"… Thánh đạo luân hồi tàn phá, vi đạo giả, dĩ vong khước sinh mệnh căn nguyên, luân hồi bản đạo....Ngộ chứng đạo hỗn nguyên, tương dĩ mạc đại quyết tâm khai ích thánh đạo giới luân hồi đạo, câu thông âm minh, trọng tố luân hồi …"
Đoạn văn này lưu ở trên tường cũng đã rất lâu rồi, Diệp Mặc sau khi xem xong, cũng không khỏi thổn thức thay Đoan Mộc Cữu Cách, người này với tư chất vô thượng sau khi Chứng đạo Hỗn nguyên, đối với việc Tiên nhân của Thánh đạo giới Chứng đạo, vì tu luyện không từ thủ đoạn giết chóc, không từ thủ đoạn cướp đoạt, cực kỳ đau lòng.
Lão muốn Tiên nhân của Thánh đạo giới hiểu cho dù không thể nào Chứng được đại đạo, chỉ cần tâm hồn trong sáng, thiện lương, vẫn có thể luân hồi lần nữa, tu luyện lại lần nữa. Nhưng luân hồi trong Thánh đạo giới cục kỳ khó khăn, trong hàng trăm người chỉ có một người có thể luân hồi mà thôi. Đoan Mộc Cữu Cách vì muốn người ta có thêm tinh thần luân hồi, thêm một tia bản tính lương thiện, vẫn quyết định dựa vào tu vi và nghị lực của mình, một mình mở thông đạo U Minh.
Đoan Mộc Cữu Cách xác thực cũng tiến vào thông đạo U Minh, cũng nhìn thấy U Minh giới, nhưng lúc này gã mới phát hiện năng lực của mình quá thấp kém. Cho dù cũng đã là Hỗn nguyên Thánh đế trong Thánh đaọ giới, nhưng trong U Minh giới vẫn chẳng là cái gì. Càng đừng nói vì Thánh đạo giới mà một mình mở thông đạo luân hồi, gã trải qua vô số vạn năm gian khổ, cũng không thể nào hoàn thành tâm nguyện của mình.
Mà khi gã bị ám toán rồi chạy ra khỏi U Minh giới trốn vào trong tiểu thế giới của mình, thức hải của gã bị rạn nứt, chỉ là sau khi dùng thần thức lưu lại chút tin tức trên Ô Đình châu xong, thức hải bị nghiền nát hoàn toàn, cũng không thể sử dụng được nữa, gã chỉ có thể tiếp tục để lại di ngôn trên tường.
Diệp Mặc nhìn xung quanh một chút, cũng không có Ô Đình châu nào, hắn cũng không để ý, cái gì là Ô Đình châu hắn căn bản cũng sẽ không tìm, cái bây giờ hắn muốn chính là mau chóng ra ngoài. Nếu như trong này không có đường ra, hắn sẽ chuẩn bị phá vỡ thế giới màu xám này.
Đoan Mộc Cữu Cách khi để lại di ngôn trên Ô Đìmh châu, gã cảm nhận được Húc nguyệt Thánh đạo bị người ta tiêu diệt, Thánh đạo giới nổi lên đại chiến tứ phía, vô số Tiên nhân, Thánh đế bị mất mạng. Đối mặt với tông môn tự mình bồi dưỡng bị người ta tiêu diệt, còn gã thì lại không có chút sức lực nào giúp đỡ, Đoan Mộc Cữu Cách trong lòng vô cùng đau đớn.
Gã vì Thánh đạo giới mà mở thông đạo luân hồi U Minh, nhưng môn phái của gã lại bị người của Thánh đạo giới tiêu diệt sạch sẽ, điều này khiến gã lòng như tro tàn, sức sống vốn dĩ sắp luị tàn lại càng mau chóng bị đoạn tuyệt.
Di ngôn đến đoạn này thì dùng lại, trên đó không viết tại sao gã bị truy sát, cũng không biết ai giết gã, càng không biết cách ra ngoài như nào.
