-Anh tới tìm tôi có chuyện gì?
Hư Nguyệt Hoa phát hiện ra người tới tìm cô là đại ca Lã Tư của Hải Đường, nhưng Hải Đường chẳng qua chỉ là một bang hội nhỏ, không đáng để Hư Nguyệt Hoa để ý tới.
Lã Tư đương nhiên tự biết thân phận của mình, anh ta biết trong mắt hắc quả phụ Hư Nguyệt Hoa anh ta chẳng là gì cả.
Thấy Hư Nguyệt Hoa trở về, anh ta lập tức đứng dậy cung kính nói:
-Chị Hư, tôi đến đây là muốn nương tựa chị đây.
Hư Nguyệt Hoa nhìn Lã Tư thắc mắc:
-Anh tới nương tựa chỗ tôi? Anh sống nhờ vào biển, chỗ của tôi làm ăn chỉ là quán bar và các tin tức, anh tới đây nói muốn nương nhờ chỗ tôi là có ý gì?
Lã Tư thận trọng nói:
-Chị Hư, tôi biết Hải Đường của tôi không đáng nhắc tới trước mặt chị. Tôi may mắn được tiền bối Diệp Mặc tặng cho một viên Bồi khí đan, cũng nhờ có viên Bồi khí đan này mà tôi có thể đạt tới hoàng cấp. Sau khi lên được hoàng cấp, tôi mới hiểu từ trước tới giờ mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng. Hóa ra giữa người nhập cấp và người chưa nhập cấp lại có sự khác biệt lớn đến như vậy.
Hư Nguyệt Hoa dường như đã hiểu lờ mờ ý tứ của Lã Tư, cô ngồi xuống, đồng thời cũng bảo Lã Tư ngồi xuống.
Sau khi Lã Tư ngồi xuống, lại tiếp tục nói:
-Tôi biết, dựa vào năng lực của tôi thì chẳng là gì trong mắt của Diệp Tiền Bối, nhưng chị Hư thì không giống vậy. Diệp tiền bối giữ chị lại, chắc chắn là vì năng lực của chị. Tôi nghĩ nếu như đầu quân cho chị, nếu chị Hư đi theo Diệp tiền bối thì tôi cũng dược thơm lây.
Hư Nguyệt Hoa lần đầu tiên mới chú ý quan sát Lã Tư, chẳng trách cha cô năm đó đã nói với cô, đừng nên coi thường bất cứ ai. Tên Lã Tư này không có chút tiếng tăm gì, chỉ là một tên thủ lĩnh nhãi nhép của Hải Đường trên đất Hongkong này. Vậy mà anh ta lại có thể nhìn xa trông rộng như vậy, có thể đoán ra mục đích Diệp Mặc giữ cô lại. Hơn nữa anh ta còn biết nghĩ xa thêm một bước, cho dù muốn theo Diệp Mặc, nhưng anh ta biết Diệp Mặc không xem trọng anh ta, cho nên mới tìm tới chỗ cô, người này đúng là biết tính toán.
Cũng đúng Hải Đường mặc dù là một bang phái nhỏ, nhưng cũng được coi là miếng thịt mỡ, có thể sống được trong khe hẹp ở đất Hongkong này, điều này chứng tỏ bản thân anh ta cũng không hề đơn giản.
-Anh rất thông minh.
Hư Nguyệt Hoa tán thưởng, cô bây giờ mới biết người thông minh không phải chỉ có mình cô. Mặc dù cô vẫn đang suy nghĩ có nên đầu quân cho Diệp Mặc hay không, nhưng đã có người nghĩ cách đầu quân cho Diệp Mặc rồi, tên Lã Tư trước mắt cô lúc này là một ví dụ.
-Cảm ơn chị Hư đã khen, trước mặt chị Hư tôi không dám nhận hai chữ "thông minh" này. Nhưng Lã Tư tôi là người trọng nghĩa khí, nếu chị Hư đồng ý tiếp nhận tôi, tôi thề sẽ tận tâm tận lực làm việc cho chị.
Lã Tư thận trọng nói.
Hư Nguyệt Hoa cười, không bình luận gì thêm, cô đứng dậy, nói:
-Lã bang chủ xin hãy cứ về trước, nếu như có một ngày tôi thực sự về phe tiền bối Diệp Mặc, tôi nhất định sẽ nói với anh một tiếng.
Lã Tư trong lòng vui vẻ, mặc dù Hư Nguyệt Hoa chỉ nói có một câu mà thôi, nhưng anh ta đoán được Hư Nguyệt Hoa đã nói ra câu này, chứng tỏ Diệp Mặc đang chiêu dụ cô về với hắn.
Nghĩ đến đây Lã Tư lập tức đứng dậy, nhưng trước khi đi anh ta còn lưỡng lự một chút, anh ta biết bản thân không nên nói ra suy đoán của mình.
