Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 313: Thân phận bại lộ

/2272


Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Lạc Huyên phải bắt hắn tới, thậm chí còn chủ động nói mình là bạn trai của nàng. Hoá ra không chỉ Hoắc Các có ý với cô, lão già Hoắc Khứ Âu này không ngờ cũng đang muốn cô. Nếu không, nghe thấy Lạc Huyên giới thiệu, lão tại sao phải có loại sát ý này?

Thấy Diệp Mặc chỉ thản nhiên mỉm cười, cũng không biểu hiện ra lễ tiết gì, Lạc Huyên liền tranh thủ ở đằng sau Diệp Mặc kéo một cái, nói:

- Hoắc gia gia, Mạc Ảnh không thích nói chuyện lắm, ngài bỏ qua cho.

- Ha ha, không sao, người trẻ tuổi mà, ngại ngùng một chút cũng rất bình thường. Đến đây, ông dẫn con đi thư phòng.

Hoắc Khứ Minh dẫn hai người cùng đến thư phòng, nói:

- Các con xem trước, đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa…

Thần thức Diệp Mặc nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Âu, lại phát hiện sau khi lão ra khỏi thư phòng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, và phân phó người:

- Lập tức thông báo Các Nhi trở về, còn có...

Tuy rằng câu nói kế tiếp Diệp Mặc không nghe được, nhưng cũng biết lão già này cũng không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài.

- Anh đang nhìn cái gì? Hôm nay tôi nhất thời nói anh là bạn trai tôi, anh bỏ qua cho nhé. Anh không biết Hoắc Các đáng ghét như thế nào đâu, còn có ông của hắn cũng luôn thích đem tôi cùng Hoắc Các ở cùng nhau, nếu có thể tôi thật sự không muốn đến.

Lạc Huyên có chút áy náy nói, sắc mặt có chút hồng nhuận.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Tôi đương nhiên sẽ không để ý, cô muốn tìm sách thì phải nhanh lên một chút, Hoắc Các phỏng chừng rất nhanh sẽ trở về. Cô dự tính phải mất bao lâu thời gian?

- Nhanh như vậy à? Tôi nghe Tử Vân nói hôm nay Hoắc Các muốn đi ra ngoài, hẳn là sẽ không nhanh như vậy đã trở lại, tôi đoán cũng phải một ngày, anh xem thư phòng này lại có nhiều sách như vậy?

Lạc Huyên có chút bất đắc dĩ nhìn cả phòng sách, những quyển thư tịch này tuy rằng bảo tồn không tồi, nhưng vì thời gian đã lâu, cũng tản mát ra một chút mùi cổ xưa.

- Phải lâu như vậy à?

Diệp Mặc nhíu mày, một lát sau mới lên tiếng:

- Cô muốn tìm vật gì? Tôi giúp cô tìm xem.

Lạc Huyên cũng giấu diếm, lập tức trả lời:

- Sư phụ tôi bảo tôi tìm một quyển "Ní La kinh", tôi ở thư viện trường học và thư viện thành phố Thuần An tìm hơn một năm, nhưng vẫn không tìm được.

- Cô không cần tìm nữa, tôi giúp cô tìm.

Diệp Mặc nói xong thần thức lập tức bắt đầu quét qua những quyển sách này.

Lạc Huyên kinh ngạc nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Nhiều sách như vậy, anh làm sao tìm được? Hay chúng ta cùng nhau tìm đi.

Diệp Mặc khoát tay,

- Đừng nhúc nhích, tôi đang tính toán sách này rốt cuộc để ở đâu?

Lạc Huyên lại kinh dị nhìn Diệp Mặc, chẳng lẽ hắn là một Chu Dịch đại sư? Cho dù là một Chu Dịch đại sư, ở nơi nhiều sách như vậy, cũng không thể tính ra "Ní La kinh" ở chỗ nào.

Mạc Ảnh thật là làm cho người ta ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn chẳng những là luyện đan đại sư, là Mao Sơn đệ tử, còn là Chu Dịch đại sư hay sao? Mao Sơn đệ tử thật ra không có gì, nhưng luyện đan đại sư và Chu Dịch đại sư lại là phi thường giỏi.

Mặc dù đối với lời nói của Diệp Mặc nửa tin nửa ngờ, nhưng Lạc Huyên cũng không đi quấy rầy Diệp Mặc, cô không ngờ lựa chọn tin tưởng Diệp Mặc. Cô cảm giác càng thân thiết với Mạc Ảnh, cô lại càng không hiểu Mạc Ảnh. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền tự cho rằng nhìn thấu người này, nhưng bây giờ càng ngày càng nhìn không thấu. Bạn đang đọc chuyện tại

/2272

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status