Trên thuyền radio còn đang phát, Diệp Mặc nhìn Thẩm Thiên Thiên đang gục trên bàn có chút bất đắc dĩ, vứt cô một mình ở nơi này khẳng định không được. Tuy rằng bốn người kia đã rời khỏi chiếc này tàu biển chở khách chạy định kỳ này, nhưng Diệp Mặc cũng không sốt ruột, hắn tin tưởng những người đó cho dù rời khỏi đây khẳng định còn ở lại trên đảo Tế Châu, hắn có làm dấu hiệu thần thức trên người cô gái đó, nhất định sẽ tìm được cô.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nhanh chóng hóa giải chất cồn trong cơ thể Thẩm Thiên Thiên, sau đó ném cho nàng một chuỗi vòng tay, nhìn Thẩm Thiên Thiên đang mơ mơ màng màng nói:
- Cô mang cái lắc tay này vào tìm một chỗ trên Đảo Tế Châu ở vài ngày, sau đó chờ tôi, tôi đi trước có chút việc, chờ tôi trở lại còn có việc tìm cô.
Nói xong, Diệp Mặc đã xoay người rời đi, để lại Thẩm Thiên Thiên mới kịp phản ứng
Thẩm Thiên Thiên cầm lấy chiếc lắc tay Diệp Mặc để lại, nhưng lại không biết đây là dấu hiệu thần thức mà Diệp Mặc để lại, vì tìm đồ đạc của nàng, trong lòng còn đang suy nghĩ, hắn tại sao lại không lưu số điện thoại của mình?
Thói quen động tác của Diệp Mặc tuy rằng đã sửa rất nhiều, nhưng đôi khi vẫn có thói quen như cũ không dùng điện thoại, điện thoại của hắn ngoại trừ gọi cho Khinh Tuyết và Lạc Ảnh, thì cũng chỉ gọi cho vài người thân cận nhất mà thôi. Nhiều khi, hắn đem điện thoại bỏ trong túi áo, sau đó qua một thời gian ngắn đã quên nạp điện, cuối cùng lại ném vào nhẫn. Khi hắn lấy ra xem, di động thường xuyên phải nạp điện thật sự là phiền toái quá mức.
Tuy nhiên Thẩm Thiên Thiên rất nhanh liền hiểu cách làm của Diệp Mặc, Diệp Mặc lên thuyền một cách kỳ lạ, hắn đương nhiên không thể có chứng minh thư giống như mình, cho nên cũng phải rời thuyền theo kiểu tương tự.
...
Diệp Mặc đoán không có sai, lúc này cách bến tàu mười mấy cây số, bốn người nam nữ lại tụ tập cùng một chỗ. Bốn người này rõ ràng chính là bốn thành viên 'đế quốcmặt trời Đen' mà Diệp Mặc chú ý khi ở trên tàu biển chở khách
- Sofia, cô mau đem những viên đá ngũ sắc trong người ra đây.
Sau khi bốn người tụ tập cùng một chỗ, người đàn ông cầm đầu lập tức rất nghiêm túc nói. Y tên là Matsumoto, là đội trưởng của hành động lần này.
Nhìn Sofia từ trong ngực lấy ra một cái bao đựng đá ngũ sắc, Kish bị thua Diệp Mặc năm trăm triệu đô la Mỹ cũng kỳ quái hỏi:
- Có chuyện gì sao? Đội trưởng Matsumoto.
Matsumoto sắc mặt rất âm trầm, y tiếp nhận cái túi mà Sofia đưa tới nói:
- Tôi vừa mới nhận được tin tức, tàu du lịch kia chỉ có một mình Thẩm Thiên Thiên của Thẩm gia. Mà cái người râu rậm kia lại không thấy rồi. Hắn đột nhiên biến mất, thật giống như hắn đột nhiên hiện ra tại hiện trường hội đấu giá. Tôi nghĩ, nếu chúng ta tiếp tục coi nhẹ hắn như vậy, cuối cùng chúng ta ngay cả mạng cũng phải mất ở nơi này.
- Coi nhẹ hắn thì cũng không đến mức, chúng ta đã rất để ý hắn. Tôi nghĩ cho dù hắn thông minh. Cũng không ngờ rằng chúng ta đã rời tàu trước nha?
Sofia lắc lắc đầu nói.
- Tôi đồng ý với ý kiến của đội trưởng, tên râu rậm kia có chút cổ quái, khi ở quán rượu, tuy rằng hắn không có nhìn tôi, nhưng tôi lại có một loại cảm giác bị nhìn trộm... Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, khi tôi treo máy ảnh, cũng là có loại cảm giác này, tôi đối với lực ý niệm rất mẫn cảm, chẳng lẽ...
Lời nói Kish đột nhiên ngừng lại.
Không chỉ có y. Ngay cả Sofia và Bob một người rất ít nói chuyện cũng đều sững sờ nhìn chằm chằm tay Matsumoto, cái bao trong tay y đã mở ra, cái gọi là đá ngũ sắc bên trong, rõ ràng là một khối vàng mà thôi.
