-Tôi mặc kệ anh là Diệp Mặc hay là… cái gì? Diệp Mặc? Anh nói anh là Diệp Mặc?
Trương Phong Chỉ đột nhiên dừng nổi bão, nét mặt rung lên, nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Lúc này, y mới nhớ ra người ở trước mặt y hình như ban nãy bắt được phi châm của y. Bắt được phi châm của y đâu dễ dàng gì, hoặc có thể nói là dùng ngón tay mà bắt được phi châm của y vô cùng khó, chỉ y rõ bản thân mình. Y là tu vi Địa cấp trung kỳ, muốn dùng ngón tay kẹp phi châm của y ở giữa, hơn nữa lại trong tình huống đánh bất ngờ, có thể nói là dù tu vi có bằng y thì cũng khó làm được.
Ban nãy y rất tức giận, quên mất sự thực này. Lúc này nghe Diệp Mặc nói tên, y mới tỏ ra kinh ngạc, hơn nữa còn liên tưởng tới lời đồn trong Ẩn Môn có liên quan đến Diệp Mặc, y bỗng thấy sợ hãi.
Nếu tên Diệp Mặc tiếng tăm lừng lẫy này quả thực là Diệp Mặc đã diệt mấy môn phái theo lời đồn đại thì y xong rồi, không, phải nói là Hồng Vũ Đường của bọn họ xong rồi. Chuyện Diệp Mặc dùng thủ đoạn đáng sợ khiến Điểm Thương và phái Hợp Lưu phong núi mà nói, hắn muốn tiêu diệt một Hồng Vũ Môn kém xa hai môn phái này, quả thực rất dễ dàng. Trong Ẩn Môn, tiếng tăm lừng lẫy của Diệp Mặc sao lại chỉ có thế mà thôi.
Trương Phong Chỉ bỗng nhiên nhớ đến môn phái ẩn thế đi Lưu Xà điều tra về "Dưỡng Nhan Đan" của dược phẩm Lạc Nguyệt, thứ kiếm được tiền thế này, cùng với việc đi sâu điều tra, Ẩn Môn muốn có nó càng ngày càng ít, đây vốn rất kỳ lạ. Liên hệ với những gì bọn họ điều tra được còn có những lời Diệp Mặc vừa nói, nếu Trương Phong Chỉ không biết dược phẩm Lạc Nguyệt có liên quan đến Diệp Mặc thì y đúng là lợn.
Trương Phong Chỉ chảy mồ hôi lạnh sau lưng, y hận mình đã phái một đứa đầu lợn đi điều tra sự tình của dược phẩm Lạc Nguyệt mà lại không điều tra ra sau lưng dược phẩm Lạc Nguyệt chính là Diệp Mặc.
Cũng phải, chính mình phái những đứa đó đi, mắt chúng dài đến đỉnh đầu, làm sao để ý đến nhân vật sau lưng một công ty dược phẩm bình thường? Cái mà bọn chúng để ý chính là phương thuốc "Dưỡng Nhan Đan" mà thôi. Nếu không phải Trương Phong Chỉ y kiêng dè những Ẩn Môn khác nói y phá hỏng quy tắc thì những kẻ dưới tay y không chừng sớm đã nghiêm hình bức cung rồi.
So với việc đắc tội với Diệp Mặc, chuyện của người con gái tên Hạ Nhu không còn là chuyện nữa rồi, hoàn toàn có thể xem nhẹ.
-Không biết anh có phải là Diệp Mặc của Diệp gia ở Yến Kinh không ạ?
Giọng nói của Trương Phong Chỉ bỗng nhẹ nhàng, cung kính, y đã khẳng định Diệp Mặc trước mặt y chính là Diệp Mặc của Diệp gia rồi.
Bất kể nghe đồn hắn đã giết những tinh anh của hai đại môn phái, hay người đứng đầu Ẩn Môn cũng không phải là đối thủ của hắn là thật hay không thì một Diệp Mặc tay không tiếp được kim châm nhỏ như lông của y đã khiến y không thể khinh thường được rồi.