Diệp Mặc cảm thán không thôi, nếu như Đoan Mộc Cữu Cách không phải đột nhiên cảm ứng Húc nguyệt Thánh đạo bị người ta tiêu diệt, gã có lẽ còn có chút hi vọng sống sót. Nhưng Diệp Mặc cũng không tin Đoan Mộc Cữu Cách mở thông đạo U Minh hoàn toàn là vì thương người, gã tuyệt đối có mục đích riêng của mình. Đương nhiên, bất luận mục đích của gã là gì, gã mở thông đạo U Minh, đối với Thánh đạo giới mà nói cũng là một chuyện cực tốt.
Diệp Mặc dùng tay siết chặt cây thương ngắn ba tấc đã giết chết Đoan Mộc Cữu Cách, một sát ý ác liệt cực kỳ mênh mông từ trên cây thương ngắn truyền ra. Luồng sát khí này dường như lúc nào cũng muốn nhắm lấy người ta mà nuốt chửng, với tu vi Tố đạo Thánh đế của Diệp Mặc, cũng suýt nữa thì thả tay ra.
- Một cây thương ngắn thật lợi hại. Luồng sát khí này e rằng cũng không phải thứ tầm thường.
Diệp Mặc lẩm bẩm nói.
Vô Ảnh ha hả nói:
- Lão đại, cây thương này anh nếu như không thích, vậy thì đưa cho em là được. Em có thể uy phong một trận …
Diệp Mặc chẳng thèm để ý đến Vô Ảnh, thiên phú của Vô Ảnh là cắn nuốt, chỉ cần tăng tu vi, bất cứ thứ gì đều có thể bị nó nuốt, dùng pháp bảo tốt đi nữa đối với nó mà nói cũng chỉ là con rùa đen ăn lúa mạch mà thôi.
Nguyên thần của Diệp Mặc dưới sự vận chuyển, cây thương ngắn từ trong thân thể của Đoan Mộc Cữu Cách rời ra, một sức đập cực kỳ không yên phận từ trên cây thương ngắn truyền đến, thần thức của Diệp Mặc lập tức trấn áp xuống. Đồng thời đánh mấy đường cấm chế lên trên cây thương ngắn, giam cầm cây thương ngắn này bỏ vào trong Thế giới trang vàng.
Sự sống của thế giới này của Đoan Mộc Cữu Cách cũng đã bị diệt sạch, Diệp Mặc cũng không để ý lắm, nhưng cây thương ngắn này, Diệp Mặc cảm thấy không kém gì hồ lô Tam Bảo Hỗn Nguyên, thậm chí còn mạnh hơn chút.
Cây thương ngắn bị Diệp Mặc lấy đi, thân thể của Đoan Mộc Cữu Cách bỗng nhiên ngã xuống, một giọt huyết châu đen nhánh từ vết thương trước ngực rơi xuống, trong nháy mắt hóa thành một viên Ô châu tròn.
Diệp Mặc căn bản cũng không cần nhặt viên Huyết châu đen nhánh kia lên, từng đường tin tức do Đoan Mộc Cữu Cách để lại liền từ trong viên Huyết châu truyền đến. Viên Huyết châu này là Ô Đình châu trấn phái của Húc nguyệt Thánh đạo, người có thể đến nơi này nhìn thấy viên châu này chắc chắn đến từ Thánh đạo giới. Người lấy được vien châu này, nếu như bằng lòng thề, tái tạo lại Húc nguyệt Thánh đạo, là có thể dùng viên châu này quay về thông đạo U Minh mà gã còn chưa hoàn thành.
Thông đạo U Minh của gã, mặc dù không thể nào trực tiếp quay về Thánh dạo giới, nhưng có thể quay về một Tiên phủ mà gã để lại, trong Tiên phủ đó có một Âm Minh thiết bài của gã, dùng Âm Minh thiết bài có thể từ bức họa thứ bảy truyền tống đến Húc nguyệt Thánh đạo.
Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, hắn lập tức lấy ra miếng thiết bài, miếng thiết bài trong tay hắn chính là Âm Minh thiết bài. Bức họa thứ bảy đó, hắn còn dùng qua, đúng là truyền tống đến Húc nguyệt Thánh đạo. Không ngờ mình đi tới đi lui, vẫn quay về Thánh đạo tàn giới.
Nhưng Diệp Mặc cũng mau chóng cảm ơn Đoan Mộc Cữu Cách, bất luận mục đích của gã là gì, ít nhất gã cũng đua ra một con đường tắt quay về Thánh đạo tàn giới, nếu không hắn cho dù muốn ra ngoài, cũng phải khó khăn trắc trở một phen. Đáng tiếc là, hắn chỉ đi một vòng trong Tu Chân giới, rất nhiều chuyện còn chưa hoàn thành, đã phải quay về Thánh đạo tàn giời rồi.
- Vô Ảnh, lúc trước mày nói mày cảm thấy nên đi về phía này sao?
Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ tới những gì lúc trước Vô Ảnh nói, lại so với việc Đoan Mộc Cữu Cách nói người có thể đến nơi này, có thể nhìn thấy viên châu này chắc chắn là đến từ Thánh đạo giới, hắn có chút nghi ngờ có phải là do Đoan Mộc Cữu Cách cố ý bố trí không, nếu không làm gì lại có chuyện trùng hợp như vậy được?
Vô Ảnh mau chóng nói:
- Đúng vậy, lão đại, em chính là cảm thấy nên đi về phía này, nên mới đến, chỉ có điều không ngờ cái lốc xoáy đó, lại cuốn chúng ta vào.
Diệp Mặc khua tay nói:
- Cái này cũng không trách mày được.
Lúc này Diệp Mặc hiểu ra Vô Ảnh sở dĩ có thể cảm nhận được bên này, đúng là do khí tức của Đoan Mộc Cữu Cách kia hấp dẫn. Chỉ cần người từ Thánh đạo giới ra, thì có thể cảm nhận được lực hấp dẫn của khí tức này.
Nhưng Diệp Mặc đồng thời cũng hiểu thủ đoạn Đoan Mộc Cữu Cách làm việc cũng không bỏ xót, gã có lẽ có một tấm lòng thương người, muốn tự mình mở thông đạo luân hồi cho Thánh đạo giới, nhưng gã mở thông đạo luân hồi chưa hẳn không có suy nghĩ ích kỷ trong đó.
Vì lúc trước thông đạo mà bọn họ tiến vào kia cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể vào được, nếu như không có thế giới Chân linh và pháp bảo cao cấp, hoặc là không có thế giới hỗn độn, thì hắn và mấy đứa Vô Ảnh cũng biến thành bã vụn rối. Từ trong này có thể ra ngoài, Đoan Mộc Cữu Cách dẫn người khác vào trong thông đạo này, chỉ là nghĩ đến lợi ích của chuyện này với mình, mà không nghĩ đến chuyện sống chết của người khác.
Đối với Đoan Mộc Cữu Cách mà nói, mở thông đạo luân hồi, đối với Thánh đạo giới là công đức vô lượng, đối với gã mà nói cũng là một món công đức cực lớn. Có được công đức này, gã chưa hẳn không thể tiến thêm được một bước.
Nếu như nói Hỗn nguyên là cực hạn, gã cũng sẽ không bị người ta giết ở nơi như này, cho dù Hỗn nguyên là cực hạn của tu luyện, vậy cũng có cao có thấp.
Diệp Mặc bây giờ cũng đã Chứng đạo, đối với chuyện công đức cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, cũng có thể cảm ứng được một chút. Chỉ có điều hắn vừa mới Chứng đạo, vẫn đang trong quá trình hoàn thiện đại thần thông. Đối với công đức biết được một chút, chứ không phải nguyên vẹn.
