Tuy Đường Bắc Vi nghĩ mãi không hiểu vì sao cô lại có cảm giác bất an như vậy, nhưng cô biết sau khi mình tu chân có một linh cảm đặc biệt khác thường. Dường như đối với người và sự vật bên cạnh đều có một loại cảm ứng. Nếu cảm thấy bất an, cô sẽ không mở cửa ra sân.
Đường Bắc Vi không giống với các cô gái khác. Sau khi cô đi theo anh trai Diệp Mặc, từng gặp rất nhiều chuyện. Thậm chí cô còn dùng Hỏa Cầu phù giết người. Hơn nữa cô cũng biết anh trai mình đưa Lạc Ảnh đến đây, vì muốn tự mình làm một việc, dẫn chị Lạc Ảnh theo sẽ không an toàn.
Sau khi cẩn thận đưa thần thức ra ngoài, Đường Bắc Vi thấy một người thanh niên giao hàng. Cô lập tức liền nhẹ nhàng thở ra. Xem ra người kia đi nhầm chỗ, hoặc là mình quá cẩn thận thôi.
Đường Bắc Vi đang muốn mở cửa ra, bỗng nhiên cô lại dùng thần thức thấy trong tay người thanh niên giao hàng kia có một khẩu súng. Cô lập tức hiểu vừa rồi mình thiếu chút nữa thì sơ suất. Đường Bắc Vi lập tức lấy ra một Hỏa Cầu phù. Chỉ cần người này vọt vào, cô sẽ lập tức ném một Hỏa Cầu phù qua.
Tuy rằng hiện tại Đường Bắc Vy đã luyện khí tầng hai, nhưng cô lại không có bất kỳ chiêu thức gì. Ngoại trừ Hỏa Cầu Thuật và Ngự Phong Thuật ra, cô cũng không có bất kỳ pháp thuật nào khác, càng không có chiêu thức chiến đấu dũng mãnh như Diệp Mặc. Mà Hỏa Cầu Thuật cũng không thể phát ra vô hạn. Dùng nó sẽ có hạn chế về chân khí. Cho nên cô rất cẩn thận. Chỉ cần người này dám vọt vào, mình cho gã một hỏa cầu, sau đó phải cố gắng liên hệ với anh trai.
Nhưng điều khiến Đường Bắc Vi cảm thấy kỳ lạ là tên thanh niên giao hàng kia sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, bỗng nhiên xoay người rời đi. Chỉ một lát sau đã biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi người thanh niên kia đi rồi, Đường Bắc Vi đi mua một cái điện thoại di động trước, sau đó gọi điện thoại cho Diệp Mặc. Cô chuẩn bị một khi không liên lạc được với anh trai, sẽ lập tức gọi điện thoại cho Lạc Ảnh.
Trong một quán cà phê tại Yến Kinh, lúc này Diệp Mặc đã nghe Lạc Ảnh kể hết toàn bộ chuyện bị lừa. Diệp Mặc biết những người này không phải là đế quốc mặt trời đen, thì chính là Bắc Sa, hoặc là hai tổ chức này căn bản là cùng một nhà.
- Anh gọi điện thoại tìm Bắc Vi một chút.
Diệp Mặc vừa cầm lấy điện thoại, Đường Bắc Vi đã gọi tới.
Biết Bắc Vi không có việc gì, Diệp Mặc cũng yên tâm.
- Bắc Vi, tuy anh không biết vì sao bọn họ bỗng nhiên thu tay lại, nhưng em vẫn phải cẩn thận một chút. Hay là anh quay về dẫn em đến Yến Kinh.
Tuy rằng Bắc Vi nói cô không có việc gì, nhưng Diệp Mặc vẫn lo lắng.
Đường Bắc Vi biết Lạc Ảnh đã tìm được anh trai, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô không muốn đi Yến Kinh làm bóng đèn, lập tức an ủi Diệp Mặc nói:
- Anh, em không sao. Hiện tại em có thần thức, còn có Ngự Phong và Hỏa Cầu. Trên người còn có nhiều Hỏa Cầu phù như vậy, khẳng định không ai có thể làm gì được em. Anh yên tâm đi.
