- Bản lĩnh của người anh em cũng khá đấy
Giọng trầm ấm của một người đàn ông truyền đến. Đồng thời một người đàn ông mặc áo xám bước ra, khóe miệng nở một nụ cười, dường như không hề để ý đến chuyện Diệp Mặc vừa đánh bại hai người, và làm vỡ mất hai bình hoa, mà là thật lòng khen ngợi bản lĩnh Diệp Mặc
Diệp Mặc đã sớm biết người đàn ông đứng nấp ở bên đó, nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của ông ta, xem ra cũng có thân phận không thấp trong võ quán đâu.
Trình độ ở mức Hoàng Cấp trung kỳ, cũng coi như là một kẻ luyện võ, nhưng trong mắt Diệp Mặc, mới có chút đỉnh này thì vẫn chưa đáng gì.
- Quán chủ...
Gã mặt đen bị thương không nặng lắm, nhìn thấy người đàn ông mặc áo xám này bước đến, vội vàng đứng dậy gọi, khuôn mặt tỏ vẻ xấu hổ.
- Võ quán tiếp đãi không được chu đáo, mong người anh em lượng thứ. Tôi là quán chủ của võ quán "Hồng Thị Thất Sát Quyền" – Thẩm Vĩ Câu, vẫn chưa biết quý danh của người anh em.
Người đàn ông này làm ra vẻ không nhìn thấy gã huấn luyện viên mặt đen, bước thẳng đến chào hỏi Diệp Mặc.
- Tên thì không cần, hôm nay tôi đến vì muốn hỏi một chuyện.
Diệp Mặc lạnh lùng nói, hắn không thích kiểu giả tạo của tên quán chủ này.
Vừa rồi sau khi hắn đến, tên quán chủ này đã đứng một bên quan sát rồi, thậm chí lúc hắn đá tên bảo vệ, tên quán chủ này vẫn không động đậy, sau khi hắn đá tên huấn luyện viên mặt đen một cước, thì thằng cha này mới chịu bước ra, chắc đã không thể bình tĩnh được nữa rồi.
Nghe thấy những lời nói đó của Diệp Mặc, khuôn mặt của Thẩm Vĩ Câu quả nhiên biến sắc, nhưng lập tức có thể lấy lại được vẻ bình thường. Sống trên giang hồ, nói tên rồi, mà đến tên đối phương cũng không chịu nói cho mình biết, đây đúng là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn, cho dù Thẩm Vĩ Câu có là người bao dung đại lượng, không chút tính toán hẹp hòi đi chăng nữa thì cũng khó có thể chịu được.
Nhưng Thẩm Vĩ Câu cũng không phải là tên gà mờ, càng tức giận, lại càng muốn giết đối phương, thì khuôn mặt lại càng phải thể hiện một cách hòa nhã, lương thiện. Không biết rõ được đối phương là ai, thì ông ta sẽ không dễ dàng mà động thủ, hai cước vừa rồi của Diệp Mặc ông ta cũng có thể nhìn ra, ông ta biết mình tuyệt đối không thể có thứ bản lĩnh đó. Mặc dù muốn đánh bại tên huấn luyện đó đối với ông ta là chuyện rất đơn giản, nhưng tuyệt đối không thể làm được như Diệp Mặc, hơn nữa lại còn có thể chỉ ra nơi bị ngã, đây chắc chắn không phải là chuyện mà một người luyện võ bình thường có thể làm được.
Sắc mặt của Thẩm Vĩ Câu hơi biến đổi, nhưng lập tức lại lấy lại vẻ bình thường, sau đó vẫn chắp tay thi lễ, nói:
- Một khi đã như vậy, người anh em, mời vào trong.
Thạch Khai Căn biết Thẩm Vĩ Câu này, rất nổi tiếng trong giới người Hoa ở đây, hơn nữa danh tiếng lại càng nổi trong giới xã hội đen. Lúc nãy thấy Diệp Mặc không hề nể mặt người này, trong lòng vô cùng lo lắng. Lăn lộn trong giang hồ, nói chuyện cũng phải chú ý đến ba phần, trừ phi thực sự là thù hận sống chết. Anh ta không biết là do Diệp Mặc còn quá trẻ hay là căn bản hắn cũng không coi Thẩm Vĩ Câu ra gì.
Diệp Mặc đương nhiên là không coi Thẩm Vĩ Câu ra gì rồi, hắn ghét cái loại đạo đức giả này, bề ngoài thì tỏ vẻ thân thiện, bên trong thì ai biết gã đang nghĩ cái gì. Đừng nói Thẩm Vĩ Câu này là một kẻ luyện tới Hoàng Cấp, cho dù gã có mạnh thêm mười cấp nữa, có lên được tới cấp Tiên Thiên, thì Diệp Mặc cũng vẫn sẽ chẳng coi gã ra gì.
