Vừa rồi Diệp Mặc vì cứu cô, nhưng không ngờ lại không ra ngoài được. Bây giờ Tống Ánh Trúc dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra Diệp Mặc đã bị núi đá đè bẹp rồi. Cái kiểu núi đá sụp đổ này, cộng thêm loài cá ghê tởm khủng bố kia, Diệp Mặc không cần nghĩ cũng không ra được.
Lẽ ra Diệp Mặc chết rồi thì bản thân phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng Tống Ánh Trúc lại không cảm thấy một chút vui vẻ nào ở trong lòng. Cô đứng dưới chân núi tuyết, nhìn những dãy núi đá đang gầm thét ở trước mặt, trong lòng không ngờ lại cảm thấy chút đau thương. Cô không muốn khóc vì Diệp Mặc, nhưng cô lại không có cách nào ngăn những giọt nước mắt của mình lại.
Tại sao lại muốn khóc vì kẻ thù? Vì sao? Cô cũng không hiểu được.
Cơ thể dường như còn giữ lại chút hơi ấm của Diệp Mặc, trong tay còn có một viên dạ minh châu. Đêm qua hai người còn nồng nàn bên nhau mà hôm nay chỉ còn lại một mình cô.
Thù đã báo, còn ân huệ thì không có cách nào đáp trả được. Người thì cũng không sống lại được, nhưng hắn mãi mãi là kẻ thù của mình, mặc dù hắn là kẻ thù của mình, nhưng hắn vẫn là người đàn ông của mình.
Tống Ánh Trúc nghĩ đến người đàn ông của mình thì ngây người ra. Cô ngồi ở chân núi suốt một ngày một đêm, khóc ở đó một ngày một đêm. Cô không biết cô khóc là vì mối thù của nhà họ Tống cuối cùng đã được trả, hay cô khóc vì người đàn ông đó đã chết, có lẽ là vì cả hai điều này. Lúc này, cô không sao hiểu được tâm tư của chính mình.
Đến ngày thứ ba, cô mới tập tễnh rời khỏi nơi này. Đói khát đối với cô đã không còn là việc giày vò nổi cô nữa rồi. Thậm chí cô còn không biết bản thân mình rốt cuộc đang làm gì, điều mình làm là đúng hay là sai.
Nếu như cả ngày cô không muốn nghĩ đến việc báo thù thì làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy được chứ?
Quá khứ đã qua, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ nhớ đến. Tống Ánh Trúc lẩm bẩm:
- Về sau không còn Tống Ánh Trúc nữa, thù nhà họ Tống đã được trả, mình cần phải đi thôi.
Một hình bóng tập tễnh cứ khuất dần rồi biến mất trong Mai Nội Tuyết Sơn
…
Một tiếng ầm truyền đến, Diệp Mặc lập tức biết có điều không hay. Mặc dù không biết là việc gì, nhưng việc đất đá rơi xuống đầu, Diệp Mặc là người hiểu rõ nhất.
Hắn biết nếu như lúc này còn không đi thì sẽ không còn cơ hội để đi nữa. Diệp Mặc nắm lấy ván gỗ, đang muốn vứt đi, nhưng hắn lại phát hiện ra có một bậc thang bằng đá bị đống đất cát bao phủ.
Lẽ ra Diệp Mặc chết rồi thì bản thân phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng Tống Ánh Trúc lại không cảm thấy một chút vui vẻ nào ở trong lòng. Cô đứng dưới chân núi tuyết, nhìn những dãy núi đá đang gầm thét ở trước mặt, trong lòng không ngờ lại cảm thấy chút đau thương. Cô không muốn khóc vì Diệp Mặc, nhưng cô lại không có cách nào ngăn những giọt nước mắt của mình lại.
Tại sao lại muốn khóc vì kẻ thù? Vì sao? Cô cũng không hiểu được.
Cơ thể dường như còn giữ lại chút hơi ấm của Diệp Mặc, trong tay còn có một viên dạ minh châu. Đêm qua hai người còn nồng nàn bên nhau mà hôm nay chỉ còn lại một mình cô.
Thù đã báo, còn ân huệ thì không có cách nào đáp trả được. Người thì cũng không sống lại được, nhưng hắn mãi mãi là kẻ thù của mình, mặc dù hắn là kẻ thù của mình, nhưng hắn vẫn là người đàn ông của mình.
Tống Ánh Trúc nghĩ đến người đàn ông của mình thì ngây người ra. Cô ngồi ở chân núi suốt một ngày một đêm, khóc ở đó một ngày một đêm. Cô không biết cô khóc là vì mối thù của nhà họ Tống cuối cùng đã được trả, hay cô khóc vì người đàn ông đó đã chết, có lẽ là vì cả hai điều này. Lúc này, cô không sao hiểu được tâm tư của chính mình.
Đến ngày thứ ba, cô mới tập tễnh rời khỏi nơi này. Đói khát đối với cô đã không còn là việc giày vò nổi cô nữa rồi. Thậm chí cô còn không biết bản thân mình rốt cuộc đang làm gì, điều mình làm là đúng hay là sai.
Nếu như cả ngày cô không muốn nghĩ đến việc báo thù thì làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy được chứ?
Quá khứ đã qua, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ nhớ đến. Tống Ánh Trúc lẩm bẩm:
- Về sau không còn Tống Ánh Trúc nữa, thù nhà họ Tống đã được trả, mình cần phải đi thôi.
Một hình bóng tập tễnh cứ khuất dần rồi biến mất trong Mai Nội Tuyết Sơn
…
Một tiếng ầm truyền đến, Diệp Mặc lập tức biết có điều không hay. Mặc dù không biết là việc gì, nhưng việc đất đá rơi xuống đầu, Diệp Mặc là người hiểu rõ nhất.
Hắn biết nếu như lúc này còn không đi thì sẽ không còn cơ hội để đi nữa. Diệp Mặc nắm lấy ván gỗ, đang muốn vứt đi, nhưng hắn lại phát hiện ra có một bậc thang bằng đá bị đống đất cát bao phủ.
/2272
|