Diệp Mặc chắc chắn hắn ngày hôm nay nếu tranh đấu cùng Uông Lãnh Thiện, chỉ cần đao gió chính diện là có thể chém tới mức anh ta tè ra quần. Nhưng đao gió này đối phó với cao thủ Tiên Thiên - Nhâm Bình Xuyên đó vẫn có chút thiếu sót.
Nhìn linh tuyền sau lưng, đang rỉ ra từ vách đá, Diệp Mặc không di chuyển, có lẽ vài năm nữa hắn có thể gặt hái mấy viên linh thạch. Linh thạch quá ít, đã thăng cấp đến luyện khí tầng năm, sự tự tin của Diệp Mặc về tu luyện lại được tăng lên. Nếu đã có thể tìm được linh thạch một lần, ai dám khẳng định là hắn không có cách tìm được lần thứ hai chứ?
Chờ sau khi "thanh hoa thanh diệp" hoàn toàn chín muồi, cho dù không có linh thạch, hắn cũng nắm chắc luyện chế Bồi Nguyên đan, sau đó thông qua Bồi Nguyên đan thăng cấp đến luyện khí hậu kì. Diệp Mặc tin rằng cho dù hắn giờ không phải đối thủ của Tiên Thiên nhưng một khi thăng đến hậu kì, Tiên Thiên trong mắt hắn cũng chỉ là tuỳ ý bất cứ lúc nào cũng có thể giết.
Diệp Mặc tắm sau đó ra khỏi thạch động. Đối với tiểu hồ li kia thì tạm thời cho nó ở trong đây, nó không có gây bất kì thiệt hại nào đối với linh tuyền, dù sao nó không biết tu luyện, chỉ biết uống nước mà thôi, điều này không có bất kì ảnh hưởng nào đối với Diệp Mặc.
Sau khi chặn hết toàn bộ thông đạo mình đã đào, Diệp Mặc mới cảm thấy cơn đói truyền đến.
Không biết mình ở thạch động này bao lâu rồi, lấy điện thoại ra thì đã hết pin từ lâu rồi. Diệp Mặc nóng vội muốn biết tình trạng Lạc Nguyệt thành bây giờ như thế nào, thậm chí không kịp ăn cái gì, lên thẳng phi kiếm, vội vàng quay lại Lạc Nguyệt thành.
…
Lúc này, một toà nhà hình trăng lưỡi liềm bên trong Lạc Nguyệt thành mới xây dựng, Hư Nguyệt Hoa, Ninh Khinh Tuyết, Hứa Bình, Diệp Tinh, Tàng Gia Nghiêm, Lý Tam Đao mấy người nữa đều vây quanh một bàn tròn, vẻ mặt nghiêm trọng, dường như đã xảy ra chuyện gì vậy.
Không sai, lúc này Lạc Nguyệt thành quả thực đã xảy ra chuyện rồi. Tàng Gia Nghiêm vốn ở Lưu Xà phụ trách việc sản xuất nhưng bây giờ cũng đến Lạc Nguyệt.
Không có nguyên nhân gì khác, Lạc Nguyệt bị công kích rồi. Trong Lạc Nguyệt thành rất nhiều cao thủ, đánh đơn độc, Lạc Phi hoặc Lạc Nguyệt, Hứa Bình và nhiều người nữa tuỳ tiện lấy một người ra thì không có ai là đối thủ cả. Nhưng họ lại không ai biết đánh nhau, sở dĩ điều Tàng Gia Nghiêm đến vì Tàng Gia Nghiêm là xuất thân bộ đội.
-Mười thuyền quân hạm của chúng ta lại bị bắn chìm ba thuyền, lúc này mới có bao lâu chứ. Nếu tiếp tục, tất cả hạm đội của chúng ta đều bị tiêu diệt hết.
Lý Tam Đao có chút lo lắng nói.
Diệp Tinh nhướn mày
-Nếu cho tôi thời gian một năm, hoặc hơn nửa năm, loại quân hạm mới mà tôi thiết kế chắc chắn sẽ đánh những hải tặc này tới mức sợ chết khiếp.