Thẩm Vĩ Câu trong lòng tuy vô cùng tức giận, nhưng không hề để lộ ra, ông ta dẫn Diệp Mặc và Thạch Khai Căn vào một căn phòng tiếp khách, bên ngoài phòng còn có bốn gã thanh niên đã đứng đó tự bao giờ.
Vốn tưởng rằng Diệp Mặc định nói câu gì đó, nhưng Diệp Mặc giống như không nhìn thấy bốn gã đứng ở bên ngoài vậy, bước thẳng vào, rồi đóng sầm cửa lại.
Tính toán của Thẩm Vĩ Câu coi như không thành rồi, bốn tên đó là bốn tên lợi hại nhất của võ quán "Hồng Thị Thất Sát Quyền", ý định của Thẩm Vĩ Câu là, một khi Diệp Mặc định đề nghị gì đó, gã sẽ lập tức nói cho hắn biết đây là qui định của võ quán. Với tính cách của Diệp Mặc, chắc chắn là sẽ đánh nhau một trận tơi bời, Thẩm Vĩ Câu dựa vào bản lĩnh của gã và bốn tên kia để áp chế Diệp Mặc.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của gã chính là, Diệp Mặc giống như không hề nhìn thấy bốn tên đó, mà bước thẳng vào phòng khách.
Chẳng lẽ hắn thực sự lợi hại đến mức đó?
Thẩm Vĩ Câu trong lòng cũng không dám chắc, đối với những chuyện không chắc thì từ trước đến nay gã sẽ không làm, nghĩ một lúc lâu, Thẩm Vĩ Câu vẫn quyết định không động thủ trước, xem xem hắn muốn hỏi gì đã.
Mấy chén trà được bưng lên, Thẩm Vĩ Câu lại mỉm cười nói:
- Xin hỏi người anh em muốn hỏi gì?
- Thẩm quán chủ, đại ca tôi muốn tìm Đồng Trụ hỏi một số chuyện, chỉ là bây giờ tôi không tìm được Đồng Trụ, nên muốn nhờ quán chủ đánh tiếng.
Thạch Khai Căn lập tức trả lời. Truyện được copy tại
Giọng trầm ấm của một người đàn ông truyền đến. Đồng thời một người đàn ông mặc áo xám bước ra, khóe miệng nở một nụ cười, dường như không hề để ý đến chuyện Diệp Mặc vừa đánh bại hai người, và làm vỡ mất hai bình hoa, mà là thật lòng khen ngợi bản lĩnh Diệp Mặc
Diệp Mặc đã sớm biết người đàn ông đứng nấp ở bên đó, nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của ông ta, xem ra cũng có thân phận không thấp trong võ quán đâu.
Trình độ ở mức Hoàng Cấp trung kỳ, cũng coi như là một kẻ luyện võ, nhưng trong mắt Diệp Mặc, mới có chút đỉnh này thì vẫn chưa đáng gì.
- Quán chủ...
Gã mặt đen bị thương không nặng lắm, nhìn thấy người đàn ông mặc áo xám này bước đến, vội vàng đứng dậy gọi, khuôn mặt tỏ vẻ xấu hổ.
- Võ quán tiếp đãi không được chu đáo, mong người anh em lượng thứ. Tôi là quán chủ của võ quán "Hồng Thị Thất Sát Quyền" – Thẩm Vĩ Câu, vẫn chưa biết quý danh của người anh em.
Người đàn ông này làm ra vẻ không nhìn thấy gã huấn luyện viên mặt đen, bước thẳng đến chào hỏi Diệp Mặc.
- Tên thì không cần, hôm nay tôi đến vì muốn hỏi một chuyện.
Diệp Mặc lạnh lùng nói, hắn không thích kiểu giả tạo của tên quán chủ này.
Vừa rồi sau khi hắn đến, tên quán chủ này đã đứng một bên quan sát rồi, thậm chí lúc hắn đá tên bảo vệ, tên quán chủ này vẫn không động đậy, sau khi hắn đá tên huấn luyện viên mặt đen một cước, thì thằng cha này mới chịu bước ra, chắc đã không thể bình tĩnh được nữa rồi.
Nghe thấy những lời nói đó của Diệp Mặc, khuôn mặt của Thẩm Vĩ Câu quả nhiên biến sắc, nhưng lập tức có thể lấy lại được vẻ bình thường. Sống trên giang hồ, nói tên rồi, mà đến tên đối phương cũng không chịu nói cho mình biết, đây đúng là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn, cho dù Thẩm Vĩ Câu có là người bao dung đại lượng, không chút tính toán hẹp hòi đi chăng nữa thì cũng khó có thể chịu được.
