Diệp Mặc và Đường Bắc Vi đã nói chuyện với nhau gần như suốt cả buổi tối, đến lúc trời gần sáng, Đường Bắc Vi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ, Diệp Mặc lại chế ra một chuỗi vòng tay bảo vệ cho chính mình. Mặc dù chuỗi vòng tay bảo vệ này không có tác dụng gì với người tu luyện cổ võ, nhưng với những vụ ám sát bình thường, thì vẫn có thể bảo vệ được.
Cho dù là không có chuỗi vòng tay bảo vệ, thì bản thân Diệp Mặc vẫn luôn không sợ bị ám sát, nhưng đôi khi cũng không thể động thủ là phòng ngự được, nên cứ làm cho chắc ăn.
Lúc Đường Bắc Vi tỉnh thì đã là giờ cơm trưa, rửa mặt xong, Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi đi mua một số đồ dùng cần thiết, rồi quay về trường của Đường Bắc Vi lấy một số đồ dùng cá nhân.
Mặc dù Đường Bắc Vi không biết Diệp Mặc để những thứ đó ở đâu rồi, nhưng cô biết anh trai mình có rất nhiều điểm thần bí, cô cũng không hỏi, mặc dù cảm thấy rất hiếu kỳ, nhưng cô cũng biết nặng nhẹ, biết là có những lúc anh trai không muốn nói, thì tốt nhất mình cũng không nên hỏi. Kỳ thực Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều, rất nhiều bản lĩnh của hắn Đường Bắc Vi đều đã biết, một cái nhẫn trữ vật thì cũng chẳng đáng để dấu cô, nhìn thấy cô có chút nghi hoặc, liền đưa luôn cho cô xem.
Lúc Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi vào bệnh viện Đàn Khang, Bàng Hải Hương và viện trưởng Hồ Dương đều đã đứng ở cổng bệnh viện chờ rồi.
Thấy Diệp Mặc đến, Bàng Hải Hương lập tức chạy ra nghênh đón, ánh mắt như trút được cả một gánh nặng. Mặc dù Lâm Tán gọi điện đến cho Hồ Dương nói Diệp Mặc đã đi rồi, nhưng cô chưa nhìn thấy Diệp Mặc thì vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
- Diệp thần y, hôm qua anh không sao chứ. Anh bị cảnh sát dẫn đi, tôi và viện trưởng Hồ đều rất lo lắng.
Khuôn mặt của Bàng Hải Hương quả thật lộ vẻ vô cùng lo lắng.
Diệp Mặc gật gật đầu, đối với người phụ này quả thực là có chút cảm tình. Cô ta không vừa lên đã nói ngay chuyện chồng mình như thế nào, mà lập tức hỏi đến an nguy của Diệp Mặc, bất kể là cô ta đã lõi đời từng trải hay là có nguyên nhân nào khác, nhưng ít nhất thì cô ta cũng rất biết làm người.
- Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi không sao, chồng cô chắc đang ở trong bệnh viện Đàn Khang?
Chuyện giúp chồng của Bàng Hải Hương điều trị hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn, thế nên Diệp Mặc chỉ muốn trị khỏi cho anh ta càng sớm càng tốt, để có thể rời khỏi đây sớm.
- Đúng vậy, làm phiền Diệp thần y rồi.
Bàng Hải Hương mặc dù ước Diệp Mặc có thể lập tức chữa trị cho chồng cô ta, nhưng cũng cố gắng tỏ ra không quá nóng vội.
Hồ Dương cuối cùng cũng tìm ra được khoảng trống để nói chen vào:
- Diệp thần y, tôi dẫn anh đi.
Trong lòng ông ta muốn xem xem lát nữa Diệp Mặc sẽ điều trị cho chồng của Bàng Hải Hương như thế nào.
Diệp Mặc và Đường Bắc Vi dưới sự dẫn đường của Hồ Dương, đi thẳng tới phòng VIP của bệnh viện.
- Người thanh niên này là ai? Sao viện trưởng Hồ lại phải cung kính với anh ta như vậy? Lại còn gọi anh ta là thần y? Có khoa trương quá không vậy?
Một y tá nhỏ giọng hỏi.
Một y tá ở bên cạnh cô ta lại nói:
- Người thanh niên đó chính là người hôm qua đã điều trị chân cho Túy Viện Viện đấy, y thuật tương đối lợi hại, cô chưa nhìn thấy cách anh ta châm cứu rồi, các động tác đều nhanh như điện vậy, tôi tận mắt nhìn thấy đó.
Cô y tá đang nói chính là cô y tá đã chăm sóc cho Túy Viện Viện hôm qua.
