Nhiếp Hải Đường cũng gọi điện về báo bình an, có thể nói là hiểu nhầm to rồi.
Sắc mặt của hai mẹ con Nhiếp Chính Minh cực kỳ gượng gạo, họ vẫn luôn khẳng định rằng mọi việc là do Tần Minh làm, chính anh đã bắt cóc Nhiếp Hải Đường.
Anh là một tên giẻ rách, bất mãn vì bị đá, trong lòng oán giận nên mới ra tay với Nhiếp Hải Đường.
Lời nói của họ đã gây hiểu lầm lớn cho cảnh sát, đặc biệt đã tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của Tần Minh.
Tần Minh hử lạnh: "Có vài người có tố chất thật đấy, giỏi vu oan cho người khác, mắng chửi thì toàn những lời vừa thô tục vừa độc ác.
Rõ ràng biết là sai rồi mà còn coi như không liên quan đến mình.
Mắng tôi không biết xấu hổ cơ đấy, ha ha, một số người còn chẳng cần lương tâm cơ mà"
Nhiếp Chính Minh nghe Tần Minh chỉ chó mắng mèo thì hừ mạnh một tiếng, anh ta mắng: "Cậu đắc ý cái gì hả? Một tên giẻ rách lăn lê ở tầng chót xã hội như cậu phát tài được á? Tiêu tiền như rác, điển hình cho hạng giàu xối, đúng là thứ ti tiện.
Lại còn thuê phòng tống thống chơi gái, nếu chúng tôi không đến thì cậu làm thật rồi phải ngồi tù đấy"
Nói xong, Nhiếp Chính Minh dứt khoát bỏ đi.
Mẹ của Nhiếp Hải Đường lúng túng, bà ta cũng đi theo con trai chứ ở lại để mà mất mặt à? Bao nhiêu người đang nhìn thế kia, nhục lắm rồi.
Đột nhiên, Nhiếp Kiến Dân quát lên: "Hai người đứng lại cho tôi!"
Nhiếp Chính Minh và mẹ anh ta dừng lại, đứng bất động như bị đóng đinh tại chỗ.
Nhiếp Kiến Dân chỉ vào Tần Minh, nói: "Chuyện ngày hôm nay chúng ta đã gây ra rắc rối rất lớn cho Tần Minh, không thể cứ thế mà đi được, đã làm sai thì phải thừa nhận, phải xin lỗi người ta.
Nhiếp Chính Minh, bình thường ba dạy con như thế nào? Con quên hết rồi à?"
Mặt Nhiếp Chính Minh đỏ bừng, anh ta nhìn Tần Minh, dường như cực kỳ không muốn nói xin lỗi với anh.
Anh ta nghẹn đỏ mặt, cứ đơ ra không nói được chữ nào.
Tần Minh bình tĩnh nói: "Thôi chú Nhiếp à, dù sao cháu và Hải Đường cũng là bạn học, không cân để anh cậu ấy khó xử vì chút việc nhỏ này.
Đây là phòng cháu, xin cút ra ngoài cho.
"
Câu đầu nói năng rất khách sáo, thế rồi một chữ "cút"
của câu sau làm nổi bật sự tinh túy.
Sắc mặt của Nhiếp Chính Minh càng thêm khó coi, anh ta tức khó thở, cuối cùng vẫn không nói gì mà bỏ đi nhanh.
"Con!"
Nhiếp Kiến Dân tức giận đến mức mặt mày sa sầm.
Ông ta đành phải xin lỗi thay người nhà, nói: "Tần Minh, chuyện lần này là nhà chú hiểu lầm cháu.
Mong cháu có thể tha thứ cho bọn chú"
Tần Minh rất có thiện cảm với Nhiếp Kiến Dân, tuy ông ta không coi trọng anh nhưng thái độ của ông ta với anh tốt hơn rất nhiều, bản thân ông ta cũng một người lý trí.
Tần Minh nói: "Được rồi, mọi người mau đi ra đi"
Nhiếp Hải Đường đã biết, cảnh sát cũng bày tỏ sự áy náy, Tần Minh cũng rửa sạch hiềm nghi, rốt cuộc phòng tổng thống cũng chỉ còn lại anh và Nhiếp Hải Đường.
Lần này, Tần Minh khóa trái cửa, bảo đảm không ai có thể quấy nhiễu mình.
Anh đi đến phòng tắm, thấy Nhiếp Hải Đường ướt sũng từ đầu đến chân, cơ thế hãy còn đang nhỏ nước nhìn anh.
Tần Minh đang định nói gì đó, bước chân dịch chuyển, bỗng nhiên khăn tắm trên người rơi xuống, thứ nào đó ở háng anh lộ ra ngoài.
Nhiếp Hải Đường giật nảy mình, cô cúi đầu nhìn rồi bỗng hét chói tai, sau đó cô giáng một cú tát: "Tần Minh anh là đồ khốn, dê xồm.
Mắt em, em thấy thứ quái quỷ gì thế này? Tại sao thứ đó lại to ra? Á, em phải rửa mắt"
Tần Minh vô cùng xấu hổ, vội vàng nhặt khăn tắm lên quấn lại.
Anh ta cũng hết sức buồn bực, chẳng phải chuyện như thế này trên phim chỉ toàn xảy ra với con gái, còn con trai vớ bở à? Tại sao người bị thiệt là anh? Người vớ bở lại là Nhiếp Hải Đường? Một lát sau, Tần Minh tắm rửa sạch sẽ, lúc đì ra thấy Nhiếp Hải Đường đỏ mặt đang ôm chăn ngồi trên giường, không nói gì cả.