Diệp Mặc suy nghĩ một chút cũng thấy đúng. Tuy rằng Bắc Vi chỉ mới luyện khí tầng hai, nhưng lại là một Tu Chân giả. Huyền Cấp sơ kỳ bình thường muốn giữ cô lại phỏng đoán cũng rất khó khăn. Tuy rằng cô còn chưa đánh lại được cao thủ Huyền Cấp, nhưng vẫn có thể chạy trốn. Huống gì cô còn có Hỏa Cầu phù.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Đường Bắc Vi xong, Diệp Mặc đứng lên nhìn Lạc Ảnh nói:
- Chúng ta đi thăm hỏi một ông lão trước, sau đó thuận tiện phát chút tiền tài. Sau đó đi đến Ninh Hải dẫn Bắc Vi cùng tới Lạc Nguyệt là được rồi. Tiếp tục ở lại Ninh Hải cũng không tốt lắm.
Lạc Ảnh chỉ cần ở cùng một chỗ với Diệp Mặc là được. Đối với chuyện còn lại, cô căn bản không để ý tới. Chuyện gì chỉ cần có Diệp Mặc an bài là được.
Tuy rằng Diệp Mặc không nhắc lại chuyện những người đó lừa Lạc Ảnh đến Yến Kinh, nhưng trong lòng hắn đã hạ quyết tâm đi thế giới nhỏ trước. Nhất định phải tiêu diệt những người này.
Chuyện đã xong xuôi, hơn nữa cũng đã ở cùng một chỗ với Lạc Ảnh, nên không cần phải tiếp tục dịch dung. Diệp Mặc vào buồng vệ sinh tẩy toàn bộ dịch dung của mình. Khi mới đến, bởi vì muốn gặp Lạc Ảnh nên khá vội vàng, vẫn chưa xóa dịch dung trên mặt. Diệp Mặc phỏng đoán hiện tại những người đó đã đoán được hắn là ai, nhưng hắn không hề sợ hãi. Cho dù đoán được thì đã sao?
Chỗ ở của Hàn Tại Tân nằm ở khu vực gần hồ Mễ Dương. Khi Diệp Mặc và Lạc Ảnh đến đây, đã là xế chiều.
Diệp Mặc đến chỗ Hàn Tại Tân, mục đích chủ yếu đương nhiên vì khoáng thạch, nhưng cũng không thể không có ý tới thăm đám người Lý Hồ và Trương Đào nữa. Quan hệ giữa Lý Hồ, Trương Đào và hắn cũng không tệ. Tuy rằng hắn từng giúp bọn họ, nhưng giúp đỡ của hai người đối với Diệp Mặc cũng không nhỏ.
Bất kể là đối phó Tống Gia, hay bảo vệ Diệp Lăng và Diệp Tử Phong, bọn họ đều bỏ ra rất nhiều công sức.
Khi biết được Diệp Mặc tới chơi, Hàn Tại Tân sớm đã ra đón. Khi Hàn Tại Tân thấy Lạc Ảnh ở bên cạnh Diệp Mặc, ông ta càng âm thầm khâm phục ánh mắt của Diệp Mặc. Bất kể là Ninh Khinh Tuyết của Ninh gia, hay Lạc Ảnh trước mắt này, so với Hàn Yên đều xinh đẹp hơn nhiều.
- Lão Hàn, gọi điện thoại bảo Lý Hồ và Trương Đào cùng đến ăn cơm đi. Thật ra đã lâu tôi không gặp hai người bọn họ rồi.
- Diệp Mặc vừa tới không khách khí, trực tiếp yêu cầu Hàn Tại Tân gọi điện thoại.
Hàn Tại Tân thở dài nói:
- Kỳ thật tôi đã vài lần gọi điện thoại cho cậu chính là vì chuyện của bọn họ.
Diệp Mặc nhíu mày hỏi.
- Nói ra xem nào?
Hàn Tại Tân do dự một chút, vẫn nói:
- Lần trước tôi đã nói qua với cậu, chính là chuyện bản thiết kế Không Quỳ. Đây là hy vọng của quốc gia. Loại bản vẽ này cho dù chúng tôi không thể làm ra được, chúng tôi cũng không thể để nó rơi trong tay quốc gia khác. Cho nên khi tin tức của bản vẽ bị truyền ra ngoài, các quốc gia đều phái ra cao thủ đi tìm bản vẽ. Cho nên chúng tôi cũng phái người qua...