Một bác sĩ nữ trung niên đang chuẩn bị tan làm, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, quay đầu lại nhìn, rồi quay sang hỏi một bác sĩ khác:
- Chủ nhiệm Lưu, người hôm qua anh nói đến là cái người không biết trời cao đất dày gì đó chắc không phải là anh ta chứ? Anh ta có chữa khỏi chân cho Túy Viên Viên không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Cho dù là không có chuỗi vòng tay bảo vệ, thì bản thân Diệp Mặc vẫn luôn không sợ bị ám sát, nhưng đôi khi cũng không thể động thủ là phòng ngự được, nên cứ làm cho chắc ăn.
Lúc Đường Bắc Vi tỉnh thì đã là giờ cơm trưa, rửa mặt xong, Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi đi mua một số đồ dùng cần thiết, rồi quay về trường của Đường Bắc Vi lấy một số đồ dùng cá nhân.
Mặc dù Đường Bắc Vi không biết Diệp Mặc để những thứ đó ở đâu rồi, nhưng cô biết anh trai mình có rất nhiều điểm thần bí, cô cũng không hỏi, mặc dù cảm thấy rất hiếu kỳ, nhưng cô cũng biết nặng nhẹ, biết là có những lúc anh trai không muốn nói, thì tốt nhất mình cũng không nên hỏi. Kỳ thực Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều, rất nhiều bản lĩnh của hắn Đường Bắc Vi đều đã biết, một cái nhẫn trữ vật thì cũng chẳng đáng để dấu cô, nhìn thấy cô có chút nghi hoặc, liền đưa luôn cho cô xem.
Lúc Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi vào bệnh viện Đàn Khang, Bàng Hải Hương và viện trưởng Hồ Dương đều đã đứng ở cổng bệnh viện chờ rồi.
Thấy Diệp Mặc đến, Bàng Hải Hương lập tức chạy ra nghênh đón, ánh mắt như trút được cả một gánh nặng. Mặc dù Lâm Tán gọi điện đến cho Hồ Dương nói Diệp Mặc đã đi rồi, nhưng cô chưa nhìn thấy Diệp Mặc thì vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
- Diệp thần y, hôm qua anh không sao chứ. Anh bị cảnh sát dẫn đi, tôi và viện trưởng Hồ đều rất lo lắng.
Khuôn mặt của Bàng Hải Hương quả thật lộ vẻ vô cùng lo lắng.
Diệp Mặc gật gật đầu, đối với người phụ này quả thực là có chút cảm tình. Cô ta không vừa lên đã nói ngay chuyện chồng mình như thế nào, mà lập tức hỏi đến an nguy của Diệp Mặc, bất kể là cô ta đã lõi đời từng trải hay là có nguyên nhân nào khác, nhưng ít nhất thì cô ta cũng rất biết làm người.
- Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi không sao, chồng cô chắc đang ở trong bệnh viện Đàn Khang?
Chuyện giúp chồng của Bàng Hải Hương điều trị hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn, thế nên Diệp Mặc chỉ muốn trị khỏi cho anh ta càng sớm càng tốt, để có thể rời khỏi đây sớm.
- Đúng vậy, làm phiền Diệp thần y rồi.
Bàng Hải Hương mặc dù ước Diệp Mặc có thể lập tức chữa trị cho chồng cô ta, nhưng cũng cố gắng tỏ ra không quá nóng vội.
Hồ Dương cuối cùng cũng tìm ra được khoảng trống để nói chen vào:
- Diệp thần y, tôi dẫn anh đi.
Trong lòng ông ta muốn xem xem lát nữa Diệp Mặc sẽ điều trị cho chồng của Bàng Hải Hương như thế nào.
Diệp Mặc và Đường Bắc Vi dưới sự dẫn đường của Hồ Dương, đi thẳng tới phòng VIP của bệnh viện.
- Người thanh niên này là ai? Sao viện trưởng Hồ lại phải cung kính với anh ta như vậy? Lại còn gọi anh ta là thần y? Có khoa trương quá không vậy?
Một y tá nhỏ giọng hỏi.
Một y tá ở bên cạnh cô ta lại nói:
- Người thanh niên đó chính là người hôm qua đã điều trị chân cho Túy Viện Viện đấy, y thuật tương đối lợi hại, cô chưa nhìn thấy cách anh ta châm cứu rồi, các động tác đều nhanh như điện vậy, tôi tận mắt nhìn thấy đó.
Cô y tá đang nói chính là cô y tá đã chăm sóc cho Túy Viện Viện hôm qua.
Một bác sĩ nữ trung niên đang chuẩn bị tan làm, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, quay đầu lại nhìn, rồi quay sang hỏi một bác sĩ khác:
- Chủ nhiệm Lưu, người hôm qua anh nói đến là cái người không biết trời cao đất dày gì đó chắc không phải là anh ta chứ? Anh ta có chữa khỏi chân cho Túy Viên Viên không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/2272
|