Phạm vi thần thức của Diệp Mặc điều tra càng ngày càng nhỏ, nhưng hắn ngược lại càng dày vò hơn, hắn đến hiện tại đã điều tra chín phần mười cái nơi này, điều tra hơn một triệu người, nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Tô Tĩnh Văn.
Một người phụ nữ mặc chiếc áo bông rách lảo đảo từ chỗ lòng đường đi đến chỗ mà Diệp Mặc đứng, cô thấy Diệp Mặc vẫn đứng bất động ở giữa đường bão tuyết, trong lòng bỗng nhiên có chút đồng cảm.
Người này chẳng lẽ giống cô sao, bởi vì trong nội tâm có đau buồn, cho nên mới đứng một mình giữa bão tuyết? Cô biết khi tuyết lớn, chính là lúc cái giá rét thật sự đã đến, những ngày lưu lạc bên ngoài của cô đã dần biến mất.
Đây không phải là cô đã tìm được chỗ đi cho mình, đó chính là cô đã sẵn sàng đến với cái chết. Cô muốn dạo quanh trên đường phố có tuyết lớn này, để hồi ức lại những ngày đầu ở Ninh Hải, hồi tưởng lại lúc trước vì hắn từ Ninh Hải đến Lạc Nguyệt Thành, từ Lạc Nguyệt Thành đến thế giới nhỏ, lại từ thế giới nhỏ đi tới nơi xa lạ giống như một chốn của địa ngục
Sau khi hồi ức hết mọi thứ, cô sẽ rời khỏi thành Giang Xuyên, đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh, lặng lẽ rời xa thế giới này. Có lẽ khi đến kiếp sau, cô sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Cũng đến kiếp sau, cô sẽ gặp phải một người mà cô thích, và người đó rất yêu cô.
Cô chỉ tiếc nuối một điều, chuỗi vòng tay đó bị người ta đoạt đi rồi, nếu như lúc cô rời khỏi thế giới này, chiếc vòng tay đó vẫn còn ở trên tay thì tốt rồi. Cô sẽ không hối hận nhiều như vậy, con người cả đời này đôi khi cuối cùng cũng phải theo đuổi một số thứ mà mình muốn, cô không phải là người phụ nữ cừ khôi.
Chỉ là không biết cuộc sống của mẹ cô ở Ninh Hải có tốt không, cuộc sống của Ức Mặc và Uyển Thanh còn có chị Nguyệt Hoa có tốt không. Hơn nữa không biết cuộc sống của hắn có tốt hay không.
Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết, nơi mà cô cuối cùng quay về, không ngờ là một chỗ như vậy, một cái thế giới như vậy.
Cô đi ngang qua Diệp Mặc, hắn vẫn bất động, sau khi đi qua mấy mét, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác là lạ, đột nhiên quay đầu nhìn lại người đàn ông đang đứng bất động giữa đường.
Hắn cầm vòng tay trong tay? Mặc cho tuyết rơi xuống. Hắn vẫn đứng bất động như vậy.
Cô bỗng nhiên ngớ người ra, sau một lúc lâu, cô lúc này mới rời ánh mắt khỏi chiếc vòng tay. Ánh mắt bắt đầu chuyển đến mặt của Diệp Mặc.
Tuy rằng Diệp Mặc lúc này nhắm mắt lại, chân mày của hắn phủ đầy bông tuyết, nhưng cả người cô lại run rẩy. Run rẩy từng đợt. Từ sâu trong nội tâm của cô dấy lên một cảm giác mơ hồ không thể giải thích bằng lời.
Mình đã chết rồi sao? Hay là mình đang ảo giác, vì sao mình cảm giác người trước mắt là hắn? Vì sao chân thực gần gũi như thế?
Cô không dám lấy tay dụi hai mắt của mình, cô không dám cử động, cô sợ vừa động bóng người này sẽ biến mất, sau đó cô dần tỉnh lại từ trong ảo giác, cuối cùng vẫn là chỉ mình cô tại nơi xa lạ vô biên vô hạn không quen biết ai. Cuối cùng cô còn muốn trong ngày tuyết bay tán loạn, ra khỏi thành đi tìm nơi yên nghĩ cho mình.
Nước mắt của cô chảy dọc theo khóe mắt, đã từng trải qua rất nhiều nỗi đau khổ, dày vò. Cô chưa hề rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lúc này cô lại không có cách nào kìêm chế nước mắt của mình.
Lúc cô cô đơn nhất, hiu quạnh nhất, bất lực nhất, băn khoăn nhất. Dù cho cô phải đối mặt với cái chết trong thế giới cô đơn bao la này, là nơi không có bất kỳ người nào biết đến, cô cũng chưa từng rơi lệ. Nhưng khi cô gặp người đang đứng trước mặt, cô không ngờ lại không thể chịu đựng được cái cảm giác bàng hoàng từ sâu trong nội tâm, cái cảm giác cô đơn và bất lực, cũng không thể nào chịu đựng được nỗi khát vọng dâng trào trong lòng.