Diệp Mặc nói:
- Cho nên Lý Hồ và Trương Đào đều qua đó phải không?
Hàn Tại Tân gật đầu.
- Chẳng những là hai người bọn họ, quốc gia còn phái ra tám người khác. Tổng cộng là mười thành viên tinh anh cùng đi. Nhưng đến giờ đã mấy tháng rồi, lại không hề có tin tức gì của bọn họ. Tôi rất lo lắng...
- Cho nên ông liên tục gọi điện thoại cho tôi, chính là muốn tôi giúp ông xem thử chuyện gì đã xảy ra sao?
Trong lòng Diệp Mặc có chút không thoải mái lắm. Lý Hồ và Trương Đào là bằng hữu của hắn. Nhưng những người khác lại không có quan hệ gì với hắn. Không phải hắn máu lạnh. Hắn đã nhiều lần nói cho Hàn Tại Tân biết, cho dù lấy được bản vẽ này cũng không dùng được. Ông ta vẫn phái người đi chịu chết.
Nếu Bắc Sa thật sự đối phó với đám người Lý Hồ, bọn họ sao có thể còn sống được? Bắc Sa có loại súng siêu quang năng, ngay cả mình cũng không hẳn có thể nắm chắc được phần thắng.
Hàn Tại Tân lộ vẻ hổ thẹn, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi nghĩ trừ cậu ra, tôi cũng không tìm thấy người nào có thể giúp đỡ. Tôi cũng biết Lạc Nguyệt là của cậu. Chuyện của cậu còn nhiều hơn cả tôi. Nhưng tôi thật sẽ không có cách nào khác. Cho dù không nói đến bản thiết kế Không Quỳ, nếu mười thành viên tinh anh của Phi Tuyết có tổn thất gì, tôi cũng không thể thừa nhận nổi. Cho dù cậu không muốn hỗ trợ, tôi cũng không trách cậu. Nhưng tôi nhất định phải làm hết khả năng của mình. Mặc dù tôi biết bọn họ có thể dữ nhiều lành ít.
Nói xong Hàn Tại Tân dừng một chút, còn nói thêm:
- Về chuyện cậu ở Lạc Nguyệt, cậu có thể yên tâm. Tôi chưa bao giờ lộ ra dù chỉ một câu nửa lời.
Nghe Hàn Tại Tân nói xong, trong lòng Diệp Mặc thoáng thư thái một chút. Cũng may coi như ông ta thức thời, không nói ra chuyện mình ở Lạc Nguyệt.
Sắc mặt Diệp Mặc thoáng dịu đi một chút, sau đó mới lên tiếng:
- Yến Kinh không phải có một Thiên Tổ sao? Vì sao ông không đi nhờ bọn họ?
Hàn Tại Tân cười khổ một cái nói:
- Từ sau khi cậu và Đàm Giác tỷ thí lần trước, Đàm Giác đã bắt đầu bế quan. Sau đó ở đại hội Ẩn Môn tại Quỷ Thành, Đàm Giác và Loan Thanh Phong đều cùng biến mất, chẳng biết đi đâu. Đệ tử của Đàm Giác là Hứa Thạch cũng biến mất không thấy. Ngay cả Tống Ánh Trúc cũng biến mất. Hơn nữa sau đó, rất ít khi nhìn thấy người Ẩn Môn. Bọn họ gần như cũng không ra ngoài. Ngay cả khoáng thạch cũng không yêu cầu chúng tôi đưa tới. Tôi không biết chuyện này đối với chúng tôi là một chuyện tốt, hay là một chuyện xấu.
- Tôi tìm cậu tới hỗ trợ, thủ trưởng đã biết được. Ngay cả thủ trưởng cũng nói, chỉ có cậu mới có thể giúp chuyện này thôi.
Diệp Mặc không ngờ được Đàm Giác và Loan Thanh Phong đều không thấy nữa. Khi hắn nghe đến Tống Ánh Trúc, lập tức liền nhớ tới chuyện trong lều trại dưới Mai Nội Tuyết Sơn. Bộ dạng Tống Ánh Trúc nhiệt tình như lửa, cô còn ôm lấy thân thể mình dùng hết sức muốn rúc vào ngực mình, hắn không khỏi có chút thất thần. Hiện tại không biết người con gái kia có khỏe hay không.
