cần hỏi cũng có thể thấy được. Kế Khôn lập tức cũng đứng lên, trên mặt lập tức biểu lộ sự khẩn trương. Diệp Mặc mới vừa rồi cùng Vụ Loan rời đi, mà bây giờ chỉ có một mình Vụ Loan quay trở lại, có lẽ nào…
Kế Khôn căn bản là không dám nghĩ tiếp. Vạn nhất Diệp Mặc xảy ra chuyện gì, thì cho dù chết cô cũng không thể nào yên lòng được.
- Hồi bẩm Thánh nữ sư tỷ, người tên Diệp Mặc kia sau khi tiến vào khu vực cao cấp của Phiêu Miễu Tiên Tuyền thì không hề thấy trở ra…
Vụ Loan cúi đầu khom lưng thi lễ rồi nói. Tuy vấn đề này không thể nào trách cô được, hơn nữa Diệp Mặc là do cô dẫn đường tới Phiêu Miễu Tiên Tuyền theo ẩn ý của Ninh Nga Tiên tử, nhưng bây giờ cô không dám nói thẳng ra sự thật.
- Để ta đi xem.
Ninh Nga Tiên tử cũng có chút khẩn trương. Cô đã đưa đạo bùa chú kia cho Diệp Mặc, cho nên cô nghĩ rằng khi Diệp Mặc gặp nguy hiểm nhất định sẽ bóp nát bùa chú mà ra ngoài. Ai biết được Diệp Mặc lại không hề đi ra chứ? Vạn nhất xẩy ra sự tình gì, thì cũng không tốt lắm.
Trên thực tế quan hệ của Ninh Nga Tiên tử và Kế Khôn rất tốt, nhưng hiện tại thì điều kiện tiên quyết phải là Diệp Mặc không xảy ra chuyện gì. Một khi Diệp Mặc xảy ra chuyện, thì quan hệ của các cô khẳng định là sẽ hạ thấp xuống băng điểm. Mà với tư cách là đệ tử hạch tâm Lộng Nguyệt Đế Tông của Kế Khôn, thì tuy rằng so ra thân phận còn kém Ninh Nga cô nhiều, nhưng Lộng Nguyệt Đế Tông cũng không hề có chênh lệch với Phiêu Miễu Tiên Trì của cô.
Kế Khôn thì một câu cũng không nói, chỉ có thể khẩn trương theo sau Ninh Nga Tiên tử vội vàng tiến tới Phiêu Miễu Tiên Tuyền.
…
- Nơi này chính là Phiêu Miễu Tiên Tuyền sao? Ở đây đâu có gì nguy hiểm, vì sao lại không thấy đệ đệ của tôi?
Sau khi nhìn thấy khu vực yên bình của Phiêu Miễu Tiên Tuyền, thì Kế Khôn đã vội vàng hỏi. Thậm chí ngữ khí đã có chút cương ngạnh.
- Diệp công tử vừa rồi thật sự là đã đi vào nơi này, chính tôi đã tiễn cậu ấy.
Vụ Loan vội vàng nói.
Ninh Nga Tiên tử lúc này mới trấn tĩnh lại đôi chút rồi nói:
- Hi Nguyệt muội muội, cô không cần lo lắng, tôi sẽ thử tiến vào trong xem xem đã. Kỳ thật tôi cũng chưa từng tiến vào Phiêu Miễu Tuyền cao cấp này.
/2272
|