Cô muốn khóc.
Nhưng cô không dám dịch chuyển. Cô thà chết từ từ như vậy, cũng không muốn để cho ảo giác trước mắt biến mất, cô lại không dám nói một chữ, cô sợ khi nói ra chữ này, nơi hoang vắng này chỉ còn một mình cô, cô rất sợ.
Khi em lần đầu gặp anh
Em đang đi trên một con đường phồn hoa, biển người tấp nập
Anh đứng cô độc nép vào một góc phố
Khi đó anh không phải là cảnh vật của em.
Nhưng anh đã cứu mẹ của em.
...
Khi em gặp anh lần cuối.
Em đi trên một con đường lặng lẽ mênh mông.
Bông tuyết rơi tới tấp
Anh cô đơn đứng một mình giữa lòng đường đợi tuyết rơi.
Lúc này, anh là ảo giác trong nội tâm của em
Anh để cho em đi không một chút vướng bận.
...
Bông tuyết bao phủ lên cả người cô, nhưng cô cũng bất động, thậm chí không hề nháy mắt, cho dù là vĩnh viễn, cô cũng không muốn để cho người trước mắt biến mất, dù đó là ảo giác. Vì hắn, cô thậm chí có thể đuổi theo đâu chỉ mấy vạn dặm
Trong lòng Diệp Mặc càng trầm lắng, thần trí của hắn chuyên chú, không buông tha bất cứ người nào, lúc này hắn đã đem toàn bộ tinh lực đặt trong phạm vi mà thần thức đang điều tra. Cho dù có người lấy dao chém hắn một nhát, hắn thậm chí cũng sẽ không phát hiện. Dường như trước kia, hắn chưa bao giờ chuyên tâm làm một chuyện như thế.
Nhưng hắn lục soát trong phạm vi mười mét, đều không có phát hiện ra Tô Tĩnh Văn. Diệp Mặc thất vọng thở dài, hắn thu hồi thần thức, khi chuẩn bị rời đi, lại phát hiện nơi cách trước mặt hắn mấy thước, một người đứng bất động giống hắn.
Khoảng cách xa nhất là gì? Xa nhất chính là hắn cất công tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không biết người hắn muốn tìm lại đứng ngay trước mặt.
- Tĩnh Văn.
Một người phụ nữ mặc chiếc áo bông rách lảo đảo từ chỗ lòng đường đi đến chỗ mà Diệp Mặc đứng, cô thấy Diệp Mặc vẫn đứng bất động ở giữa đường bão tuyết, trong lòng bỗng nhiên có chút đồng cảm.
Người này chẳng lẽ giống cô sao, bởi vì trong nội tâm có đau buồn, cho nên mới đứng một mình giữa bão tuyết? Cô biết khi tuyết lớn, chính là lúc cái giá rét thật sự đã đến, những ngày lưu lạc bên ngoài của cô đã dần biến mất.
Đây không phải là cô đã tìm được chỗ đi cho mình, đó chính là cô đã sẵn sàng đến với cái chết. Cô muốn dạo quanh trên đường phố có tuyết lớn này, để hồi ức lại những ngày đầu ở Ninh Hải, hồi tưởng lại lúc trước vì hắn từ Ninh Hải đến Lạc Nguyệt Thành, từ Lạc Nguyệt Thành đến thế giới nhỏ, lại từ thế giới nhỏ đi tới nơi xa lạ giống như một chốn của địa ngục
Sau khi hồi ức hết mọi thứ, cô sẽ rời khỏi thành Giang Xuyên, đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh, lặng lẽ rời xa thế giới này. Có lẽ khi đến kiếp sau, cô sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Cũng đến kiếp sau, cô sẽ gặp phải một người mà cô thích, và người đó rất yêu cô.
Cô chỉ tiếc nuối một điều, chuỗi vòng tay đó bị người ta đoạt đi rồi, nếu như lúc cô rời khỏi thế giới này, chiếc vòng tay đó vẫn còn ở trên tay thì tốt rồi. Cô sẽ không hối hận nhiều như vậy, con người cả đời này đôi khi cuối cùng cũng phải theo đuổi một số thứ mà mình muốn, cô không phải là người phụ nữ cừ khôi.
Chỉ là không biết cuộc sống của mẹ cô ở Ninh Hải có tốt không, cuộc sống của Ức Mặc và Uyển Thanh còn có chị Nguyệt Hoa có tốt không. Hơn nữa không biết cuộc sống của hắn có tốt hay không.
Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết, nơi mà cô cuối cùng quay về, không ngờ là một chỗ như vậy, một cái thế giới như vậy.
Cô đi ngang qua Diệp Mặc, hắn vẫn bất động, sau khi đi qua mấy mét, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác là lạ, đột nhiên quay đầu nhìn lại người đàn ông đang đứng bất động giữa đường.
Hắn cầm vòng tay trong tay? Mặc cho tuyết rơi xuống. Hắn vẫn đứng bất động như vậy.
Cô bỗng nhiên ngớ người ra, sau một lúc lâu, cô lúc này mới rời ánh mắt khỏi chiếc vòng tay. Ánh mắt bắt đầu chuyển đến mặt của Diệp Mặc.
Tuy rằng Diệp Mặc lúc này nhắm mắt lại, chân mày của hắn phủ đầy bông tuyết, nhưng cả người cô lại run rẩy. Run rẩy từng đợt. Từ sâu trong nội tâm của cô dấy lên một cảm giác mơ hồ không thể giải thích bằng lời.
Mình đã chết rồi sao? Hay là mình đang ảo giác, vì sao mình cảm giác người trước mắt là hắn? Vì sao chân thực gần gũi như thế?
Cô không dám lấy tay dụi hai mắt của mình, cô không dám cử động, cô sợ vừa động bóng người này sẽ biến mất, sau đó cô dần tỉnh lại từ trong ảo giác, cuối cùng vẫn là chỉ mình cô tại nơi xa lạ vô biên vô hạn không quen biết ai. Cuối cùng cô còn muốn trong ngày tuyết bay tán loạn, ra khỏi thành đi tìm nơi yên nghĩ cho mình.
Nước mắt của cô chảy dọc theo khóe mắt, đã từng trải qua rất nhiều nỗi đau khổ, dày vò. Cô chưa hề rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lúc này cô lại không có cách nào kìêm chế nước mắt của mình.
Lúc cô cô đơn nhất, hiu quạnh nhất, bất lực nhất, băn khoăn nhất. Dù cho cô phải đối mặt với cái chết trong thế giới cô đơn bao la này, là nơi không có bất kỳ người nào biết đến, cô cũng chưa từng rơi lệ. Nhưng khi cô gặp người đang đứng trước mặt, cô không ngờ lại không thể chịu đựng được cái cảm giác bàng hoàng từ sâu trong nội tâm, cái cảm giác cô đơn và bất lực, cũng không thể nào chịu đựng được nỗi khát vọng dâng trào trong lòng.
Cô muốn khóc.
Nhưng cô không dám dịch chuyển. Cô thà chết từ từ như vậy, cũng không muốn để cho ảo giác trước mắt biến mất, cô lại không dám nói một chữ, cô sợ khi nói ra chữ này, nơi hoang vắng này chỉ còn một mình cô, cô rất sợ.
Khi em lần đầu gặp anh
Em đang đi trên một con đường phồn hoa, biển người tấp nập
Anh đứng cô độc nép vào một góc phố
Khi đó anh không phải là cảnh vật của em.
Nhưng anh đã cứu mẹ của em.
...
Khi em gặp anh lần cuối.
Em đi trên một con đường lặng lẽ mênh mông.
Bông tuyết rơi tới tấp
Anh cô đơn đứng một mình giữa lòng đường đợi tuyết rơi.
Lúc này, anh là ảo giác trong nội tâm của em
Anh để cho em đi không một chút vướng bận.
...
Bông tuyết bao phủ lên cả người cô, nhưng cô cũng bất động, thậm chí không hề nháy mắt, cho dù là vĩnh viễn, cô cũng không muốn để cho người trước mắt biến mất, dù đó là ảo giác. Vì hắn, cô thậm chí có thể đuổi theo đâu chỉ mấy vạn dặm
Trong lòng Diệp Mặc càng trầm lắng, thần trí của hắn chuyên chú, không buông tha bất cứ người nào, lúc này hắn đã đem toàn bộ tinh lực đặt trong phạm vi mà thần thức đang điều tra. Cho dù có người lấy dao chém hắn một nhát, hắn thậm chí cũng sẽ không phát hiện. Dường như trước kia, hắn chưa bao giờ chuyên tâm làm một chuyện như thế.
Nhưng hắn lục soát trong phạm vi mười mét, đều không có phát hiện ra Tô Tĩnh Văn. Diệp Mặc thất vọng thở dài, hắn thu hồi thần thức, khi chuẩn bị rời đi, lại phát hiện nơi cách trước mặt hắn mấy thước, một người đứng bất động giống hắn.
Khoảng cách xa nhất là gì? Xa nhất chính là hắn cất công tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không biết người hắn muốn tìm lại đứng ngay trước mặt.
- Tĩnh Văn.
/2272
|