Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 388: Bắt Cóc

/2272


Lúc này, máy bay đột nhiên lại ổn định lại, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, máy bay lại chậm rãi bắt đầu bay lên. Không biết là kẻ cướp khống chế máy bay hay là phi công khống chế kẻ cướp.

Ninh Khinh Tuyết chậm rãi thở phào một cái, cô không sợ chết, nhưng chết vô danh ở đây, cô không hề muốn.

Máy bay dần dần chậm lại, mọi người cũng dần bình tĩnh lại. Dù sao lúc nãy bọn cướp cũng đã nói không lấy mạng bọn họ.

Lúc này một gã đàn ông để râu đi ra, trong tay gã cầm một khẩu súng tự động HKMP5. Gã chào hỏi hai gã đang chĩa súng trường về phía hành khách, rồi đi dọc lối đi.

Mỗi khi thấy có phụ nữ trẻ, gã luôn gật gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng và tán thưởng.

Ninh Khinh Tuyết trong lòng thấp thỏm, đang muốn tìm thứ gì che mặt lại, tên râu kia đã đứng trước mặt cô.

Thật lâu sau, cũng không nghe thấy gã đàn ông này nói gì, Ninh Khinh Tuyết theo bản năng ngẩng đầu nhìn. Gã đàn ông để râu hai mắt đang nhìn cô chăm chú, dường như thứ gã đang nhìn là một món ăn ngon.

Thậm chí khóe miệng gã còn chảy nước miếng mà gã không biết gì.

- Ồ, người đẹp Hoa Hạ thật khá… Cô, đi ra đây…

Gã để râu cầm súng tự động một tay, sau đó chỉ vào Ninh Khinh Tuyết.

Ninh Khinh Tuyết run rẩy, cô biết là xong đời rồi, gã này là người Nhật Bản, vô cùng háo sắc, nhìn thấy cô là lập tức không buông tha. Ninh Khinh Tuyết vội vàng nghĩ cách, nhưng không cách nào có thể thoát được khỏi tên này.

Hai gã đàn ông lúc nãy chĩa súng vào hành khách cũng nói bô lô, hóa ra bọn họ đều đến từ Nhật, là người Nhật.

Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới người phụ nữ trung niên bên cạnh, liền tóm lấy tay cô ta nói:

- Không phải cô nói sẽ đưa tôi sang Mỹ sao? Nếu tôi bị tên người Nhật này mang đi thì làm sao đến Mỹ được? Cô không bảo vệ được tôi tên thiếu gia họ Viễn kia sẽ rất tức giận.

Ninh Khinh Tuyết đã bị ép đến nước chết, nhưng cho dù chết rồi cô cũng muốn phải lôi theo người mà Viễn Kỳ Bân phái tới chôn cùng. Dù không giết được Viễn Kỳ Bân, giết được một thủ hạ của y cũng tốt.

Quả nhiên, người phụ nữ trung niên kia vừa thấy động tác của Ninh Khinh Tuyết, sắc mặt lập tức tái nhợt, luôn miệng nói:

- Không liên quan đến tôi, tôi không quen biết cô, buông tôi ra…

Nhưng dù cô ta có nói gì, gã để râu dưới mũi đã không kiên nhẫn được nữa, gã hất người phụ nữ trung niên sang một bên, nâng súng tự động lên, "pằng pằng pằng" mấy tiếng.

Người phụ nữ trung niên sớm đã nằm trong vũng máu, không hề động đậy.

- Phụ nữ là quý giá nhất với bọn tôi đó, nhưng giờ tôi cũng đã giết người, nếu cô còn lề mề thì đừng trách tôi không khách khí, người đẹp Hoa Hạ ạ…

Gã để râu này sau khi giết người phụ nữ trung niên kia, dí súng tự động vào Ninh Khinh Tuyết nói, không ngờ lại là tiếng Hoa Hạ, tuy rằng không sõi nhưng phát âm cũng khá chuẩn xác.

Ninh Khinh Tuyết vốn muốn lấy khẩu súng lục trong tay người phụ nữ trung niên, nhưng nhìn cô ta ngã trên mặt đất, cô lại cảm thấy buồn nôn. Không ngờ chưa tìm được người phụ nữ kia giấu súng ở đâu, lại bị gã người Nhật này dùng súng tự động uy hiếp. Cô đành đứng lên, đi về phía đuôi máy bay.

Đuôi máy bay cũng có hai gã Nhật cầm súng, lúc này có thể thấy có cả một bọn cướp máy bay. Nhưng Ninh Khinh Tuyết cũng không để ý gì, cô chỉ muốn tìm cách làm thế nào bảo vệ sự trong sạch của mình.

Hai gã đứng ở đuôi máy bay thấy gã để râu dưới mũi thì cùng lúc xoay người, gật đầu một cái, xem ra gã này có địa vị cao trong bọn cướp.

Gã để râu đá văng một cách cửa cabin, dùng súng chỉ Ninh Khinh Tuyết, bắt cô đi vào. Thấy Ninh Khinh Tuyết đi vào rồi, gã nhấc chân đá cửa cabin đóng vào, sau đó cười ha hả.

