Chương 27
Bởi vì phần thân dưới của Hứa Trân Trân quá chặt, còn quy đầu của Phó Bạch thì lại quá tròn và to, khi rút côn thịt ra lập tức phát ra một tiếng "bặc" giòn vang giống như rút nút cao sụ Sau đó sau đó cũng kéo theo tiếng rên rỉ yêu kiều của Hứa Trân Trân, chỉ thấy gậy thịt của Phó Bạch nảy lên vài lần, dựng thẳng kề sát vào bụng nhỏ. I là chổng lên trời á@@
Phó Bạch cúi đầu xuống nhìn Côn thịt của mình sưng tấy khó chịu, hắn khẽ thở dài, đưa tầm mắt di chuyển sang huyệt của Hứa Trân Trân.
Bởi vì không có sự cản trở của côn thịt, lỗ nhỏ bị rót đầy tinh dịch màu trắng chậm rãi phun ra chất lỏng đặc sệt, rất nhanh đã tích tụ thành một vũng nhỏ dưới thân Từ Trân Trân.
Mà Phó Bạch cũng đã nhìn thấy cách Hứa Trân Trân dân đãng từ từ phun tinh dịch của mình ra khỏi hoa huyệt thì ra vách thịt hồng nhạt bị hắn cắm rút đến nỗi diễm lệ mê hoặc như vậy, còn có một phần bị kéo mở ra ngoài. Đám cỏ mềm mại mượt mà cũng bị tinh dịch dơ bẩn của hắn tưới ướt, nhìn đã thấy hỗn loạn lại dân uế. Cái miệng nhỏ nhắn bị hắn cắm đến đỏ bừng không chịu nổi mà gia nan nhả ra từng đợt tinh dich, làm cho thân dưới của Hứa Trân Trân nhìn trông càng thêm dân loạn, phóng đãng.
Chính hắn đã biến cô thành một người phụ nữ
Nhìn bằng chứng thân dưới của Hứa Trân Trân đã bị hắn hoàn toàn chiếm giữ, trong đầu của Phó bạch chỉ còn vang vọng câu nói này.
Cho dù là khi mới đầu hắn có nhất thời hồ đồ tinh trùng lên não thì sau đó hắn cũng hiểu rõ, hắn đã phá đi tấm thân xử nữ của cô. Hứa Trân Trân, chị của hắn, từ trước đến nay đều chưa từng có người nào khác, hoàn toàn thuộc về hắn, từ trong ra ngoài, từ nhỏ đến lớn, đều là của hắn, trọn vẹn, không hề giữ lại cái gì, để hắn chiếm giữ tất cả
Từ cơ thể đến linh hồn của hắn đều càng thêm phấn chấn, nhưng lý trí vững vàng của hắn miễn cưỡng khống chế không cho hắn mất kiểm soát. Tay hắn run run, ngón tay thâm nhập vào một nơi cực kỳ nóng ẩm bên trong Hứa Trân Trân nan hắn muốn kiểm tra xem cô có bị thương không. Cho dù hắn đã hoàn toàn cắm vào một lần, nhưng sự tương phản mãnh liệt giữa cái to lớn của hắn với chỗ nhỏ bé của cô vẫn khiến hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi và lo lắng không thôi.
Nhưng ngay khi hắn thở dốc thâm nhập vào sâu bên trong cơ thể cô, Hứa Trân Trân lại bật khóc. Cô khoanh tay trước mặt, che mắt và khóc rấm rứt như một chú mèo nhỏ bị thương.
Hắn luống cuống hỏi “Bên trong không bị thương chứ?”
Hắn hoảng loạn rút ngón tay ra, lại không có nhìn thấy vết máụ Khi hắn còn không biết mình nên làm gì lại nghe thấy Hứa Trân Trân thút tha thút thít nói "Tôi là người có tội.....huhụ.."
Phó Bạch có chút ngốc, cô là người có tội? Cô thì phạm tội gì chứ?
/223
|