Diệp Mặc cười nhạt:
-Ý của anh là nếu tôi không phải là tên Diệp Mặc ấy thì anh có thể tùy ý giết người rồi?
Dường như gương mặt tuấn tú của Trương Phong Chỉ bỗng chảy mồ hôi lạnh, y biết việc tồi tệ hôm nay không phải là việc y chết mà là việc cả môn phái bị tiêu diệt. Tuy y tự phụ nhưng cũng không tự phụ đến mức có thể cùng Ngộ Đạo tiền bối cân sức ngang tài. Hơn nữa, người của hai phái Điểm Thương và Hợp Lưu có thể giết y quả thực vô cùng nhiều, mà cả hai phái này đã bị Diệp Mặc giết hơn phân nửa, ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Lúc này giọng nói của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, y đâu biết lúc nào Diệp Mặc nổi máu giết người, Trương Phong Chỉ vội vàng khom người nói:
-Anh Diệp, vừa nãy là tôi mạo phạm anh, Trương Phong Chỉ tôi nguyện chịu phạt, đến Lưu Xà điều tra về dược phẩm Lạc Nguyệt không chỉ có mỗi Hồng Vũ Đường tôi, thậm chí hiện giờ còn có mấy người nữa ở Lưu Xà. Tôi sẽ cung cấp cho anh những tin tức tỉ mỉ về những môn phái đi Lưu Xà điều tra, hơn nữa Hồng Vũ Đường chúng tôi sẽ bồi thường những tổn thất của anh.
Diệp Mặc ném phi châm ở trong tay ra, Trương Phong Chỉ không kịp phản ứng mà chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói, y biết ngay là cây châm đã găm vào trong cơ thể mình, trái tim nguội lạnh.
-Anh Mạc, kẻ này đã cướp vợ của anh, tôi giao cho anh xử lý.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Mạc Khang và Hạ Nhu đang đứng ngây người rồi nói.
Mạc Khang biết Diệp Mặc lợi hại, bằng không cũng không có khả năng chỉ một cước mà đã khống chế được Trương Khuyết và Hạ Sắc Vi, nhưng không nghĩ đến Diệp Mặc lợi hại đến mức độ này. Trương Phong Chỉ là cao thủ đứng trong tốp ba của Hồng Vũ Đường nhưng ngay cả phản kháng cũng không dám phản kháng trước mặt Diệp Mặc.
Hạ Nhu cũng sợ ngây người, cô không thể tưởng tượng được Mạc Khang kết giao được với một người anh em "trâu" thế này. Cô vốn bị Trương Phong Chỉ bắt ép đưa cô đến đây thì cũng không có ý định còn sống trở về, nhưng sự thực lại lớn hơn rất nhiều so với những gì mà cô đã dự liệu, hơn nữa còn có thể tùy ý xử trí Trương Phong Chỉ.
Tên Diệp Mặc này cũng thật quá nghịch thiên, sau khi bị giam lỏng Hạ Nhu không biết tin tức gì. Cô vốn không nghe nói đến Diệp Mặc, Mạc Khang đương nhiên lại càng không biết.
Tuy nhiên trong lòng Trương Khuyết và Hạ Sắc Vi lại kinh hãi như nổi sóng to gió lớn, Diệp Mặc là ai? Hiện nay, người trong Ẩn Môn bàn tán nhiều nhất chính là người này. Tất cả đệ tử trong Ẩn Môn, nếu muốn sống ở đây, hoặc là chuyện khác, đầu tiên phải tránh Diệp Mặc, điều này đã được viết trong quy tắc của các đại Ẩn Môn. Hắn đã trở thành một điều cấm kỵ trong Ẳn Môn.
