Nói xong, văn sĩ trung niên này lại ném hai ngọc bài cho Diệp Mặc nói:
- Đây là hai miếng độn phù, bây giờ anh bóp nát miếng màu trắng kia, là có thể ra ngoài được, hơn nữa còn là trực tiếp truyền tống ra ngoài Phiêu Miểu tiên trì. Đợi khi nào anh có thể đi vào, lại bóp nát miếng màu đỏ kia, là có thể quay lại đây.
Diệp Mặc cầm chặt lấy hai miếng ngọc bài, trong lòng lại có chút cảm giác bất ổn, nhưng hắn biết bây giờ cho dù có không ổn, thì hắn cũng không có cách nào. Cho nên sau khi hắn lấy được hai miếng ngọc bài này rồi, không chút do dự ném miếng màu đỏ và trong nhẫn trữ vật, đồng thời nói với văn sĩ trung niên kia:
- Lần sau khi tôi đến, sẽ không bị vị đại nhân bắt giam anh bắt đấy chứ?
- Anh yên tâm đi, ác phụ đó còn không biết còn sống hay không, anh chỉ cần đến là được.
Lời nói của văn sĩ trung niên còn chưa dứt, Diệp Mặc liền bóp nát ngọc bài, đồng thời nói:
- Vậy thì sau này gặp lại…
Thấy một vầng ánh sáng trắng vây lấy Diệp Mặc rồi biến mất, văn sĩ trung niên kia nhíu nhíu mày tự lẩm bẩm:
- Bổn đế sao lại cảm thấy có chút không đúng nhỉ?
…
Diệp Mặc sau khi đứng vững mới phát hiện ra, mình quả nhiên xuất hiện bên ngoài Phiêu Miểu tiên trì, nhưng dường như cũng cách Phiêu Miểu tiên trì không xa lắm.
Biết rõ Phiêu Miểu tiên trì cũng không bỏ qua cho mình, Diệp Mặc làm gì còn dám ở lại đây, chỉ là phát ra một tin tức cho Kế Khôn, rồi lập tức bỏ chạy.
Phiêu Miểu tiên trì mấy ngày nay vẫn mở đại hội, Ninh Nga căn bản không còn thời gian để đi cùng Kế Khôn. Kế Khôn chỉ có thể một mình ngây ngẩn người, cảnh đẹp xung quanh đối với cô mà nói cũng như hư vô, ánh mắt của cô không có chút chú ý đến thứ gì cả.
Trong lòng cô vẫn nghĩ, Diệp Mặc có xảy ra chuyện gì hay không. Còn một cái nữa chính là tại sao chuyện trên thế giới cũng không thể mười phân vẹn mười được, Phong Hi vừa mới có hi vọng được hồi sinh, thì em trai lại xảy ra chuyện rồi.
Vừa lúc này, truyền tin châu của cô bỗng nhiên rung lên, cô lập tức lấy truyền tin châu ra. Một hàng tin tức xuất hiện trên truyền tin châu:
- Hi Nguyệt tỷ, người của Phiêu Miểu tiên trì có khả năng sẽ giết em, em đã thoát được rồi, bây giờ đang ở chỗ cũ đợi chị.
Tin tức là do Diệp Mặc truyền đến, Kế Khôn kích động chút nữa bóp nát viên châu rồi. Sau đó cô lền cảm thấy sự khẩn trương của Diệp Mặc. Nếu như Phiêu miểu Đế tông muốn giết hắn, cho dù người chị này cũng chưa chắc có thể bảo vệ được hắn. Nhưng cho dù có khó khăn đi nữa, thì cô cũng cẩn phải bảo vệ được Diệp Mặc. Hơn nữa còn phải để cho thân phận của Diệp Mặc không bị truy nã, nội tình của một Đế tông rất nhiều, cô biết rất rõ, dựa vào trốn tránh thì hoàn toàn vô ích.
Kế Khôn nhanh chóng dồn nén sự kích động của mình xuống, lập tức chuẩn bị rời khỏi Phiêu Miểu tiên trì. Ninh Nga cũng phạm sai lầm mấy lần, bây giờ không ra ngoài được, ngược lại Vụ Loan kia biết rõ ý tứ của Ninh Nga. Mau chóng tiễn Kế Khôn ra khỏi Phiêu Miểu tiên trì. Đối với Phiêu Miểu tiên trì mà nói, Kế Khôn đi càng nhanh càng tốt.
