Lúc trái lựu đạn rơi xuống, thì Diệp Mặc cũng đã đứng trên mũi thuyền có cắm cờ in hình đầu lâu của bọn hải tặc rồi, nhưng hắn vừa mới bay được nửa đường, dùng thần thức quét một lượt, hắn không tin vào mắt mình, suýt nữa thì rơi xuống biển.
Ninh Khinh Tuyết, không ngờ lại là Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc không dám tin rằng lại có thể gặp lại Ninh Khinh Tuyết trong hoàn cảnh như thế này, hai chiếc thuyền giống như đang đánh nhau, vậy mà Ninh Khinh Tuyết lại đứng sừng sững trên chiếc thuyền đó, cô không biết mình đã buông súng xuống từ lúc nào.
Diệp Mặc thất thần, nhưng cũng đã kịp phản ứng lại, hắn thực sự đã tìm thấy Ninh Khinh Tuyết rồi, hắn đổi hướng trong nháy mắt, quay ngược về chiếc thuyền của Ninh Khinh Tuyết. Tốc độ của Diệp Mặc nhanh như chớp vậy, hắn bay vọt đến, rồi đáp xuống ngay trước mặt Ninh Khinh Tuyết, không ai có thể thấy rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Khinh Tuyết giống như bị sét đánh vậy, cô ngây người nhìn về phía mũi thuyền nơi Diệp Mặc đáp xuống, cạch một tiếng, khẩu súng trong tay cô rơi xuống đất!
-Diệp Mặc, là anh đúng không? Em đã chết rồi đúng không? Sao lại có loại ảo giác này?
Ninh Khinh Tuyết lẩm bẩm một mình, cô không tin tâm niệm của cô lại có thể làm trời xanh cảm động, cho cô được gặp Diệp Mặc trước khi chết. Nhưng lúc này cô đã gặp được Diệp Mặc, ngoài là ảo giác trước khi chết, thì còn có thể là gì được nữa? Diệp Mặc sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện trên thuyền của cô như thế này? Ngoài ảo giác sau khi chết thì còn có thể là cái gì?
Nhìn khuôn mặt ngây dại và dáng vẻ gầy yếu của Ninh Khinh Tuyết, trong lòng Diệp Mặc cảm thấy vô cùng đau xót, hắn biết Ninh Khinh Tuyết đã hồi phục lại được ký ức rồi, không thì cô ấy sẽ không thể có vẻ mặt như thế này được.
Diệp Mặc bước tới, vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng.
-Khinh Tuyết, là anh thật mà.
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mãn nguyện, sát khí của hắn, tất cả đều biến mất trong chớp mắt khi được ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng, giữa biển cả mênh mông rộng lớn này có thể gặp được Ninh Khinh Tuyết, vậy là ước nguyện lớn nhất của hắn đã thành hiện thực rồi. Hắn thậm chí còn muốn cảm ơn mấy người Nhật đã tặng hắn cái rada, nếu như không có cái rada đó, thì hắn đã không thể tìm thấy Ninh Khinh Tuyết rồi.
-Diệp Mặc, là anh thật sao?
Ninh Khinh Tuyết đột nhiên trở nên kích động, cô ôm chặt lấy Diệp Mặc, lúc này trái tim trong ngực cô vui mừng đến nỗi muốn nhảy cả ra ngoài. Trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, đây là thật, là Diệp Mặc thật.
Là thật? Là giả? Thật giống như mơ, khiến cho cô không thể nào tin được.
Mơ màng, bàng hoàng, đau khổ, tuyệt vọng và nhớ nhung bây giờ lập tức biến thành kích động, sung sướng, cháy bỏng. Cái cảm giác này khiến cho cô không thể nào khống chế được bản thân mình. Ông trời vẫn còn thương cô, cuối cùng cô cũng có thể gặp được Diệp Mặc, người đàn ông của cô.
Bây giờ trong mắt của hai người chỉ còn có người kia, nói bất cứ lời nào thì cũng đều không có ý nghĩa gì hết. Hay nói cách khác, ngoài việc ôm lấy nhau để cảm nhận sự tồn tại của đối phương, thì không có lời nào có thể diễn đạt hết được cảm xúc trong lòng họ lúc này, bây giờ hai người chỉ cần ôm lấy nhau, cảm nhận lẫn nhau là đủ rồi.
Thời gian như ngừng lại trong nháy mắt, cả một vùng biển đã yên tĩnh trở lại, ngoài chiếc thuyền đánh cá cũ kỹ của Edern đang kêu ầm ĩ, thì tất cả những người có mặt ở đây đều đứng ngây người ra nhìn Diệp Mặc ôm Ninh Khinh Tuyết.