-Anh còn chuyện gì nữa sao?
Sự lưỡng lự của Lã Tư lập tức bị Hư Nguyệt Hoa nhìn ra.
Lã Tư bị Hư Nguyệt Hoa hỏi, quyết định nói:
-Đúng vậy, chị Hư, hôm nay khi Lưu Pháo Nha cướp đan dược, tôi ngồi sau tứ bất tượngHongkong, tôi thực sự đã trông thấy Phó Hữu Ngân cũng có ý định đứng dậy, nhưng lại bị anh cả của hắn ta ngăn cản. Sau khi ra về tôi đã để ý tới bốn người đó, quả nhiên bọn họ vừa ra khỏi phòng họp, bốn người họ đã nháy mắt ra hiệu với nhau, sau đó nhanh chóng gật đầu với nhau rồi lái xe đi. Tôi nghi ngờ họ có khả năng sẽ gây bất lợi cho Diệp tiền bối.
Hư Nguyệt Hoa nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lã Tư, chậm dãi nói:
-Nếu đã như vậy, sao anh không quay lại nói với Diệp tiền bối?
Lã Tư có chút khó khăn nói:
-Một là tôi sợ Diệp tiền bối sẽ nghĩ tôi cố ý tiếp cận anh ấy, hai là lúc đó tôi ngồi sau tứ bất tượng Hongkong, nếu ngay lúc ấy tôi lập tức quay lại nói với Diệp tiền bối, sợ rằng chuyện này sẽ tới tai tứ bất tượngHongkong. Hải Đường của tôi chỉ là một bang hội nhỏ, chúng chỉ vung tay một cái là có thể đập chết chúng tôi rồi.
-Bây giờ anh đã ở hoàng cấp rồi, còn sợ cái đám tứ bất tượng Hongkong ấy sao? Hơn nữa, anh không sợ tôi mật báo hay sao?
Hư Nguyệt Hoa hoài nghi nói.
Lã Tư cẩn thận nói:
-Tứ bất tượng Hongkong có thể khiến cho Tiêu bang chủ cũng phải kiêng dè, nên chúng tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa cho dù tôi không sợ, nhưng anh em thuộc hạ của tôi lại đều là những người bình thường, chúng có thể giết chết họ bất cứ lúc nào. Còn về chuyện mật báo, chị Hư tuyệt đối sẽ không vì chuyện như vậy mà đi mật báo tôi, nếu không hôm nay tôi đã không tới đây.
Hư Nguyệt Hoa phát hiện ra người tới tìm cô là đại ca Lã Tư của Hải Đường, nhưng Hải Đường chẳng qua chỉ là một bang hội nhỏ, không đáng để Hư Nguyệt Hoa để ý tới.
Lã Tư đương nhiên tự biết thân phận của mình, anh ta biết trong mắt hắc quả phụ Hư Nguyệt Hoa anh ta chẳng là gì cả.
Thấy Hư Nguyệt Hoa trở về, anh ta lập tức đứng dậy cung kính nói:
-Chị Hư, tôi đến đây là muốn nương tựa chị đây.
Hư Nguyệt Hoa nhìn Lã Tư thắc mắc:
-Anh tới nương tựa chỗ tôi? Anh sống nhờ vào biển, chỗ của tôi làm ăn chỉ là quán bar và các tin tức, anh tới đây nói muốn nương nhờ chỗ tôi là có ý gì?
Lã Tư thận trọng nói:
-Chị Hư, tôi biết Hải Đường của tôi không đáng nhắc tới trước mặt chị. Tôi may mắn được tiền bối Diệp Mặc tặng cho một viên Bồi khí đan, cũng nhờ có viên Bồi khí đan này mà tôi có thể đạt tới hoàng cấp. Sau khi lên được hoàng cấp, tôi mới hiểu từ trước tới giờ mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng. Hóa ra giữa người nhập cấp và người chưa nhập cấp lại có sự khác biệt lớn đến như vậy.
Hư Nguyệt Hoa dường như đã hiểu lờ mờ ý tứ của Lã Tư, cô ngồi xuống, đồng thời cũng bảo Lã Tư ngồi xuống.
Sau khi Lã Tư ngồi xuống, lại tiếp tục nói:
-Tôi biết, dựa vào năng lực của tôi thì chẳng là gì trong mắt của Diệp Tiền Bối, nhưng chị Hư thì không giống vậy. Diệp tiền bối giữ chị lại, chắc chắn là vì năng lực của chị. Tôi nghĩ nếu như đầu quân cho chị, nếu chị Hư đi theo Diệp tiền bối thì tôi cũng dược thơm lây.