…
Diệp Mặc cũng không đợi bao lâu, một đường độn quang đã rơi cách chỗ Diệp Mặc không xa, sau đó Kế Khôn cùng gương mặt kích động xuất hiện:
- Em trai, tốt quá rồi, chị còn cho rằng em xảy ra chuyện rồi… chị…
Diệp Mặc mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết Kế Khôn chắc hẳn là lo cho hắn, mau chóng bước đến nói:
- Chị Hi Nguyệt, xin lỗi, để chị phải lo lắng rồi.
- Không có, chỉ cần em không sao là được rồi, chị lo chết đi được.
Kế Khôn vừa nói không có lo lắng, lại nói lo chết đi được, khiến Diệp Mặc trong lòng lại càng băn khoăn.
- Chị Hi Nguyệt, chúng ta rời khỏi nơi này rồi từ từ nói.
Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt rồi nói.
Kế Khôn gật đầu, không phóng ra pháp bảo phi hành, trực tiếp cùng Diệp Mặc ngồi trên Thanh Nguyệt nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trên Thanh Nguyệt, Diệp Mặc sau khi nghe Kế Khôn kể xong, mới biết văn sĩ trung niên kia quả thực nói không sai. Nếu Phiêu Miểu tiên trì biết hắn trong Phiêu Miểu tuyền, thật là bất lợi cho hắn.
Diệp Mặc vì không muốn Kế Khôn lại lo lắng, cũng không nói ra chuyện văn sĩ trung niên kia, chỉ là nói mình cảm thấy chỗ có lợi của Phiêu Miểu tuyền xong, liền thấy không ổn, rồi dùng tấm phù lục chạy thoát.
Biết được Diệp Mặc lấy được tác dụng cực lớn trong Phiêu Miểu tuyền, Kế Khôn trong lòng lại vô cùng cao hứng. Diệp Mặc có thể lấy được tác dụng cực lớn trong Phiêu Miểu tiên trì, cô còn vui hơn là tự cô lấy được lợi ích vậy.
- Chị Hi Nguyệt, em sợ em không thể đến đại hội giao lưu luận đạo đó được. Một khi bị Phiêu Miểu tiên trì phát hiện ra, nói không chừng sẽ truy sát em nữa.
- Cũng chưa chắc đâu, nếu như em bị chặn lại trong Phiêu Miểu tuyền, quả thực không dễ xử lý, nhưng bây giờ, chị nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì lớn rồi. Phiêu Miểu tiên trì có lợi hại đi nữa, cũng không dám đứng ra bắt người đâu.Bạn đang đọc truyện tại
- Đây là hai miếng độn phù, bây giờ anh bóp nát miếng màu trắng kia, là có thể ra ngoài được, hơn nữa còn là trực tiếp truyền tống ra ngoài Phiêu Miểu tiên trì. Đợi khi nào anh có thể đi vào, lại bóp nát miếng màu đỏ kia, là có thể quay lại đây.
Diệp Mặc cầm chặt lấy hai miếng ngọc bài, trong lòng lại có chút cảm giác bất ổn, nhưng hắn biết bây giờ cho dù có không ổn, thì hắn cũng không có cách nào. Cho nên sau khi hắn lấy được hai miếng ngọc bài này rồi, không chút do dự ném miếng màu đỏ và trong nhẫn trữ vật, đồng thời nói với văn sĩ trung niên kia:
- Lần sau khi tôi đến, sẽ không bị vị đại nhân bắt giam anh bắt đấy chứ?
- Anh yên tâm đi, ác phụ đó còn không biết còn sống hay không, anh chỉ cần đến là được.
Lời nói của văn sĩ trung niên còn chưa dứt, Diệp Mặc liền bóp nát ngọc bài, đồng thời nói:
- Vậy thì sau này gặp lại…
Thấy một vầng ánh sáng trắng vây lấy Diệp Mặc rồi biến mất, văn sĩ trung niên kia nhíu nhíu mày tự lẩm bẩm:
- Bổn đế sao lại cảm thấy có chút không đúng nhỉ?
…
Diệp Mặc sau khi đứng vững mới phát hiện ra, mình quả nhiên xuất hiện bên ngoài Phiêu Miểu tiên trì, nhưng dường như cũng cách Phiêu Miểu tiên trì không xa lắm.
Biết rõ Phiêu Miểu tiên trì cũng không bỏ qua cho mình, Diệp Mặc làm gì còn dám ở lại đây, chỉ là phát ra một tin tức cho Kế Khôn, rồi lập tức bỏ chạy.
Phiêu Miểu tiên trì mấy ngày nay vẫn mở đại hội, Ninh Nga căn bản không còn thời gian để đi cùng Kế Khôn. Kế Khôn chỉ có thể một mình ngây ngẩn người, cảnh đẹp xung quanh đối với cô mà nói cũng như hư vô, ánh mắt của cô không có chút chú ý đến thứ gì cả.