Mà nhân vật truyền kỳ này lại không xuất thân từ Ẩn Môn, thậm chí cách đây không lâu hắn còn là một công tử con ông cháu cha bị bỏ rơi, không ngờ hôm nay bọn họ đã tận mắt thấy nhân vật truyền kỳ này, hơn nữa còn đánh nhau với hắn, thực ra mà nói là bị hắn đá cho một cái.
Sau khi biết đối phương là Diệp Mặc, không chỉ hai kẻ Huyền cấp đang giám sát Hạ Nhu hiểu mà Hạ Sắc Vi và Trương Khuyết cũng đều hiểu vì sao kẻ ác như Trương Phong Chỉ cũng cung kính hắn như thế.
Trong mắt Hạ Sắc Vi lại càng hiện lên nỗi sợ hãi, điều đầu tiên cô không ngờ là Diệp Mặc lại trẻ như vậy, điều thứ hai cô nghĩ đến là có lẽ đời người phải sống như thế này mới đúng. Chỉ một câu " tôi là Diệp Mặc" đã có thể khiến cho Trương Phong Chỉ khúm núm như vậy, không dám có nửa phần phản kháng.
Nhưng chuyện vang danh thiên hạ không phải là cầm đao hô to tôi thế nào mà chính là một câu nói bình thường như thế này thôi. Hạ Sắc Vi bị Diệp Mặc đá gãy xương đùi, oán hận trong lòng lúc này đột nhiên biến mất.
Dù có đưa cho cô chục nghìn cái lá gan, cô cũng không dám báo thù Diệp Mặc nữa, sự điên cuồng của hắn lưu truyền cả Ẩn Môn, thậm chí nghe đồn hắn đã là cao thủ Tiên Thiên rồi, chỉ là không có ai dám đi lấy râu hùm của hắn mà thôi.
Theo bản năng, Hạ Sắc Vi đưa mắt nhìn Mạc Khang, anh này quả là gặp vận may, không ngờ lại quen biết cao nhân Diệp Mặc, không chỉ trị khỏi bệnh cho anh mà còn giúp anh bắt Trương Phong Chỉ.
-Trương Phong Chỉ, nhiều năm trước tao đã muốn giết mày rửa hận, nhưng tao không đánh được mày, mày cướp vợ của tao, mưu đồ hại tao mười mấy năm. Tao biết cả đời tao cũng không phải là đối thủ của mày, giết mày thế này, mày sẽ không phục. Nhưng ai bảo tao có một người anh em tốt, hôm nay tao muốn tận tay giết mày, rửa mối hận cướp vợ của tao.
Trán Mạc Khang lộ gân xanh, hận không thể nuốt chửng Trương Phong Chỉ ngay tức khắc.
Trương Phong Chỉ mặt xám như tro tàn, nội khí của y không vận nổi lên, y không ngờ mình cả đời anh hùng, cuối cùng lại chết ở đây. Hơn nữa còn chết trong tay một người chưa tu luyện qua Cổ Võ, y không cam tâm, nhưng y biết mình đã không còn một chút năng lực phản kháng nào.
-Anh Diệp, chúng tôi nguyện cải tà quy chính, nương tựa Diệp tiền bối.
Hai kẻ Huyền cấp đang trông chừng Hạ Nhu đưa mắt nhìn, biết hôm nay không thể cứu vãn được nữa, nếu không chớp thời cơ thì sau khi giết Trương Phong Chỉ, người tiếp theo Diệp Mặc giết sẽ là bọn họ.
Diệp Mặc lạnh lùng cười;
-Làm sao tôi lại không nhìn ra Hồng Vũ Đường có nội gián nhỉ? Muốn sống thì được, nhưng hãy đem bản lĩnh ra đi.
Người đàn ông ít tuổi hơn lập tức khom người nói:
-Tôi sẵn lòng giết Trương Phong Chỉ lập công.
Kẻ kia cũng vội vàng tỏ ý muốn lập công.
Diệp Mặc cười nhạt, bình thản.
