Diệp Mặc làm như vô tình hỏi:
- Cô là một người tu luyện cổ võ, có phải là người trong ẩn môn không?
- Đúng vậy.
Lạc Huyên không ý thức được câu hỏi của Diệp Mặc, cũng có thể là cô cũng xem Diệp Mặc là một kẻ tu luyện cổ võ.
- Vậy cô có biết Thái Ất không?
Diệp Mặc tiếp tục hỏi như không có chuyện gì.
Lạc Huyên gật đầu,
- Đương nhiên là biết, Thái Ất là một trong ba môn phái, làm sao mà tôi không biết, hơn nữa… à, không đúng, làm sao anh biết Thái Ất? Rốt cục thì anh là ai?
Lạc Huyên đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn Diệp Mặc chằm chằm, gương mặt đầy vẻ cảnh giác.
Diệp Mặc nghe Lạc Huyên nói rằng cô biết Thái Ất, trong lòng vẫn còn chút kích động, không ngờ hắn đã dễ dàng tìm hiểu được, tuy rằng hắn có thể tìm Trương Chi Hối cũng tìm hiểu được, nhưng được biết ngay bây giờ, quả là ngoài dự đoán của hắn rồi. Bây giờ nghe Lạc Huyên hỏi, hắn lập tức cười nói:
- Tôi là người Ẩn môn, đương nhiên là biết Thái Ất, chẳng lẽ cô không biết tôi cũng tu luyện cổ võ sao? Tôi chỉ muốn hỏi cô có phải là người Ẩn môn không?
- Môn phái của anh nằm ở đâu?
Lạc Huyên không vì câu nói của Diệp Mặc mà lơ là, thậm chí biểu hiện càng nghiêm trang hơn.
- Đương nhiên là Vô Lượng Sơn, còn phải hỏi sao.
Diệp Mặc chỉ biết Vô Lượng Sơn có Ẩn môn, còn những nơi khác hắn không biết.
Lạc Huyên tuy đã rút kiếm ra, nhìn chằm chằm Diệp Mặc một cách đề cao cảnh giác:
- Anh lừa tôi, anh không phải là người Ẩn môn, và anh cũng không hề biết Thái Ất.
Diệp Mặc nhìn thanh kiếm trên tay Lạc Huyên một cách kỳ lạ, lúc nãy còn nói chuyện được với nhau mà, sao mà trở mặt nhanh thế? Hắn không biết sơ hở nào của mình bị Lạc Huyên nhìn thấy, lời hắn nói đâu có sai, Ẩn môn ở Vô Lượng Sơn hắn cũng từng đến đó, tại sao cô ta lại nói mình lừa cô ta nhỉ?
Đột nhiên Diệp Mặc khựng lại, hắn chợt nhớ đến lời của Nhàn Đạo Nhân, Ẩn môn chia ra nội Ẩn môn và ngoại Ẩn môn, còn có bán Ẩn môn, chỉ là Nhàn Đạo Nhân đã nói nội Ẩn môn tồn tại trong truyền thuyết, chưa bao giờ nhập thế. Chẳng lẽ Lạc Huyên lại là người trong nội Ẩn môn? Nếu đúng như thế, thì Thái Ất cũng là nội Ẩn môn. Nếu sự phán đoán của mình là đúng, thì cho dù có hỏi Trương Chi Hối cũng không tìm hiểu được Thái Ất là ở đâu.
- Tôi không biết làm sao mà anh biết được Thái Ất, như tôi khẳng định mà nói cho anh biết, người trong Ẩn môn không ai biết môn phái Thái Ất hết, tất cả môn phái trong Ẩn môn đều có một quy định, chỉ cần ai không phải là người Ẩn môn mà biết chuyện trong Ẩn môn thì đều phải giết. Cho nên tôi sẽ giết anh.
Nói xong, cây kiếm trong tay Lạc Huyên đã giơ cao, thậm chí hơi run rẩy.
Diệp Mặc duỗi tay, hắn hơi hiểu về tính cách của Lạc Huyên, cử chỉ của cô ta chỉ là theo phản xạ, bởi vì trên người cô ta không thể thấy được chút sát khí nào, hắn lập tức nói:
- Cô muốn giết tôi cũng được, nếu cô muốn lấy oán trả ơn thì tùy cô, tôi cũng chẳng có gì để nói, nhưng có phải người ngoại Ẩn môn biết cô là người nội Ẩn môn thì cô cũng giết họ sao?