Nhưng Thẩm Vĩ Câu cũng không phải là tên gà mờ, càng tức giận, lại càng muốn giết đối phương, thì khuôn mặt lại càng phải thể hiện một cách hòa nhã, lương thiện. Không biết rõ được đối phương là ai, thì ông ta sẽ không dễ dàng mà động thủ, hai cước vừa rồi của Diệp Mặc ông ta cũng có thể nhìn ra, ông ta biết mình tuyệt đối không thể có thứ bản lĩnh đó. Mặc dù muốn đánh bại tên huấn luyện đó đối với ông ta là chuyện rất đơn giản, nhưng tuyệt đối không thể làm được như Diệp Mặc, hơn nữa lại còn có thể chỉ ra nơi bị ngã, đây chắc chắn không phải là chuyện mà một người luyện võ bình thường có thể làm được.
Sắc mặt của Thẩm Vĩ Câu hơi biến đổi, nhưng lập tức lại lấy lại vẻ bình thường, sau đó vẫn chắp tay thi lễ, nói:
- Một khi đã như vậy, người anh em, mời vào trong.
Thạch Khai Căn biết Thẩm Vĩ Câu này, rất nổi tiếng trong giới người Hoa ở đây, hơn nữa danh tiếng lại càng nổi trong giới xã hội đen. Lúc nãy thấy Diệp Mặc không hề nể mặt người này, trong lòng vô cùng lo lắng. Lăn lộn trong giang hồ, nói chuyện cũng phải chú ý đến ba phần, trừ phi thực sự là thù hận sống chết. Anh ta không biết là do Diệp Mặc còn quá trẻ hay là căn bản hắn cũng không coi Thẩm Vĩ Câu ra gì.
Diệp Mặc đương nhiên là không coi Thẩm Vĩ Câu ra gì rồi, hắn ghét cái loại đạo đức giả này, bề ngoài thì tỏ vẻ thân thiện, bên trong thì ai biết gã đang nghĩ cái gì. Đừng nói Thẩm Vĩ Câu này là một kẻ luyện tới Hoàng Cấp, cho dù gã có mạnh thêm mười cấp nữa, có lên được tới cấp Tiên Thiên, thì Diệp Mặc cũng vẫn sẽ chẳng coi gã ra gì.
Thẩm Vĩ Câu trong lòng tuy vô cùng tức giận, nhưng không hề để lộ ra, ông ta dẫn Diệp Mặc và Thạch Khai Căn vào một căn phòng tiếp khách, bên ngoài phòng còn có bốn gã thanh niên đã đứng đó tự bao giờ.
Vốn tưởng rằng Diệp Mặc định nói câu gì đó, nhưng Diệp Mặc giống như không nhìn thấy bốn gã đứng ở bên ngoài vậy, bước thẳng vào, rồi đóng sầm cửa lại.
Tính toán của Thẩm Vĩ Câu coi như không thành rồi, bốn tên đó là bốn tên lợi hại nhất của võ quán "Hồng Thị Thất Sát Quyền", ý định của Thẩm Vĩ Câu là, một khi Diệp Mặc định đề nghị gì đó, gã sẽ lập tức nói cho hắn biết đây là qui định của võ quán. Với tính cách của Diệp Mặc, chắc chắn là sẽ đánh nhau một trận tơi bời, Thẩm Vĩ Câu dựa vào bản lĩnh của gã và bốn tên kia để áp chế Diệp Mặc.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của gã chính là, Diệp Mặc giống như không hề nhìn thấy bốn tên đó, mà bước thẳng vào phòng khách.
Chẳng lẽ hắn thực sự lợi hại đến mức đó?
Thẩm Vĩ Câu trong lòng cũng không dám chắc, đối với những chuyện không chắc thì từ trước đến nay gã sẽ không làm, nghĩ một lúc lâu, Thẩm Vĩ Câu vẫn quyết định không động thủ trước, xem xem hắn muốn hỏi gì đã.
Mấy chén trà được bưng lên, Thẩm Vĩ Câu lại mỉm cười nói:
- Xin hỏi người anh em muốn hỏi gì?
- Thẩm quán chủ, đại ca tôi muốn tìm Đồng Trụ hỏi một số chuyện, chỉ là bây giờ tôi không tìm được Đồng Trụ, nên muốn nhờ quán chủ đánh tiếng.
Thạch Khai Căn lập tức trả lời. Truyện được copy tại
/2272
|