- Chị Dịch, ba người và Thi Tu phải lập tức đi Hà Phong, sau đó bảo Lý Xuân Sinh hỗ trợ đi tới Lạc Nguyệt. Tôi và Lạc Ảnh còn có một số việc, phải qua một thời gian nữa mới có thể trở về.
Diệp Mặc thấy chuyện đã xong xuôi, hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
Nếu không phải Cửu Đường có chuyện, Diệp Mặc đã dẫn Lạc Ảnh vào trong dãy núi Hoành Đoạn tìm người. Người hắn muốn tìm đương nhiên là đạo cô Giai Uấn. Đối với hắn mà nói, hiện tại quan trọng nhất chính là tấm giấy vàng trên người đạo cô Giai Uấn. Còn phải tìm hiểu xem linh thạch của mụ ta đến từ đâu.
Nếu đạo cô Giai Uấn đoán được hai tấm giấy vàng khác đang ở trên người mình, hẳn mụ ta sẽ không nghĩ tới chuyện quay về thế giới nhỏ. Có lẽ đối với cô ta mà nói điều quan trọng nhất chính là lấy giấy vàng trên người mình đi.
Mình bị thương rất nặng, hơn nữa tu vi của Lạc Ảnh không cao. Đạo cô Giai Uấn không biết hắn có Liên Sinh Đan cho nên trong lòng đã cho rằng nhất định đã tiêu diệt được bọn họ. Chờ tình trạng vết thương của mụ ta tốt hơn, khẳng định cô ta sẽ lại tới thôn An Lý tìm hắn và Lạc Ảnh.
Lỗ Linh đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu có thể đi Lạc Nguyệt, cô khẳng định phải đến Lạc Nguyệt trước. Tuy rằng Diệp Mặc lợi hại, nhưng lại không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh các cô. Mà ba người các cô nói không chừng đã sớm bị người ta theo dõi.
Hiện tại Diệp Mặc nói vậy, cô ta lập tức cảm kích nói:
- Thật sự cảm ơn cậu. Nếu không nhờ có cậu, ba người chúng tôi còn không biết sẽ như thế nào.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Nói những lời này là khách khí rồi. Ba người sớm lên đường, tiếp tục ở lại Cửu Đường không phải một chuyện tốt.
Lỗ Linh biết, đương nhiên Diệp Mặc cũng biết. Tuy rằng hắn rất lợi hại, nhưng thế giới này vĩnh viễn đều có một loại người, gọi là kẻ liều mạng. Ở Cửu Đường hắn hủy đi lợi ích của rất nhiều người, thậm chí ngay cả Hắc Đầu cũng bị hắn giết rồi. Những người này không thể trả thù Diệp Mặc, nhưng có thể trả thù người khác.
Nghe Diệp Mặc nói xong, Lỗ Linh do dự một chút, vẫn nói:
- Hồi trước, Cửu Hà lấy được một hòn đá có màu sắc rực rỡ. Anh ấy nói hòn đá kia rất quý, nhưng anh ấy lại không biết nó quý ở chỗ nào. Bởi vì sợ người khác nổi lòng tham, cho nên Cửu Hà không dám đưa hòn đá đi giám định, vẫn để ở trong nhà. Lần trước khi anh tới, tôi đã muốn đưa hòn đá kia cho anh. Chỉ có điều anh đi quá nhanh nên chưa kịp đưa. Lần này ba mẹ con chúng tôi bị người ta bắt đi. Hòn đá cũng bị bọn họ lấy mất...
Diệp Mặc khoát tay nói.
- Một hòn đá thôi. Họ lấy thì cứ để họ cầm. Tôi cũng từng nghe Cửu Hà nói qua. Anh ấy nói khi nào rảnh sẽ đem cho tôi hòn đá đó. Nếu không còn nữa, cũng không sao.
Theo Diệp Mặc thấy, hòn đá này nhiều nhất chỉ là một khối đá mã não hoặc là ngọc thạch gì đó. Cho dù vô giá, đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng mấy.
- Mẹ, có phải mẹ nói về cái hòn đá có màu sắc rực rỡ đặt ở trong tay đôi khi rất nóng, đôi khi lại rất lạnh kia không?
