Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 52: Chỗ ở hẻo lánh

/2272


Trầm mặc một hồi, Diệp Mặc mới lên tiếng:

- Anh Trác, nếu anh tin tưởng, thì cho tôi cái địa chỉ, chờ tôi xử lý xong chuyện ở đây, tôi sẽ đến khám cho con anh, có lẽ tôi có thể trị liệu được. Còn nữa, tôi muốn nói với anh cái này, việc rễ đen tím này có thể trị bệnh, đúng là không biết lão thầy lang kia nghe được ở đâu, nhưng hoàn toàn không đúng đâu.

- A…

Trác Ái Quốc kinh sợ kêu lên một tiếng, vui vẻ bất ngờ bắt tay Diệp Mặc nói:

- Người anh em Diệp, cậu thật sự có thể giúp trị liệu cho con tôi sao?

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

- Chắc chắn không có vấn đề gì.

- Tôi tất nhiên tin tưởng cậu, tất nhiên rồi.

Trác Ái Quốc vội lấy ra tấm danh thiếp tinh xảo, đưa cho Diệp Mặc, nói:

- Đây là địa chỉ nhà tôi, có cả điện thoại liên lạc, có số di động của tôi ở trên, thật phải nhờ vả người anh em Diệp rồi.

Anh ta cũng không cho rằng Diệp Mặc nói láo, không cần nói gì nữa, hôm nay nhìn thấy tài nghệ của Diệp Mặc biểu diễn như thần, nếu chưa thấy, anh ta cũng sẽ cảm giác Diệp Mặc không phải người thích khoác lác. Hơn nữa anh cảm giác Diệp Mặc rất đáng tin, điềm đạm, chín chắn, là người bạn đáng giá.

Diệp Mặc nhìn danh thiếp, gật gật nói:

- Nhưng giờ tôi không thể đi Yến Kinh, rất có thể phải đợi nửa năm, thậm chí là một năm.

Diệp Mặc đương nhiên biết lúc này đi Yến Kinh không khác gì chui đầu vô lưới.

- Không vấn đề gì, chỉ cần người anh em Diệp nhớ là được.

Trác Ái Quốc không có gì không vui, lại còn vô cùng vui vẻ, cho dù là cái rễ đen tím có thể trị bệnh cho con mình thì cũng phải hai, ba năm, hơn nữa Diệp Mặc nói là không trị được. Mà ý của Diệp Mặc là chỉ cần hắn đến là có thể giải quyết. Vì thế so sánh hai việc này anh ta rất rõ ràng.

Về phần Diệp Mặc vì sao ngay bây giờ không đi cùng anh ta, anh ta cũng không nghĩ gì, một là Diệp Mặc là cao nhân, tất có việc riêng của mình, thứ hai là Trác Ái Quốc không phải lần đầu ra ngoài, Diệp Mặc chạy đến nơi biên giới hẻo lảnh này, chắc chắn có gì khó xử, đã làm bạn thì không cần phải hỏi rõ hết mọi việc.

- Ha ha, anh Diệp, tôi lập tức cho người chuẩn bị rượu cho anh và anh Trác tẩy trần.

Phương Nam vui mừng nói, vui không phải vì cuộc làm ăn thành công, mà là vui vì quen biết được người tài ba như Diệp Mặc. Quan trọng là Diệp Mặc còn ở đây một thời gian ngắn.

Đang lúc Tiêu Lôi nóng ruột, Diệp Mặc và Trác Ái Quốc đi ra, sau lưng còn có gã tóc dài.

Một bữa cơm khách rất vui vẻ, nhưng Tiêu Lôi vẫn nhìn ra, bất kể là Trác Ái Quốc hay người tóc dài dũng mãnh kia đều rất tôn kính tên Diệp Mặc áo quần mộc mạc này. Hơn nữa, loại tôn kính đó lại phát ra từ trong nội tâm. Trác Ái Quốc thì không nói, là người phụ trách một xí nghiệp lớn ở Yến Kinh, là người có tiền, nhưng tay tóc dài này nhìn không phải người lương thiện, nhưng gã lại cũng rất tôn kính Diệp Mặc.

Tuy có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng Tiêu Lôi biết cô và Diệp Mặc còn chưa quen thuộc, vừa rồi hỏi lái xe Tiểu Vu mãi mà anh ta cũng không biết gì.

Chỗ ở của mọi người đều do Phương Nam sắp xếp, Diệp Mặc ăn tối xong lại đi ra ngoài, còn đi đâu thì trừ Trác Ái Quốc đoán được chút ít, không có ai biết.

Diệp Mặc đêm đó đi đến sào huyệt của Thập Tam Thái Bảo, khiến Diệp Mặc khó chịu là, bọn chúng làm lâu như vậy mà ở đó không có gì hết. Nguyện vọng có được một số tiền phi nghĩa của Diệp Mặc đã tiêu tan.

Phương Nam sáng sớm đã đi đến chỗ đám Diệp Mặc ở, hiện giờ "hội Phác Đao" của Phương Nam là một trong 3 bang hội lớn ở Lưu Xà, kém nhất là bang Thập Tam Thái Bảo, nhưng hiện tại bang này đã không còn, còn có mấy người đã bị Diệp Mặc tiêu diệt hết. Cho nên hội Phác Đao đã là một trong hai bang lớn rồi.

Nhờ có Phương Nam chăm sóc, đám người Trác Ái Quốc ở Lưu Xà rất yên ổn, không ai dám quấy rầy. Hôm sau Trác Ái Quốc từ biệt Diệp Mặc, rời khỏi Lưu Xà.

- Tôi phái vài anh em đưa anh đến đường quốc lộ.

Thấy đám Trác Ái Quốc phải đi, Phương Nam chủ động yêu cầu tiễn.

Diệp Mặc không ngăn cản, Thập Tam Thái Bảo chuyên chặn đường đã bị hắn tiêu diệt, nếu không có người đưa đám người kia cũng không có gì nguy hiểm, nhưng Phương Nam đã chủ động yêu cầu, Diệp Mặc cũng không có ý kiến.

Tiêu Lôi đi đến trước mặt Diệp Mặc, có chút ngập ngừng nói:

- À, Diệp Mặc, anh cũng không thể cho tôi cái số điện thoại à? Tôi muốn sau này về Yến Kinh tôi còn có thể tạ ơn cứu mạng của anh.

/2272

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status