- Diệp Mặc.
Lạc Ảnh là người đầu tiên cảm giác được Diệp Mặc không ổn. Cô lập tức đưa tay nắm lấy tay Diệp Mặc. Lần đầu tiên cô cảm giác được tay Diệp Mặc có hơi lạnh.
Diệp Mặc đưa tay ra sau lưng nắm lấy tay Lạc Ảnh tay, trong lòng thầm nghĩ phải dứt bỏ chuyện tình này. Bất kể thế nào, hắn còn có Lạc Ảnh và Khinh Tuyết.
Thật lâu sau, Diệp Mặc vỗ vỗ vào tay Lạc Ảnh, sau đó nhìn Hàn Tại Tân nói:
- Lão Hàn, Lý Hồ và Trương Đào đều là bằng hữu của tôi. Tôi sẽ đi một chuyến xem sao. Còn nữa, tôi nói lại lần cuối cùng, bản thiết kế Không Quỳ kia, ông lấy được cũng không có tác dụng. Nếu ông không tin tôi, vậy cũng không có cách nào.
- Tôi biết, nếu thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ như trước, tham dự vào cuộc tranh đoạt bản vẽ này. Có chuyện không phải anh không muốn đi là có thể không đi. Hơn nữa lần này không phải chỉ là tư liệu Không Quỳ. Ôi....
Hàn Tại Tân thở dài.
Diệp Mặc im lặng. Nếu là hắn, trừ phi thứ đó có tác dụng, nếu không có tác dụng, lại hy sinh nhiều người hữu dụng như vậy sao? Có lẽ Hàn Tại Tân vẫn có chút không mấy tin tưởng vào lời nói của mình.
- Không nói mấy chuyện này nữa. Ông nói xem các ông nhận được tin tức thế nào. Còn nữa, cụ thể đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Mặc chuyển đề tài. Đôi khi quan niệm khác nhau, thì không cần phải nói nhiều nữa làm gì.
Hàn Tại Tân gật đầu, nói thẳng:
- Cậu biết đảo Băng Khôi không?
Diệp Mặc lắc đầu. Rất nhiều nơi hắn cũng không biết. Càng không cần phải nói nơi này chỉ là đảo nhỏ. Truyện được copy tại
Đường Bắc Vi không giống với các cô gái khác. Sau khi cô đi theo anh trai Diệp Mặc, từng gặp rất nhiều chuyện. Thậm chí cô còn dùng Hỏa Cầu phù giết người. Hơn nữa cô cũng biết anh trai mình đưa Lạc Ảnh đến đây, vì muốn tự mình làm một việc, dẫn chị Lạc Ảnh theo sẽ không an toàn.
Sau khi cẩn thận đưa thần thức ra ngoài, Đường Bắc Vi thấy một người thanh niên giao hàng. Cô lập tức liền nhẹ nhàng thở ra. Xem ra người kia đi nhầm chỗ, hoặc là mình quá cẩn thận thôi.
Đường Bắc Vi đang muốn mở cửa ra, bỗng nhiên cô lại dùng thần thức thấy trong tay người thanh niên giao hàng kia có một khẩu súng. Cô lập tức hiểu vừa rồi mình thiếu chút nữa thì sơ suất. Đường Bắc Vi lập tức lấy ra một Hỏa Cầu phù. Chỉ cần người này vọt vào, cô sẽ lập tức ném một Hỏa Cầu phù qua.
Tuy rằng hiện tại Đường Bắc Vy đã luyện khí tầng hai, nhưng cô lại không có bất kỳ chiêu thức gì. Ngoại trừ Hỏa Cầu Thuật và Ngự Phong Thuật ra, cô cũng không có bất kỳ pháp thuật nào khác, càng không có chiêu thức chiến đấu dũng mãnh như Diệp Mặc. Mà Hỏa Cầu Thuật cũng không thể phát ra vô hạn. Dùng nó sẽ có hạn chế về chân khí. Cho nên cô rất cẩn thận. Chỉ cần người này dám vọt vào, mình cho gã một hỏa cầu, sau đó phải cố gắng liên hệ với anh trai.
