- Diệp Mặc... Mặc thiếu gia, 'Ngô Kim hội' tôi cũng không có đắc tội cậu, làm sao cậu lại tới chỗ này...
Hùng Thiên đã kịp phản ứng, y lập tức liền đứng lên, sắc mặt trắng bệch nói.
Tất cả thành viên 'Ngô Kim hội' ở trong phòng đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn đại ca của bọn họ, trong lòng đều rất khó hiểu. Đại ca bọn họ cho dù là gặp Chủ tịch thành phố cũng sẽ không như vậy, Diệp Mặc này lai lịch như thế nào? Làm sao lại khiến một người không sợ trời không sợ đất là đại ca lại sợ hãi như vậy?
Người khác không biết Diệp Mặc, nhưng Hùng Thiên đã nghe nói qua, lăn lộn đến trình độ này như y, có một số việc cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Y cũng đã được nghe nói nhà Tống gia suy đồi và Mặc thiếu gia đang đứng trước mắt này có quan hệ, nhưng đây không phải điều khiến y sợ hãi nhất. Cái khiến y sợ hãi nhất chính là, trong đại hội ẩn môn lúc trước tại thành phố Quế Trình xuất hiện một người hung ác, hắn chính là Diệp Mặc.
Tuy rằng y không có tư cách vào đại hội ẩn môn, nhưng y đã nghe nói qua, nghe nói cái người tên Diệp Mặc giết người không chớp mắt, ngay cả người ẩn môn hắn cũng dám đối phó.
Ẩn môn, chỉ cần tùy tiện đi ra một người, Hùng Thiên nhất định phải chết. Mà một Mặc thiếu gia dễ dàng đối phó ẩn môn như vậy, đến đối phó Hùng Thiên, còn không giống như bóp chết một con kiến sao? Hùng Thiên tuy rằng có thể nói là đại ca xã hội đen tại Hà Đông, nhưng ở trong mắt đối phương chỉ sợ còn không bằng một con kiến.
Khó trách hắn có thể giết người không kiêng nể gì, vẫn là công khai giết người. Khó trách ngay cả Đới Hằng hắn cũng dám phế, phế đi Đới Hằng còn không nói nhiều lời, sau khi hiểu được những điều này, Hùng Thiên tuy rằng đứng lên, lại cảm thấy bắp chân của mình đang phát run.
Y làm đại ca qua nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng có một khắc sợ hãi giống như thế này. Ngay cả lúc trước y làm một tên đệ tử, lần đầu tiên đối mặt với đại ca cũng không có sợ hãi như vậy.
Thấy Diệp Mặc đã đi tới, Hùng Thiên không dám tiếp tục đứng phía trước chỗ ngồi, mà vội vàng đi xuống, cẩn thận nói với Diệp Mặc:
- Mặc thiếu gia. Mời cậu ngồi.
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không khách khí, hắn ngồi ở ghế trên. Nhìn lướt qua Hùng Thiên nói:
- Nghe nói ông đang tìm tôi?
Hùng Thiên răng nanh run lên nói:
- Không có, không có, tôi làm sao dám tìm cậu chứ. Mặc thiếu gia. Đây là một chút hiểu lầm, hiểu lầm...
- Thi Tu là bằng hữu của tôi, cả nhà Lỗ Linh cũng là người quen của tôi, 'Ngô Kim hội' các ông có phải gần đây luôn luôn đối phó với bọn họ hay không?
Tuy rằng xuất ra một đao gió là có thể giải quyết vấn đề, nhưng Diệp Mặc không muốn làm như vậy, việc này vốn là không thuộc về hắn quản, 'Ngô Kim hội' nếu không cầm đồ của Lỗ Linh, hắn sẽ không cố ý chạy một chuyến như vậy.
- Không có, không có. Đó chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm, tôi đang hối hận vì đã nghe lời nói của Hằng thiếu gia...
Mặc dù biết mình trong chuyện này đã đắc tội Diệp Mặc, nhưng Hùng Thiên còn ôm hy vọng muốn đem trách nhiệm đổ lên trên người Đới Hằng.
Diệp Mặc đương nhiên biết đây là làm dưới chỉ thị của Đới Hằng, nhưng Hùng Thiên này cũng không phải là người tốt.
Hắn không để ý Hùng Thiên, mà là nói với tên cảnh sát bị đánh thê thảm kia:
- Anh bây giờ trở về chuẩn bị một ít tài liệu, còn có Chủ tịch tỉnh Lý sẽ giúp anh một chút... Thôi vậy, anh vẫn nên trực tiếp gọi điện thoại cho Phó chủ tịch tỉnh Lý Xuân Sinh, bảo ông ta để cho anh phụ trách vụ án này, liên hợp tỉnh xoá sạch lực lượng 'Ngô Kim hội'. Trước tiên hãy uống viên thuốc này. Sau đó lập tức trở về làm cho xong chuyện này.