Nhưng Diệp Mặc cũng không để ý đến những công đức này, đạo của hắn cũng là đạo của mình, không giống với bên ngoài. Lúc trước khi hắn Chứng đạo, chấp niệm trên Cây Hỗn Độn bảo hắn khôi phục Thánh đạo giới, hoàn thiện Tiên đạo giới, lại bị hắn dứt khoát chém tan.
Khôi phục Thánh đạo giới và hoàn thiện Tiên đạo giới chính là công đức cực lớn, loại công đức Chứng đạo này đối với Thánh đế khác mà nói quả thực là đại đạo vô thượng. Nhưng Diệp Mặc muốn chứng đại đạo của mình, hắn từng nói, cho dù hắn phải muốn hoàn thiện Tàn giới, cũng không liên quan gì đến công đức mà thiên đạo ban thưởng cho hắn. Nếu không hắn chứng được đạo có lớn đi nữa, cũng là dưới thiên đạo, bị trói buộc.
Không ai dám nghĩ như vậy, nhưng Diệp Mặc lại dám nghĩ, là vì hắn có thế giới Hỗn độn, hắn có Cây Hỗn Độn, nếu không hắn cũng không thể nào nghĩ như vậy được.
Cho dù Đoan Mộc Cữu Cách làm việc không chân chính, Diệp Mặc cũng không thèm để ý, muốn chạy trốn, đương nhiên phải có chút giác ngộ mạo hiểm. Đoan Mộc Cữu Cách có thể để lại thông đạo thoát mạng này, trong lòng hắn cũng vô cùng cảm kích.
Diệp Mặc cầm lấy Ô Đình châu, lập tức cảm nhận được một loại năm tháng trầm trọng và tang thương, bên trong dường như còn có khí tức hỗn độn loang lổ vô cùng.
Diệp Mặc không dùng thần thức quan sát Ô Đình châu này, đây là bảo vật trấn phái của Húc nguyệt Thánh đạo, hắn căn bản cũng không có ý lấy làm của riêng.
- Nếu viên châu này có thể dẫn tôi đến Thánh đạo Tàn giới, Diệp Mặc tôi nhất định sẽ xây dựng lại Húc nguyệt Thánh đạo sơn môn, sẽ đem viên châu này trả lại cho Húc nguyệt Thánh đạo.
Diệp Mặc thề lời thề này hoặc là nói căn bản cũng không phải một lời thề, hắn không nói nếu không dựng lại Húc nguyệt Thánh đạo, chỉ là nói xây dụng lại Húc nguyệt Thánh đạo sơn môn. Cái này rất khác nhau, một là xây dựng một sơn môn là được, một là chẳng những phải tái kiến sơn môn, còn phát triển Húc nguyệt Thánh đạo.
Diệp Mặc đến chấp niệm Chứng đạo bảo hắn thề hắn cũng không dám chém rụng, làm sao có thể vì chuyện nhò này lại thề độc được? Đây không phải là tính cách của hắn. Cho dù hắn có thể làm được, hắn cũng sẽ không dùng lời thề của mình để trói buộc, đây là bản tâm của hắn. Hắn thà rằng giúp đõ không ràng buộc, cũng sẽ không thề độc trói buộc, trừ phi, hắn cảm thấy chuyện này thật sự đáng để thề như vậy.
Hắn từ khi tu luyện, trước giờ đều là lời hứa đáng giá nghìn vàng, có thề hay không thì cũng như nhau. Tin hắn thì làm theo những gì hắn nói, không tin hắn, hắn cũng sẽ không dùng lời thề để chứng minh.
Cho dù Ô Đình châu không thể dẫn hắn quay về Thánh đạo Tàn giới được, Diệp Mặc vẫn tự tin mình có thể thông qua con đường khác để ra ngoài. Một tiểu thế giới không có sự sống, vẫn không thể ngăn được hắn, chỉ là có trắc trở mà thôi.
