- Anh à, sao anh lại tới đây?
Diệp Tử Phong nhìn thấy Diệp Mặc thì rất vui mừng. Diệp Mặc phải đến gần năm nay chưa gặp người nhà, bây giờ hắn lại chủ động tới nhà họ Diệp khiến Tử Phong thật không ngờ tới.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Để anh xem em và Diệp Lăng nào! Diệp Lăng đâu rồi, sao anh không nhìn thấy nó?
Diệp Tử Phong có phần bất đắc dĩ trả lời:
- Nó và bạn đã đi Đạp Thanh rồi, để em gọi cho nó về nhé!
Diệp Mặc liền xua tay ngăn lại:
- Thôi, Tử Phong, không cần đâu, cứ để nó đi chơi đi!
- Nếu Diệp Lăng biết anh về mà chưa được gặp anh thì nó sẽ buồn lắm đấy! Mỗi ngày nó đều hy vọng là anh sẽ về, không ngờ lúc anh về nó lại không có nhà.
Diệp Tử Phong cười nói.
Diệp Mặc nhìn bộ dạng của Diệp Tử Phong rồi hỏi:
- Tử Phong, bây giờ em ở đây cũng không tệ lắm đâu nhỉ!
Tử Phong gật đầu:
- Vâng, tốt lắm anh ạ, bây giờ họ rất tôn trọng ông nội nên không dám làm khó em đâu. Hơn nữa, em cũng đi làm rồi, ông cũng dần dần giao các việc lớn bé cho em xử lý rồi.
- Vậy thì anh yên tâm rồi!
Diệp Mặc gật đầu nói, người mà hắn lo lắng nhất chính là Diệp Tử Phong, nhưng bây giờ Tử Phong đã biết mình nên làm gì nên hắn cũng yên tâm. Nếu không, rất có thể hắn sẽ dẫn Tử Phong tới Lưu Xà.
- Anh yên tâm đi, tuy bây giờ Diệp gia không còn đứng đầu Hoa Hạ nữa nhưng cũng không dễ bị kẻ khác ức hiếp đâu. Bởi vì, không những ông Hàn và vài người đức cao vọng trọng với ông nội qua lại rất gần gũi mà Nhị lão Đàm Phong cũng hay ghé qua đây. Nhưng ông nội vẫn hy vọng anh sẽ trở về nhà họ Diệp, nếu không phải nhờ anh thì nhà ta sẽ không được như bây giờ.
Diệp Tử Phong không ngần ngại nói ra điều này.
Diệp Mặc gật đầu, đương nhiên hắn hiểu ý của Diệp Bắc Vinh, tuy nhiên hắn cũng chẳng để ý. Tử Phong và Diệp Lăng vẫn đang ở đây, cứ coi như cho họ mượn chút danh tiếng thì cũng chẳng làm sao.
Nhưng Diệp Mặc tuyệt đối không cho rằng những người này đều sợ hắn nên mới chủ động kết giao với nhà họ Diệp. Từ sau khi việc của Nhị lão Đàm Phong, hắn biết, ông ta có chút e dè nhưng tuyệt đối không phải là sợ hãi.
Nói cách khác, nếu không phải đúng lúc hắn thăng cấp lên luyện khí tầng bốn thì khi đối mặt với sự trả thù của Đàm Giác, hắn, các em hắn, thậm chí là toàn bộ Diệp gia có thể sẽ lĩnh một kết cục tàn khốc.
Với luyện khí tầng ba của hắn khi đối mặt với Đàm giác Tiên Thiên, hầu như chẳng có bất kỳ cơ hội thắng nào, muốn bỏ đi cũng không được. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng, nếu đối thủ của hắn không phải là Đàm Giác thì cho dù Hàn Tại Tân có giúp hắn đi chăng nữa cũng không thể đối nghịch với Đàm Phong. Con người ta đều rất thực dụng, hắn cũng không vì thế mà không nhìn ra con người lão Hàn. Đàm Phong đến nơi tìm phiền toái, lão ta có thể đứng ra nói chuyện là rất giỏi rồi.
Cho nên bây giờ hắn rất cẩn thận, đã có Đàm Phong, biết đâu còn có Lý Phong, Trương Phong nữa thì sao? Một quốc gia nếu không có một chút nội tình nào thì lẽ nào thực sự bị mấy ẩn môn này ngăn cản sao? Vấn đề này làm Diệp Mặc hoài nghi nhưng hắn cũng chẳng đi điều tra làm gì bởi vì, nguyên tắc sống của hắn là người khác không đắc tội với hắn thì nhất định hắn cũng không đắc tội với họ, huống hồ ở một quốc gia như thế này, hắn lại càng không muốn.
- Lão Hàn nói, nếu như anh trở về mà có thời gian thì đến nhà lão chơi. À, còn anh Trương Quật nữa, anh ấy và Lý Hồ có qua nhà tìm anh mấy lẩn đấy, tại điện thoại của anh không gọi được.
