Tô Tĩnh Văn ngây dại, thậm chí quên cả việc cô đã hoàn toàn dựa vào người Diệp Mặc.
Diệp Mặc có chút áy náy nhìn Tô Tĩnh Văn nói:
-Rất xin lỗi, Tĩnh Văn, lần này tôi làm phiền đến cô rồi, những người này đều có thù lớn với tôi. Hơn nữa, những người này là một đám chó điên, ai đắc tội bọn họ, bọn họ sẽ nhổ cỏ tận gốc. Chỉ là tôi không ngờ, đến người bạn của tôi bọn họ cũng không bỏ qua.
Nghe thấy lời Diệp Mặc nói, Tô Tĩnh Văn mới tỉnh táo lại, cô không ngờ mình và Diệp Mặc chỉ là bạn bình thường cũng bị liên lụy, nếu quan hệ với Diệp Mặc càng thêm thân thiết thì sẽ phải chịu những sự tấn công nào nữa?
-Diệp Mặc, người nhà ở Yến Kinh của anh… còn có Khinh Tuyết
Lời Tô Tĩnh Văn chưa nói xong nhưng Diệp Mặc lại hiểu ý cô, cô ấy đang lo lắng cho người khác.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
-Bọn chúng không có cơ hội đâu, muộn nhất là đêm nay, tôi sẽ nhổ cỏ tận gốc cái tổ chức này.
Nhìn Diệp Mặc mỉm cười mang theo sát ý, Tô Tĩnh Văn trong lòng run lên, cho tới giờ cô chưa từng gặp qua Diệp Mặc như vậy. Thậm chí, lại là sát khí nặng nề, có lẽ căn bản cô cũng không hiểu Diệp Mặc là hạng người gì. Cho tới này, cô chỉ nhìn thấy một mặt của Diệp Mặc mà thôi.
-Tôi không sao, anh không cần lo lắng, giờ chúng ta phải làm gì?
Tô Tĩnh Văn có chút bận tâm nhìn Diệp Mặc, tuy không biết Độc Nhãn Long và Hàn Tử là ai, nhưng nghe bọn chúng nói, chỉ biết đó là một tổ chức cực kỳ lợi hại.
Diệp Mặc đứng lên, nói:
-Đi thôi, chúng ta sang phòng bên nói chuyện.
Tô Tĩnh Văn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Mặc:
-Ngay bây giờ ta sẽ đi sang chỗ bọn họ sao?
-Đúng, đi ngay bây giờ, tôi đi tìm bọn chúng hợp tác.
Diệp Mặc gật gật đầu nói.
-Bọn chúng đều là sát thủ, hợp tác cái gì chứ?
Tô Tĩnh Văn có chút nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, giọng điệu hai tên phòng bên rất hung ác, sao lại hợp tác với Diệp Mặc được?
-Bọn chúng sẽ hợp tác.
Nói xong Diệp Mặc đứng lên, cùng Tô Tĩnh Văn mở cửa ra khỏi phòng.
-Tĩnh Văn, sao em lại ở đây? Em…
Cùng lúc Diệp Mặc mở cửa phòng, phòng 206 đối diện cũng mở cửa ra, một gã thanh niên đẹp trai, phong độ đang ôm một cô gái trên mặt còn ửng hồng đi ra, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, gã vô cùng khiếp sợ.
Tô Tĩnh Văn cũng ngây ngẩn cả người, một lát sau mới kêu lên:
-Anh họ Úy Tranh? Tại sao lại là anh?
Người thanh niên anh tuấn đối diện gần như không dám tin vào mắt mình, thật lâu sau, gã dường như mới phản ứng được, sắc mặt lập tức xanh mét, duỗi ngón tay chỉ vào Tô Tĩnh Văn nói:
-Tĩnh Văn, không ngờ em lại cùng đàn ông vào đây thuê phòng, em có biết xấu hổ không? Em, em…
Tô Tĩnh Văn không ngờ người anh họ luôn ôn hòa, dễ mến với cô lại dữ tợn như vậy, không ngờ lại chỉ vào mặt cô mắng cô không biết xấu hổ. Trong lúc nhất thời, Tô Tĩnh Văn tức giận, sắc mặt trắng bệch, cô có chút khó thở nói:
-Tạ Úy Tranh, em đến đây liên quan gì đến anh? Em là gì của anh? Anh không phải cũng thuê phòng với người ta ở đây sao? Có tư cách gì mà nói em?