Khi Diệp Mặc nói câu nói này, Ô Đình châu còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, nhà đá này cũng không có bất kỳ phản ứng nào, rõ ràng cũng không hài lòng với lời thề của hắn.
- Lão đại, hình như không có tác dụng gì cả.
Đoạn văn này lưu ở trên tường cũng đã rất lâu rồi, Diệp Mặc sau khi xem xong, cũng không khỏi thổn thức thay Đoan Mộc Cữu Cách, người này với tư chất vô thượng sau khi Chứng đạo Hỗn nguyên, đối với việc Tiên nhân của Thánh đạo giới Chứng đạo, vì tu luyện không từ thủ đoạn giết chóc, không từ thủ đoạn cướp đoạt, cực kỳ đau lòng.
Lão muốn Tiên nhân của Thánh đạo giới hiểu cho dù không thể nào Chứng được đại đạo, chỉ cần tâm hồn trong sáng, thiện lương, vẫn có thể luân hồi lần nữa, tu luyện lại lần nữa. Nhưng luân hồi trong Thánh đạo giới cục kỳ khó khăn, trong hàng trăm người chỉ có một người có thể luân hồi mà thôi. Đoan Mộc Cữu Cách vì muốn người ta có thêm tinh thần luân hồi, thêm một tia bản tính lương thiện, vẫn quyết định dựa vào tu vi và nghị lực của mình, một mình mở thông đạo U Minh.
Đoan Mộc Cữu Cách xác thực cũng tiến vào thông đạo U Minh, cũng nhìn thấy U Minh giới, nhưng lúc này gã mới phát hiện năng lực của mình quá thấp kém. Cho dù cũng đã là Hỗn nguyên Thánh đế trong Thánh đaọ giới, nhưng trong U Minh giới vẫn chẳng là cái gì. Càng đừng nói vì Thánh đạo giới mà một mình mở thông đạo luân hồi, gã trải qua vô số vạn năm gian khổ, cũng không thể nào hoàn thành tâm nguyện của mình.
Mà khi gã bị ám toán rồi chạy ra khỏi U Minh giới trốn vào trong tiểu thế giới của mình, thức hải của gã bị rạn nứt, chỉ là sau khi dùng thần thức lưu lại chút tin tức trên Ô Đình châu xong, thức hải bị nghiền nát hoàn toàn, cũng không thể sử dụng được nữa, gã chỉ có thể tiếp tục để lại di ngôn trên tường.
Diệp Mặc nhìn xung quanh một chút, cũng không có Ô Đình châu nào, hắn cũng không để ý, cái gì là Ô Đình châu hắn căn bản cũng sẽ không tìm, cái bây giờ hắn muốn chính là mau chóng ra ngoài. Nếu như trong này không có đường ra, hắn sẽ chuẩn bị phá vỡ thế giới màu xám này.
Đoan Mộc Cữu Cách khi để lại di ngôn trên Ô Đìmh châu, gã cảm nhận được Húc nguyệt Thánh đạo bị người ta tiêu diệt, Thánh đạo giới nổi lên đại chiến tứ phía, vô số Tiên nhân, Thánh đế bị mất mạng. Đối mặt với tông môn tự mình bồi dưỡng bị người ta tiêu diệt, còn gã thì lại không có chút sức lực nào giúp đỡ, Đoan Mộc Cữu Cách trong lòng vô cùng đau đớn.
Gã vì Thánh đạo giới mà mở thông đạo luân hồi U Minh, nhưng môn phái của gã lại bị người của Thánh đạo giới tiêu diệt sạch sẽ, điều này khiến gã lòng như tro tàn, sức sống vốn dĩ sắp luị tàn lại càng mau chóng bị đoạn tuyệt.
Di ngôn đến đoạn này thì dùng lại, trên đó không viết tại sao gã bị truy sát, cũng không biết ai giết gã, càng không biết cách ra ngoài như nào.
