Chương 18
Lại qua ba năm nữa, Phó Bạch đã tham gia xong kỳ thi đại học, dựa vào kết quả học tập của hắn, chắc chắn 90% sẽ được nhận vào Đại học thủ đô, nhưng Hứa Trân Trân sẽ không để hắn đi, cô có sự sắp xếp khác.
Vào ngày sinh nhật của Phó Bạch, Hứa Trân Trân ngả bài.
Cô nói với hắn tất cả sự thật Nói cho Phó Bạch biết hắn là con hoang của vị chủ tịch tập đoàn Phó Thị đã qua đời, cũng nói cho hắn biết mình là tình nhân của ông ta. Còn việc nhận nuôi Phó Bạch không phải bởi vì cô buồn tẻ đơn côi muốn tìm người nhà làm bạn với mình, mà bởi vì ông già họ Phó kia hàng tháng đều chuyển cho cô một khoản tiền để cô nuôi Phó Bạch, còn được thưởng một số tiền làm tiền công. Tóm lại, hắn chỉ là công cụ kiếm tiền của cô mà thôi.
Quan hệ giữa cô và hắn nói trắng ra là một đoạn quan hệ trần trụi về tiền bạc, mà hiện tại, bởi vì hắn đã 18 tuổi, hợp đồng cũng sắp đến lúc kết thúc
Phó Bạch tựa trán vào mép bàn, hai mắt giăng đầy tơ máu trừng to đến sắp nứt ra. Hắn im lặng lắng nghe từng lời cô nói, đôi môi anh đào phấn nộn phun ra mỗi một chữ đều như con dao găm đâm vào người hắn. Hắn không sợ cô đâm dao găm vào mình, nhưng hắn lại sợ con dao găm này sẽ chặt đứt mối liên hệ mong manh giữa cô và anh.
Hứa Trân Trân nói xong toàn bộ nội dung câu chuyện, sau đó lấy ra một thứ giống như giấy chứng nhận rất tinh xảo, đặt lên trên bàn mở nó ra "Đây là thư nhập học chuyên ngành kỹ thuật sinh học của Học viện Hoàng gia Ghana, cậu cũng biết đây là trường đại học hàng đầu thế giới. Đặc biệt là chuyên ngành kỹ thuật sinh học của họ luôn dẫn đầu trong ngành. Trước khi qua đời cha của cậu, ông Phó đã từng cố ý chỉ định cậu theo học trường đại học này và đã chuẩn bị mấy năm học phí và chi phí sinh hoạt trước. Đều nằm ở trong tấm thẻ này, mật khẩu là ngày tôi nhận nuôi cậụ"
Phó Bạch nhìn chằm chằm thư nhập học đến phát ngốc, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Hứa Trân Trân bằng hai mắt đỏ ngầu hỏi "Tôi đi học, vậy chị đi đâu?"
Hứa Trân Trân cười nhẹ nói "Cậu Phó, mối quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc, cậu hình như không đủ tư cách cũng không cần thiết tôi những chuyện đó. Nhưng, thành thật mà nói, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông Phó đã giao cho, đã đến lúc tôi sống cuộc đời của chính mình. "
"Sống tốt cuộc sống của chị? Phải sống như thế nào? Giống như những người phụ nữ tầm thường ngoài kia yêu đương kết hôn sinh con sao?" Lúc Phó Bạch nói đến mấy chữ kết hôn sinh con này, đôi mắt trừng to giống như muốn nhảy ra ngoài, nhìn trông vô cùng điên cuồng đáng sợ.
Hứa Trân Trân chớp mắt suy nghĩ một lúc "Đúng vậy, đến lúc phải cân nhắc tìm một người đi cùng mình đến hết cuộc đời. Dù sao thì, năm nay tôi cũng đã hai mươi chín tuổi rồi, rất nhiều phụ nữ cùng tuổi có con đi học tiểu học…., haz."
Hứa Trân Trân chỉ hơi than thở nhưng nó hoàn toàn chọc vào quả bom trong lòng Phó Bạch nổ tung. Hắn đột nhiên đứng dậy, xoay người bước ra ngoài, ngay cả dép lê cũng chưa kịp thay.
/223
|