Tâm mắt của Nhiếp Hải Đường di chuyển theo bóng dáng Tần Minh đi đi lại lại, hình ảnh của thứ đồ kỹ quái nào đó trong đầu không tài nào xua đi được làm cho toàn thân cô cứ nóng bừng.
Tần Minh ngượng nghịu nói: "Ờm, vừa rồi anh không cố ý đâu"
Nhiếp Hải Đường bĩu môi, không muốn nhắc đến chuyện vừa nãy nữa, nếu không đầu óc cô lại trở nên không bình thường mất.
Cô nói sang chuyện khác: "Cảm ơn anh, Tần Minh, anh lại cứu em rồi"
Tần Minh mỉm cười hiểu ý, đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ, Nhiếp Hải Đường không cắt đứt quan hệ với anh như Lý Mộng, cô cũng không nhục nhã anh.
Anh nói: "Anh cam tâm tình nguyện"
Đột nhiên, Nhiếp Hải Đường ôm chăn đứng dậy, đi từng bước đến trước mặt Tần Minh.
Tần Minh nhìn Nhiếp Hải Đường, không biết cô muốn làm gì, có điều bầu không khí hơi!
ám muội, khiến anh rất kích động, máu nóng trong cơ thể sôi trào.
Anh gãi đầu, lảng tránh ánh mắt của cô: "Sao thế? Anh tắm chưa sạch à mà cứ nhìn chằm chằm anh thế?"
Nhiếp Hải Đường bĩu môi, ánh mắt cô nóng rực, khuôn mặt xinh đẹp vừa ngây thơ vừa đáng yêu khiến người ta yêu thích không thôi.
Bây giờ trông cô có sức sống hơn buổi trưa, trông tươi tỉnh hơn nhiều.
Nhiếp Hải Đường hỏi: "Lý Mộng không mang thai thật à? Cô ta lừa chúng ta ư?"
Tần Minh gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, hiện tại bởi vì cô ta làm ảnh hưởng đến danh dự của anh nên bị đình chỉ học nửa tháng"
Nhiếp Hải Đường gật đầu, nói tiếp: "Em không cho số anh vào danh sách đen, có thể là anh của em nhân lúc em bị bệnh đã làm thế"
Trái tim Tần Minh rung động, anh vui mừng quá đỗi, thì ra không phải Nhiếp Hải Đường làm, anh hiểu lầm cô rồi, thế tức là cô cũng không ghét anh đúng không? Tít tít tít!
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tần Minh nghe máy, hỏi: "A lô? Thuần Thuần, có việc gì hả em?"
Nhiếp Hải Đường nhướng mày, cô đứng rất gân Tần Minh cho nên nghe rõ giọng nữ dịu dàng ở đầu dây bên kia, mà tiếng gọi "Thuần Thuần"
của anh gần như làm cô nghẹt thở, nội tâm cô trở nên rối bời.
Hai người họ có quan hệ gì? Họ hàng? Bạn thân? Em gái? Chị? Đồng nghiệp? Tần Minh bỗng hô lên đầy kinh ngạc: "Cái gì? Mẹ em bị đuổi ra ngoài? Còn không biết bây giờ bà ấy đang ở đâu? Chậc, chị dâu em có còn là người không vậy?"
Tần Minh cúp máy, giọng điệu hết sức vội vàng: "Xin lỗi em, Hải Đường.
Nhà một người bạn của anh xảy ra chút việc, tình hình rất rắc rối nên anh phải đi giúp.
Ba mẹ em cũng lo cho em lắm đấy, để anh gọi một người bạn lái xe đưa em về"
Nhiếp Hải Đường hơi hoảng, cô vẫn còn rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với Tần Minh, dù nói suốt đêm cũng không xong.
Nhưng Tần Minh nhận được cuộc gọi của cô gái khác là muốn đi luôn.
Giờ khắc này, trong lòng Nhiếp Hải Đường giống như có cái gì đó bị đào rỗng, thứ cô vẫn luôn nắm chặt bị người khác cướp đi rồi.
Cô sững sờ giây lát, nhưng lại phát hiện Tần Minh đã đi đến cửa.
Nhiếp Hải Đường kéo chăn vội vàng đuổi theo, nói: "Tần Minh, anh đứng lại.
Á.
.
"
Bởi vì quá hoảng loạn nên cô bước hụt, giẫm lên chăn thế là ngã xuống đất, đến khi cô ngẩng đầu lên thì không còn thấy Tần Minh đâu nữa.
Vừa rồi ở đầu dây bên kia, Tần Minh nghe ra được Bạch Ngọc Thuần đã nôn nóng chừng như sắp khóc đến nơi, bởi vì mẹ cô ấy làm hỏng xe đẩy bán khoai lang đổ nên bị con dâu mảng chừng một tiếng ở nhà trọ, sau đó còn đuổi bà ấy đi.
Trong cơn tức giận, Hà Mộng Cô đi thật.
Bạch Ngọc Thuần đã đi tìm suốt một tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm được, cô ấy thật sự không còn cách nào khác mới nhờ Tần Minh giúp đỡ.
Một bà cụ vừa mới phẫu thuật tim xong, giữa thành phố lớn xa lạ, có thể đi đâu được cơ chứ? Nếu gặp bất trắc gì thì chết thật chứ chẳng đùa.
Tuy Tần Minh đi bất thình lình thế này thật là có lỗi với Nhiếp Hải Đường, nhưng không còn cách nào khác, mạng người là quan trọng nhất.
Anh để Tống Dĩnh và xe sedan lại đưa Nhiếp Hải Đường về rồi lo lắng chạy đến cổng bệnh viện, đến nơi anh thấy Bạch Ngọc Thuần đang ngồi xổm dưới đất khóc thút thít.
.
/1178
|