Tần Tố Tổ nói rất đáng thương: "Hôm qua, bọn em ngồi xe buýt đến bến xe khách lúc sáng sớm, khi đi ra thì chẳng có chỗ nào để đi.
Anh cả không có tiền, ví của em lại chẳng biết bị người ta trộm mất từ lúc nào" "Đúng lúc bọn em gặp được chị Lý Mộng đi du lịch về, vừa ra khỏi bến xe.
Vẫn là chị Lý Mộng nhận ra bọn em, thấy bọn em chưa ăn cơm nên mời ăn một bữa mì bò, ăn rất ngon đấy" "Sau đó, chị ấy nghe nói bọn em không có chỗ ở nên thuê phòng trong khách sạn giúp bọn em.
Tối qua, chị ấy không về nhà mà ở lại ngủ với em.
" "Em có hỏi chị ấy về chuyện của anh, mới biết hai người đã chia tay, anh thích người khác rồi" "Còn gì nữa không?" Tần Minh nghe vậy, xác định Lý Mộng không làm chuyện gì xấu mới nói: "Đúng là anh đã hiểu nhầm cô ta" Tân Tố Tố tức giận đánh Tần Minh và nói: "Đương nhiên rồi, ông anh ngốc.
Anh có biết chị Lý Mộng tốt thế nào không? Anh không biết trân trọng chị ấy, có mới nới cũ.
Mẹ mà biết chắc chắn sẽ mắng chết anh.
Mẹ thường nói, sau này anh và chị Lý Mộng cưới nhau xong ở lại thành phố là mẹ thấy thỏa mãn rồi.
Bây giờ anh lại!
Tần Minh thở dài.
Anh rất muốn nói là Lý Mộng có người khác trước nhưng không sao nói ra miệng được.
Dù sao anh cũng từng yêu cô ta.
Nếu Lý Mộng không chửi bới anh, anh cần gì phải nói xấu người yêu cũ? Lý Mộng chẳng mắng, chẳng kể tội gì Tần Minh trước mặt người nhà của anh.
Tần Minh đi tìm Lý Mộng.
Cho dù đã chia tay, nếu cô ta suy nghĩ thông suốt, sau này không sỉ nhục anh, gây chuyện linh tinh nữa, Tần Minh cảm thấy bọn họ ít nhất vẫn còn là bạn học, bớt phiền phức vẫn tốt hơn.
Ở cửa hiệu thuốc, Lý Mộng vừa sát trùng vết trầy ở lòng bàn tay.
Đột nhiên có một chiếc Mercedes Maybach xuất hiện ở trước mặt cô ta.
Tần Minh nheo mắt.
Lý Mộng đã tìm được bạn trai mới? Còn là kẻ có tiền như vậy? Lái xe Mercedes Maybach à? Nhưng lúc này lại có mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Người dẫn đầu chẳng phải là Nhiếp Chính Minh sao? Anh ta cùng ba người bạn đi cùng vây quanh Lý Mộng, lạnh lùng nói: ""Cô Lý, chuyện cô tìm paparazzi lừa bịp tống tiên nhà họ Nhiếp chúng tôi một trăm nghìn phí bịt miệng, còn những lời lẽ sỉ nhục của cô làm em gái tôi ốm nặng một trận, tôi có nên tính số một thể với cô không?" Con ngươi của Lý Mộng co lại.
Lần trước cô ta giả vờ mang thai, biết nhà họ Nhiếp là gia đình quyền quý nên tìm paparazzi qua làm âm ï với bọn họ, tính bôi nhọ danh tiếng của bọn họ, sau đỏ lừa một trảm nghìn phí bịt miệng.
Nhưng cô ta ra ngoài du lịch đã tiêu hết một trăm nghìn này, còn bị người ta lừa mất mấy chục nghìn.
Cô ta không ngờ hôm nay mình mới về đã bị người nhà họ Nhiếp tìm tới.
Lý Mộng căng thẳng nói: "Phí bịt miệng là do các người cho tôi chứ đâu phải tôi cướp, các người dựa vào đâu mà muốn đòi về? Còn chuyện Nhiếp Hải Đường ngất xỉu à? Thật nực cười, tôi có thai hay không thì liên quan gì mà cô ta ngất xỉu chứ?" Nhiếp Chính Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất cả đều do cô gây ra.