Lý Tam Đao nhíu mày nói:
-Bây giờ nói những điều này đều không có tác dụng gì cả, địa bàn của chúng ta quá gần với ổ hải tặc của vịnh Aden. Hơn nữa chúng ta không ai biết chiến đấu trên biển, không phải đối thủ của họ cũng là chuyện bình thường, bây giờ chỉ có thể chờ thành chủ trở về.
Lý Tam Đao đã tự động thăng Diệp Mặc lên làm thành chủ rồi, chỉ là Diệp Mặc biến mất lâu như vậy mà vẫn chưa về, không biết hắn rốt cuộc đã làm gì. Tuy trong lòng lo lắng nhưng kiểu đánh giặc này không phải sở trường của bọn họ.
-Tôi thấy rất lạ, vì sao những hải tặc này chỉ phá huỷ bến tàu và quân hạm của chúng ta, vì sao họ không xông lên bờ đầu này? Như vậy thì có lợi gì cho họ?
Ninh Khinh Tuyết tuy cũng rất muốn Diệp Mặc lập tức quay về nhưng cô hiểu Diệp Mặc, cô biết hắn ra ngoài chắc chắn vì chuyện thăng cấp, một khi hắn thành công thì chắc chắn sẽ quay lại.
Hứa Bình lập tức nói:
-Em dâu, em không biết chứ những hải tặc này tuy có thể uy phong trên biển nhưng khi vừa lên bờ họ liền sợ hãi. Vì thế họ căn bản không dám lên, nếu bọn họ lên, cho dù là anh không động thủ, Tam Đao cũng chắc chắn có thể giết chết bọn họ.
Hư Nguyệt Hoa lắc đầu nói:
-Hứa Nhị ca, thực ra em cảm thấy vấn đề Khinh Tuyết nói không phải điều anh trả lời. Những hải tặc này đều là người không có lợi thì không làm, họ phải phá hoại bến tàu của chúng ta hoặc là quân hạm đối với họ không có lợi. Chỉ có đổ bộ mới có lợi với họ, nhưng họ không đổ bộ.
- Chúng ta có thể cho rằng câu trả lời của Hứa Nhị ca có chỗ đúng, những hải tặc này quả thật không nắm chắc tác chiến trên bờ lắm nhưng vẫn có một khả năng chính là họ và một số người đã nhất trí, muốn ngăn cản sự xây dựng của Lạc Nguyệt thành chúng ta. Đương nhiên vẫn còn một khả năng, bọn họ chính là đang đợi viện quân. Một khi viện quân đến, họ sẽ lập tức đổ bộ lên Lạc Nguyệt thành chúng ta, tiến hành cướp bóc.
-Vậy làm sao bây giờ? Chị Nguyệt Hoa.
Lạc Phi vội vàng hỏi, cô không hiểu gì về chiến tranh cả.
Hư Nguyệt Hoa thở dài một cái
-Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào người của Quách Khởi có thể ngăn chặn một thời gian, chờ thành chủ quay lại. Nếu không dựa vào chúng ta thì chắc chắn không thể ngăn chặn sự công kích của hải tặc. Thời gian của chúng ta quá ít, nếu có một hoặc hai năm, tôi nghĩ Diệp Tinh chắc chắn sẽ thiết kế ra một thông đạo bằng sắt của Lạc Nguyệt. Hơn nữa, mọi người tưởng những người này thực sự là hải tặc sao? Tôi cho rằng những người này tuyệt đối không phải là hải tặc.
Quách Khởi và Phương Vĩ lúc này đứng ở trên boong thuyền của quân hạm, dùng kính viễn vọng xem thuyền hải tặc ở chỗ xa. Từ trước đến nay anh ta đều chưa từng trải qua cuộc chiến đấu trên biển, tuy anh ta là sĩ quan bộ đội đặc chủng nhưng đều là tác chiến trong rừng rậm. Vậy nên chiến đấu trên biển thì lại ù ù cạc cạc nhưng dù sao thì anh ta còn từng đánh giặc, đối với nhân tài khan hiếm của Lạc Nguyệt mà nói thì chỉ có thể kéo anh ta ra mà thôi.
-Anh Quách, anh xem những hải tặc này lần phát động tiến công sau sẽ vào lúc nào?
Phương Vĩ hai mắt rất đỏ, đi tới hỏi.