Diệp Mặc cảm thán không thôi, nếu như Đoan Mộc Cữu Cách không phải đột nhiên cảm ứng Húc nguyệt Thánh đạo bị người ta tiêu diệt, gã có lẽ còn có chút hi vọng sống sót. Nhưng Diệp Mặc cũng không tin Đoan Mộc Cữu Cách mở thông đạo U Minh hoàn toàn là vì thương người, gã tuyệt đối có mục đích riêng của mình. Đương nhiên, bất luận mục đích của gã là gì, gã mở thông đạo U Minh, đối với Thánh đạo giới mà nói cũng là một chuyện cực tốt.
Diệp Mặc dùng tay siết chặt cây thương ngắn ba tấc đã giết chết Đoan Mộc Cữu Cách, một sát ý ác liệt cực kỳ mênh mông từ trên cây thương ngắn truyền ra. Luồng sát khí này dường như lúc nào cũng muốn nhắm lấy người ta mà nuốt chửng, với tu vi Tố đạo Thánh đế của Diệp Mặc, cũng suýt nữa thì thả tay ra.
- Một cây thương ngắn thật lợi hại. Luồng sát khí này e rằng cũng không phải thứ tầm thường.
Diệp Mặc lẩm bẩm nói.
Vô Ảnh ha hả nói:
- Lão đại, cây thương này anh nếu như không thích, vậy thì đưa cho em là được. Em có thể uy phong một trận …
Diệp Mặc chẳng thèm để ý đến Vô Ảnh, thiên phú của Vô Ảnh là cắn nuốt, chỉ cần tăng tu vi, bất cứ thứ gì đều có thể bị nó nuốt, dùng pháp bảo tốt đi nữa đối với nó mà nói cũng chỉ là con rùa đen ăn lúa mạch mà thôi.
Nguyên thần của Diệp Mặc dưới sự vận chuyển, cây thương ngắn từ trong thân thể của Đoan Mộc Cữu Cách rời ra, một sức đập cực kỳ không yên phận từ trên cây thương ngắn truyền đến, thần thức của Diệp Mặc lập tức trấn áp xuống. Đồng thời đánh mấy đường cấm chế lên trên cây thương ngắn, giam cầm cây thương ngắn này bỏ vào trong Thế giới trang vàng.
Sự sống của thế giới này của Đoan Mộc Cữu Cách cũng đã bị diệt sạch, Diệp Mặc cũng không để ý lắm, nhưng cây thương ngắn này, Diệp Mặc cảm thấy không kém gì hồ lô Tam Bảo Hỗn Nguyên, thậm chí còn mạnh hơn chút.
Cây thương ngắn bị Diệp Mặc lấy đi, thân thể của Đoan Mộc Cữu Cách bỗng nhiên ngã xuống, một giọt huyết châu đen nhánh từ vết thương trước ngực rơi xuống, trong nháy mắt hóa thành một viên Ô châu tròn.
Diệp Mặc căn bản cũng không cần nhặt viên Huyết châu đen nhánh kia lên, từng đường tin tức do Đoan Mộc Cữu Cách để lại liền từ trong viên Huyết châu truyền đến. Viên Huyết châu này là Ô Đình châu trấn phái của Húc nguyệt Thánh đạo, người có thể đến nơi này nhìn thấy viên châu này chắc chắn đến từ Thánh đạo giới. Người lấy được vien châu này, nếu như bằng lòng thề, tái tạo lại Húc nguyệt Thánh đạo, là có thể dùng viên châu này quay về thông đạo U Minh mà gã còn chưa hoàn thành.
Thông đạo U Minh của gã, mặc dù không thể nào trực tiếp quay về Thánh dạo giới, nhưng có thể quay về một Tiên phủ mà gã để lại, trong Tiên phủ đó có một Âm Minh thiết bài của gã, dùng Âm Minh thiết bài có thể từ bức họa thứ bảy truyền tống đến Húc nguyệt Thánh đạo.
Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, hắn lập tức lấy ra miếng thiết bài, miếng thiết bài trong tay hắn chính là Âm Minh thiết bài. Bức họa thứ bảy đó, hắn còn dùng qua, đúng là truyền tống đến Húc nguyệt Thánh đạo. Không ngờ mình đi tới đi lui, vẫn quay về Thánh đạo tàn giới.
Nhưng Diệp Mặc cũng mau chóng cảm ơn Đoan Mộc Cữu Cách, bất luận mục đích của gã là gì, ít nhất gã cũng đua ra một con đường tắt quay về Thánh đạo tàn giới, nếu không hắn cho dù muốn ra ngoài, cũng phải khó khăn trắc trở một phen. Đáng tiếc là, hắn chỉ đi một vòng trong Tu Chân giới, rất nhiều chuyện còn chưa hoàn thành, đã phải quay về Thánh đạo tàn giời rồi.
- Vô Ảnh, lúc trước mày nói mày cảm thấy nên đi về phía này sao?
Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ tới những gì lúc trước Vô Ảnh nói, lại so với việc Đoan Mộc Cữu Cách nói người có thể đến nơi này, có thể nhìn thấy viên châu này chắc chắn là đến từ Thánh đạo giới, hắn có chút nghi ngờ có phải là do Đoan Mộc Cữu Cách cố ý bố trí không, nếu không làm gì lại có chuyện trùng hợp như vậy được?
Vô Ảnh mau chóng nói:
- Đúng vậy, lão đại, em chính là cảm thấy nên đi về phía này, nên mới đến, chỉ có điều không ngờ cái lốc xoáy đó, lại cuốn chúng ta vào.
Diệp Mặc khua tay nói:
- Cái này cũng không trách mày được.
Lúc này Diệp Mặc hiểu ra Vô Ảnh sở dĩ có thể cảm nhận được bên này, đúng là do khí tức của Đoan Mộc Cữu Cách kia hấp dẫn. Chỉ cần người từ Thánh đạo giới ra, thì có thể cảm nhận được lực hấp dẫn của khí tức này.
Nhưng Diệp Mặc đồng thời cũng hiểu thủ đoạn Đoan Mộc Cữu Cách làm việc cũng không bỏ xót, gã có lẽ có một tấm lòng thương người, muốn tự mình mở thông đạo luân hồi cho Thánh đạo giới, nhưng gã mở thông đạo luân hồi chưa hẳn không có suy nghĩ ích kỷ trong đó.
Vì lúc trước thông đạo mà bọn họ tiến vào kia cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể vào được, nếu như không có thế giới Chân linh và pháp bảo cao cấp, hoặc là không có thế giới hỗn độn, thì hắn và mấy đứa Vô Ảnh cũng biến thành bã vụn rối. Từ trong này có thể ra ngoài, Đoan Mộc Cữu Cách dẫn người khác vào trong thông đạo này, chỉ là nghĩ đến lợi ích của chuyện này với mình, mà không nghĩ đến chuyện sống chết của người khác.
Đối với Đoan Mộc Cữu Cách mà nói, mở thông đạo luân hồi, đối với Thánh đạo giới là công đức vô lượng, đối với gã mà nói cũng là một món công đức cực lớn. Có được công đức này, gã chưa hẳn không thể tiến thêm được một bước.
Nếu như nói Hỗn nguyên là cực hạn, gã cũng sẽ không bị người ta giết ở nơi như này, cho dù Hỗn nguyên là cực hạn của tu luyện, vậy cũng có cao có thấp.
Diệp Mặc bây giờ cũng đã Chứng đạo, đối với chuyện công đức cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, cũng có thể cảm ứng được một chút. Chỉ có điều hắn vừa mới Chứng đạo, vẫn đang trong quá trình hoàn thiện đại thần thông. Đối với công đức biết được một chút, chứ không phải nguyên vẹn.
Nhưng Diệp Mặc cũng không để ý đến những công đức này, đạo của hắn cũng là đạo của mình, không giống với bên ngoài. Lúc trước khi hắn Chứng đạo, chấp niệm trên Cây Hỗn Độn bảo hắn khôi phục Thánh đạo giới, hoàn thiện Tiên đạo giới, lại bị hắn dứt khoát chém tan.