Hư Nguyệt Hoa lần đầu tiên mới chú ý quan sát Lã Tư, chẳng trách cha cô năm đó đã nói với cô, đừng nên coi thường bất cứ ai. Tên Lã Tư này không có chút tiếng tăm gì, chỉ là một tên thủ lĩnh nhãi nhép của Hải Đường trên đất Hongkong này. Vậy mà anh ta lại có thể nhìn xa trông rộng như vậy, có thể đoán ra mục đích Diệp Mặc giữ cô lại. Hơn nữa anh ta còn biết nghĩ xa thêm một bước, cho dù muốn theo Diệp Mặc, nhưng anh ta biết Diệp Mặc không xem trọng anh ta, cho nên mới tìm tới chỗ cô, người này đúng là biết tính toán.
Cũng đúng Hải Đường mặc dù là một bang phái nhỏ, nhưng cũng được coi là miếng thịt mỡ, có thể sống được trong khe hẹp ở đất Hongkong này, điều này chứng tỏ bản thân anh ta cũng không hề đơn giản.
-Anh rất thông minh.
Hư Nguyệt Hoa tán thưởng, cô bây giờ mới biết người thông minh không phải chỉ có mình cô. Mặc dù cô vẫn đang suy nghĩ có nên đầu quân cho Diệp Mặc hay không, nhưng đã có người nghĩ cách đầu quân cho Diệp Mặc rồi, tên Lã Tư trước mắt cô lúc này là một ví dụ.
-Cảm ơn chị Hư đã khen, trước mặt chị Hư tôi không dám nhận hai chữ "thông minh" này. Nhưng Lã Tư tôi là người trọng nghĩa khí, nếu chị Hư đồng ý tiếp nhận tôi, tôi thề sẽ tận tâm tận lực làm việc cho chị.
Lã Tư thận trọng nói.
Hư Nguyệt Hoa cười, không bình luận gì thêm, cô đứng dậy, nói:
-Lã bang chủ xin hãy cứ về trước, nếu như có một ngày tôi thực sự về phe tiền bối Diệp Mặc, tôi nhất định sẽ nói với anh một tiếng.
Lã Tư trong lòng vui vẻ, mặc dù Hư Nguyệt Hoa chỉ nói có một câu mà thôi, nhưng anh ta đoán được Hư Nguyệt Hoa đã nói ra câu này, chứng tỏ Diệp Mặc đang chiêu dụ cô về với hắn.
Nghĩ đến đây Lã Tư lập tức đứng dậy, nhưng trước khi đi anh ta còn lưỡng lự một chút, anh ta biết bản thân không nên nói ra suy đoán của mình.
-Anh còn chuyện gì nữa sao?
Sự lưỡng lự của Lã Tư lập tức bị Hư Nguyệt Hoa nhìn ra.
Lã Tư bị Hư Nguyệt Hoa hỏi, quyết định nói:
-Đúng vậy, chị Hư, hôm nay khi Lưu Pháo Nha cướp đan dược, tôi ngồi sau tứ bất tượngHongkong, tôi thực sự đã trông thấy Phó Hữu Ngân cũng có ý định đứng dậy, nhưng lại bị anh cả của hắn ta ngăn cản. Sau khi ra về tôi đã để ý tới bốn người đó, quả nhiên bọn họ vừa ra khỏi phòng họp, bốn người họ đã nháy mắt ra hiệu với nhau, sau đó nhanh chóng gật đầu với nhau rồi lái xe đi. Tôi nghi ngờ họ có khả năng sẽ gây bất lợi cho Diệp tiền bối.
Hư Nguyệt Hoa nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lã Tư, chậm dãi nói:
-Nếu đã như vậy, sao anh không quay lại nói với Diệp tiền bối?
Lã Tư có chút khó khăn nói:
-Một là tôi sợ Diệp tiền bối sẽ nghĩ tôi cố ý tiếp cận anh ấy, hai là lúc đó tôi ngồi sau tứ bất tượng Hongkong, nếu ngay lúc ấy tôi lập tức quay lại nói với Diệp tiền bối, sợ rằng chuyện này sẽ tới tai tứ bất tượngHongkong. Hải Đường của tôi chỉ là một bang hội nhỏ, chúng chỉ vung tay một cái là có thể đập chết chúng tôi rồi.
-Bây giờ anh đã ở hoàng cấp rồi, còn sợ cái đám tứ bất tượng Hongkong ấy sao? Hơn nữa, anh không sợ tôi mật báo hay sao?
Hư Nguyệt Hoa hoài nghi nói.
Lã Tư cẩn thận nói:
-Tứ bất tượng Hongkong có thể khiến cho Tiêu bang chủ cũng phải kiêng dè, nên chúng tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa cho dù tôi không sợ, nhưng anh em thuộc hạ của tôi lại đều là những người bình thường, chúng có thể giết chết họ bất cứ lúc nào. Còn về chuyện mật báo, chị Hư tuyệt đối sẽ không vì chuyện như vậy mà đi mật báo tôi, nếu không hôm nay tôi đã không tới đây.
/2272
|