Nhưng điều khiến Đường Bắc Vi cảm thấy kỳ lạ là tên thanh niên giao hàng kia sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, bỗng nhiên xoay người rời đi. Chỉ một lát sau đã biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi người thanh niên kia đi rồi, Đường Bắc Vi đi mua một cái điện thoại di động trước, sau đó gọi điện thoại cho Diệp Mặc. Cô chuẩn bị một khi không liên lạc được với anh trai, sẽ lập tức gọi điện thoại cho Lạc Ảnh.
Trong một quán cà phê tại Yến Kinh, lúc này Diệp Mặc đã nghe Lạc Ảnh kể hết toàn bộ chuyện bị lừa. Diệp Mặc biết những người này không phải là đế quốc mặt trời đen, thì chính là Bắc Sa, hoặc là hai tổ chức này căn bản là cùng một nhà.
- Anh gọi điện thoại tìm Bắc Vi một chút.
Diệp Mặc vừa cầm lấy điện thoại, Đường Bắc Vi đã gọi tới.
Biết Bắc Vi không có việc gì, Diệp Mặc cũng yên tâm.
- Bắc Vi, tuy anh không biết vì sao bọn họ bỗng nhiên thu tay lại, nhưng em vẫn phải cẩn thận một chút. Hay là anh quay về dẫn em đến Yến Kinh.
Tuy rằng Bắc Vi nói cô không có việc gì, nhưng Diệp Mặc vẫn lo lắng.
Đường Bắc Vi biết Lạc Ảnh đã tìm được anh trai, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô không muốn đi Yến Kinh làm bóng đèn, lập tức an ủi Diệp Mặc nói:
- Anh, em không sao. Hiện tại em có thần thức, còn có Ngự Phong và Hỏa Cầu. Trên người còn có nhiều Hỏa Cầu phù như vậy, khẳng định không ai có thể làm gì được em. Anh yên tâm đi.
Diệp Mặc suy nghĩ một chút cũng thấy đúng. Tuy rằng Bắc Vi chỉ mới luyện khí tầng hai, nhưng lại là một Tu Chân giả. Huyền Cấp sơ kỳ bình thường muốn giữ cô lại phỏng đoán cũng rất khó khăn. Tuy rằng cô còn chưa đánh lại được cao thủ Huyền Cấp, nhưng vẫn có thể chạy trốn. Huống gì cô còn có Hỏa Cầu phù.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Đường Bắc Vi xong, Diệp Mặc đứng lên nhìn Lạc Ảnh nói:
- Chúng ta đi thăm hỏi một ông lão trước, sau đó thuận tiện phát chút tiền tài. Sau đó đi đến Ninh Hải dẫn Bắc Vi cùng tới Lạc Nguyệt là được rồi. Tiếp tục ở lại Ninh Hải cũng không tốt lắm.
Lạc Ảnh chỉ cần ở cùng một chỗ với Diệp Mặc là được. Đối với chuyện còn lại, cô căn bản không để ý tới. Chuyện gì chỉ cần có Diệp Mặc an bài là được.
Tuy rằng Diệp Mặc không nhắc lại chuyện những người đó lừa Lạc Ảnh đến Yến Kinh, nhưng trong lòng hắn đã hạ quyết tâm đi thế giới nhỏ trước. Nhất định phải tiêu diệt những người này.
Chuyện đã xong xuôi, hơn nữa cũng đã ở cùng một chỗ với Lạc Ảnh, nên không cần phải tiếp tục dịch dung. Diệp Mặc vào buồng vệ sinh tẩy toàn bộ dịch dung của mình. Khi mới đến, bởi vì muốn gặp Lạc Ảnh nên khá vội vàng, vẫn chưa xóa dịch dung trên mặt. Diệp Mặc phỏng đoán hiện tại những người đó đã đoán được hắn là ai, nhưng hắn không hề sợ hãi. Cho dù đoán được thì đã sao?
Chỗ ở của Hàn Tại Tân nằm ở khu vực gần hồ Mễ Dương. Khi Diệp Mặc và Lạc Ảnh đến đây, đã là xế chiều.
Diệp Mặc đến chỗ Hàn Tại Tân, mục đích chủ yếu đương nhiên vì khoáng thạch, nhưng cũng không thể không có ý tới thăm đám người Lý Hồ và Trương Đào nữa. Quan hệ giữa Lý Hồ, Trương Đào và hắn cũng không tệ. Tuy rằng hắn từng giúp bọn họ, nhưng giúp đỡ của hai người đối với Diệp Mặc cũng không nhỏ.
