Chương 6
Nhưng tất cả những việc rắc rối xảy ra sau đó không liên quan gì đến Hứa Trân Trân, đã sớm nói, chỉ cần cô diễn đến ngày mình chết đi là được.Nghĩ đến kết cục cuối cùng của mình, Hứa Trân Trân nhéo nhéo viên thuốc giảm đau trong túi của hệ thống, xác nhận một chút đồng hồ báo thức mà cô ấy đặt chỉ cần là trước ngày cô chết ăn thuốc giảm đau mua từ hệ thống công tác, cô sẽ không hề đau đớn thậm chí còn buồn ngủ chết đi, sau đó nhẹ nhàng vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ của thế giới nhỏ này.
Hứa Trân Trân đưa thằng nhóc mà ông Phó giao cho cô đến một căn nhà có hai phòng một sảnh, lôi ra một bộ đồ ngủ hoa màu hồng cũ kỹ mà cô đã mặc rồi, ném cho Phó Bạch, không mặn không nhạt dặn dò “Cậu đi nấu cơm đi, từ cô nhi viện ra sẽ biết nấu cơm đúng không? Nhớ phải rửa tay sạch sẽ mới được làm.”
Sau đó, không đợi Phó Bạch trả lời, cô đã bước vào phòng tắm, đóng sập cửa lại.
Đối với một nhân vật qua đường như cô, không có người lãnh đạo nào sẽ cẩn thận kiểm tra xem cô có phù hợp với giả thiết nhân vật hay không. Vì vậy, cô sẽ không ngược đãi đánh đập Phó Truy giống như nhân vật gốc cô không có bất kỳ đam mê đặc thù nào, mỗi ngày đánh tới đánh lui, chẳng phải mệt chết à? Nhưng cô cũng không có sở thích làm thánh mẫu, muốn cô vất vả nuôi dưỡng một đứa trẻ, cô không rảnh rỗi như vậy, cho nên, cô chỉ nói một lời lăn lộn, lăn lộn đến chết mới tốt.
Cô sẽ không ngược đãi Phó Bạch nhưng cũng sẽ không đối xử tử tế với hắn. Đối với một người lười biếng như cô, tốt nhất nên huấn luyện Phó Bạch trở thành một bảo mẫu toàn diện, có thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô để hắn hầu hạ cô thật tốt trong tám năm. Sau đó, sống thêm vài năm nữa, chờ hắn lao ra đâm cho cô một dao là xong chuyện.
Về việc làm thế nào mà một đầu bếp gia đình có thể phát triển thành một nhân vật phản diện với nhân cách méo mó và sở thích giam cầm người khác, nó không nằm trong phạm vi xem xét của cô. Dù sao đây cũng là thế giới nhỏ cấp thấp sắp kề cận bờ vực tan vỡ, nơi nơi đều là cốt truyện phi logic, cũng không bị ảnh hưởng bởi một nhân vật cỏn con như cô.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, nghe tiếng nước chảy từ bên trong, Tiểu Phó Bạch đứng ở trong phòng khách tối tắm một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hứa Trân Trân lau khô tóc, cầm lấy trứng rán trên đĩa, vẻ mặt chán ghét nói "Trứng chiên cũng có thể làm nát, thật là ngốc muốn chết."
Phó Bạch đang tắm nghe vậy động tác dừng lại, cúi đầu im lặng một lúc, sau đó vẫn yên lặng tiếp tục tẩy rửa chính mình càng sạch sẽ hơnnan lúc này, hắn nghiêm túc rửa sạch chính mình, từ trước đến nay chưa từng nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức sắp cọ rách da.
Mặc dù món trứng chiên hơi nát nhưng Hứa Trân Trân không phải là người quá kén chọn, dù cho trứng bị dằm nát, cô cũng nhai nhai rồi nuốt xuống. Sau khi ăn xong, cô hâm nóng một cốc sữa bò uống hừng hực để làm trôi đi vị đắng trong miệng.
Còn lúc Tiểu Phó Bạch mặc một chiếc áo ngủ hồng nhạt hoa hòe lòe loẹt từ trong phòng tắm đi ra, nhìn trên bàn cơm còn để phần hắn một nửa thức ăn, lông mi hơi rũ xuống, hắn im lặng cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
/223
|