Diệp Tử Phong tiếp tục nói.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Lần này anh về đây là có chút việc, đợi sau này khi anh quay lại, nhất định anh sẽ đến thăm họ. Còn Diệp Lăng nữa, nếu nó về mà nó không thích ở lại đây nữa thì em hãy bảo nó đi Lưu Xà, anh có để lại ở đấy một chút sản nghiệp.
- A
Diệp Tử Phong vội vàng hỏi:
- Anh, anh phải đi ngay sao?
- Ừ, anh còn một số việc cần giải quyết. À đúng rồi, làn trước em bảo Diệp Lăng đem đến cho anh một chiếc vòng nói là của mẹ cho anh đúng không? Lúc ấy còn có lời muốn chuyển cho anh không?
Diệp Mặc về lần này cũng là muốn hỏi chuyện đó.
Tử Phong gật đầu đáp:
- Vâng, lúc cha gần đi, anh và Diệp Lăng đều không ở bên cạnh, cha bảo em đưa chiếc vòng cho anh, nói là của mẹ anh để lại, còn chuyện khác thì cha không nói gì.
Diệp Mặc nhíu mày:
- Cũng không nói là mẹ anh đã đi đâu sao?
Diệp Tử Phong lắc đầu:
- Không nói gì thêm cả, nhưng mà…
- Nhưng sao?
Diệp Mặc liền hỏi.
- Lúc em còn nhỏ, hình như như có lần nghe cha mẹ to tiếng với nhau, mẹ nói ba hãy ra nước ngoài mà tìm người phụ nữ kia đi. Sau đó, cha mẹ ly thân, mấy năm sau thì mẹ cũng rời khỏi nhà họ Diệp, em không biết người phụ nữ mà mẹ nhắc tới có phải là mẹ anh không?
Diệp Tử Phong có chút buồn rầu nói. Sau khi mẹ đi rồi, hai anh em Tử Phong và Diệp Lăng có tìm khắp nơi nhưng không thấy.
Diệp Mặc trầm ngâm một lát, sau mới lên tiếng:
- Được rồi, anh biết rồi! Giờ em cũng có khả năng rồi, em cũng dành thời gian đi tìm mẹ của mình đi. Anh sắp phải đi rồi, đợi lúc anh về hy vọng có thể gặp được bà. Còn viên đan dược này nữa, em đưa cho Diệp Lăng để nó ăn nhé!
Nói xong, Diệp Mặc lấy ra một bình ngọc nhỏ đưa cho Tử Phong.
Diệp Tử Phong nhận lấy bình ngọc liền giật mình hỏi: Truyện được copy tại
Diệp Tử Phong nhìn thấy Diệp Mặc thì rất vui mừng. Diệp Mặc phải đến gần năm nay chưa gặp người nhà, bây giờ hắn lại chủ động tới nhà họ Diệp khiến Tử Phong thật không ngờ tới.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Để anh xem em và Diệp Lăng nào! Diệp Lăng đâu rồi, sao anh không nhìn thấy nó?
Diệp Tử Phong có phần bất đắc dĩ trả lời:
- Nó và bạn đã đi Đạp Thanh rồi, để em gọi cho nó về nhé!
Diệp Mặc liền xua tay ngăn lại:
- Thôi, Tử Phong, không cần đâu, cứ để nó đi chơi đi!
- Nếu Diệp Lăng biết anh về mà chưa được gặp anh thì nó sẽ buồn lắm đấy! Mỗi ngày nó đều hy vọng là anh sẽ về, không ngờ lúc anh về nó lại không có nhà.
Diệp Tử Phong cười nói.
Diệp Mặc nhìn bộ dạng của Diệp Tử Phong rồi hỏi:
- Tử Phong, bây giờ em ở đây cũng không tệ lắm đâu nhỉ!
Tử Phong gật đầu:
- Vâng, tốt lắm anh ạ, bây giờ họ rất tôn trọng ông nội nên không dám làm khó em đâu. Hơn nữa, em cũng đi làm rồi, ông cũng dần dần giao các việc lớn bé cho em xử lý rồi.
- Vậy thì anh yên tâm rồi!
Diệp Mặc gật đầu nói, người mà hắn lo lắng nhất chính là Diệp Tử Phong, nhưng bây giờ Tử Phong đã biết mình nên làm gì nên hắn cũng yên tâm. Nếu không, rất có thể hắn sẽ dẫn Tử Phong tới Lưu Xà.
- Anh yên tâm đi, tuy bây giờ Diệp gia không còn đứng đầu Hoa Hạ nữa nhưng cũng không dễ bị kẻ khác ức hiếp đâu. Bởi vì, không những ông Hàn và vài người đức cao vọng trọng với ông nội qua lại rất gần gũi mà Nhị lão Đàm Phong cũng hay ghé qua đây. Nhưng ông nội vẫn hy vọng anh sẽ trở về nhà họ Diệp, nếu không phải nhờ anh thì nhà ta sẽ không được như bây giờ.
Diệp Tử Phong không ngần ngại nói ra điều này.
