Lâm Vũ Nhu cong khóe miệng, có vẻ rất vui, nghe lời gật đầu đáp: “Ừm, tôi nghe lời anh.”
Tần Minh nói: “Phải rồi, tôi bảo A Long đi mua cho cô ít quần áo, đợi anh ấy đến rồi chúng ta đi.”
Vừa dứt lời, Tần Minh nghe bên ngoài có tiếng ầm ĩ.
“Mấy người là ai?”
“Ở đây là chỗ tự nhân.”
“Cô chủ, có người xông vào, mau.”
Pằng pằng, hai tiếng súng vang lên, hai bác gái chăm sóc Lâm Vũ Nhu im bặt gục xuống.
Tim Tần Minh với Lâm Vũ Nhu bỗng chốc vọt lên tận cổ họng, đây là tiếng súng.
Tần Minh lập tức dựa vào bên cửa, nghe thấy người bên ngoài nói tiếng Anh: “Nhà nào? Xem bên phải trước đi, cẩn thận một chút.”
Nghe thế, Tần Minh hiểu ra ngay, những người này là sát thủ.
A Long được anh sắp xếp đi mua đồ, nhưng từ lưng chừng núi đến đỉnh núi đều có người của tiểu đội ám sát canh giữ, lẽ nào đều chết rồi?
Nhưng điều may mắn là những sát thủ này xông vào căn nhà bên cạnh, vị trí của anh ở ngoài cùng bên trái.
Tần Minh ra dấu tay im lặng với Lâm Vũ Nhu, cô gật đầu không ngớt.
Đồng thời, Lâm Vũ Nhu lấy một cái hũ màu nâu ra, cô đến gần Tần Minh, nói: “Ném cái này ra ngoài, là vài con đỉa bay thích hút máu người.
Vừa rồi vẫn luôn để dưới sàn sưởi ấm, sau khi ném ra thì đối mặt với băng tuyết, đĩa bay sẽ đi tìm sinh vật sống để hút máu, bên trong có rất nhiều”
Tần Minh sầm mặt, cảm giác thứ này buồn nôn ghê gớm.
Nhưng để sống thì cũng không còn cách nào khác.
Sát thủ ở bên ngoài kiểm tra hai ngôi nhà, nói: “No”
Sau đó tất cả đều yên tĩnh, Tần Minh ý thức được không ổn, vội ôm Lâm Vũ Nhu nằm rạp xuống đất.
Sau đó một tràng đạn bắn ra, đoàng đoàng đoàng, những tên sát thủ bên ngoài bắn loạn xạ không mục đích vào căn nhà, đồ đạc bên trong đều rơi vãi trên đất, may mà Tần Minh né nhanh, nếu không bức tường gỗ của căn nhà cũng không bảo vệ được anh.
Thế tấn công dừng lại chốc lát, Tần Minh nhấc hũ trùng độc trong tay ném ra ngoài.
"Fuck, he still alive, fire!"
Đoàng đoàng đoàng...!
Lại một trận đạn nữa, Tần Minh ôm Lâm Vũ Nhu né tránh.
Nhưng không bao lâu sau, tiếng đàn thưa dần, bên ngoài vang lên tiếng gào khóc thảm thiết: “Đây là cái gì?”
Tần Minh lén lút nhìn ra ngoài qua khe hở cửa cửa, chỉ thấy năm tên giặc Tây bị đỉa bay hút máu, mặt mày đỏ bừng, bọn họ không ngừng mọi miệng của
mình, muốn móc đĩa bay ra nhưng hoàn toàn vô ích, chỉ có thể đau đớn lăn lộn trên đất.
Có một người đã ngã xuống đất, cơ thể cứng đờ, máu dần ít đi rồi biến thành cái xác khô.
Tần Minh che chở Lâm Vũ Nhu ra ngoài, cầm súng trên đất lên, cho những tên sát thủ này cái kết.
Lâm Vũ Nhu chạy đến xem hai bác gái hằng ngày chăm sóc mình, phát hiện cả hai đều chưa chết, nhưng vì trúng đạn đau quá nên ngất đi.
Tần Minh dìu hai người vào nhà, đặt bên bếp lò tránh để chết cóng, nói: “Lập tức liên lạc cho anh trai cô, cử người lên cứu người, vừa rồi tôi nghe thấy lại có người lên núi.
Chúng ta phải rời đi ngay”..
/1178
|