- A, đá ngũ sắc... Đá ngũ sắc...
Giọng Sofia bắt đầu run lên. Cô không thể tưởng được đá ngũ sắc mình vẫn giấu ở trong ngực không ngờ đã không thấy, hơn nữa còn đổi thành khối vàng. Có thể lấy đi đồ ở trong ngực mình, hơn nữa còn thay vào đó là một khối vàng, đây nghe mà rợn cả người, ngoại trừ chính cô ra, còn có người nào có loại bản lĩnh này?
- Đội trưởng. Không phải tôi, không phải tôi đổi đâu...
Sofia nghĩ tới khổ hình trong tổ chức, giọng điệu đã run rẩy và kích động lên. Cô biết không phải là chính mình đổi, nhưng người khác tin sao?
Tay Matsumoto luôn run rẩy, y thật không ngờ y cẩn thận không một chút phân tâm, đá ngũ sắc vẫn bị người ta đánh tráo, đây quả thực so với sự xuất hiện của con báo kia càng thêm không thể tin nổi. Y đương nhiên biết không thể nào là Sofia, trừ phi Sofia không muốn sống chăng, nhưng y lại không lên tiếng.
Đồ vật đã bị mất nhất định phải có một người chịu trách nhiệm chính, Sofia là người mang đồ vật này, cô nhất định phải chịu trách nhiệm chính.
- Tôi nghĩ hẳn là không có liên quan tới Sofia, Sofia và chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, cô ấy sẽ không làm loại chuyện như vậy, nếu cô làm, cô cũng sẽ không về đây. Nếu tôi không có đoán sai, vẫn là cái tên râu rậm kia, hắn rất quỷ dị, hắn nếu có thể đem con xúc xắc bên trong biến thành con báo, hắn cũng có thể đánh tráo đá ngũ sắc.
Điều vượt ra ngoài đoán trước của Sofia chính là, Bob người vẫn rất ít nói chuyện lại chủ động giải thích giúp cô một câu.
Trong mắt Sofia lộ ra ánh mắt cảm kích, cô rất cảm kích Bob lúc này đã giải thích giúp cô.
Kish trên mặt thoáng hiện một chút xấu hổ, tuy nhiên lập tức đã nói:
- Tuy rằng chúng ta biết Sofia chắc có lẽ không làm loại chuyện này, nhưng đồ vật này là bị đánh tráo ở trên người Sofia. Sự đánh tráo này cũng khá khó khăn, tôi không nói nhưng cấp trên cũng có thể nghĩ đến, cho dù là chúng ta tin tưởng Sofia, nhưng cấp trên thì sao?
- Kish, lời này của cậu là có ý gì? Bạn đang đọc chuyện tại
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nhanh chóng hóa giải chất cồn trong cơ thể Thẩm Thiên Thiên, sau đó ném cho nàng một chuỗi vòng tay, nhìn Thẩm Thiên Thiên đang mơ mơ màng màng nói:
- Cô mang cái lắc tay này vào tìm một chỗ trên Đảo Tế Châu ở vài ngày, sau đó chờ tôi, tôi đi trước có chút việc, chờ tôi trở lại còn có việc tìm cô.
Nói xong, Diệp Mặc đã xoay người rời đi, để lại Thẩm Thiên Thiên mới kịp phản ứng
Thẩm Thiên Thiên cầm lấy chiếc lắc tay Diệp Mặc để lại, nhưng lại không biết đây là dấu hiệu thần thức mà Diệp Mặc để lại, vì tìm đồ đạc của nàng, trong lòng còn đang suy nghĩ, hắn tại sao lại không lưu số điện thoại của mình?
Thói quen động tác của Diệp Mặc tuy rằng đã sửa rất nhiều, nhưng đôi khi vẫn có thói quen như cũ không dùng điện thoại, điện thoại của hắn ngoại trừ gọi cho Khinh Tuyết và Lạc Ảnh, thì cũng chỉ gọi cho vài người thân cận nhất mà thôi. Nhiều khi, hắn đem điện thoại bỏ trong túi áo, sau đó qua một thời gian ngắn đã quên nạp điện, cuối cùng lại ném vào nhẫn. Khi hắn lấy ra xem, di động thường xuyên phải nạp điện thật sự là phiền toái quá mức.
Tuy nhiên Thẩm Thiên Thiên rất nhanh liền hiểu cách làm của Diệp Mặc, Diệp Mặc lên thuyền một cách kỳ lạ, hắn đương nhiên không thể có chứng minh thư giống như mình, cho nên cũng phải rời thuyền theo kiểu tương tự.
...
Diệp Mặc đoán không có sai, lúc này cách bến tàu mười mấy cây số, bốn người nam nữ lại tụ tập cùng một chỗ. Bốn người này rõ ràng chính là bốn thành viên 'đế quốcmặt trời Đen' mà Diệp Mặc chú ý khi ở trên tàu biển chở khách
- Sofia, cô mau đem những viên đá ngũ sắc trong người ra đây.