Tay của Lạc Huyên run một cách dữ dội,
- Quả nhiên anh biết tôi là người nội Ẩn môn, làm sao anh biết được? Tôi chưa bao giờ nhập thế. Mỗi năm mươi năm người của chúng tôi mới ra một lần, hơn nữa tuyệt đối không gây sự, rốt cục làm sao mà anh biết chuyện này?
- Cái thang máy kia lại đi lên rồi.
Diệp Mặc đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhằm gì.
Tay của Lạc Huyên quả nhiên run lên một cái, cây kiếm trong tay rơi xuống đất, không phải cô ta muốn giết Diệp Mặc, chỉ là một hành động vô thức của cô mà thôi, bởi vì không ai được tiết lộ chuyện của nội Ẩn môn. Nếu như người trong nội Ẩn môn biết được có kẻ bên ngoài biết bất cứ chuyện của họ, thì họ sẽ bất chấp mọi hậu quả để giết cho được kẻ đó.
- Nếu anh còn nói bất cứ chuyện gì của nội Ẩn môn thì tôi sẽ giết anh, hơn nữa còn liên lụy đến cả gia đình anh. Tôi không biết làm thế nào mà anh biết Thái Ất, nhưng tốt nhất sau này anh đừng bao giờ nhắc đến nữa, hể là nội Ẩn môn cũng đừng nhắc nữa.
Giọng điệu của Lạc Huyên hơi run rẩy.
Diệp Mặc nhìn Lạc Huyên,
- Tôi chỉ nhắc đến chuyện cô sẽ giết tôi thôi, cô sợ gì chứ?
Lạc Huyên lắc đầu bất lực,
- Nếu tôi biết anh có nhắc đến chuyện này mà tôi không giết anh, thì họ sẽ giết tôi, mà còn liên lụy đến sư môn của tôi nữa.
- Họ ngang ngược như vậy sao?
Diệp Mặc nhíu mày, quả thật còn ác độc hơn cả Hitler nữa.
- Cô là một người tu luyện cổ võ, có phải là người trong ẩn môn không?
- Đúng vậy.
Lạc Huyên không ý thức được câu hỏi của Diệp Mặc, cũng có thể là cô cũng xem Diệp Mặc là một kẻ tu luyện cổ võ.
- Vậy cô có biết Thái Ất không?
Diệp Mặc tiếp tục hỏi như không có chuyện gì.
Lạc Huyên gật đầu,
- Đương nhiên là biết, Thái Ất là một trong ba môn phái, làm sao mà tôi không biết, hơn nữa… à, không đúng, làm sao anh biết Thái Ất? Rốt cục thì anh là ai?
Lạc Huyên đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn Diệp Mặc chằm chằm, gương mặt đầy vẻ cảnh giác.
Diệp Mặc nghe Lạc Huyên nói rằng cô biết Thái Ất, trong lòng vẫn còn chút kích động, không ngờ hắn đã dễ dàng tìm hiểu được, tuy rằng hắn có thể tìm Trương Chi Hối cũng tìm hiểu được, nhưng được biết ngay bây giờ, quả là ngoài dự đoán của hắn rồi. Bây giờ nghe Lạc Huyên hỏi, hắn lập tức cười nói:
- Tôi là người Ẩn môn, đương nhiên là biết Thái Ất, chẳng lẽ cô không biết tôi cũng tu luyện cổ võ sao? Tôi chỉ muốn hỏi cô có phải là người Ẩn môn không?
- Môn phái của anh nằm ở đâu?
Lạc Huyên không vì câu nói của Diệp Mặc mà lơ là, thậm chí biểu hiện càng nghiêm trang hơn.
- Đương nhiên là Vô Lượng Sơn, còn phải hỏi sao.
Diệp Mặc chỉ biết Vô Lượng Sơn có Ẩn môn, còn những nơi khác hắn không biết.
Lạc Huyên tuy đã rút kiếm ra, nhìn chằm chằm Diệp Mặc một cách đề cao cảnh giác:
- Anh lừa tôi, anh không phải là người Ẩn môn, và anh cũng không hề biết Thái Ất.