Quách Khởi lắc đầu một cách nghiêm túc nói:
-Anh không biết, nhưng anh chắc chắn những hải tặc này không lấy hết toàn bộ lực ra, quân hạm của họ tốt hơn quân hạm của chúng ta. Cậu nói xem hải tặc này lấy ở đâu ra quân hạm tốt như vậy chứ? Hải tặc Somalia chúng ta cũng xem qua bản tin, bọn đấy chỉ là một đám lái thuyền máy, bọn bụi đời cầm ống phóng rốc-két mà thôi, cậu thấy hải tặc Somalia có khu trục hạm đạn đạo bao giờ vậy? Đánh chìm ba thuyền khu trục hạm của chúng ta đều là tên lửa đạn đạo chứ, hải tặc có loại vũ khí sắc bén này bao giờ thế? Chắc chắn có một số nước đang phá rối sau lưng, chúng ta hải chiến không tốt, chỉ có thể chờ anh Diệp quay lại rồi tính.
-Anh nói hải tặc còn chưa xuất hết toàn lực sao?
Ánh mắt Phương Vĩ rõ ràng là không thua kém Quách Khởi, lập tức kêu lên một cách kinh ngạc.
Quách Khởi gật đầu nói
-Đúng vậy, nếu như bọn nó mà dốc toàn lực tấn công, anh chắc chắn chúng ta căn bản không thể kiên trì đến ngày hôm nay được, sớm đã bị tiêu diệt toàn quân rồi. Chúng ta thiếu một tổng chỉ huy hải quân, hơn nữa chiến hạm của chúng ta quá ít chủng loại, không có tàu ngầm, không có máy bay. Trong hải chiến thì không có chi viện của hoả lực trên không thì cũng tương đương với việc chim không có cánh. Nhưng vẫn may mà hải tặc không có máy bay chiến đấu, nếu không chúng ta chỉ có đường chạy trốn mà thôi.
-Báo cáo thuyền trưởng, radar hiển thị đối phương lại có dấu hiệu tấn công…
Một tên thuỷ thủ vội vã chạy lên báo cáo với Quách Khởi. Những tên thuỷ thủ này đại bộ phận đều là người của Lý Tam Đao, khác với người ở Lưu Xà đến, người của Lý Tam Đao quen với hải chiến hơn một chút.
-Các loại pháo hạm chuẩn bị…
Sắc mặt Quách Khởi có chút không tốt lắm, anh ta không sợ đánh nhau, nhưng loại đánh trận bị áp chế này đúng là không dễ chịu, hơn nữa đối phương còn chưa xuất toàn lực.
…
Sau khi Diệp Mặc thăng cấp luyện khí tầng năm, tốc độ trên phi kiếm càng nhanh như sao băng. Mai Nội Tuyết Sơn cách xa Lạc Nguyệt nhưng Diệp Mặc chỉ 20-30 phút đã đến hải vực Lạc Nguyệt rồi.
Nhưng một cảnh tượng đập vào mắt khiến Diệp Mặc lửa giận ngút trời, một hạm đội trên biển lại phóng đạn về phía Lạc Nguyệt thành một cách không hề kiêng nể. Hiển nhiên đây là một hạm đội có tính chiến đấu rất mạnh, Diệp Mặc dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ rằng chi hạm đội này sẽ không có lợi đối với Lạc Nguyệt thành.
Lạc hậu thì sẽ bị đánh, đây đúng là chân lí không thay đổi, mình mới đi tu luyện vài ngày đã có người hung hăng càn quấy đến cửa nhà mình, còn khí thế dào dạt như vậy. Tuy Diệp Mặc vẫn không biết bây giờ hạm đội của hắn là ai đang chỉ huy nhưng hắn biết cho dù ai đang chỉ huy cũng không phải là đối thủ của đối phương, trong tay hắn không có lực lượng hải quân ưu tú.
Chủ hạm của chiến hạm màu đen này là một chiếc Tuần Dương hạm. Tuy Diệp Mặc không biết đây là Tuần Dương hạm cấp bậc gì nhưng xem ra chiều dài hơn 100m chắc cũng không đơn giản.
Cho dù Diệp Mặc không hiểu hải chiến nhưng mấy chiếc tàu cần cẩu vây quanh chiếc tuần dương hạm này, Diệp Mặc liền biết tuần dương hạm này mới là hạm chỉ huy, hắn dường như không nghĩ ngợi đã đánh thẳng về chiếc tuần dương hạm này.
