Tất cả tù binh bao gồm đám người David, Lý Lãm bị giam giữ ở cùng một chiến thuyền trên khu trục hạm. Về phần những kẻ phản kháng, dưới sự phân phó của Diệp Mặc, toàn bộ giết chết.
- Anh Diệp, có một người Hoa nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp anh.
Khi tất cả hạm đội bị Quách Khởi sắp xếp lại hướng về phía bến tàu Lạc Nguyệt, Phương Vĩ vội vàng chạy tới báo cáo.
- Chuyện rất quan trọng sao?
Diệp Mặc nhìn qua một chút. Những quân hạm này đều biến thành của hắn. Toàn bộ những tên hải tặc không phục đã bị giết chết cho cá ăn. Còn có chuyện gì quan trọng nữa?
- Để anh ta qua.
Tuy rằng không biết có chuyện gì quan trọng, nhưng nếu là người Hoa muốn gặp hắn, gặp mặt cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nếu dám có yêu cầu quá phận, trực tiếp đá xuống biển.
Rất nhanh, Phương Vĩ liền dẫn đến một người đàn ông thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi. Chẳng qua Diệp Mặc phỏng đoán người này nhiều nhất chỉ mới bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi. Chỉ có điều ông ta kiếm ăn lâu ngoài biển, thoạt nhìn có chút già hơn tuổi. Mặt người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ rất thô ráp. Hơn nữa trên mặt còn có một vài ngấn nước. Vừa nhìn đã biết hàng năm ông ta chủ yếu sống ngoài biển. Lông mi ông ta rậm, nhưng lông mày có hơi thưa, có vẻ rất tang thương.
- Tôi là Hoàng Ức Niên, người Hoa Hạ, từng gặp Diệp thành chủ.
Người đàn ông này đi đến trước mặt Diệp Mặc ôm quyền, thoạt nhìn có chút hương vị của giang hồ.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Hoàng Ức Niên, không phải anh và quân hạm này là một phe chứ? Nói đi, anh có chuyện gì quan trọng muốn tìm tôi. Nếu nói không ra thì trực tiếp nhảy xuống biển đi.
- Anh Diệp, có một người Hoa nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp anh.
Khi tất cả hạm đội bị Quách Khởi sắp xếp lại hướng về phía bến tàu Lạc Nguyệt, Phương Vĩ vội vàng chạy tới báo cáo.
- Chuyện rất quan trọng sao?
Diệp Mặc nhìn qua một chút. Những quân hạm này đều biến thành của hắn. Toàn bộ những tên hải tặc không phục đã bị giết chết cho cá ăn. Còn có chuyện gì quan trọng nữa?
- Để anh ta qua.
Tuy rằng không biết có chuyện gì quan trọng, nhưng nếu là người Hoa muốn gặp hắn, gặp mặt cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nếu dám có yêu cầu quá phận, trực tiếp đá xuống biển.
Rất nhanh, Phương Vĩ liền dẫn đến một người đàn ông thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi. Chẳng qua Diệp Mặc phỏng đoán người này nhiều nhất chỉ mới bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi. Chỉ có điều ông ta kiếm ăn lâu ngoài biển, thoạt nhìn có chút già hơn tuổi. Mặt người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ rất thô ráp. Hơn nữa trên mặt còn có một vài ngấn nước. Vừa nhìn đã biết hàng năm ông ta chủ yếu sống ngoài biển. Lông mi ông ta rậm, nhưng lông mày có hơi thưa, có vẻ rất tang thương.
- Tôi là Hoàng Ức Niên, người Hoa Hạ, từng gặp Diệp thành chủ.
Người đàn ông này đi đến trước mặt Diệp Mặc ôm quyền, thoạt nhìn có chút hương vị của giang hồ.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Hoàng Ức Niên, không phải anh và quân hạm này là một phe chứ? Nói đi, anh có chuyện gì quan trọng muốn tìm tôi. Nếu nói không ra thì trực tiếp nhảy xuống biển đi.
/2272
|