Diệp Mặc nhìn thanh kiếm trên tay Lạc Huyên một cách kỳ lạ, lúc nãy còn nói chuyện được với nhau mà, sao mà trở mặt nhanh thế? Hắn không biết sơ hở nào của mình bị Lạc Huyên nhìn thấy, lời hắn nói đâu có sai, Ẩn môn ở Vô Lượng Sơn hắn cũng từng đến đó, tại sao cô ta lại nói mình lừa cô ta nhỉ?
Đột nhiên Diệp Mặc khựng lại, hắn chợt nhớ đến lời của Nhàn Đạo Nhân, Ẩn môn chia ra nội Ẩn môn và ngoại Ẩn môn, còn có bán Ẩn môn, chỉ là Nhàn Đạo Nhân đã nói nội Ẩn môn tồn tại trong truyền thuyết, chưa bao giờ nhập thế. Chẳng lẽ Lạc Huyên lại là người trong nội Ẩn môn? Nếu đúng như thế, thì Thái Ất cũng là nội Ẩn môn. Nếu sự phán đoán của mình là đúng, thì cho dù có hỏi Trương Chi Hối cũng không tìm hiểu được Thái Ất là ở đâu.
- Tôi không biết làm sao mà anh biết được Thái Ất, như tôi khẳng định mà nói cho anh biết, người trong Ẩn môn không ai biết môn phái Thái Ất hết, tất cả môn phái trong Ẩn môn đều có một quy định, chỉ cần ai không phải là người Ẩn môn mà biết chuyện trong Ẩn môn thì đều phải giết. Cho nên tôi sẽ giết anh.
Nói xong, cây kiếm trong tay Lạc Huyên đã giơ cao, thậm chí hơi run rẩy.
Diệp Mặc duỗi tay, hắn hơi hiểu về tính cách của Lạc Huyên, cử chỉ của cô ta chỉ là theo phản xạ, bởi vì trên người cô ta không thể thấy được chút sát khí nào, hắn lập tức nói:
- Cô muốn giết tôi cũng được, nếu cô muốn lấy oán trả ơn thì tùy cô, tôi cũng chẳng có gì để nói, nhưng có phải người ngoại Ẩn môn biết cô là người nội Ẩn môn thì cô cũng giết họ sao?
Tay của Lạc Huyên run một cách dữ dội,
- Quả nhiên anh biết tôi là người nội Ẩn môn, làm sao anh biết được? Tôi chưa bao giờ nhập thế. Mỗi năm mươi năm người của chúng tôi mới ra một lần, hơn nữa tuyệt đối không gây sự, rốt cục làm sao mà anh biết chuyện này?
- Cái thang máy kia lại đi lên rồi.
Diệp Mặc đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhằm gì.
Tay của Lạc Huyên quả nhiên run lên một cái, cây kiếm trong tay rơi xuống đất, không phải cô ta muốn giết Diệp Mặc, chỉ là một hành động vô thức của cô mà thôi, bởi vì không ai được tiết lộ chuyện của nội Ẩn môn. Nếu như người trong nội Ẩn môn biết được có kẻ bên ngoài biết bất cứ chuyện của họ, thì họ sẽ bất chấp mọi hậu quả để giết cho được kẻ đó.
- Nếu anh còn nói bất cứ chuyện gì của nội Ẩn môn thì tôi sẽ giết anh, hơn nữa còn liên lụy đến cả gia đình anh. Tôi không biết làm thế nào mà anh biết Thái Ất, nhưng tốt nhất sau này anh đừng bao giờ nhắc đến nữa, hể là nội Ẩn môn cũng đừng nhắc nữa.
Giọng điệu của Lạc Huyên hơi run rẩy.
Diệp Mặc nhìn Lạc Huyên,
- Tôi chỉ nhắc đến chuyện cô sẽ giết tôi thôi, cô sợ gì chứ?
Lạc Huyên lắc đầu bất lực,
- Nếu tôi biết anh có nhắc đến chuyện này mà tôi không giết anh, thì họ sẽ giết tôi, mà còn liên lụy đến sư môn của tôi nữa.
- Họ ngang ngược như vậy sao?
Diệp Mặc nhíu mày, quả thật còn ác độc hơn cả Hitler nữa.
/2272
|