Cùng lúc đó, ở phòng chỉ huy tác chiến của Tuần Dương hạm, một gã tóc ngắn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình radar, chân mày không ngừng nhăn lại dường như phát hiện cái gì đó khả nghi.
-Đã xảy ra chuyện gì vậy, David.
Một người đàn ông trung niên mập mạp bộ dạng quan quân đúng lúc đi đến bên cạnh dã tóc ngắn này, thấy bộ dạng của anh ta liền hỏi.
-Tướng quân Luis, tôi vừa mới thấy một mục tiêu trên radar nhưng thoắt cái mục tiêu này đã biến mất rồi. Tôi chắc chắn tôi không hoa mắt, nơi này rất kì lạ.
Người đàn ông tên David ngẩng đầu có chút nghi hoặc nói, lúc này Diệp Mặc đã rơi xuống bên ngoài phong chỉ huy tác chiến, nghe xong lời này lại giật mình. Lúc hắn ẩn thân, radar không tìm được, xem ra ẩn thân vẫn còn có chút tác dụng.
-David, có phải anh nghĩ đến gái nhiều quá rồi không? Trận này chiến dịch rất đơn giản, chờ tư lệnh Tiếu Lư Khâu đến, chúng ta đã có thể đổ bộ rồi. Nghe nói cái Lạc Nguyệt thành gì gì này bên trong có rất nhiều người đẹp, đến lúc đó anh có thể tận hưởng rồi, haha…
Sự đùa cợt này của Luis không khiến cho David yên tâm, anh ta vẫn cẩn thận dùng radar quét chung quanh.
Diệp Mặc xuyên qua vài tên thuỷ thủ, đi vào phòng chỉ huy tác chiến, lúc này mới bất thình lình hiện thân nói:
-Các người không cần đổ bộ nữa, tôi đã đến rồi. Anh tên là Luis sao? Sao lại trông giống con heo vậy.
Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Mặc khiến cả phòng chỉ huy tác chiến lâm vào tình trạng hỗn loạn. Luis tuy mập nhưng anh ta thấy đột ngột xuất hiện Diệp Mặc trong phòng chỉ huy tác chiến cũng lập tức chấn động, nhưng anh ta cũng kịp phản ứng, lớn tiếng reo lên:
Nhìn linh tuyền sau lưng, đang rỉ ra từ vách đá, Diệp Mặc không di chuyển, có lẽ vài năm nữa hắn có thể gặt hái mấy viên linh thạch. Linh thạch quá ít, đã thăng cấp đến luyện khí tầng năm, sự tự tin của Diệp Mặc về tu luyện lại được tăng lên. Nếu đã có thể tìm được linh thạch một lần, ai dám khẳng định là hắn không có cách tìm được lần thứ hai chứ?
Chờ sau khi "thanh hoa thanh diệp" hoàn toàn chín muồi, cho dù không có linh thạch, hắn cũng nắm chắc luyện chế Bồi Nguyên đan, sau đó thông qua Bồi Nguyên đan thăng cấp đến luyện khí hậu kì. Diệp Mặc tin rằng cho dù hắn giờ không phải đối thủ của Tiên Thiên nhưng một khi thăng đến hậu kì, Tiên Thiên trong mắt hắn cũng chỉ là tuỳ ý bất cứ lúc nào cũng có thể giết.
Diệp Mặc tắm sau đó ra khỏi thạch động. Đối với tiểu hồ li kia thì tạm thời cho nó ở trong đây, nó không có gây bất kì thiệt hại nào đối với linh tuyền, dù sao nó không biết tu luyện, chỉ biết uống nước mà thôi, điều này không có bất kì ảnh hưởng nào đối với Diệp Mặc.
Sau khi chặn hết toàn bộ thông đạo mình đã đào, Diệp Mặc mới cảm thấy cơn đói truyền đến.
Không biết mình ở thạch động này bao lâu rồi, lấy điện thoại ra thì đã hết pin từ lâu rồi. Diệp Mặc nóng vội muốn biết tình trạng Lạc Nguyệt thành bây giờ như thế nào, thậm chí không kịp ăn cái gì, lên thẳng phi kiếm, vội vàng quay lại Lạc Nguyệt thành.