Thấy Diệp Mặc không nói gì, hai kẻ này vội vàng tiến đến trước Mạc Khang, lấy đao bên hông ra, mỗi người một đao. Đáng thương cho Trương Phong Chỉ chết không nhắm mắt, chết trong tay Mạc Khang, y còn có cái để nói, là vì mình đã cướp vợ của anh ta. Nhưng chết trong tay hai kẻ y đưa đến, y thấy uất nghẹn vô cùng.
Hai kẻ đó thấy mình giết Trương Phong Chỉ mà Diệp Mặc vẫn không tỏ ý gì liền tới trước mặt Trương Khuyết đã sắp ngất xỉu rồi giết gã. Sau đó quỳ nhanh xuống trước mặt Diệp Mặc, đợi Diệp Mặc xử lý.
Hai kẻ tiểu nhân gian trá, trong lòng Diệp Mặc cười nhạt, hắn không cần loại người này giúp hắn. Loại người này có thể phản bội Trương Phong Chỉ thì cũng có thể phản bội Diệp Mặc, nhưng để bọn tiểu nhân này làm việc thì có thể đấy, điều kiện tiên quyết là cần phải khống chế loại người này.
Mạc Khang chưa từng luyện Cổ Võ, tốc độ không nhanh, đợi lúc anh ta phản ứng lại thì hai kẻ Huyền cấp kia đã giết Trương Phong Chỉ và Trương Khuyết rồi.
Hạ Nhu kéo Mạc Khang đang muốn nổi xung lên lại, lắc đầu nói:
-Tuy hắn đã giam cầm em mười mấy năm, nhưng cũng không quá bạc đãi, thôi đừng chà đạp thi thể của hắn nữa.
-Được.
Mạc Khang nghe theo lời Hạ Nhu.
Hạ Nhu dịu dàng nói:
-Anh Khang, em cứ nghĩ rằng lần này trở về có thể sẽ chết cùng anh, nhưng, nhưng,...
Không chết nhưng Hạ Nhu vẫn có chút buồn.
Mạc Khang vội vàng nói:
Trương Phong Chỉ đột nhiên dừng nổi bão, nét mặt rung lên, nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Lúc này, y mới nhớ ra người ở trước mặt y hình như ban nãy bắt được phi châm của y. Bắt được phi châm của y đâu dễ dàng gì, hoặc có thể nói là dùng ngón tay mà bắt được phi châm của y vô cùng khó, chỉ y rõ bản thân mình. Y là tu vi Địa cấp trung kỳ, muốn dùng ngón tay kẹp phi châm của y ở giữa, hơn nữa lại trong tình huống đánh bất ngờ, có thể nói là dù tu vi có bằng y thì cũng khó làm được.
Ban nãy y rất tức giận, quên mất sự thực này. Lúc này nghe Diệp Mặc nói tên, y mới tỏ ra kinh ngạc, hơn nữa còn liên tưởng tới lời đồn trong Ẩn Môn có liên quan đến Diệp Mặc, y bỗng thấy sợ hãi.
Nếu tên Diệp Mặc tiếng tăm lừng lẫy này quả thực là Diệp Mặc đã diệt mấy môn phái theo lời đồn đại thì y xong rồi, không, phải nói là Hồng Vũ Đường của bọn họ xong rồi. Chuyện Diệp Mặc dùng thủ đoạn đáng sợ khiến Điểm Thương và phái Hợp Lưu phong núi mà nói, hắn muốn tiêu diệt một Hồng Vũ Môn kém xa hai môn phái này, quả thực rất dễ dàng. Trong Ẩn Môn, tiếng tăm lừng lẫy của Diệp Mặc sao lại chỉ có thế mà thôi.
