Tiên nguyên của Diệp Mặc tán loạn, 'Hư không quyền' của hắn còn chưa hoàn toàn ngưng tụ khí thế, giờ lại vì Tiên nguyên tán loạn cho nên càng trở nên suy yếu.
Trường thương sương mù của Nghiêm Cửu Thiên đã phá vỡ quyền thế tán loạn kia, trực tiếp đâm về phía mi tâm của Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể phóng Tử đao và Hắc Thạch Cân ra.
Ầm…
Dù là trường thương sương mù của Nghiêm Cửu Thiên đã bị 'Hư không quyền' chăn lại, nhưng khi Tử đao và trường thương sương mù đụng vào nhau, thì Diệp Mặc vẫn cảm giác được hàng loạt tia Tiên nguyên cắn trả. Lúc này lục phủ ngũ tạng của hắn dường như đang muốn bốc cháy, Tiên nguyên hỗn loạn vô cùng. Mà họa vô đơn chí nhất là, Hắc Thạch Cân của hắn đụng vào cái chuông lớn phía trên, làm vang lên từng trận âm thanh chói tai. Hắc Thạch Cân cũng bị bay ngược ra ngoài.
Chỗ tốt mà Hắc Thạch Cân mang lại không phải là một điểm cũng không có, ít nhất là đã khiến cho cái chuông lớn kia phải gián đoạn trong chốc lát. Chiếc chuông khổng lồ bị Hắc Thạch Cân đánh trúng, thì lập tức không gian trói buộc xung quanh Diệp Mặc chợt nhẹ đi. Diệp Mặc điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi bay ra phía ngoài. Mà mấy mũi lợi tiễn mầu đen lại có tốc độ nhanh hơn so với hắn, trực tiếp đâm thủng lồng ngực của hắn.
Vừa mới đối mặt, thì Diệp Mặc hoàn toàn ở vào thế hạ phong, lại còn bị thương không nhẹ. Cũng may là hắn nhờ mượn lực của Hắc Thạch Cân mà tạm thời trốn thoát. Nếu như không phải hắn là tu vi luyện thể Tiên linh thể, thì mấy mũi tên vừa rồi chắc hắn chịu không nổi, thậm chí còn có thể khiến cho thân thể của hắn tan nát.
Sau khi bị đánh bay ra xa mấy chục dặm, thì Diệp Mặc căn bản cũng không kịp xem xét thương thế, mà lập tức nuốt xuống mấy viên đan dược.
- Khó trách có tư cách khiêu chiến cùng ta, hóa ra là đã tấn cấp Tiên linh thể rồi.
Nghiêm Cửu Thiên thấy mũi tên sương mù của mình không làm Diệp Mặc tổn thương nhiều như trong tưởng tượng, thì lập tức đã khiếp sợ không thôi.
Bất quá y cũng không hề buông lỏng, sương mù rải rác lại một lần nữa ngưng tụ lại trở thành một trường thương sương mù đáng sợ hơn. Vừa hình thành, thì khí thế lại lần nữa đánh về hướng Diệp Mặc. Sự đáng sợ của Diệp Mặc y đã được chứng kiến, dù là hiện tại Diệp Mặc không bằng y, thì y cũng nhất định phải chớp lấy thời cơ mà giết hắn, nếu không thì y không thể nào an tâm được.Bạn đang đọc truyện copy tại
Trường thương sương mù của Nghiêm Cửu Thiên đã phá vỡ quyền thế tán loạn kia, trực tiếp đâm về phía mi tâm của Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể phóng Tử đao và Hắc Thạch Cân ra.
Ầm…
Dù là trường thương sương mù của Nghiêm Cửu Thiên đã bị 'Hư không quyền' chăn lại, nhưng khi Tử đao và trường thương sương mù đụng vào nhau, thì Diệp Mặc vẫn cảm giác được hàng loạt tia Tiên nguyên cắn trả. Lúc này lục phủ ngũ tạng của hắn dường như đang muốn bốc cháy, Tiên nguyên hỗn loạn vô cùng. Mà họa vô đơn chí nhất là, Hắc Thạch Cân của hắn đụng vào cái chuông lớn phía trên, làm vang lên từng trận âm thanh chói tai. Hắc Thạch Cân cũng bị bay ngược ra ngoài.
Chỗ tốt mà Hắc Thạch Cân mang lại không phải là một điểm cũng không có, ít nhất là đã khiến cho cái chuông lớn kia phải gián đoạn trong chốc lát. Chiếc chuông khổng lồ bị Hắc Thạch Cân đánh trúng, thì lập tức không gian trói buộc xung quanh Diệp Mặc chợt nhẹ đi. Diệp Mặc điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi bay ra phía ngoài. Mà mấy mũi lợi tiễn mầu đen lại có tốc độ nhanh hơn so với hắn, trực tiếp đâm thủng lồng ngực của hắn.
Vừa mới đối mặt, thì Diệp Mặc hoàn toàn ở vào thế hạ phong, lại còn bị thương không nhẹ. Cũng may là hắn nhờ mượn lực của Hắc Thạch Cân mà tạm thời trốn thoát. Nếu như không phải hắn là tu vi luyện thể Tiên linh thể, thì mấy mũi tên vừa rồi chắc hắn chịu không nổi, thậm chí còn có thể khiến cho thân thể của hắn tan nát.
Sau khi bị đánh bay ra xa mấy chục dặm, thì Diệp Mặc căn bản cũng không kịp xem xét thương thế, mà lập tức nuốt xuống mấy viên đan dược.
- Khó trách có tư cách khiêu chiến cùng ta, hóa ra là đã tấn cấp Tiên linh thể rồi.
Nghiêm Cửu Thiên thấy mũi tên sương mù của mình không làm Diệp Mặc tổn thương nhiều như trong tưởng tượng, thì lập tức đã khiếp sợ không thôi.
Bất quá y cũng không hề buông lỏng, sương mù rải rác lại một lần nữa ngưng tụ lại trở thành một trường thương sương mù đáng sợ hơn. Vừa hình thành, thì khí thế lại lần nữa đánh về hướng Diệp Mặc. Sự đáng sợ của Diệp Mặc y đã được chứng kiến, dù là hiện tại Diệp Mặc không bằng y, thì y cũng nhất định phải chớp lấy thời cơ mà giết hắn, nếu không thì y không thể nào an tâm được.Bạn đang đọc truyện copy tại
/2272
|