Diệp Mặc vốn định nói bảo người cảnh sát này trở về báo lên trên, sau đó đả kích 'Ngô Kim hội'. Tuy nhiên nghĩ một chút liền biết chắc hẳn phải vậy rồi, 'Ngô Kim hội' có thể có thế lực lớn như vậy ở Cửu Đường, tuyệt đối là có liên quan đến cảnh sát Cửu Đường. Đối phương chính là một viên cảnh sát, căn bản làm không nổi. Còn không bằng bảo anh ta gọi điện thoại cho Lý Xuân Sinh, để Lý Xuân Sinh phụ trách.
Lý Xuân Sinh hiện tại đã là Phó chủ tịch tỉnh, ông ta nhận được cú điện thoại này khẳng định biết ý của mình, cảnh sát Cửu Đường khẳng định cũng sẽ bị thay máu. Mặc dù biết việc này không có vấn đề gì với hắn, nhưng nghĩ đến việc vay nặng lãi mới hai ngày số tiền lãi đã nhiều như vậy, người vay tiền tuyệt đối không có cách nào trả được, loại chuyện này Diệp Mặc vốn là rất không thoải mái. Hơn nữa chuyện này đối với chiến tích của Lý Xuân Sinh còn có chỗ tốt.
Lưu Chuẩn nghe xong lời Diệp Mặc nói sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, đây là cơ hội cho anh ta thăng quan, có Chủ tịch tỉnh Lý Xuân Sinh ra mặt, còn có chuyện gì làm không được. Anh ta nhịn kích động xuống, nhận mấy viên thuốc Diệp Mặc đưa cho nuốt xuống, sau đó cố lấy một hơi đi ra ngoài. Bất kể Diệp Mặc cho anh ta thuốc gì, chỉ cần có thể đi ra ngoài, cũng tốt hơn nhiều so với việc ở lại chỗ này.
Ngay trước mặt 'Ngô Kim hội' lại bảo cảnh sát tới thu thập 'Ngô Kim hội", đây không phải đánh vào mặt sao, đây quả thực so với đánh vào mặt còn nhục nhã hơn một ngàn lần.
- Mẹ nó, mày là ai, mà dám...
Không thể không nói 'Ngô Kim hội' là một bang xã hội đen, người không sợ chết còn rất nhiều, đại ca của bọn họ là Hùng Thiên đã sợ thành như vậy, khi nghe Diệp Mặc nói muốn tiêu diệt 'Ngô Kim hội" bọn họ lập tức vẫn có người khó chịu.
Chỉ là người nói những lời này mới nói vài chữ, đã bị Diệp Mặc cho một phát súng trúng ấn đường của y liền ngã xuống.
- Đây là một viên đạn cuối cùng.
Hùng Thiên đã kịp phản ứng, y lập tức liền đứng lên, sắc mặt trắng bệch nói.
Tất cả thành viên 'Ngô Kim hội' ở trong phòng đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn đại ca của bọn họ, trong lòng đều rất khó hiểu. Đại ca bọn họ cho dù là gặp Chủ tịch thành phố cũng sẽ không như vậy, Diệp Mặc này lai lịch như thế nào? Làm sao lại khiến một người không sợ trời không sợ đất là đại ca lại sợ hãi như vậy?
Người khác không biết Diệp Mặc, nhưng Hùng Thiên đã nghe nói qua, lăn lộn đến trình độ này như y, có một số việc cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Y cũng đã được nghe nói nhà Tống gia suy đồi và Mặc thiếu gia đang đứng trước mắt này có quan hệ, nhưng đây không phải điều khiến y sợ hãi nhất. Cái khiến y sợ hãi nhất chính là, trong đại hội ẩn môn lúc trước tại thành phố Quế Trình xuất hiện một người hung ác, hắn chính là Diệp Mặc.
Tuy rằng y không có tư cách vào đại hội ẩn môn, nhưng y đã nghe nói qua, nghe nói cái người tên Diệp Mặc giết người không chớp mắt, ngay cả người ẩn môn hắn cũng dám đối phó.
Ẩn môn, chỉ cần tùy tiện đi ra một người, Hùng Thiên nhất định phải chết. Mà một Mặc thiếu gia dễ dàng đối phó ẩn môn như vậy, đến đối phó Hùng Thiên, còn không giống như bóp chết một con kiến sao? Hùng Thiên tuy rằng có thể nói là đại ca xã hội đen tại Hà Đông, nhưng ở trong mắt đối phương chỉ sợ còn không bằng một con kiến.
Khó trách hắn có thể giết người không kiêng nể gì, vẫn là công khai giết người. Khó trách ngay cả Đới Hằng hắn cũng dám phế, phế đi Đới Hằng còn không nói nhiều lời, sau khi hiểu được những điều này, Hùng Thiên tuy rằng đứng lên, lại cảm thấy bắp chân của mình đang phát run.
Y làm đại ca qua nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng có một khắc sợ hãi giống như thế này. Ngay cả lúc trước y làm một tên đệ tử, lần đầu tiên đối mặt với đại ca cũng không có sợ hãi như vậy.