Trương Phong Chỉ bỗng nhiên nhớ đến môn phái ẩn thế đi Lưu Xà điều tra về "Dưỡng Nhan Đan" của dược phẩm Lạc Nguyệt, thứ kiếm được tiền thế này, cùng với việc đi sâu điều tra, Ẩn Môn muốn có nó càng ngày càng ít, đây vốn rất kỳ lạ. Liên hệ với những gì bọn họ điều tra được còn có những lời Diệp Mặc vừa nói, nếu Trương Phong Chỉ không biết dược phẩm Lạc Nguyệt có liên quan đến Diệp Mặc thì y đúng là lợn.
Trương Phong Chỉ chảy mồ hôi lạnh sau lưng, y hận mình đã phái một đứa đầu lợn đi điều tra sự tình của dược phẩm Lạc Nguyệt mà lại không điều tra ra sau lưng dược phẩm Lạc Nguyệt chính là Diệp Mặc.
Cũng phải, chính mình phái những đứa đó đi, mắt chúng dài đến đỉnh đầu, làm sao để ý đến nhân vật sau lưng một công ty dược phẩm bình thường? Cái mà bọn chúng để ý chính là phương thuốc "Dưỡng Nhan Đan" mà thôi. Nếu không phải Trương Phong Chỉ y kiêng dè những Ẩn Môn khác nói y phá hỏng quy tắc thì những kẻ dưới tay y không chừng sớm đã nghiêm hình bức cung rồi.
So với việc đắc tội với Diệp Mặc, chuyện của người con gái tên Hạ Nhu không còn là chuyện nữa rồi, hoàn toàn có thể xem nhẹ.
-Không biết anh có phải là Diệp Mặc của Diệp gia ở Yến Kinh không ạ?
Giọng nói của Trương Phong Chỉ bỗng nhẹ nhàng, cung kính, y đã khẳng định Diệp Mặc trước mặt y chính là Diệp Mặc của Diệp gia rồi.
Bất kể nghe đồn hắn đã giết những tinh anh của hai đại môn phái, hay người đứng đầu Ẩn Môn cũng không phải là đối thủ của hắn là thật hay không thì một Diệp Mặc tay không tiếp được kim châm nhỏ như lông của y đã khiến y không thể khinh thường được rồi.
Diệp Mặc cười nhạt:
-Ý của anh là nếu tôi không phải là tên Diệp Mặc ấy thì anh có thể tùy ý giết người rồi?
Dường như gương mặt tuấn tú của Trương Phong Chỉ bỗng chảy mồ hôi lạnh, y biết việc tồi tệ hôm nay không phải là việc y chết mà là việc cả môn phái bị tiêu diệt. Tuy y tự phụ nhưng cũng không tự phụ đến mức có thể cùng Ngộ Đạo tiền bối cân sức ngang tài. Hơn nữa, người của hai phái Điểm Thương và Hợp Lưu có thể giết y quả thực vô cùng nhiều, mà cả hai phái này đã bị Diệp Mặc giết hơn phân nửa, ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Lúc này giọng nói của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, y đâu biết lúc nào Diệp Mặc nổi máu giết người, Trương Phong Chỉ vội vàng khom người nói:
-Anh Diệp, vừa nãy là tôi mạo phạm anh, Trương Phong Chỉ tôi nguyện chịu phạt, đến Lưu Xà điều tra về dược phẩm Lạc Nguyệt không chỉ có mỗi Hồng Vũ Đường tôi, thậm chí hiện giờ còn có mấy người nữa ở Lưu Xà. Tôi sẽ cung cấp cho anh những tin tức tỉ mỉ về những môn phái đi Lưu Xà điều tra, hơn nữa Hồng Vũ Đường chúng tôi sẽ bồi thường những tổn thất của anh.
Diệp Mặc ném phi châm ở trong tay ra, Trương Phong Chỉ không kịp phản ứng mà chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói, y biết ngay là cây châm đã găm vào trong cơ thể mình, trái tim nguội lạnh.
-Anh Mạc, kẻ này đã cướp vợ của anh, tôi giao cho anh xử lý.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Mạc Khang và Hạ Nhu đang đứng ngây người rồi nói.