Bất kể là đối phó Tống Gia, hay bảo vệ Diệp Lăng và Diệp Tử Phong, bọn họ đều bỏ ra rất nhiều công sức.
Khi biết được Diệp Mặc tới chơi, Hàn Tại Tân sớm đã ra đón. Khi Hàn Tại Tân thấy Lạc Ảnh ở bên cạnh Diệp Mặc, ông ta càng âm thầm khâm phục ánh mắt của Diệp Mặc. Bất kể là Ninh Khinh Tuyết của Ninh gia, hay Lạc Ảnh trước mắt này, so với Hàn Yên đều xinh đẹp hơn nhiều.
- Lão Hàn, gọi điện thoại bảo Lý Hồ và Trương Đào cùng đến ăn cơm đi. Thật ra đã lâu tôi không gặp hai người bọn họ rồi.
- Diệp Mặc vừa tới không khách khí, trực tiếp yêu cầu Hàn Tại Tân gọi điện thoại.
Hàn Tại Tân thở dài nói:
- Kỳ thật tôi đã vài lần gọi điện thoại cho cậu chính là vì chuyện của bọn họ.
Diệp Mặc nhíu mày hỏi.
- Nói ra xem nào?
Hàn Tại Tân do dự một chút, vẫn nói:
- Lần trước tôi đã nói qua với cậu, chính là chuyện bản thiết kế Không Quỳ. Đây là hy vọng của quốc gia. Loại bản vẽ này cho dù chúng tôi không thể làm ra được, chúng tôi cũng không thể để nó rơi trong tay quốc gia khác. Cho nên khi tin tức của bản vẽ bị truyền ra ngoài, các quốc gia đều phái ra cao thủ đi tìm bản vẽ. Cho nên chúng tôi cũng phái người qua...
Diệp Mặc nói:
- Cho nên Lý Hồ và Trương Đào đều qua đó phải không?
Hàn Tại Tân gật đầu.
- Chẳng những là hai người bọn họ, quốc gia còn phái ra tám người khác. Tổng cộng là mười thành viên tinh anh cùng đi. Nhưng đến giờ đã mấy tháng rồi, lại không hề có tin tức gì của bọn họ. Tôi rất lo lắng...
- Cho nên ông liên tục gọi điện thoại cho tôi, chính là muốn tôi giúp ông xem thử chuyện gì đã xảy ra sao?
Trong lòng Diệp Mặc có chút không thoải mái lắm. Lý Hồ và Trương Đào là bằng hữu của hắn. Nhưng những người khác lại không có quan hệ gì với hắn. Không phải hắn máu lạnh. Hắn đã nhiều lần nói cho Hàn Tại Tân biết, cho dù lấy được bản vẽ này cũng không dùng được. Ông ta vẫn phái người đi chịu chết.
Nếu Bắc Sa thật sự đối phó với đám người Lý Hồ, bọn họ sao có thể còn sống được? Bắc Sa có loại súng siêu quang năng, ngay cả mình cũng không hẳn có thể nắm chắc được phần thắng.
Hàn Tại Tân lộ vẻ hổ thẹn, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi nghĩ trừ cậu ra, tôi cũng không tìm thấy người nào có thể giúp đỡ. Tôi cũng biết Lạc Nguyệt là của cậu. Chuyện của cậu còn nhiều hơn cả tôi. Nhưng tôi thật sẽ không có cách nào khác. Cho dù không nói đến bản thiết kế Không Quỳ, nếu mười thành viên tinh anh của Phi Tuyết có tổn thất gì, tôi cũng không thể thừa nhận nổi. Cho dù cậu không muốn hỗ trợ, tôi cũng không trách cậu. Nhưng tôi nhất định phải làm hết khả năng của mình. Mặc dù tôi biết bọn họ có thể dữ nhiều lành ít.
Nói xong Hàn Tại Tân dừng một chút, còn nói thêm:
- Về chuyện cậu ở Lạc Nguyệt, cậu có thể yên tâm. Tôi chưa bao giờ lộ ra dù chỉ một câu nửa lời.