…
Lúc này, một toà nhà hình trăng lưỡi liềm bên trong Lạc Nguyệt thành mới xây dựng, Hư Nguyệt Hoa, Ninh Khinh Tuyết, Hứa Bình, Diệp Tinh, Tàng Gia Nghiêm, Lý Tam Đao mấy người nữa đều vây quanh một bàn tròn, vẻ mặt nghiêm trọng, dường như đã xảy ra chuyện gì vậy.
Không sai, lúc này Lạc Nguyệt thành quả thực đã xảy ra chuyện rồi. Tàng Gia Nghiêm vốn ở Lưu Xà phụ trách việc sản xuất nhưng bây giờ cũng đến Lạc Nguyệt.
Không có nguyên nhân gì khác, Lạc Nguyệt bị công kích rồi. Trong Lạc Nguyệt thành rất nhiều cao thủ, đánh đơn độc, Lạc Phi hoặc Lạc Nguyệt, Hứa Bình và nhiều người nữa tuỳ tiện lấy một người ra thì không có ai là đối thủ cả. Nhưng họ lại không ai biết đánh nhau, sở dĩ điều Tàng Gia Nghiêm đến vì Tàng Gia Nghiêm là xuất thân bộ đội.
-Mười thuyền quân hạm của chúng ta lại bị bắn chìm ba thuyền, lúc này mới có bao lâu chứ. Nếu tiếp tục, tất cả hạm đội của chúng ta đều bị tiêu diệt hết.
Lý Tam Đao có chút lo lắng nói.
Diệp Tinh nhướn mày
-Nếu cho tôi thời gian một năm, hoặc hơn nửa năm, loại quân hạm mới mà tôi thiết kế chắc chắn sẽ đánh những hải tặc này tới mức sợ chết khiếp.
Lý Tam Đao nhíu mày nói:
-Bây giờ nói những điều này đều không có tác dụng gì cả, địa bàn của chúng ta quá gần với ổ hải tặc của vịnh Aden. Hơn nữa chúng ta không ai biết chiến đấu trên biển, không phải đối thủ của họ cũng là chuyện bình thường, bây giờ chỉ có thể chờ thành chủ trở về.
Lý Tam Đao đã tự động thăng Diệp Mặc lên làm thành chủ rồi, chỉ là Diệp Mặc biến mất lâu như vậy mà vẫn chưa về, không biết hắn rốt cuộc đã làm gì. Tuy trong lòng lo lắng nhưng kiểu đánh giặc này không phải sở trường của bọn họ.
-Tôi thấy rất lạ, vì sao những hải tặc này chỉ phá huỷ bến tàu và quân hạm của chúng ta, vì sao họ không xông lên bờ đầu này? Như vậy thì có lợi gì cho họ?
Ninh Khinh Tuyết tuy cũng rất muốn Diệp Mặc lập tức quay về nhưng cô hiểu Diệp Mặc, cô biết hắn ra ngoài chắc chắn vì chuyện thăng cấp, một khi hắn thành công thì chắc chắn sẽ quay lại.
Hứa Bình lập tức nói:
-Em dâu, em không biết chứ những hải tặc này tuy có thể uy phong trên biển nhưng khi vừa lên bờ họ liền sợ hãi. Vì thế họ căn bản không dám lên, nếu bọn họ lên, cho dù là anh không động thủ, Tam Đao cũng chắc chắn có thể giết chết bọn họ.
Hư Nguyệt Hoa lắc đầu nói:
-Hứa Nhị ca, thực ra em cảm thấy vấn đề Khinh Tuyết nói không phải điều anh trả lời. Những hải tặc này đều là người không có lợi thì không làm, họ phải phá hoại bến tàu của chúng ta hoặc là quân hạm đối với họ không có lợi. Chỉ có đổ bộ mới có lợi với họ, nhưng họ không đổ bộ.
- Chúng ta có thể cho rằng câu trả lời của Hứa Nhị ca có chỗ đúng, những hải tặc này quả thật không nắm chắc tác chiến trên bờ lắm nhưng vẫn có một khả năng chính là họ và một số người đã nhất trí, muốn ngăn cản sự xây dựng của Lạc Nguyệt thành chúng ta. Đương nhiên vẫn còn một khả năng, bọn họ chính là đang đợi viện quân. Một khi viện quân đến, họ sẽ lập tức đổ bộ lên Lạc Nguyệt thành chúng ta, tiến hành cướp bóc.