Sau khi bốn người tụ tập cùng một chỗ, người đàn ông cầm đầu lập tức rất nghiêm túc nói. Y tên là Matsumoto, là đội trưởng của hành động lần này.
Nhìn Sofia từ trong ngực lấy ra một cái bao đựng đá ngũ sắc, Kish bị thua Diệp Mặc năm trăm triệu đô la Mỹ cũng kỳ quái hỏi:
- Có chuyện gì sao? Đội trưởng Matsumoto.
Matsumoto sắc mặt rất âm trầm, y tiếp nhận cái túi mà Sofia đưa tới nói:
- Tôi vừa mới nhận được tin tức, tàu du lịch kia chỉ có một mình Thẩm Thiên Thiên của Thẩm gia. Mà cái người râu rậm kia lại không thấy rồi. Hắn đột nhiên biến mất, thật giống như hắn đột nhiên hiện ra tại hiện trường hội đấu giá. Tôi nghĩ, nếu chúng ta tiếp tục coi nhẹ hắn như vậy, cuối cùng chúng ta ngay cả mạng cũng phải mất ở nơi này.
- Coi nhẹ hắn thì cũng không đến mức, chúng ta đã rất để ý hắn. Tôi nghĩ cho dù hắn thông minh. Cũng không ngờ rằng chúng ta đã rời tàu trước nha?
Sofia lắc lắc đầu nói.
- Tôi đồng ý với ý kiến của đội trưởng, tên râu rậm kia có chút cổ quái, khi ở quán rượu, tuy rằng hắn không có nhìn tôi, nhưng tôi lại có một loại cảm giác bị nhìn trộm... Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, khi tôi treo máy ảnh, cũng là có loại cảm giác này, tôi đối với lực ý niệm rất mẫn cảm, chẳng lẽ...
Lời nói Kish đột nhiên ngừng lại.
Không chỉ có y. Ngay cả Sofia và Bob một người rất ít nói chuyện cũng đều sững sờ nhìn chằm chằm tay Matsumoto, cái bao trong tay y đã mở ra, cái gọi là đá ngũ sắc bên trong, rõ ràng là một khối vàng mà thôi.
- A, đá ngũ sắc... Đá ngũ sắc...
Giọng Sofia bắt đầu run lên. Cô không thể tưởng được đá ngũ sắc mình vẫn giấu ở trong ngực không ngờ đã không thấy, hơn nữa còn đổi thành khối vàng. Có thể lấy đi đồ ở trong ngực mình, hơn nữa còn thay vào đó là một khối vàng, đây nghe mà rợn cả người, ngoại trừ chính cô ra, còn có người nào có loại bản lĩnh này?
- Đội trưởng. Không phải tôi, không phải tôi đổi đâu...
Sofia nghĩ tới khổ hình trong tổ chức, giọng điệu đã run rẩy và kích động lên. Cô biết không phải là chính mình đổi, nhưng người khác tin sao?
Tay Matsumoto luôn run rẩy, y thật không ngờ y cẩn thận không một chút phân tâm, đá ngũ sắc vẫn bị người ta đánh tráo, đây quả thực so với sự xuất hiện của con báo kia càng thêm không thể tin nổi. Y đương nhiên biết không thể nào là Sofia, trừ phi Sofia không muốn sống chăng, nhưng y lại không lên tiếng.
Đồ vật đã bị mất nhất định phải có một người chịu trách nhiệm chính, Sofia là người mang đồ vật này, cô nhất định phải chịu trách nhiệm chính.
- Tôi nghĩ hẳn là không có liên quan tới Sofia, Sofia và chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, cô ấy sẽ không làm loại chuyện như vậy, nếu cô làm, cô cũng sẽ không về đây. Nếu tôi không có đoán sai, vẫn là cái tên râu rậm kia, hắn rất quỷ dị, hắn nếu có thể đem con xúc xắc bên trong biến thành con báo, hắn cũng có thể đánh tráo đá ngũ sắc.
Điều vượt ra ngoài đoán trước của Sofia chính là, Bob người vẫn rất ít nói chuyện lại chủ động giải thích giúp cô một câu.
Trong mắt Sofia lộ ra ánh mắt cảm kích, cô rất cảm kích Bob lúc này đã giải thích giúp cô.
Kish trên mặt thoáng hiện một chút xấu hổ, tuy nhiên lập tức đã nói:
- Tuy rằng chúng ta biết Sofia chắc có lẽ không làm loại chuyện này, nhưng đồ vật này là bị đánh tráo ở trên người Sofia. Sự đánh tráo này cũng khá khó khăn, tôi không nói nhưng cấp trên cũng có thể nghĩ đến, cho dù là chúng ta tin tưởng Sofia, nhưng cấp trên thì sao?
- Kish, lời này của cậu là có ý gì? Bạn đang đọc chuyện tại
/2272
|