- Ừ, Lạc Ảnh vẫn khỏe chứ, cô ấy có ở đó không?
Tô Tĩnh Văn chủ động gợi ý nên Diệp Mặc cũng chỉ biết đưa ra câu hỏi của mình.
Tô Tĩnh Văn đột nhiên cười một tiếng rồi nói:
- Anh không cần phải lo lắng đâu, cô ấy vẫn khỏe. Anh nói thật xem, chuyện với Ninh Khinh Tuyết có phải vẫn chưa nói với Lạc Ảnh hả? Diệp Mặc, tôi thật sự khâm phục anh đấy, làm sao mà anh tìm được người con gái xinh đẹp như Lạc Ảnh nhỉ, lại cả Ninh Khinh Tuyết nữa, những người con gái như vậy rất khó có thể gặp được, nhưng anh lại tìm ra đến hai người, anh thực sự…
Diệp Mặc ho khan vài tiếng, nếu như không phải vẫn không có tin tức của Lạc Ảnh, hắn đã giả vờ không nghe thấy gì rồi ngắt điện thoại. Bây giờ Tô Tĩnh Văn lại hỏi như vậy, hắn chỉ biết rối rối nói:
- Thực ra thì cô cũng rất xinh đẹp, đừng có chỉ nói bọn họ như thế.
- …
Tô Tĩnh Văn nghe thấy câu nói của Diệp Mặc thì yên lặng một lúc, sau đó cô mới đột nhiên hỏi lại:
- Diệp Mặc, ý của anh là tôi cũng giống bọn họ sao?
- À...
Chỉ số cảm xúc hiện giờ của Diệp Mặc không phải là thấp, hắn lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tô Tĩnh Văn.
Diệp Mặc đang không biết phải giải thích như thế nào thì Tô Tĩnh Văn lại lên tiếng:
- Lạc Ảnh có hơi lo lắng cho anh nên đã đến Tân Thành tìm anh rồi, hiện giờ cô ấy đang cầm điện thoại của Bắc Vi, chắc khoảng nửa tiếng nữa cô ấy sẽ có mặt ở sân bay Tân Thành.
- Thật vậy sao, được, tôi lập tức đi đón cô ấy.
Diệp Mặc không ngờ Lạc Ảnh đột nhiên lại tới Tân Thành, may mà hắn lại gọi một cuộc điện thoại, nếu không thì hắn đã đến Ninh Hải rồi, như thế sẽ bị lỡ, không thể gặp được Lạc Ảnh.
Dường như cảm thấy biểu hiện của mình có chút hơi quá, Diệp Mặc vội nói thêm một câu:
- Vậy Tĩnh Văn, cô ở Ninh Hải vẫn khỏe chứ, lần này tôi về rồi, có muốn đến Lạc Nguyệt cùng tôi không?
- Tôi có phải là cái gì của anh đâu. Tôi đi Lạc Nguyệt làm gì chứ?
Giọng của Tô Tĩnh Văn có hơi chùng xuống.
- Cái đó...
Tô Tĩnh Văn chủ động gợi ý nên Diệp Mặc cũng chỉ biết đưa ra câu hỏi của mình.
Tô Tĩnh Văn đột nhiên cười một tiếng rồi nói:
- Anh không cần phải lo lắng đâu, cô ấy vẫn khỏe. Anh nói thật xem, chuyện với Ninh Khinh Tuyết có phải vẫn chưa nói với Lạc Ảnh hả? Diệp Mặc, tôi thật sự khâm phục anh đấy, làm sao mà anh tìm được người con gái xinh đẹp như Lạc Ảnh nhỉ, lại cả Ninh Khinh Tuyết nữa, những người con gái như vậy rất khó có thể gặp được, nhưng anh lại tìm ra đến hai người, anh thực sự…
Diệp Mặc ho khan vài tiếng, nếu như không phải vẫn không có tin tức của Lạc Ảnh, hắn đã giả vờ không nghe thấy gì rồi ngắt điện thoại. Bây giờ Tô Tĩnh Văn lại hỏi như vậy, hắn chỉ biết rối rối nói:
- Thực ra thì cô cũng rất xinh đẹp, đừng có chỉ nói bọn họ như thế.
- …
Tô Tĩnh Văn nghe thấy câu nói của Diệp Mặc thì yên lặng một lúc, sau đó cô mới đột nhiên hỏi lại:
- Diệp Mặc, ý của anh là tôi cũng giống bọn họ sao?
- À...
Chỉ số cảm xúc hiện giờ của Diệp Mặc không phải là thấp, hắn lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tô Tĩnh Văn.
Diệp Mặc đang không biết phải giải thích như thế nào thì Tô Tĩnh Văn lại lên tiếng:
- Lạc Ảnh có hơi lo lắng cho anh nên đã đến Tân Thành tìm anh rồi, hiện giờ cô ấy đang cầm điện thoại của Bắc Vi, chắc khoảng nửa tiếng nữa cô ấy sẽ có mặt ở sân bay Tân Thành.
- Thật vậy sao, được, tôi lập tức đi đón cô ấy.
Diệp Mặc không ngờ Lạc Ảnh đột nhiên lại tới Tân Thành, may mà hắn lại gọi một cuộc điện thoại, nếu không thì hắn đã đến Ninh Hải rồi, như thế sẽ bị lỡ, không thể gặp được Lạc Ảnh.
Dường như cảm thấy biểu hiện của mình có chút hơi quá, Diệp Mặc vội nói thêm một câu:
- Vậy Tĩnh Văn, cô ở Ninh Hải vẫn khỏe chứ, lần này tôi về rồi, có muốn đến Lạc Nguyệt cùng tôi không?
- Tôi có phải là cái gì của anh đâu. Tôi đi Lạc Nguyệt làm gì chứ?
Giọng của Tô Tĩnh Văn có hơi chùng xuống.
- Cái đó...
/2272
|