-Em…
Tạ Úy Tranh trong lúc nóng giận, nghĩ đến cô gái mình mong muốn mấy năm nay lại ngủ với người khác, sự phẫn nộ này khiến gã không thể khống chế mình được nữa.
-Anh là đàn ông, xã giao một chút thì sao? Chỉ là mua vui một chút, em thật không ngờ không biết xấu hổ, lên giường với người ta ở đây.
Tạ Úy Tranh sắc mặt biến đổi xanh đỏ, đã tức giận đến choáng váng đầu óc, trong lòng gã, Tô Tĩnh Văn phải là của gã, không ai khác có thể đụng đến. Nhưng hiện giờ, gã không có được cô, lại bị người khác lên giường với cô trước.
Tô Tĩnh Văn sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Tạ Úy Tranh đã mất đi lý trí, sau một lúc lâu mới bình ổn được cơn hờn dỗi trong ngực. Cô bỗng nhiên ôm cánh tay Diệp Mặc, giọng điệu bình thản nói với Tạ Úy Tranh:
-Tạ Úy Tranh, anh xã giao gì đó, tôi cũng không nói gì, anh là anh, tôi là tôi, tôi và anh có quan hệ gì sao? Anh dựa vào cái gì mà xem vào việc của tôi? Tôi thích thuê phòng với ai mắc mớ gì đến anh? Tôi thích Diệp Mặc đấy, thế thì sao?
Tô Tĩnh Văn ngoài mềm trong cứng, bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng một khi chọc giận cô, cô căn bản sẽ không bận tâm là ai gây sự, hơn nữa đối với Tô Tĩnh Văn mà nói, Tạ Úy Tranh hôm nay thật đúng là quá quắt, cuộc sống của cô cần anh ta can thiệp sao? Bạn đang xem tại
Diệp Mặc có chút áy náy nhìn Tô Tĩnh Văn nói:
-Rất xin lỗi, Tĩnh Văn, lần này tôi làm phiền đến cô rồi, những người này đều có thù lớn với tôi. Hơn nữa, những người này là một đám chó điên, ai đắc tội bọn họ, bọn họ sẽ nhổ cỏ tận gốc. Chỉ là tôi không ngờ, đến người bạn của tôi bọn họ cũng không bỏ qua.
Nghe thấy lời Diệp Mặc nói, Tô Tĩnh Văn mới tỉnh táo lại, cô không ngờ mình và Diệp Mặc chỉ là bạn bình thường cũng bị liên lụy, nếu quan hệ với Diệp Mặc càng thêm thân thiết thì sẽ phải chịu những sự tấn công nào nữa?
-Diệp Mặc, người nhà ở Yến Kinh của anh… còn có Khinh Tuyết
Lời Tô Tĩnh Văn chưa nói xong nhưng Diệp Mặc lại hiểu ý cô, cô ấy đang lo lắng cho người khác.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
-Bọn chúng không có cơ hội đâu, muộn nhất là đêm nay, tôi sẽ nhổ cỏ tận gốc cái tổ chức này.
Nhìn Diệp Mặc mỉm cười mang theo sát ý, Tô Tĩnh Văn trong lòng run lên, cho tới giờ cô chưa từng gặp qua Diệp Mặc như vậy. Thậm chí, lại là sát khí nặng nề, có lẽ căn bản cô cũng không hiểu Diệp Mặc là hạng người gì. Cho tới này, cô chỉ nhìn thấy một mặt của Diệp Mặc mà thôi.
-Tôi không sao, anh không cần lo lắng, giờ chúng ta phải làm gì?
Tô Tĩnh Văn có chút bận tâm nhìn Diệp Mặc, tuy không biết Độc Nhãn Long và Hàn Tử là ai, nhưng nghe bọn chúng nói, chỉ biết đó là một tổ chức cực kỳ lợi hại.