Khôi phục Thánh đạo giới và hoàn thiện Tiên đạo giới chính là công đức cực lớn, loại công đức Chứng đạo này đối với Thánh đế khác mà nói quả thực là đại đạo vô thượng. Nhưng Diệp Mặc muốn chứng đại đạo của mình, hắn từng nói, cho dù hắn phải muốn hoàn thiện Tàn giới, cũng không liên quan gì đến công đức mà thiên đạo ban thưởng cho hắn. Nếu không hắn chứng được đạo có lớn đi nữa, cũng là dưới thiên đạo, bị trói buộc.
Không ai dám nghĩ như vậy, nhưng Diệp Mặc lại dám nghĩ, là vì hắn có thế giới Hỗn độn, hắn có Cây Hỗn Độn, nếu không hắn cũng không thể nào nghĩ như vậy được.
Cho dù Đoan Mộc Cữu Cách làm việc không chân chính, Diệp Mặc cũng không thèm để ý, muốn chạy trốn, đương nhiên phải có chút giác ngộ mạo hiểm. Đoan Mộc Cữu Cách có thể để lại thông đạo thoát mạng này, trong lòng hắn cũng vô cùng cảm kích.
Diệp Mặc cầm lấy Ô Đình châu, lập tức cảm nhận được một loại năm tháng trầm trọng và tang thương, bên trong dường như còn có khí tức hỗn độn loang lổ vô cùng.
Diệp Mặc không dùng thần thức quan sát Ô Đình châu này, đây là bảo vật trấn phái của Húc nguyệt Thánh đạo, hắn căn bản cũng không có ý lấy làm của riêng.
- Nếu viên châu này có thể dẫn tôi đến Thánh đạo Tàn giới, Diệp Mặc tôi nhất định sẽ xây dựng lại Húc nguyệt Thánh đạo sơn môn, sẽ đem viên châu này trả lại cho Húc nguyệt Thánh đạo.
Diệp Mặc thề lời thề này hoặc là nói căn bản cũng không phải một lời thề, hắn không nói nếu không dựng lại Húc nguyệt Thánh đạo, chỉ là nói xây dụng lại Húc nguyệt Thánh đạo sơn môn. Cái này rất khác nhau, một là xây dựng một sơn môn là được, một là chẳng những phải tái kiến sơn môn, còn phát triển Húc nguyệt Thánh đạo.
Diệp Mặc đến chấp niệm Chứng đạo bảo hắn thề hắn cũng không dám chém rụng, làm sao có thể vì chuyện nhò này lại thề độc được? Đây không phải là tính cách của hắn. Cho dù hắn có thể làm được, hắn cũng sẽ không dùng lời thề của mình để trói buộc, đây là bản tâm của hắn. Hắn thà rằng giúp đõ không ràng buộc, cũng sẽ không thề độc trói buộc, trừ phi, hắn cảm thấy chuyện này thật sự đáng để thề như vậy.
Hắn từ khi tu luyện, trước giờ đều là lời hứa đáng giá nghìn vàng, có thề hay không thì cũng như nhau. Tin hắn thì làm theo những gì hắn nói, không tin hắn, hắn cũng sẽ không dùng lời thề để chứng minh.
Cho dù Ô Đình châu không thể dẫn hắn quay về Thánh đạo Tàn giới được, Diệp Mặc vẫn tự tin mình có thể thông qua con đường khác để ra ngoài. Một tiểu thế giới không có sự sống, vẫn không thể ngăn được hắn, chỉ là có trắc trở mà thôi.
Khi Diệp Mặc nói câu nói này, Ô Đình châu còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, nhà đá này cũng không có bất kỳ phản ứng nào, rõ ràng cũng không hài lòng với lời thề của hắn.
- Lão đại, hình như không có tác dụng gì cả.
/2272
|