Thấy Diệp Mặc đã đi tới, Hùng Thiên không dám tiếp tục đứng phía trước chỗ ngồi, mà vội vàng đi xuống, cẩn thận nói với Diệp Mặc:
- Mặc thiếu gia. Mời cậu ngồi.
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không khách khí, hắn ngồi ở ghế trên. Nhìn lướt qua Hùng Thiên nói:
- Nghe nói ông đang tìm tôi?
Hùng Thiên răng nanh run lên nói:
- Không có, không có, tôi làm sao dám tìm cậu chứ. Mặc thiếu gia. Đây là một chút hiểu lầm, hiểu lầm...
- Thi Tu là bằng hữu của tôi, cả nhà Lỗ Linh cũng là người quen của tôi, 'Ngô Kim hội' các ông có phải gần đây luôn luôn đối phó với bọn họ hay không?
Tuy rằng xuất ra một đao gió là có thể giải quyết vấn đề, nhưng Diệp Mặc không muốn làm như vậy, việc này vốn là không thuộc về hắn quản, 'Ngô Kim hội' nếu không cầm đồ của Lỗ Linh, hắn sẽ không cố ý chạy một chuyến như vậy.
- Không có, không có. Đó chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm, tôi đang hối hận vì đã nghe lời nói của Hằng thiếu gia...
Mặc dù biết mình trong chuyện này đã đắc tội Diệp Mặc, nhưng Hùng Thiên còn ôm hy vọng muốn đem trách nhiệm đổ lên trên người Đới Hằng.
Diệp Mặc đương nhiên biết đây là làm dưới chỉ thị của Đới Hằng, nhưng Hùng Thiên này cũng không phải là người tốt.
Hắn không để ý Hùng Thiên, mà là nói với tên cảnh sát bị đánh thê thảm kia:
- Anh bây giờ trở về chuẩn bị một ít tài liệu, còn có Chủ tịch tỉnh Lý sẽ giúp anh một chút... Thôi vậy, anh vẫn nên trực tiếp gọi điện thoại cho Phó chủ tịch tỉnh Lý Xuân Sinh, bảo ông ta để cho anh phụ trách vụ án này, liên hợp tỉnh xoá sạch lực lượng 'Ngô Kim hội'. Trước tiên hãy uống viên thuốc này. Sau đó lập tức trở về làm cho xong chuyện này.
Diệp Mặc vốn định nói bảo người cảnh sát này trở về báo lên trên, sau đó đả kích 'Ngô Kim hội'. Tuy nhiên nghĩ một chút liền biết chắc hẳn phải vậy rồi, 'Ngô Kim hội' có thể có thế lực lớn như vậy ở Cửu Đường, tuyệt đối là có liên quan đến cảnh sát Cửu Đường. Đối phương chính là một viên cảnh sát, căn bản làm không nổi. Còn không bằng bảo anh ta gọi điện thoại cho Lý Xuân Sinh, để Lý Xuân Sinh phụ trách.
Lý Xuân Sinh hiện tại đã là Phó chủ tịch tỉnh, ông ta nhận được cú điện thoại này khẳng định biết ý của mình, cảnh sát Cửu Đường khẳng định cũng sẽ bị thay máu. Mặc dù biết việc này không có vấn đề gì với hắn, nhưng nghĩ đến việc vay nặng lãi mới hai ngày số tiền lãi đã nhiều như vậy, người vay tiền tuyệt đối không có cách nào trả được, loại chuyện này Diệp Mặc vốn là rất không thoải mái. Hơn nữa chuyện này đối với chiến tích của Lý Xuân Sinh còn có chỗ tốt.
Lưu Chuẩn nghe xong lời Diệp Mặc nói sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, đây là cơ hội cho anh ta thăng quan, có Chủ tịch tỉnh Lý Xuân Sinh ra mặt, còn có chuyện gì làm không được. Anh ta nhịn kích động xuống, nhận mấy viên thuốc Diệp Mặc đưa cho nuốt xuống, sau đó cố lấy một hơi đi ra ngoài. Bất kể Diệp Mặc cho anh ta thuốc gì, chỉ cần có thể đi ra ngoài, cũng tốt hơn nhiều so với việc ở lại chỗ này.
Ngay trước mặt 'Ngô Kim hội' lại bảo cảnh sát tới thu thập 'Ngô Kim hội", đây không phải đánh vào mặt sao, đây quả thực so với đánh vào mặt còn nhục nhã hơn một ngàn lần.
- Mẹ nó, mày là ai, mà dám...
Không thể không nói 'Ngô Kim hội' là một bang xã hội đen, người không sợ chết còn rất nhiều, đại ca của bọn họ là Hùng Thiên đã sợ thành như vậy, khi nghe Diệp Mặc nói muốn tiêu diệt 'Ngô Kim hội" bọn họ lập tức vẫn có người khó chịu.
Chỉ là người nói những lời này mới nói vài chữ, đã bị Diệp Mặc cho một phát súng trúng ấn đường của y liền ngã xuống.
- Đây là một viên đạn cuối cùng.
/2272
|