Mạc Khang biết Diệp Mặc lợi hại, bằng không cũng không có khả năng chỉ một cước mà đã khống chế được Trương Khuyết và Hạ Sắc Vi, nhưng không nghĩ đến Diệp Mặc lợi hại đến mức độ này. Trương Phong Chỉ là cao thủ đứng trong tốp ba của Hồng Vũ Đường nhưng ngay cả phản kháng cũng không dám phản kháng trước mặt Diệp Mặc.
Hạ Nhu cũng sợ ngây người, cô không thể tưởng tượng được Mạc Khang kết giao được với một người anh em "trâu" thế này. Cô vốn bị Trương Phong Chỉ bắt ép đưa cô đến đây thì cũng không có ý định còn sống trở về, nhưng sự thực lại lớn hơn rất nhiều so với những gì mà cô đã dự liệu, hơn nữa còn có thể tùy ý xử trí Trương Phong Chỉ.
Tên Diệp Mặc này cũng thật quá nghịch thiên, sau khi bị giam lỏng Hạ Nhu không biết tin tức gì. Cô vốn không nghe nói đến Diệp Mặc, Mạc Khang đương nhiên lại càng không biết.
Tuy nhiên trong lòng Trương Khuyết và Hạ Sắc Vi lại kinh hãi như nổi sóng to gió lớn, Diệp Mặc là ai? Hiện nay, người trong Ẩn Môn bàn tán nhiều nhất chính là người này. Tất cả đệ tử trong Ẩn Môn, nếu muốn sống ở đây, hoặc là chuyện khác, đầu tiên phải tránh Diệp Mặc, điều này đã được viết trong quy tắc của các đại Ẩn Môn. Hắn đã trở thành một điều cấm kỵ trong Ẳn Môn.
Mà nhân vật truyền kỳ này lại không xuất thân từ Ẩn Môn, thậm chí cách đây không lâu hắn còn là một công tử con ông cháu cha bị bỏ rơi, không ngờ hôm nay bọn họ đã tận mắt thấy nhân vật truyền kỳ này, hơn nữa còn đánh nhau với hắn, thực ra mà nói là bị hắn đá cho một cái.
Sau khi biết đối phương là Diệp Mặc, không chỉ hai kẻ Huyền cấp đang giám sát Hạ Nhu hiểu mà Hạ Sắc Vi và Trương Khuyết cũng đều hiểu vì sao kẻ ác như Trương Phong Chỉ cũng cung kính hắn như thế.
Trong mắt Hạ Sắc Vi lại càng hiện lên nỗi sợ hãi, điều đầu tiên cô không ngờ là Diệp Mặc lại trẻ như vậy, điều thứ hai cô nghĩ đến là có lẽ đời người phải sống như thế này mới đúng. Chỉ một câu " tôi là Diệp Mặc" đã có thể khiến cho Trương Phong Chỉ khúm núm như vậy, không dám có nửa phần phản kháng.
Nhưng chuyện vang danh thiên hạ không phải là cầm đao hô to tôi thế nào mà chính là một câu nói bình thường như thế này thôi. Hạ Sắc Vi bị Diệp Mặc đá gãy xương đùi, oán hận trong lòng lúc này đột nhiên biến mất.
Dù có đưa cho cô chục nghìn cái lá gan, cô cũng không dám báo thù Diệp Mặc nữa, sự điên cuồng của hắn lưu truyền cả Ẩn Môn, thậm chí nghe đồn hắn đã là cao thủ Tiên Thiên rồi, chỉ là không có ai dám đi lấy râu hùm của hắn mà thôi.
Theo bản năng, Hạ Sắc Vi đưa mắt nhìn Mạc Khang, anh này quả là gặp vận may, không ngờ lại quen biết cao nhân Diệp Mặc, không chỉ trị khỏi bệnh cho anh mà còn giúp anh bắt Trương Phong Chỉ.