Nghe Hàn Tại Tân nói xong, trong lòng Diệp Mặc thoáng thư thái một chút. Cũng may coi như ông ta thức thời, không nói ra chuyện mình ở Lạc Nguyệt.
Sắc mặt Diệp Mặc thoáng dịu đi một chút, sau đó mới lên tiếng:
- Yến Kinh không phải có một Thiên Tổ sao? Vì sao ông không đi nhờ bọn họ?
Hàn Tại Tân cười khổ một cái nói:
- Từ sau khi cậu và Đàm Giác tỷ thí lần trước, Đàm Giác đã bắt đầu bế quan. Sau đó ở đại hội Ẩn Môn tại Quỷ Thành, Đàm Giác và Loan Thanh Phong đều cùng biến mất, chẳng biết đi đâu. Đệ tử của Đàm Giác là Hứa Thạch cũng biến mất không thấy. Ngay cả Tống Ánh Trúc cũng biến mất. Hơn nữa sau đó, rất ít khi nhìn thấy người Ẩn Môn. Bọn họ gần như cũng không ra ngoài. Ngay cả khoáng thạch cũng không yêu cầu chúng tôi đưa tới. Tôi không biết chuyện này đối với chúng tôi là một chuyện tốt, hay là một chuyện xấu.
- Tôi tìm cậu tới hỗ trợ, thủ trưởng đã biết được. Ngay cả thủ trưởng cũng nói, chỉ có cậu mới có thể giúp chuyện này thôi.
Diệp Mặc không ngờ được Đàm Giác và Loan Thanh Phong đều không thấy nữa. Khi hắn nghe đến Tống Ánh Trúc, lập tức liền nhớ tới chuyện trong lều trại dưới Mai Nội Tuyết Sơn. Bộ dạng Tống Ánh Trúc nhiệt tình như lửa, cô còn ôm lấy thân thể mình dùng hết sức muốn rúc vào ngực mình, hắn không khỏi có chút thất thần. Hiện tại không biết người con gái kia có khỏe hay không.
- Diệp Mặc.
Lạc Ảnh là người đầu tiên cảm giác được Diệp Mặc không ổn. Cô lập tức đưa tay nắm lấy tay Diệp Mặc. Lần đầu tiên cô cảm giác được tay Diệp Mặc có hơi lạnh.
Diệp Mặc đưa tay ra sau lưng nắm lấy tay Lạc Ảnh tay, trong lòng thầm nghĩ phải dứt bỏ chuyện tình này. Bất kể thế nào, hắn còn có Lạc Ảnh và Khinh Tuyết.
Thật lâu sau, Diệp Mặc vỗ vỗ vào tay Lạc Ảnh, sau đó nhìn Hàn Tại Tân nói:
- Lão Hàn, Lý Hồ và Trương Đào đều là bằng hữu của tôi. Tôi sẽ đi một chuyến xem sao. Còn nữa, tôi nói lại lần cuối cùng, bản thiết kế Không Quỳ kia, ông lấy được cũng không có tác dụng. Nếu ông không tin tôi, vậy cũng không có cách nào.
- Tôi biết, nếu thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ như trước, tham dự vào cuộc tranh đoạt bản vẽ này. Có chuyện không phải anh không muốn đi là có thể không đi. Hơn nữa lần này không phải chỉ là tư liệu Không Quỳ. Ôi....
Hàn Tại Tân thở dài.
Diệp Mặc im lặng. Nếu là hắn, trừ phi thứ đó có tác dụng, nếu không có tác dụng, lại hy sinh nhiều người hữu dụng như vậy sao? Có lẽ Hàn Tại Tân vẫn có chút không mấy tin tưởng vào lời nói của mình.
- Không nói mấy chuyện này nữa. Ông nói xem các ông nhận được tin tức thế nào. Còn nữa, cụ thể đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Mặc chuyển đề tài. Đôi khi quan niệm khác nhau, thì không cần phải nói nhiều nữa làm gì.
Hàn Tại Tân gật đầu, nói thẳng:
- Cậu biết đảo Băng Khôi không?
Diệp Mặc lắc đầu. Rất nhiều nơi hắn cũng không biết. Càng không cần phải nói nơi này chỉ là đảo nhỏ. Truyện được copy tại
/2272
|