-Vậy làm sao bây giờ? Chị Nguyệt Hoa.
Lạc Phi vội vàng hỏi, cô không hiểu gì về chiến tranh cả.
Hư Nguyệt Hoa thở dài một cái
-Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào người của Quách Khởi có thể ngăn chặn một thời gian, chờ thành chủ quay lại. Nếu không dựa vào chúng ta thì chắc chắn không thể ngăn chặn sự công kích của hải tặc. Thời gian của chúng ta quá ít, nếu có một hoặc hai năm, tôi nghĩ Diệp Tinh chắc chắn sẽ thiết kế ra một thông đạo bằng sắt của Lạc Nguyệt. Hơn nữa, mọi người tưởng những người này thực sự là hải tặc sao? Tôi cho rằng những người này tuyệt đối không phải là hải tặc.
Quách Khởi và Phương Vĩ lúc này đứng ở trên boong thuyền của quân hạm, dùng kính viễn vọng xem thuyền hải tặc ở chỗ xa. Từ trước đến nay anh ta đều chưa từng trải qua cuộc chiến đấu trên biển, tuy anh ta là sĩ quan bộ đội đặc chủng nhưng đều là tác chiến trong rừng rậm. Vậy nên chiến đấu trên biển thì lại ù ù cạc cạc nhưng dù sao thì anh ta còn từng đánh giặc, đối với nhân tài khan hiếm của Lạc Nguyệt mà nói thì chỉ có thể kéo anh ta ra mà thôi.
-Anh Quách, anh xem những hải tặc này lần phát động tiến công sau sẽ vào lúc nào?
Phương Vĩ hai mắt rất đỏ, đi tới hỏi.
Quách Khởi lắc đầu một cách nghiêm túc nói:
-Anh không biết, nhưng anh chắc chắn những hải tặc này không lấy hết toàn bộ lực ra, quân hạm của họ tốt hơn quân hạm của chúng ta. Cậu nói xem hải tặc này lấy ở đâu ra quân hạm tốt như vậy chứ? Hải tặc Somalia chúng ta cũng xem qua bản tin, bọn đấy chỉ là một đám lái thuyền máy, bọn bụi đời cầm ống phóng rốc-két mà thôi, cậu thấy hải tặc Somalia có khu trục hạm đạn đạo bao giờ vậy? Đánh chìm ba thuyền khu trục hạm của chúng ta đều là tên lửa đạn đạo chứ, hải tặc có loại vũ khí sắc bén này bao giờ thế? Chắc chắn có một số nước đang phá rối sau lưng, chúng ta hải chiến không tốt, chỉ có thể chờ anh Diệp quay lại rồi tính.
-Anh nói hải tặc còn chưa xuất hết toàn lực sao?
Ánh mắt Phương Vĩ rõ ràng là không thua kém Quách Khởi, lập tức kêu lên một cách kinh ngạc.
Quách Khởi gật đầu nói
-Đúng vậy, nếu như bọn nó mà dốc toàn lực tấn công, anh chắc chắn chúng ta căn bản không thể kiên trì đến ngày hôm nay được, sớm đã bị tiêu diệt toàn quân rồi. Chúng ta thiếu một tổng chỉ huy hải quân, hơn nữa chiến hạm của chúng ta quá ít chủng loại, không có tàu ngầm, không có máy bay. Trong hải chiến thì không có chi viện của hoả lực trên không thì cũng tương đương với việc chim không có cánh. Nhưng vẫn may mà hải tặc không có máy bay chiến đấu, nếu không chúng ta chỉ có đường chạy trốn mà thôi.
-Báo cáo thuyền trưởng, radar hiển thị đối phương lại có dấu hiệu tấn công…
Một tên thuỷ thủ vội vã chạy lên báo cáo với Quách Khởi. Những tên thuỷ thủ này đại bộ phận đều là người của Lý Tam Đao, khác với người ở Lưu Xà đến, người của Lý Tam Đao quen với hải chiến hơn một chút.
-Các loại pháo hạm chuẩn bị…
Sắc mặt Quách Khởi có chút không tốt lắm, anh ta không sợ đánh nhau, nhưng loại đánh trận bị áp chế này đúng là không dễ chịu, hơn nữa đối phương còn chưa xuất toàn lực.