Trong lòng cô vẫn nghĩ, Diệp Mặc có xảy ra chuyện gì hay không. Còn một cái nữa chính là tại sao chuyện trên thế giới cũng không thể mười phân vẹn mười được, Phong Hi vừa mới có hi vọng được hồi sinh, thì em trai lại xảy ra chuyện rồi.
Vừa lúc này, truyền tin châu của cô bỗng nhiên rung lên, cô lập tức lấy truyền tin châu ra. Một hàng tin tức xuất hiện trên truyền tin châu:
- Hi Nguyệt tỷ, người của Phiêu Miểu tiên trì có khả năng sẽ giết em, em đã thoát được rồi, bây giờ đang ở chỗ cũ đợi chị.
Tin tức là do Diệp Mặc truyền đến, Kế Khôn kích động chút nữa bóp nát viên châu rồi. Sau đó cô lền cảm thấy sự khẩn trương của Diệp Mặc. Nếu như Phiêu miểu Đế tông muốn giết hắn, cho dù người chị này cũng chưa chắc có thể bảo vệ được hắn. Nhưng cho dù có khó khăn đi nữa, thì cô cũng cẩn phải bảo vệ được Diệp Mặc. Hơn nữa còn phải để cho thân phận của Diệp Mặc không bị truy nã, nội tình của một Đế tông rất nhiều, cô biết rất rõ, dựa vào trốn tránh thì hoàn toàn vô ích.
Kế Khôn nhanh chóng dồn nén sự kích động của mình xuống, lập tức chuẩn bị rời khỏi Phiêu Miểu tiên trì. Ninh Nga cũng phạm sai lầm mấy lần, bây giờ không ra ngoài được, ngược lại Vụ Loan kia biết rõ ý tứ của Ninh Nga. Mau chóng tiễn Kế Khôn ra khỏi Phiêu Miểu tiên trì. Đối với Phiêu Miểu tiên trì mà nói, Kế Khôn đi càng nhanh càng tốt.
…
Diệp Mặc cũng không đợi bao lâu, một đường độn quang đã rơi cách chỗ Diệp Mặc không xa, sau đó Kế Khôn cùng gương mặt kích động xuất hiện:
- Em trai, tốt quá rồi, chị còn cho rằng em xảy ra chuyện rồi… chị…
Diệp Mặc mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết Kế Khôn chắc hẳn là lo cho hắn, mau chóng bước đến nói:
- Chị Hi Nguyệt, xin lỗi, để chị phải lo lắng rồi.
- Không có, chỉ cần em không sao là được rồi, chị lo chết đi được.
Kế Khôn vừa nói không có lo lắng, lại nói lo chết đi được, khiến Diệp Mặc trong lòng lại càng băn khoăn.
- Chị Hi Nguyệt, chúng ta rời khỏi nơi này rồi từ từ nói.
Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt rồi nói.
Kế Khôn gật đầu, không phóng ra pháp bảo phi hành, trực tiếp cùng Diệp Mặc ngồi trên Thanh Nguyệt nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trên Thanh Nguyệt, Diệp Mặc sau khi nghe Kế Khôn kể xong, mới biết văn sĩ trung niên kia quả thực nói không sai. Nếu Phiêu Miểu tiên trì biết hắn trong Phiêu Miểu tuyền, thật là bất lợi cho hắn.
Diệp Mặc vì không muốn Kế Khôn lại lo lắng, cũng không nói ra chuyện văn sĩ trung niên kia, chỉ là nói mình cảm thấy chỗ có lợi của Phiêu Miểu tuyền xong, liền thấy không ổn, rồi dùng tấm phù lục chạy thoát.
Biết được Diệp Mặc lấy được tác dụng cực lớn trong Phiêu Miểu tuyền, Kế Khôn trong lòng lại vô cùng cao hứng. Diệp Mặc có thể lấy được tác dụng cực lớn trong Phiêu Miểu tiên trì, cô còn vui hơn là tự cô lấy được lợi ích vậy.
- Chị Hi Nguyệt, em sợ em không thể đến đại hội giao lưu luận đạo đó được. Một khi bị Phiêu Miểu tiên trì phát hiện ra, nói không chừng sẽ truy sát em nữa.
- Cũng chưa chắc đâu, nếu như em bị chặn lại trong Phiêu Miểu tuyền, quả thực không dễ xử lý, nhưng bây giờ, chị nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì lớn rồi. Phiêu Miểu tiên trì có lợi hại đi nữa, cũng không dám đứng ra bắt người đâu.Bạn đang đọc truyện tại
/2272
|