Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 60: Rắn mắt xanh

/2272


- Anh Diệp, phòng ở đơn sơ một chút, đã dựng xong rồi, buổi tối tôi cùng Tiểu Phương hai người phụ trách trực ban, hay là anh đi vào nghỉ ngơi trước đi.

Quách Khởi đi ra nói.

Diệp Mặc cười cười nói:

- Không cần, buổi tối bên ngoài giao cho tôi, tôi thích buổi tối ở bên ngoài. Đúng rồi, anh Quách, anh lớn tuổi hơn so với tôi, về sau gọi tôi - Diệp Mặc là được rồi.

Diệp Mặc cảm giác con người Quách Khởi không tệ, loại tình cảm trọng đồng đội này mới khiến hắn nổi lên tâm tư kết giao, hắn không thích hạng người bạc tình phụ nghĩa.

- Được, tôi đây liền không khách khí, tuy nhiên cậu cũng đừng gọi tôi là anh Quách, trong quân đội mọi người gọi ta là Đại Khởi, cậu cũng gọi là tôi như vậy nhé. Tôi đúng trèo cao rồi, quen biết người bạn như cậu, không, là anh em. Cậu xem thế nào, người anh em Diệp

Quách Khởi làm người sảng khoái, không thích nhăn nhăn nhó nhó.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Như thế cũng rất tốt.

Nghĩ đến Diệp Mặc một người trong rừng nhàn nhã, tự tại nướng thỏ hoang ăn, Quách Khởi cũng không kiên trì nữa, rất nhiều ngày rồi nên anh ta quả thật mệt muốn chết đi được, cùng Phương Vĩ đi vào nghỉ ngơi trước.

Trong lều vải, Lô Lâm nhìn Trì Uyển Thanh giống như có tâm sự nói:

- Uyển Thanh, cô cảm thấy Diệp Mặc con người này như thế nào?

- A...

Đang nghĩ ngợi, tâm tư Trì Uyển Thanh bị Lô Lâm đánh trở tay không kịp, tuy nhiên a một tiếng, lập tức liền phản ứng lại, trầm mặc một hồi mới lên tiếng:

- Em cảm thấy được anh Diệp là người tốt, hơn nữa hắn rất có bản lĩnh, có một loại, có một loại...

Trì Uyển Thanh có một loại mãi cũng không đem có một loại cảm giác nói ra.

- Uyển Thanh, cô vào quân đội đã hơn ba năm, tôi đương nhiên biết cô tại sao vào quân đội. Nhưng con gái lớn cuối cùng cũng phải tìm chỗ tá túc đấy, cô ở trong quân đội cho tới bây giờ cũng không có cảm tình với bất kỳ người đàn ông nào. Ba năm trước đây cô là vì tránh né việc hôn nhân mà cha cô sắp đặt, có lẽ còn là bởi vì chuyện của mẹ cô mới gia nhập quân đội. Hiện giờ ba năm đã qua, chẳng lẽ cô cả đời như vậy ư? Đôi khi hạnh phúc đến, cũng đừng có cự tuyệt.

Nói tới đây Lô Lâm từ từ thở dài.

Sau một lúc lâu mới tiếp tục nói:

- Năm tôi tốt nghiệp trường trung cấp, vừa vặn mười chín tuổi, tuổi thanh xuân thật đúng là thời điểm tốt. Tôi vừa mới tham gia công tác, ngay tại đoàn văn công tỉnh. Tôi gặp anh ta, anh ta là một người đàn ông anh tuấn đẹp trai và phong độ, chẳng những là tôi, những cô gái văn công khác trong đoàn cũng thầm yêu trộm nhớ anh ta, tôi đương nhiên không ngoại lệ.

- Nhưng anh ta cố tình đối với tôi không tệ, hơn nữa còn không chỉ một lần hẹn tôi đi ra ngoài. Nửa năm sau, anh ta hướng tôi cầu hôn rồi. Lúc ấy tôi mới mười chín tuổi, đối mặt một người đàn ông hai mươi bảy tuổi cầu hôn, tôi có chút không biết phải làm sao. Tuy rằng tôi rất thích anh ta, nhưng tôi chỉ có thể nói cho hắn biết tôi còn nhỏ, bảo anh ta từ từ. Lại nửa năm sau, ngày sinh nhật tôi hai mươi tuổi, hắn lại cầu hôn tôi, tôi lại muốn từ từ. Bởi vì tôi cảm giác mình thật sự quá nhỏ, không dám tạo thành một gia đình.