Diệp Mặc gật đầu, đương nhiên hắn hiểu ý của Diệp Bắc Vinh, tuy nhiên hắn cũng chẳng để ý. Tử Phong và Diệp Lăng vẫn đang ở đây, cứ coi như cho họ mượn chút danh tiếng thì cũng chẳng làm sao.
Nhưng Diệp Mặc tuyệt đối không cho rằng những người này đều sợ hắn nên mới chủ động kết giao với nhà họ Diệp. Từ sau khi việc của Nhị lão Đàm Phong, hắn biết, ông ta có chút e dè nhưng tuyệt đối không phải là sợ hãi.
Nói cách khác, nếu không phải đúng lúc hắn thăng cấp lên luyện khí tầng bốn thì khi đối mặt với sự trả thù của Đàm Giác, hắn, các em hắn, thậm chí là toàn bộ Diệp gia có thể sẽ lĩnh một kết cục tàn khốc.
Với luyện khí tầng ba của hắn khi đối mặt với Đàm giác Tiên Thiên, hầu như chẳng có bất kỳ cơ hội thắng nào, muốn bỏ đi cũng không được. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng, nếu đối thủ của hắn không phải là Đàm Giác thì cho dù Hàn Tại Tân có giúp hắn đi chăng nữa cũng không thể đối nghịch với Đàm Phong. Con người ta đều rất thực dụng, hắn cũng không vì thế mà không nhìn ra con người lão Hàn. Đàm Phong đến nơi tìm phiền toái, lão ta có thể đứng ra nói chuyện là rất giỏi rồi.
Cho nên bây giờ hắn rất cẩn thận, đã có Đàm Phong, biết đâu còn có Lý Phong, Trương Phong nữa thì sao? Một quốc gia nếu không có một chút nội tình nào thì lẽ nào thực sự bị mấy ẩn môn này ngăn cản sao? Vấn đề này làm Diệp Mặc hoài nghi nhưng hắn cũng chẳng đi điều tra làm gì bởi vì, nguyên tắc sống của hắn là người khác không đắc tội với hắn thì nhất định hắn cũng không đắc tội với họ, huống hồ ở một quốc gia như thế này, hắn lại càng không muốn.
- Lão Hàn nói, nếu như anh trở về mà có thời gian thì đến nhà lão chơi. À, còn anh Trương Quật nữa, anh ấy và Lý Hồ có qua nhà tìm anh mấy lẩn đấy, tại điện thoại của anh không gọi được.
Diệp Tử Phong tiếp tục nói.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Lần này anh về đây là có chút việc, đợi sau này khi anh quay lại, nhất định anh sẽ đến thăm họ. Còn Diệp Lăng nữa, nếu nó về mà nó không thích ở lại đây nữa thì em hãy bảo nó đi Lưu Xà, anh có để lại ở đấy một chút sản nghiệp.
- A
Diệp Tử Phong vội vàng hỏi:
- Anh, anh phải đi ngay sao?
- Ừ, anh còn một số việc cần giải quyết. À đúng rồi, làn trước em bảo Diệp Lăng đem đến cho anh một chiếc vòng nói là của mẹ cho anh đúng không? Lúc ấy còn có lời muốn chuyển cho anh không?
Diệp Mặc về lần này cũng là muốn hỏi chuyện đó.
Tử Phong gật đầu đáp:
- Vâng, lúc cha gần đi, anh và Diệp Lăng đều không ở bên cạnh, cha bảo em đưa chiếc vòng cho anh, nói là của mẹ anh để lại, còn chuyện khác thì cha không nói gì.
Diệp Mặc nhíu mày:
- Cũng không nói là mẹ anh đã đi đâu sao?
Diệp Tử Phong lắc đầu:
- Không nói gì thêm cả, nhưng mà…
- Nhưng sao?
Diệp Mặc liền hỏi.
- Lúc em còn nhỏ, hình như như có lần nghe cha mẹ to tiếng với nhau, mẹ nói ba hãy ra nước ngoài mà tìm người phụ nữ kia đi. Sau đó, cha mẹ ly thân, mấy năm sau thì mẹ cũng rời khỏi nhà họ Diệp, em không biết người phụ nữ mà mẹ nhắc tới có phải là mẹ anh không?
Diệp Tử Phong có chút buồn rầu nói. Sau khi mẹ đi rồi, hai anh em Tử Phong và Diệp Lăng có tìm khắp nơi nhưng không thấy.
Diệp Mặc trầm ngâm một lát, sau mới lên tiếng:
- Được rồi, anh biết rồi! Giờ em cũng có khả năng rồi, em cũng dành thời gian đi tìm mẹ của mình đi. Anh sắp phải đi rồi, đợi lúc anh về hy vọng có thể gặp được bà. Còn viên đan dược này nữa, em đưa cho Diệp Lăng để nó ăn nhé!
Nói xong, Diệp Mặc lấy ra một bình ngọc nhỏ đưa cho Tử Phong.
Diệp Tử Phong nhận lấy bình ngọc liền giật mình hỏi: Truyện được copy tại
/2272
|