Chương 20
Đã quá lâu rồi ... Bao năm qua hắn đã kiềm chế bản thân như thế nào? Cô không biết sao? Nhưng chuyện đó bây giờ đã không còn quan trọng, nếu cô đã mở cái chốt này, vậy thì hãy để cô nhìn thử xem
"Chị không phải muốn đàn ông sao? Tôi cũng có thể Tôi còn có thể càng thỏa mãn chị hơn ông già kia "
Phó Truy duỗi tay ra ôm lấy eo Hứa Trân Trân từ phía sau, nhốt cô lại trong vòng tay của mình, sau đó hắn cúi đầu xuống hôn lên gáy Hứa Trân Trân, tay còn lại thì cách một lớp quần áo mạnh mẽ xoa bóp bộ ngực sữa nhô cao.
Đối với sự vuốt ve thô bạo của hắn, Hứa Trân Trân không thể phản kháng nhưng cô lại đột nhiên mỉm cười khó hiểu với hắn trong gương, giọng nói của cô vẫn bình tĩnh không dao động "Cậu có biết trong giấy chứng nhận nhận nuôi, tôi lấy thân phận gì không? Tôi là mẹ nuôi của cậụ Phó Bạch, cậu cảm thấy mình đối xử với mẹ nuôi như thế này là thích hợp sao?"
Lời nói của Hứa Trân Trân làm cho động tác của hắn dừng lại một chút, nhưng dường như lại có tác dụng ngược lại, ánh mắt của hắn điên cuồng bắt đầu tan rã. Hắn nghiêng đầu dùng sườn mặt xoa xoa đỉnh đầu Hứa Trân Trân, làm cho mái tóc đẹp bị rối tung lộn xộn. Hắn dường như yêu thảm Hứa Trân Trân đến mức không biết làm sao để thương cô, yêu cô cho tốt.
“Hứa Trân Trân.” âm thanh của hắn có chút trầm, lại có chút thấp “Hứa Trân Trân, đừng nói chị là mẹ nuôi của tôi, Trân Trân, cho dù chị là người mẹ sinh ra tôi thì tôi cũng muốn thao chị, muốn đến mức trái tim cũng đaụ... Trân Trân, để tôi thao, được không, đừng rời khỏi tôi, được không? "
âm thanh của hắn trở nên rất nhỏ, giọng điệu đau khổ, trên thực tế đó lại là sự im lặng đến nghẹt thở trước khi cơn bão ập đến.
Nhưng Hứa Trân Trân dường như sợ người điên còn chưa đủ điên, đột nhiên bật cười thành tiếng. Cô xoay người trong vòng tay hắn nở một nụ cười xinh đẹp, ngẩng đầu nhìn hắn, giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má hắn, trong miệng thì thào nói "Tiểu Phó Bạch, cậu có biết mười tám tuổi nghĩa là gì không?"
Cô lại gần hắn, nhẹ giọng tiếp tục nói bên tai hắn "Có nghĩa là luật bảo vệ trẻ vị thành niên mất đi hiệu lực đối với cậụ.."
Phó Bạch chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của cô thì tay cô đã cho hắn biết câu trả lời. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mịn sờ lên hạ thể của hắn. Nơi đó đã sớm cương cứng, cô chậm rãi vuốt ve đường cong trên thân gậy, cơn giận của hắn ngay lập tức bốc hơi không còn dấu vết.
"Cậu đúng là một thằng nhóc hư hỏng có thể cứng lên trước mặt mẹ mình .."
Hứa Trân Trân thở dài theo kiểu ông cụ non, đồng thời kéo dây lưng của Phó Bạch xuống, đưa ra bằng chứng phạm tôi.
Lời nói của Hứa Trân Trân khiến Phó Bạch có chút xấu hổ, hành động lớn mật táo bạo của cô khiến Phó Bạch có chút bất ngờ trở tay không kịp. Hắn vốn không có kinh nghiệm, Hứa Trân Trân lại nóng bỏng như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự kiến khiến hắn có chút luống cuống.
/223
|