- Người đẹp Hoa Ha, cởi đồ ra, trước hết cho tôi thưởng thức một chút đã. Cô là cô gái xinh đẹp nhất phương đông mà tôi thấy đó, từ hôm nay cô sẽ là người của Đông Bản Nhân Cơ tôi.

Gã râu dưới mũi đi đến một chỗ ngồi xuống, sau đó nói với Ninh Khinh Tuyết.

Ninh Khinh Tuyết mắt lại sáng rực lên, không ngờ trong một buồng trên máy bay này cô lại nhìn thấy một chiếc dù, hơn nữa còn có một dường thoát hiểm… Tim Ninh Khinh Tuyết bắt đầu đập nhanh, cô thật sự không muốn chết như thế này, có quá nhiều việc chưa hoàn thành…

- Nhanh lên, đừng để tôi phải ra tay, để tôi ra tay cô sẽ không được thoải mái đâu. Tôi thích đàn bà ngoan hiền.

Đông Bản Nhân Cơ thấy Ninh Khinh Tuyết nhìn quanh, không nhịn được nữa.

Ninh Khinh Tuyết bỗng thản nhiên cười, cô không ngờ cũng lại ngồi xuống, Đông Bản Nhân Cơ vốn đã không kiên nhẫn, giờ nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết cười, không ngờ lại ngây ngốc. Cô gái quá đẹp, Đông Bản Nhân Cơ cảm giác trái tim gã nhảy lên, nghĩ đến việc cô gái này sắp thành người của gã, gã không thể kìm nén sự vui mừng trong lòng.

Đông Bản Nhân Cơ không phải chưa từng gặp phụ nữ, gã đã thấy nhiều cô gái ưu tú, cũng đã giữ lấy vô số cô gái, nhưng người như Ninh Khinh Tuyết khiến người khác nhìn vào thấy vui vẻ thoải mái, là lần đầu tiên gã gặp. Mà một cô gái giống như tiên nữ trước mặt gã, lập tức có thể chiếm được ngay, điều này làm cho gã thậm chí hoài nghi những gì mình thấy.

Chỉ có điều, gã lập tức tỉnh lại, gã hiểu rõ ở trên máy bay này gã là đại ca, một khi máy bay hạ cánh, tiến vào căn cứ, cô gái ưu tú trước mắt này tuyệt đối không tới phiên gã được chạm vào.

- Tôi muốn biết các anh cướp máy bay sao lại không cần tiền, chiếc máy bay lớn như vậy cướp thì có lợi gì?

Ninh Khinh Tuyết hỏi, tay cô đã nắm chặt một tấm bùa Hỏa Cầu, câu hỏi chỉ để phân tán sự chú ý của gã kia thôi.

Cô không biết Đường Bắc Vi đưa cô bùa Hỏa Cầu này có tác dụng gì không, nếu chẳng may không có tác dụng, cô chỉ là một cô gái, tuyệt đối không phải đối thủ của Đông Bản Nhân Cơ. Cho nên cô không dám lập tức dung bùa Hỏa Cầu, cô nhất định phải đợi lúc bùa Hỏa Cầu không có tác dụng, tìm được vật tự sát, cho dù chết cũng không bị tên súc sinh làm hỏng sự trong sạch.

- Cô hỏi hơi nhiều rồi, nhưng mà người đẹp, cô sắp vào căn cứ rồi, sắp là người của bọn tôi rồi. Cho cô biết cũng không sao. Vận may của cô không tệ đâu, lần này trên chuyến bay có giáo sư Al Stan, là người chúng tôi muốn tìm. Đương nhiên những người còn lại trên máy bay đều là tặng phẩm phụ, đều phải ra quân vì đế quốc Nhật của bọn tôi, cô giờ cũng là một phần của đế quốc, phải thấy vinh hạnh.

Đông Bản Nhân Cơ có chút tự hào nói.

- Giáo sư Al Stan? Người đoạt được giải Nobel hóa học hai năm liền?

Ninh Khinh Tuyết lần này kinh ngạc thật sự hỏi, cô không ngờ giáo sư Al Stan lại ở Hongkong, lại cùng cô đi chuyến bay này đi San Francisco. Nhưng người này muốn bắt giáo sư hóa học làm gì?

Ninh Khinh Tuyết bỗng nghĩ đến bản tính hiếu chiến, khát máu của người Nhật, chẳng lẽ họ còn muốn phát động thế chiến thứ 3 hay sao? Cô bỗng nhớ lại một việc, bật thốt lên nói:

- Ba năm trước đây, chuyến bay chở chuyên gia vật lý năng lượng hạt nhân của Mỹ Webaster mất tích, năm năm trước, chuyên gia vi điện tử của Anh Pirri… bọn họ…

Đông Bản Nhân Cơ cười ha hả:

- Sức tưởng tượng của cô rất phong phú, không tệ, cô nghĩ không sai, còn có giáo sư Jill của Pháp… Bọn họ đều có ích cho đế quốc của chúng tôi.

Ninh Khinh Tuyết trong lòng kinh sợ, những người Nhật này âm mưu thật lớn. Không ngờ nhiều lần máy bay và các chuyên gia mất tích đều có liên quan đến bọn họ, chỉ có điều không hiểu sao lại không điều tra ra là do bọn họ làm. Bạn đang đọc chuyện tại

/2272

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status