…
Sau khi Diệp Mặc thăng cấp luyện khí tầng năm, tốc độ trên phi kiếm càng nhanh như sao băng. Mai Nội Tuyết Sơn cách xa Lạc Nguyệt nhưng Diệp Mặc chỉ 20-30 phút đã đến hải vực Lạc Nguyệt rồi.
Nhưng một cảnh tượng đập vào mắt khiến Diệp Mặc lửa giận ngút trời, một hạm đội trên biển lại phóng đạn về phía Lạc Nguyệt thành một cách không hề kiêng nể. Hiển nhiên đây là một hạm đội có tính chiến đấu rất mạnh, Diệp Mặc dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ rằng chi hạm đội này sẽ không có lợi đối với Lạc Nguyệt thành.
Lạc hậu thì sẽ bị đánh, đây đúng là chân lí không thay đổi, mình mới đi tu luyện vài ngày đã có người hung hăng càn quấy đến cửa nhà mình, còn khí thế dào dạt như vậy. Tuy Diệp Mặc vẫn không biết bây giờ hạm đội của hắn là ai đang chỉ huy nhưng hắn biết cho dù ai đang chỉ huy cũng không phải là đối thủ của đối phương, trong tay hắn không có lực lượng hải quân ưu tú.
Chủ hạm của chiến hạm màu đen này là một chiếc Tuần Dương hạm. Tuy Diệp Mặc không biết đây là Tuần Dương hạm cấp bậc gì nhưng xem ra chiều dài hơn 100m chắc cũng không đơn giản.
Cho dù Diệp Mặc không hiểu hải chiến nhưng mấy chiếc tàu cần cẩu vây quanh chiếc tuần dương hạm này, Diệp Mặc liền biết tuần dương hạm này mới là hạm chỉ huy, hắn dường như không nghĩ ngợi đã đánh thẳng về chiếc tuần dương hạm này.
Cùng lúc đó, ở phòng chỉ huy tác chiến của Tuần Dương hạm, một gã tóc ngắn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình radar, chân mày không ngừng nhăn lại dường như phát hiện cái gì đó khả nghi.
-Đã xảy ra chuyện gì vậy, David.
Một người đàn ông trung niên mập mạp bộ dạng quan quân đúng lúc đi đến bên cạnh dã tóc ngắn này, thấy bộ dạng của anh ta liền hỏi.
-Tướng quân Luis, tôi vừa mới thấy một mục tiêu trên radar nhưng thoắt cái mục tiêu này đã biến mất rồi. Tôi chắc chắn tôi không hoa mắt, nơi này rất kì lạ.
Người đàn ông tên David ngẩng đầu có chút nghi hoặc nói, lúc này Diệp Mặc đã rơi xuống bên ngoài phong chỉ huy tác chiến, nghe xong lời này lại giật mình. Lúc hắn ẩn thân, radar không tìm được, xem ra ẩn thân vẫn còn có chút tác dụng.
-David, có phải anh nghĩ đến gái nhiều quá rồi không? Trận này chiến dịch rất đơn giản, chờ tư lệnh Tiếu Lư Khâu đến, chúng ta đã có thể đổ bộ rồi. Nghe nói cái Lạc Nguyệt thành gì gì này bên trong có rất nhiều người đẹp, đến lúc đó anh có thể tận hưởng rồi, haha…
Sự đùa cợt này của Luis không khiến cho David yên tâm, anh ta vẫn cẩn thận dùng radar quét chung quanh.
Diệp Mặc xuyên qua vài tên thuỷ thủ, đi vào phòng chỉ huy tác chiến, lúc này mới bất thình lình hiện thân nói:
-Các người không cần đổ bộ nữa, tôi đã đến rồi. Anh tên là Luis sao? Sao lại trông giống con heo vậy.
Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Mặc khiến cả phòng chỉ huy tác chiến lâm vào tình trạng hỗn loạn. Luis tuy mập nhưng anh ta thấy đột ngột xuất hiện Diệp Mặc trong phòng chỉ huy tác chiến cũng lập tức chấn động, nhưng anh ta cũng kịp phản ứng, lớn tiếng reo lên:
/2272
|