“Không, người thắng là Hoàng Tín của nhà họ Hoàng chúng tôi!”
“Lưu Hạo Vũ bên chúng tôi thắng!”
Hai bên bắt đầu cãi nhau ầm ỹ, nhưng chỉ có mỗi Tần Minh là mừng thầm trong lòng, vậy là đám người kia đã bị lừa hết rồi.
Anh lấy quyển sách vải nhìn có vẻ cũ kỹ ra, giơ lên rồi nói: “Mấy người cần thì lấy đi này, nếu không là tôi đổi ý đấy.”
Quyển hô hấp pháp của nhà họ Mộc vốn đã nổi tiếng bao lâu nay bây giờ đang ở rất gần Nhiếp Khánh Vinh và Hoàng Kỳ rồi.
Hoàng Kỳ là người cầm đầu Hoàng Phái, ông ta nói: “Để tôi xem trước, kiểm tra xem có phải là thật không đã.
Được không?”
Nếu như bình thường thì Nhiếp Khánh Vinh cũng sẽ nể mặt ông cụ Hoàng, nhưng bây giờ ông ta đang đề phòng sợ người nhà họ Hoàng sẽ chiếm thứ này làm của riêng.
Kết quả là hai người đồng thời đưa tay ra, sau đó cùng kéo, vậy là đúng như kế hoạch mà Nhiếp Hải Đường đã nghĩ ra lúc nãy, miếng vải bị xé rách thành hai phần, mà vừa khéo lại chia đúng ở chỗ gọi là trang trước và trang sau.
Mỗi người cầm một nửa mảnh vải, những người khác ở hiện trường đều loạn hết lên.
Thế là Tần Minh giả vờ như đang rất “nhục nhã” rồi rời đi dưới sự bảo vệ của nhóm người Nhiếp Hải Đường.
Nhóm người đến phòng khách sạn.
Nhiếp Hải Đường quan tâm hỏi: “Anh không bị thương gì cứ? Nãy còn nôn ra cả một ngụm máu”
Mộc Tiêu Kiều cũng đứng cạnh hỏi: “Anh có muốn gặp bác sĩ không? Ở Hoàng Phái cũng có bác sĩ đấy.”
Tần Minh lau miệng: “Không có gì, anh tự cắn rách môi
mình thôi, trên người chỉ có vài vết thương ngoài da, cũng không tính là gì cả.
Lừa được mấy người kia là được rồi”
Mộc Thư Vân nheo mắt lại: “Chuyện này là sao? Quyển hô hấp pháp tổ truyền của nhà họ Mộc lúc này là giả à?”
Tần Minh gật đầu: “Tất nhiên là giả rồi.
Cô cũng đã nói là không được giải quyết một cách cứng rắn, nhưng cũng không được mềm mỏng quá còn gì.
Vậy là Hải Đường đã nghĩ ra một cách như thế, để cháu giả vờ, lừa hết tất cả bọn họ”
Mộc Hải Nhiễm nghe xong thì thở phào một hơi: “Ôi chao, thằng nhóc này diễn được đấy, lừa cả ông rồi.
Vừa nãy ông thấy cháu như thể còn tưởng là cháu giành tình nhân rồi hăng máu đánh cược cả quyển hô hấp pháp của nhà họ Mộc ông, cuối cùng lại để thua thật rồi”.
Tần Minh cười mỉa: “Chuyện này cũng nhờ ông cụ Mộc và cô út phối hợp ạ”
Mộc Tư Thuần đứng cạnh mất hứng bĩu môi: “Anh rể, anh không cần phải lừa cả em như vậy chứ.
Đúng là đồ xấu xa, bảo sao lại lừa được cả chị Nhiếp Hải Đường và chị gái em, khiến họ móc cả tim mình ra đưa cho anh như vậy.”
Mộc Hải Nhiễm trách: “Tư Thuần, cháu nói luyên thuyên gì đấy.
Tiểu Tần cũng chỉ vì nhà họ Mộc chúng ta thôi.
Được rồi, được rồi, nhớ phải giữ bí mật đấy.”
Tần Minh hơi xấu hổ, sao cô nhóc Mộc Tư Thuần này lại có vẻ bực dọc vậy?
Anh nói: “Sau hôm nay kiểu gì họ cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn vì chuyện tranh giành nửa quyến hô hấp pháp mà xem.
Cháu nghĩ cô út cũng sẽ trở thành đối tượng mà họ muốn lôi kéo, khi đó sẽ là cơ hội để nhà họ Mộc lật ngược tình thế.
Như vậy thì địa vị người quản lý của cô Mộc cũng sẽ ổn định hơn”
Mộc Thư Vân nhìn về phía Tần Minh với ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn, thôi mấy người nghỉ ngơi đi đã, để cô đi hóng chuyện.”
Mộc Hải Nhiễm
.
/1178
|