Những tên hải tặc ở trên thuyền, không tên nào biết được làm các nào mà Diệp Mặc lại có thể bay sang được thuyền của Ninh Khinh Tuyết, bọn chúng cũng không nghĩ đến chuyện này. Trong đầu bọn chúng lúc này chỉ có duy nhất một câu hỏi, không ngờ hai người này dám ôm nhau tình cảm như vậy giữa hòn tên mũi đạn, bọn họ là đồ ngốc sao?
Nhưng chỉ trong chốc lát, những tên hải tặc này đều sực tỉnh lại, điều khiến bọn chúng vô cùng tức giận đó là, tiên nữ như Ninh Khinh Tuyết đến tay bọn chúng cũng còn chưa thể chạm được vào, thế mà không ngờ lại xuất hiện một thằng cha nào đó dám ôm chầm cô vào lòng.
-Giết hắn cho tao.
Tên thủ lĩnh tên Sean kịp phản ứng lại đầu tiên, gã tức giận chỉ vào Diệp Mặc, trong mắt gã, Ninh Khinh Tuyết là của gã, không ngờ có người dám ôm người phụ nữ của gã.
Edern còn đang cuống cuồng điều khiển tàu đánh cá, muốn chạy khỏi phạm vi bắn của bọn hải tặc, không ngờ phát hiện ra không có viên đạn nào bắn tới, rồi lại phát hiện ra mọi thứ trở nên yên tĩnh trong một thời gian ngắn. Chớp mắt, anh ta đã nhìn thấy Diệp Mặc, anh ta thấy Diệp Mặc đang ôm một cô gái, người con gái mặc áo trắng đó không ngờ lại ở trên chiếc thuyền có treo lá cờ in hình đầu lâu.
Edern dụi mắt, anh ta không nhìn nhầm thật.
-Chẳng lẽ cô gái này chính là vợ anh ta? Là người mà anh ta muốn tìm? Cô ấy cũng bị bọn hải tặc bắt đi? Nhưng tại sao bọn hải tặc này lại không tấn công anh ta?
Edern không tài nào lí giải nổi.
"Pằng" một tiếng, tiếng súng trường phát nổ khiến Edern giật mình, không xong rồi, người đàn ông người Hoa Hạ đã cứu anh ta đã bị tấn công rồi. Đó đúng là tiếng của đạn súng trường, Edern lo lắng, anh ta đã quên rằng Diệp Mặc đã sang được chiếc thuyền có cờ in hình đầu lâu đó như thế nào. Bạn đang đọc chuyện tại
Ninh Khinh Tuyết, không ngờ lại là Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc không dám tin rằng lại có thể gặp lại Ninh Khinh Tuyết trong hoàn cảnh như thế này, hai chiếc thuyền giống như đang đánh nhau, vậy mà Ninh Khinh Tuyết lại đứng sừng sững trên chiếc thuyền đó, cô không biết mình đã buông súng xuống từ lúc nào.
Diệp Mặc thất thần, nhưng cũng đã kịp phản ứng lại, hắn thực sự đã tìm thấy Ninh Khinh Tuyết rồi, hắn đổi hướng trong nháy mắt, quay ngược về chiếc thuyền của Ninh Khinh Tuyết. Tốc độ của Diệp Mặc nhanh như chớp vậy, hắn bay vọt đến, rồi đáp xuống ngay trước mặt Ninh Khinh Tuyết, không ai có thể thấy rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Khinh Tuyết giống như bị sét đánh vậy, cô ngây người nhìn về phía mũi thuyền nơi Diệp Mặc đáp xuống, cạch một tiếng, khẩu súng trong tay cô rơi xuống đất!
-Diệp Mặc, là anh đúng không? Em đã chết rồi đúng không? Sao lại có loại ảo giác này?
Ninh Khinh Tuyết lẩm bẩm một mình, cô không tin tâm niệm của cô lại có thể làm trời xanh cảm động, cho cô được gặp Diệp Mặc trước khi chết. Nhưng lúc này cô đã gặp được Diệp Mặc, ngoài là ảo giác trước khi chết, thì còn có thể là gì được nữa? Diệp Mặc sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện trên thuyền của cô như thế này? Ngoài ảo giác sau khi chết thì còn có thể là cái gì?
Nhìn khuôn mặt ngây dại và dáng vẻ gầy yếu của Ninh Khinh Tuyết, trong lòng Diệp Mặc cảm thấy vô cùng đau xót, hắn biết Ninh Khinh Tuyết đã hồi phục lại được ký ức rồi, không thì cô ấy sẽ không thể có vẻ mặt như thế này được.
Diệp Mặc bước tới, vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng.
-Khinh Tuyết, là anh thật mà.
