Đầu óc Lục Doanh Doanh rất nhanh chuyển, cô còn đang suy nghĩ dùng cách gì có thể khiến cho Cố Sùng tha cho cô một lần, lại phát hiện người thanh niên cô lôi theo đã tới trước mặt Cố Sùng.
- Tôi vốn không định chạy, chỉ không muốn đánh nhau trong quán rượu thôi.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói.
Hắn nói thật, hắn tới nơi này vốn chính là vì chuyện dược phẩm Lạc Nguyệt đến Viễn gia tìm phiền phức. Hắn không muốn chưa động thủ đã bị Viễn gia phát hiện. Có thể khẳng định hiện tại Viễn gia đã biết sự tồn tại của hắn rồi, bởi vì Lưu Xà có người Viễn gia.
Nếu động thủ ở quán rượu, nhất định sẽ bị người khác chú ý, cho nên Diệp Mặc mang theo ba người Cố Sùng tới nơi hẻo lánh này.
Cố Sùng mới mỉm cười một cái, liền lập tức dừng lại vẻ tươi cười, y phát hiện người thanh niên trước mắt này không phải chỉ biết nói mà thôi. Lời của hắn vừa nói xong, thì đã động thủ rồi, thậm chí hắn đánh xong, mình mới có phản ứng
Bốp… bốp…
Sau mấy cái tát, lại đến vài phát đạp, hai tùy tùng của y gần như không có chút chống cự bị người này đánh ngã xuống đất. Thậm chí ngay cả một tiếng van xin cũng không phát ra được, thứ duy nhất có thể nghe được chính là tiếng xương cốt gãy. Mà cho dù là có tiếng gãy xương mà y vẫn không nghe thấy thủ hạ kêu một tiếng.
-Mày...
Cố Sùng lúc này mới bắt đầu thấy có chút không ổn, hai người tùy tùng của y, ngay cả năng lực trả đòn cũng không có, đã bị đánh không biết sống chết. Mà y vừa mới phản ứng.
Diệp Mặc giơ tay đến trước mặt Cố Sùng, chậm rãi tát một cái.
Bốp...
Giống như đánh ruồi bọ bình thường, Cố Sùng bị đánh ra xa đến mấy mét, phun ra một ngụm máu, nằm trên mặt đất hoảng sợ nhìn Diệp Mặc đang đi tới.
- Anh rể của tao là Phó cục trưởng thành phố Hà Phong, mày không thể đụng đến tao...
Chỉ có điều Cố Sùng còn chưa dứt lời, Diệp Mặc lại tiến lên tát một cái. Răng của Cố Sùng lại rơi xuống mấy cái, lúc này y đã hiểu dựa vào anh rể mình dường như cũng không có tác dụng. Hơn nữa vừa rồi hai người tùy tùng của y bị đánh ngất xỉu trên mặt đất, bây giờ còn chưa tỉnh lại, không biết là sống hay chết. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
- Tôi vốn không định chạy, chỉ không muốn đánh nhau trong quán rượu thôi.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói.
Hắn nói thật, hắn tới nơi này vốn chính là vì chuyện dược phẩm Lạc Nguyệt đến Viễn gia tìm phiền phức. Hắn không muốn chưa động thủ đã bị Viễn gia phát hiện. Có thể khẳng định hiện tại Viễn gia đã biết sự tồn tại của hắn rồi, bởi vì Lưu Xà có người Viễn gia.
Nếu động thủ ở quán rượu, nhất định sẽ bị người khác chú ý, cho nên Diệp Mặc mang theo ba người Cố Sùng tới nơi hẻo lánh này.
Cố Sùng mới mỉm cười một cái, liền lập tức dừng lại vẻ tươi cười, y phát hiện người thanh niên trước mắt này không phải chỉ biết nói mà thôi. Lời của hắn vừa nói xong, thì đã động thủ rồi, thậm chí hắn đánh xong, mình mới có phản ứng
Bốp… bốp…
Sau mấy cái tát, lại đến vài phát đạp, hai tùy tùng của y gần như không có chút chống cự bị người này đánh ngã xuống đất. Thậm chí ngay cả một tiếng van xin cũng không phát ra được, thứ duy nhất có thể nghe được chính là tiếng xương cốt gãy. Mà cho dù là có tiếng gãy xương mà y vẫn không nghe thấy thủ hạ kêu một tiếng.
-Mày...
Cố Sùng lúc này mới bắt đầu thấy có chút không ổn, hai người tùy tùng của y, ngay cả năng lực trả đòn cũng không có, đã bị đánh không biết sống chết. Mà y vừa mới phản ứng.
Diệp Mặc giơ tay đến trước mặt Cố Sùng, chậm rãi tát một cái.
Bốp...
Giống như đánh ruồi bọ bình thường, Cố Sùng bị đánh ra xa đến mấy mét, phun ra một ngụm máu, nằm trên mặt đất hoảng sợ nhìn Diệp Mặc đang đi tới.
- Anh rể của tao là Phó cục trưởng thành phố Hà Phong, mày không thể đụng đến tao...
Chỉ có điều Cố Sùng còn chưa dứt lời, Diệp Mặc lại tiến lên tát một cái. Răng của Cố Sùng lại rơi xuống mấy cái, lúc này y đã hiểu dựa vào anh rể mình dường như cũng không có tác dụng. Hơn nữa vừa rồi hai người tùy tùng của y bị đánh ngất xỉu trên mặt đất, bây giờ còn chưa tỉnh lại, không biết là sống hay chết. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/2272
|