Dịch Nghiên Nghiên nghe mẹ mình nói xong liền ngắt lời. Lúc trước cô cũng từng nhìn thấy hòn đá kia. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Diệp Mặc thấy chuyện đã xong xuôi, hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
Nếu không phải Cửu Đường có chuyện, Diệp Mặc đã dẫn Lạc Ảnh vào trong dãy núi Hoành Đoạn tìm người. Người hắn muốn tìm đương nhiên là đạo cô Giai Uấn. Đối với hắn mà nói, hiện tại quan trọng nhất chính là tấm giấy vàng trên người đạo cô Giai Uấn. Còn phải tìm hiểu xem linh thạch của mụ ta đến từ đâu.
Nếu đạo cô Giai Uấn đoán được hai tấm giấy vàng khác đang ở trên người mình, hẳn mụ ta sẽ không nghĩ tới chuyện quay về thế giới nhỏ. Có lẽ đối với cô ta mà nói điều quan trọng nhất chính là lấy giấy vàng trên người mình đi.
Mình bị thương rất nặng, hơn nữa tu vi của Lạc Ảnh không cao. Đạo cô Giai Uấn không biết hắn có Liên Sinh Đan cho nên trong lòng đã cho rằng nhất định đã tiêu diệt được bọn họ. Chờ tình trạng vết thương của mụ ta tốt hơn, khẳng định cô ta sẽ lại tới thôn An Lý tìm hắn và Lạc Ảnh.
Lỗ Linh đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu có thể đi Lạc Nguyệt, cô khẳng định phải đến Lạc Nguyệt trước. Tuy rằng Diệp Mặc lợi hại, nhưng lại không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh các cô. Mà ba người các cô nói không chừng đã sớm bị người ta theo dõi.
Hiện tại Diệp Mặc nói vậy, cô ta lập tức cảm kích nói:
- Thật sự cảm ơn cậu. Nếu không nhờ có cậu, ba người chúng tôi còn không biết sẽ như thế nào.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Nói những lời này là khách khí rồi. Ba người sớm lên đường, tiếp tục ở lại Cửu Đường không phải một chuyện tốt.
Lỗ Linh biết, đương nhiên Diệp Mặc cũng biết. Tuy rằng hắn rất lợi hại, nhưng thế giới này vĩnh viễn đều có một loại người, gọi là kẻ liều mạng. Ở Cửu Đường hắn hủy đi lợi ích của rất nhiều người, thậm chí ngay cả Hắc Đầu cũng bị hắn giết rồi. Những người này không thể trả thù Diệp Mặc, nhưng có thể trả thù người khác.
Nghe Diệp Mặc nói xong, Lỗ Linh do dự một chút, vẫn nói:
- Hồi trước, Cửu Hà lấy được một hòn đá có màu sắc rực rỡ. Anh ấy nói hòn đá kia rất quý, nhưng anh ấy lại không biết nó quý ở chỗ nào. Bởi vì sợ người khác nổi lòng tham, cho nên Cửu Hà không dám đưa hòn đá đi giám định, vẫn để ở trong nhà. Lần trước khi anh tới, tôi đã muốn đưa hòn đá kia cho anh. Chỉ có điều anh đi quá nhanh nên chưa kịp đưa. Lần này ba mẹ con chúng tôi bị người ta bắt đi. Hòn đá cũng bị bọn họ lấy mất...
Diệp Mặc khoát tay nói.
- Một hòn đá thôi. Họ lấy thì cứ để họ cầm. Tôi cũng từng nghe Cửu Hà nói qua. Anh ấy nói khi nào rảnh sẽ đem cho tôi hòn đá đó. Nếu không còn nữa, cũng không sao.
Theo Diệp Mặc thấy, hòn đá này nhiều nhất chỉ là một khối đá mã não hoặc là ngọc thạch gì đó. Cho dù vô giá, đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng mấy.
- Mẹ, có phải mẹ nói về cái hòn đá có màu sắc rực rỡ đặt ở trong tay đôi khi rất nóng, đôi khi lại rất lạnh kia không?
Dịch Nghiên Nghiên nghe mẹ mình nói xong liền ngắt lời. Lúc trước cô cũng từng nhìn thấy hòn đá kia. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/2272
|