-Trương Phong Chỉ, nhiều năm trước tao đã muốn giết mày rửa hận, nhưng tao không đánh được mày, mày cướp vợ của tao, mưu đồ hại tao mười mấy năm. Tao biết cả đời tao cũng không phải là đối thủ của mày, giết mày thế này, mày sẽ không phục. Nhưng ai bảo tao có một người anh em tốt, hôm nay tao muốn tận tay giết mày, rửa mối hận cướp vợ của tao.
Trán Mạc Khang lộ gân xanh, hận không thể nuốt chửng Trương Phong Chỉ ngay tức khắc.
Trương Phong Chỉ mặt xám như tro tàn, nội khí của y không vận nổi lên, y không ngờ mình cả đời anh hùng, cuối cùng lại chết ở đây. Hơn nữa còn chết trong tay một người chưa tu luyện qua Cổ Võ, y không cam tâm, nhưng y biết mình đã không còn một chút năng lực phản kháng nào.
-Anh Diệp, chúng tôi nguyện cải tà quy chính, nương tựa Diệp tiền bối.
Hai kẻ Huyền cấp đang trông chừng Hạ Nhu đưa mắt nhìn, biết hôm nay không thể cứu vãn được nữa, nếu không chớp thời cơ thì sau khi giết Trương Phong Chỉ, người tiếp theo Diệp Mặc giết sẽ là bọn họ.
Diệp Mặc lạnh lùng cười;
-Làm sao tôi lại không nhìn ra Hồng Vũ Đường có nội gián nhỉ? Muốn sống thì được, nhưng hãy đem bản lĩnh ra đi.
Người đàn ông ít tuổi hơn lập tức khom người nói:
-Tôi sẵn lòng giết Trương Phong Chỉ lập công.
Kẻ kia cũng vội vàng tỏ ý muốn lập công.
Diệp Mặc cười nhạt, bình thản.
Thấy Diệp Mặc không nói gì, hai kẻ này vội vàng tiến đến trước Mạc Khang, lấy đao bên hông ra, mỗi người một đao. Đáng thương cho Trương Phong Chỉ chết không nhắm mắt, chết trong tay Mạc Khang, y còn có cái để nói, là vì mình đã cướp vợ của anh ta. Nhưng chết trong tay hai kẻ y đưa đến, y thấy uất nghẹn vô cùng.
Hai kẻ đó thấy mình giết Trương Phong Chỉ mà Diệp Mặc vẫn không tỏ ý gì liền tới trước mặt Trương Khuyết đã sắp ngất xỉu rồi giết gã. Sau đó quỳ nhanh xuống trước mặt Diệp Mặc, đợi Diệp Mặc xử lý.
Hai kẻ tiểu nhân gian trá, trong lòng Diệp Mặc cười nhạt, hắn không cần loại người này giúp hắn. Loại người này có thể phản bội Trương Phong Chỉ thì cũng có thể phản bội Diệp Mặc, nhưng để bọn tiểu nhân này làm việc thì có thể đấy, điều kiện tiên quyết là cần phải khống chế loại người này.
Mạc Khang chưa từng luyện Cổ Võ, tốc độ không nhanh, đợi lúc anh ta phản ứng lại thì hai kẻ Huyền cấp kia đã giết Trương Phong Chỉ và Trương Khuyết rồi.
Hạ Nhu kéo Mạc Khang đang muốn nổi xung lên lại, lắc đầu nói:
-Tuy hắn đã giam cầm em mười mấy năm, nhưng cũng không quá bạc đãi, thôi đừng chà đạp thi thể của hắn nữa.
-Được.
Mạc Khang nghe theo lời Hạ Nhu.
Hạ Nhu dịu dàng nói:
-Anh Khang, em cứ nghĩ rằng lần này trở về có thể sẽ chết cùng anh, nhưng, nhưng,...
Không chết nhưng Hạ Nhu vẫn có chút buồn.
Mạc Khang vội vàng nói:
/2272
|