Tôi không làm gì được Tần Minh, chẳng lẽ còn không xử lý được con khốn như cô sao? Dẫn đi" Mấy tên côn đồ xông lên muốn bắt Lý Mộng.
Cô ta sợ tái mặt, chỉ lo giơ tay che mặt: "Các người làm gì? Còn có luật pháp nữa không? Các người dám bắt người giữa ban ngày ban mặt à?" Nhiếp Chính Minh khinh thường "Xì" một tiếng: "Cô cũng không hỏi thăm xem thủ đoạn của nhà họ Nhiếp tôi thế nào, đã dám đối đầu với chúng tôi à?" Nhưng sự thô bạo trong dự đoán không tới.
Lý Mộng mở mắt ra, nhìn thấy Tần Minh đứng chắn trước mặt mình.
Lý Mộng đột nhiên thấy chua xót.
Hai tuần trước, Tần Minh vẫn luôn bảo vệ cô ta như bây giờ.
Cô ta chính là công chúa trong thế giới của anh.
Cho dù thứ anh dành cho cô ta rất ít nhưng vẫn là có gì cho nấy.
Nếu không phải nghe theo những chuyện hoang đường của lão đạo sĩ thối tha kia, cô ta sẽ không mơ giấc mơ đẹp làm mợ chủ giàu sang, mỗi ngày cứ mãi ảo tưởng đồng thời cảm thấy phản cảm và chán ghét chuyện Tần Minh đi làm thêm.
"Tần Minh?" Nhiếp Chính Minh nhìn thấy người tới thì tức giận nói: "Mày tưởng tao không dám đánh mày à? Mày đúng là hèn.
Bị người ta bỏ còn không có tự trọng mà bám theo.
Miệng thì nói yêu em gái tao nhưng cơ thể ngược lại thành thật lắm.
Em gái tao bỏ mày, mày lại đi thuê phòng Tổng Thống ở khách sạn để chơi gái như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đây chính là tình yêu mà mày đã nói à?" Tần Minh hơi lúng túng.
Hôm qua anh chém gió vậy thôi, anh vợ đừng tưởng thật chứ? "Cái gì? Anh? Không ngờ anh còn chơi gái?" "Không thể nào.
Tần Minh anh có tiền thuê phòng Tổng Thống sao? Trước đây anh chỉ có thể thuê phòng giá rẻ theo giờ" Phản ứng của Lý Mộng và Tần Tố Tố khác nhau lại càng làm Tần Minh thêm suy sụp.
Anh lười giải thích: "Anh muốn động vào cô ta thì phải hỏi tôi trước đã" Nhiếp Chính Minh tức giận phì cười: "Ha, ha ha, thật tốt.
Mày tự tìm đường chết à? Tao còn đang buồn vì chưa tìm được nhược điểm của mày để tố cáo mày trước mặt em gái tao.
Bản thân mày lại cùng cấp tư liệu sống cho tao.
" Tần Minh khinh thường nói: "Hừ, một người anh trộm điện thoại của em gái mình làm loạn, Hải Đường chắc chắn sẽ không tin lời anh nói đâu" Nhiếp Chính Minh nói: "Vậy thì chưa chắc.
Mày nói muốn động vào cô ta thì phải hỏi ý mày trước.
Được lắm, tao hỏi mày, lần trước cô ta giả vờ mang thai lừa bịp tống tiên nhà họ Nhiếp bọn tao, còn lợi dụng rất nhiêu paparazzi tới gây sự uy hiếp, làm ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà họ Nhiếp tao, ảnh hưởng tới danh tiếng của em gái tao, cuối cùng còn lừa một trăm nghìn phí bịt miệng của tao.
Nếu hôm nay cô ta không nhổ số tiền đó ra, vậy lại gặp nhau trong Cục cảnh sát đi" Tần Minh quay đầu nhìn Lý Mộng.
Cô ta chột dạ nói: "Tôi thích tiền đấy, thì sao nào? Tôi tiêu hết tiền rồi, đòi tiền thì không có, đòi người thì có một đây.
" Tần Minh âm thầm lắc đầu.
Cô gái này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Tần Minh nói: "Một trăm nghìn đúng không? Tôi trả giúp cô ta" Dù sao đêm qua Lý Mộng đã giúp đỡ anh trai và em gái của anh.
Hơn nữa, Tần Minh có thể bắt Nhiếp Chính Minh trả lại gấp mười lần, vừa trả được ân tình lại vừa cảnh cáo ông anh vợ.