Diệp Mặc đứng lên, nói:
-Đi thôi, chúng ta sang phòng bên nói chuyện.
Tô Tĩnh Văn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Mặc:
-Ngay bây giờ ta sẽ đi sang chỗ bọn họ sao?
-Đúng, đi ngay bây giờ, tôi đi tìm bọn chúng hợp tác.
Diệp Mặc gật gật đầu nói.
-Bọn chúng đều là sát thủ, hợp tác cái gì chứ?
Tô Tĩnh Văn có chút nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, giọng điệu hai tên phòng bên rất hung ác, sao lại hợp tác với Diệp Mặc được?
-Bọn chúng sẽ hợp tác.
Nói xong Diệp Mặc đứng lên, cùng Tô Tĩnh Văn mở cửa ra khỏi phòng.
-Tĩnh Văn, sao em lại ở đây? Em…
Cùng lúc Diệp Mặc mở cửa phòng, phòng 206 đối diện cũng mở cửa ra, một gã thanh niên đẹp trai, phong độ đang ôm một cô gái trên mặt còn ửng hồng đi ra, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, gã vô cùng khiếp sợ.
Tô Tĩnh Văn cũng ngây ngẩn cả người, một lát sau mới kêu lên:
-Anh họ Úy Tranh? Tại sao lại là anh?
Người thanh niên anh tuấn đối diện gần như không dám tin vào mắt mình, thật lâu sau, gã dường như mới phản ứng được, sắc mặt lập tức xanh mét, duỗi ngón tay chỉ vào Tô Tĩnh Văn nói:
-Tĩnh Văn, không ngờ em lại cùng đàn ông vào đây thuê phòng, em có biết xấu hổ không? Em, em…
Tô Tĩnh Văn không ngờ người anh họ luôn ôn hòa, dễ mến với cô lại dữ tợn như vậy, không ngờ lại chỉ vào mặt cô mắng cô không biết xấu hổ. Trong lúc nhất thời, Tô Tĩnh Văn tức giận, sắc mặt trắng bệch, cô có chút khó thở nói:
-Tạ Úy Tranh, em đến đây liên quan gì đến anh? Em là gì của anh? Anh không phải cũng thuê phòng với người ta ở đây sao? Có tư cách gì mà nói em?
-Em…
Tạ Úy Tranh trong lúc nóng giận, nghĩ đến cô gái mình mong muốn mấy năm nay lại ngủ với người khác, sự phẫn nộ này khiến gã không thể khống chế mình được nữa.
-Anh là đàn ông, xã giao một chút thì sao? Chỉ là mua vui một chút, em thật không ngờ không biết xấu hổ, lên giường với người ta ở đây.
Tạ Úy Tranh sắc mặt biến đổi xanh đỏ, đã tức giận đến choáng váng đầu óc, trong lòng gã, Tô Tĩnh Văn phải là của gã, không ai khác có thể đụng đến. Nhưng hiện giờ, gã không có được cô, lại bị người khác lên giường với cô trước.
Tô Tĩnh Văn sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Tạ Úy Tranh đã mất đi lý trí, sau một lúc lâu mới bình ổn được cơn hờn dỗi trong ngực. Cô bỗng nhiên ôm cánh tay Diệp Mặc, giọng điệu bình thản nói với Tạ Úy Tranh:
-Tạ Úy Tranh, anh xã giao gì đó, tôi cũng không nói gì, anh là anh, tôi là tôi, tôi và anh có quan hệ gì sao? Anh dựa vào cái gì mà xem vào việc của tôi? Tôi thích thuê phòng với ai mắc mớ gì đến anh? Tôi thích Diệp Mặc đấy, thế thì sao?
Tô Tĩnh Văn ngoài mềm trong cứng, bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng một khi chọc giận cô, cô căn bản sẽ không bận tâm là ai gây sự, hơn nữa đối với Tô Tĩnh Văn mà nói, Tạ Úy Tranh hôm nay thật đúng là quá quắt, cuộc sống của cô cần anh ta can thiệp sao? Bạn đang xem tại
/2272
|