- Nhưng từ ngày đó về sau, tôi không còn thấy anh ta nữa, anh ta đi rồi. Tôi lại đợi một năm, cũng không có tin tức của anh ta, lúc ấy tôi đã nghĩ, chỉ cần anh ta xuất hiện, tôi lập tức đồng ý cùng anh ta kết hôn. Nhưng anh ta không xuất hiện, tôi cũng không có lòng dạ nào mà đi làm, liền gia nhập quân đội.

- Uyển Thanh, đôi khi cơ hội chỉ có một lần, mất đi sẽ không trở lại nữa. Tin tưởng chị Lâm đi, tôi ở quân đội gặp qua muôn hình muôn vẻ các loại người, Diệp Mặc người này, tôi thoạt nhìn không giống hạng người gian xảo, ánh mắt của hắn không có cảm giác né tránh, chỉ là nghèo chút mà thôi.

- Dựa vào của cải nhà của cô còn để ý hắn nghèo hay giàu sao? Hơn nữa có câu nói 'Đừng nên coi thường người trẻ tuổi", tôi nghĩ nếu cô thích người giàu có thì năm đó cô cũng sẽ không cự tuyệt ý tứ của người nhà cô để vào quân đội rồi.

Nói xong Lô Lâm sâu kín thở dài, không biết có phải nghĩ tới chuyện năm đó hay không.

- Chị Lâm, kỳ thật em đối với anh Diệp không phải giống như chị nghĩ đâu, ý của em là... Ôi, dù sao em cũng nói không rõ ràng. Không thèm nghe chị nói nữa, em đi xem anh Diệp

Nói xong Trì Uyển Thanh đứng lên muốn đi ra.

- A, Uyển Thanh, chân của cô có thể đi bộ.

Lô Lâm ngạc nhiên chỉ vào chân Trì Uyển Thanh nói.

- Đúng vậy, kỳ thật anh Diệp trị liệu không lâu là có thể đi bộ, chỉ là thời gian dài quá có đau một chút...

Trì Uyển Thanh nói tới đây, dường như nghĩ tới cái gì, cũng không dám nói tiếp nữa, vội vàng chạy ra ngoài. Cô bỗng nhiên cảm giác được trên mặt có chút nóng bỏng, ngượng ngùng tựa hồ bị người khác bắt được nhược điểm.

Nhìn Trì Uyển Thanh đã chạy ra ngoài, Lô Lâm dường như có chút sợ run. Uyển Thanh có chút giống mình năm đó, nhưng Diệp Mặc lại không có chỗ nào giống với người điện thoại năm đó mà mình gặp.

Diệp Mặc lúc này đang ngồi trầm tư trên một tảng đá cách đó không xa, kỳ thật hắn đang dùng thần thức phục hồi tấm bản đồ hôm nay. Hướng đường đi trên bản đồ đã được Diệp Mặc hồi tưởng vô số lần, kết hợp với vài từ ngữ mà Trì Uyển Thanh hôm nay đã giúp hắn phiên dịch, quả thật chính là trong sa mạc Takla Makan.

Tuy rằng sa mạc Takla Makan hắn chưa từng tới, nhưng bản đồ Hoa Hạ, hắn đã từng tỉ mỉ xem qua, địa vực chủ yếu vẫn rất rõ ràng. Tuy nhiên cái khố hồ kia là chỗ nào, hắn vẫn không có bất kỳ ấn tượng gì. Còn có 'Thánh môn' là vật gì?

'Tử tâm đằng' thì Diệp Mặc biết rõ, là một loại linh mộc của rất nhiều đan dược mà trong thời kỳ luyện khí cần dùng đến, tuy rằng điều kiện sinh trưởng không hà khắc, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không sinh trưởng trong sa mạc. Bởi vì thời điểm sinh trưởng của loại linh mộc này rất cần tới nước. Bạn đang xem tại

/2272

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status