Trong đầu anh đã hình thành một kế hoạch.
Nhiếp Chính Minh châm điếu thuốc, ngây người hỏi: "Hả? Một tên nghèo rớt mồng tơi như mày cũng có tiền à? Mày đừng làm tao cười chết chứ? Mày còn cháng lấy đâu ra được mười nghìn nữa là trả một trăm nghìn" Tần Minh thản nhiên nói: "Nhưng anh muốn lấy một trăm nghìn từ chỗ tôi, vậy mười một phần trăm cổ phần mà tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị của các anh muốn có lấy được trước đó lại không an toàn đâu" Nhiếp Chính Minh không hề mắc lừa: "Mày dọa ai vậy? Đó là giám đốc Hầu đại nhân đại nghĩa giúp nhà họ Nhiếp bọn tao, liên quan quái gì đến mày? Tao nghe em gái nói mày có người quen trong công ty chứng khoán Thiên Thành.
Người kia là Đới Cao à? Ha ha ha, tao cũng quen ông ta, còn từng uống rượu chung đấy.
Nhưng Đới Cao kia đã bị Hầu Khánh đuổi rồi, mày còn chỗ dựa nào nữa chứ?" Lý Mộng và Tần Tố Tố nghe vậy thì thầm giật mình.
Bọn họ đều biết gần đây Tần Minh kiếm được tiền, nhưng không ngờ quý nhân của anh đã bị mất chức.
Nhiếp Chính Minh nói như đã đoán trước mọi việc: "Mày đừng tưởng biết vài chuyện thì cảm thấy mình năm mọi thứ trong tay.
Mày muốn lợi dụng tin tức để uy hiếp tao à? Mày bớt tự mãn đi.
Tao đã nhìn thấu được mưu kế gian xảo của mày rồi" Tần Minh trợn mắt.
Anh vợ này đang ảo tưởng chuyện gì vậy? Anh nói: "Nếu anh không tin thì cứ thử xem.
Anh gửi tài khoản của anh sang đây" Nhiếp Chính Minh còn thật sự gửi tài khoản cho Tần Minh.
Anh lập tức chuyến khoản một trăm nghìn qua banking.
Hành động chẳng khác nào đại gia này cũng làm Tần Tố Tố và Lý Mộng kinh ngạc tới ngây người.
Tần Tố Tố là em gái lại không ngờ anh mình sống ở thành phố Quảng tốt như vậy.
Một trăm nghìn mà nói đưa là đưa, không hề nhíu mày.
Thảo nào lần trước anh sẵn sàng cho cô ấy tiền tiêu vặt như vậy.
Hình tượng của Tần Minh đang tăng cao vô hạn trong lòng em gái anh.
Mà trong lòng Lý Mộng phức tạp hơn.
Thứ nhất là kinh ngạc trước khả năng kiếm tiền của Tần Minh.
Thứ hai là không ngờ anh vẫn bằng lòng trả tiền cho cô ta.
"Lễ nào anh ta còn tình cảm với mình? Cũng đúng thôi.
Anh ta và nhà họ Nhiếp không môn đăng hộ đối, chắc chắn là bị chê rồi" Lý Mộng lập tức thấy tự tin.
Cô ta vuốt mái tóc rối, chỉnh lại váy và thâm nghĩ: "Mình đã bị Dương Uy sờ mó vài lần nhưng chưa từng ngủ với người đàn ông khác.
Anh ta sẽ không chê mình chứ? Mình cầu xin quay lại với anh ta, liệu anh ta có thể tiếp tục tiêu tiền vì mình không? Lần này xem như anh ta bố thí cho ăn mày bên đường, mình phải nhịn xuống mới được" Nhiếp Chính Minh nhận được tiền thì rất vui mừng nói: "Ha ha, Tần Minh, thằng đàn ông cặn bã như mày suốt ngày nói thích em gái tao, nhưng thật ra vẫn còn lưu luyến con khốn Lý Mộng kia, còn bằng lòng trả nhiều tiền cho cô ta như vậy.
Tao nghe nói mày giúp em tao chơi chứng khoán, em gái tao đã trả công một trăm nghìn cho mày.
Giờ thì mày lại biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi" Tần Minh lười đế ý tới anh ta, tức giận nhìn Lý Mộng đang tô son, nói: "Đi thôi, cô đi theo tôi.
Tôi có chuyện muốn nói cho cô.
".
/1178
|