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mãn nguyện, sát khí của hắn, tất cả đều biến mất trong chớp mắt khi được ôm Ninh Khinh Tuyết vào lòng, giữa biển cả mênh mông rộng lớn này có thể gặp được Ninh Khinh Tuyết, vậy là ước nguyện lớn nhất của hắn đã thành hiện thực rồi. Hắn thậm chí còn muốn cảm ơn mấy người Nhật đã tặng hắn cái rada, nếu như không có cái rada đó, thì hắn đã không thể tìm thấy Ninh Khinh Tuyết rồi.
-Diệp Mặc, là anh thật sao?
Ninh Khinh Tuyết đột nhiên trở nên kích động, cô ôm chặt lấy Diệp Mặc, lúc này trái tim trong ngực cô vui mừng đến nỗi muốn nhảy cả ra ngoài. Trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, đây là thật, là Diệp Mặc thật.
Là thật? Là giả? Thật giống như mơ, khiến cho cô không thể nào tin được.
Mơ màng, bàng hoàng, đau khổ, tuyệt vọng và nhớ nhung bây giờ lập tức biến thành kích động, sung sướng, cháy bỏng. Cái cảm giác này khiến cho cô không thể nào khống chế được bản thân mình. Ông trời vẫn còn thương cô, cuối cùng cô cũng có thể gặp được Diệp Mặc, người đàn ông của cô.
Bây giờ trong mắt của hai người chỉ còn có người kia, nói bất cứ lời nào thì cũng đều không có ý nghĩa gì hết. Hay nói cách khác, ngoài việc ôm lấy nhau để cảm nhận sự tồn tại của đối phương, thì không có lời nào có thể diễn đạt hết được cảm xúc trong lòng họ lúc này, bây giờ hai người chỉ cần ôm lấy nhau, cảm nhận lẫn nhau là đủ rồi.
Thời gian như ngừng lại trong nháy mắt, cả một vùng biển đã yên tĩnh trở lại, ngoài chiếc thuyền đánh cá cũ kỹ của Edern đang kêu ầm ĩ, thì tất cả những người có mặt ở đây đều đứng ngây người ra nhìn Diệp Mặc ôm Ninh Khinh Tuyết.
Những tên hải tặc ở trên thuyền, không tên nào biết được làm các nào mà Diệp Mặc lại có thể bay sang được thuyền của Ninh Khinh Tuyết, bọn chúng cũng không nghĩ đến chuyện này. Trong đầu bọn chúng lúc này chỉ có duy nhất một câu hỏi, không ngờ hai người này dám ôm nhau tình cảm như vậy giữa hòn tên mũi đạn, bọn họ là đồ ngốc sao?
Nhưng chỉ trong chốc lát, những tên hải tặc này đều sực tỉnh lại, điều khiến bọn chúng vô cùng tức giận đó là, tiên nữ như Ninh Khinh Tuyết đến tay bọn chúng cũng còn chưa thể chạm được vào, thế mà không ngờ lại xuất hiện một thằng cha nào đó dám ôm chầm cô vào lòng.
-Giết hắn cho tao.
Tên thủ lĩnh tên Sean kịp phản ứng lại đầu tiên, gã tức giận chỉ vào Diệp Mặc, trong mắt gã, Ninh Khinh Tuyết là của gã, không ngờ có người dám ôm người phụ nữ của gã.
Edern còn đang cuống cuồng điều khiển tàu đánh cá, muốn chạy khỏi phạm vi bắn của bọn hải tặc, không ngờ phát hiện ra không có viên đạn nào bắn tới, rồi lại phát hiện ra mọi thứ trở nên yên tĩnh trong một thời gian ngắn. Chớp mắt, anh ta đã nhìn thấy Diệp Mặc, anh ta thấy Diệp Mặc đang ôm một cô gái, người con gái mặc áo trắng đó không ngờ lại ở trên chiếc thuyền có treo lá cờ in hình đầu lâu.
Edern dụi mắt, anh ta không nhìn nhầm thật.
-Chẳng lẽ cô gái này chính là vợ anh ta? Là người mà anh ta muốn tìm? Cô ấy cũng bị bọn hải tặc bắt đi? Nhưng tại sao bọn hải tặc này lại không tấn công anh ta?
Edern không tài nào lí giải nổi.
"Pằng" một tiếng, tiếng súng trường phát nổ khiến Edern giật mình, không xong rồi, người đàn ông người Hoa Hạ đã cứu anh ta đã bị tấn công rồi. Đó đúng là tiếng của đạn súng trường, Edern lo lắng, anh ta đã quên rằng Diệp Mặc đã sang được chiếc thuyền có cờ in hình đầu lâu đó như thế nào. Bạn đang đọc chuyện tại
/2272
|