Đang buổi trưa, quán ăn nhanh nào đó ngoài trường đại học đúng lúc đông người, nhưng khách hôm nay tương đối đặc biệt, không giống như người tới ăn cơm.
Bạch Ngọc Thuần giúp đỡ ghi món ăn trong cửa hàng.
Nhưng hôm nay cô rõ ràng hoảng sợ run rẩy, bởi vì có quá nhiều người không đứng đắn tới cửa hàng.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Vương Thành Hổ, người từng tỏ tình với cô ngay trước mặt mọi người, sau khi bị từ chối vẫn quấn quýt không ngừng.
Tối qua, bởi vì Vương Thành Hổ cố ý quấy rối mà cô đã mất hai công việc làm thêm.
Nếu hôm nay mất cả công việc này nữa, cô sẽ không còn phí sinh hoạt mất.
Một cô gái xinh đẹp ngồi bên chiếc bàn lớn nhất của cửa hàng.
Đó chính là Châu Vận - bạn cùng phòng với Bạch Ngọc Thuần.
Cô ta vỗ bàn phách lối nói: "Này, sao chậm thế? Tôi đã đói lắm rồi đấy! Bạch Ngọc Thuần, cô làm nhân viên phục vụ như vậy sao? Đồ vô dụng, cô có biết không hả? Không ngờ cô học cùng trường với tôi lại làm công việc nhân viên phục vụ thấp kém này, ọe, thật thối"
Bạch Ngọc Thuần biết rất rõ Châu Vận cố ý gây sự.
Trước đây cô ta cũng gây rắc rối cho cô như vậy.
Nhưng cô không hiểu vì sao Châu Vận và Vương Thành Hổ qua lại với nhau.
Bạch Ngọc Thuần sợ sệt: "Phòng bếp còn đang làm"
Châu Vận đập cái bát ngay trước mặt Bạch Ngọc Thuần và ngang ngược nói: "Mang thức ăn lên đi.
Mẹ nó, có phải cô bị điếc không? Hả? Cứ đứng đó léo nhéo, có tin bà đây đánh cô không?"
Châu Vận đứng dậy và chậm rãi đi tới gân Bạch Ngọc Thuần, chỉ vào vết thương bên tai mình rồi rít lên như điên: "Cô đúng là sao chổi.
Từ khi tôi ở cùng một phòng ký túc với cô thì chưa từng sống một ngày thoải mái.
Cũng tại cô mà tôi bị tên Tần Minh kia làm hỏng mặt đấy"
Hai cô gái đi cùng Châu Vận xông lên với ý xấu, chặn đường không cho Bạch Ngọc Thuần đi.
Châu Vận cười dữ tợn đi tới và kéo tóc Bạch Ngọc Thuần nói: "Ha ha ha, cô đúng là nghèo rớt mùng tơi.
Tôi nghe nói bạn trai cô lại qua tán em xinh tươi giàu có bên học viện Kinh Doanh.
Người ta có tiên, có mặt, cô thì có gì? Ngoại trừ gương mặt này, cô có gì chứ?"
Châu Vận đẩy Bạch Ngọc Thuần ngã xuống đất một cách thô bạo.
Cô sợ hãi co người lại và thì thầm: "Xin các cô, xin các cô đấy"
Châu Vận nhìn thấy Bạch Ngọc Thuần vừa sợ vừa khủng hoảng thì trong lòng vô cùng hưng phấn.
Cô ta lại kéo tóc cô măng: "Đồ vô dụng Vương Đại Long không còn dùng được nữa, đã bị tôi ném đi.
Mẹ nó, có phải gã bạn trai của cô tên là Tần Minh không? Ha ha, anh ta tưởng đánh giỏi thì ngon à? Bây giờ bạn trai tôi là Vương Thành Hổ, anh ấy là đại ca trong trường, một đầu ngón tay của anh Hổ cũng đủ đâm chết anh taˆ Châu Vận túm tóc Bạch Ngọc Thuần kéo đến trước mặt Vương Thành Hổ.
Vương Thành Hổ đắc ý quay đầu, hất cảm cười nói: "Không sai, chính là anh đây.
Châu Vận năm lấy căm của Bạch Ngọc Thuần nói: "Anh Hổ để mắt tới cô là do kiếp trước cô tích đức.
Sau này tôi làm cả, cô làm thiếp hầu hạ tôi và anh Hổ, biết không?"
Bạch Ngọc Thuần bị kéo tóc rất đau, vẫn liều mạng lắc đầu.
"Bốp""
Châu Vận lại tát một phát, tức giận nói: "Cho cô mặt mũi mà cô không cần à? Bảo cô cùng tôi hưởng một người đàn ông, cô còn không biết đủ? Hả? Mẹ nó, thời cấp ba bà đây từng bắt nạt không một trăm cũng đến năm mươi đứa con gái, sao có thể thua trên tay cô được? Con đĩ thối tha.
Bình thường nhìn cô cao ngạo như vậy là thấy bực mình rồi.
Một con nghèo rớt mồng tơi từ trong hốc núi tỉnh Xuyên đi ra, được một đám giẻ rách tâng bốc lên tận trời thì thật sự tưởng mình là một nữ thần à? Còn không phải là kẻ dâm đãng bị đàn ông cưỡi sao?"
Châu Vận miệng hùm gan sứa nói: "Thằng Tần Minh bạn trai kia của cô chỉ là một kẻ vô dụng giỏi ăn bám thôi.
Chẳng phải anh ta còn được Nhiếp Hải Đường vừa xinh vừa giàu kia bao nuôi sao? Anh ta thấy anh Hổ của bọn tôi còn không khiếp sợ à? Hôm qua, nếu không phải có hiệu trưởng ở đó, anh Hổ đã xử anh ta rồi"
Một tên đàn em đắc ý nói: "Ha ha ha, hôm nay hiệu trưởng không đến được, cũng không biết sau này có thể tới không?"
Châu Vận hớn hở ra mặt, vô cùng sùng bái nhìn Vương Thành Hổ.
Vương Thành Hổ cười nhạt: "Ha ha, bà ta bị tai nạn giao thông chắc hẳn phải nằm hai, ba tháng, dường như còn gãy một tay nữa.
Người anh em này của tôi làm việc thì tôi rất yên tâm, cho một chi phiếu một trăm nghìn để anh ta ngồi tù nửa năm, một năm lại đi ra.
Đi theo Vương Thành Hổ tôi kiếm tiền dễ dàng bao nhiêu, ai từng làm đều biết"
Đám đàn em xung quanh đều hoan hô: "Anh Hố ngầu quá"
"Anh Hổ dũng mãnh"
"Con đàn bà Liêu Thanh đáng chết này dám phạt anh Hổ của chúng ta đứng, còn phạt gần ba tiếng.
Đúng là Diệt Tuyệt sư thái chuyển thế"
"Tưởng làm hiệu trưởng thì ngon à? Anh Hổ của chúng ta có tiền mới là ngầu nhất"
Vương Thành Hổ nghe đám đàn em tâng bốc thì đắc ý nói: "Nói nhảm, thế giới này không có vấn đề gì mà tiền không giải quyết được.
Ví dụ như hai con đường này đều bị tôi phong tỏa, chẳng phải chỉ tốn thêm chút tiền, kiếm thêm những người này thôi sao? Ông đây muốn ai vào thì kẻ đó mới được vào, nếu không muốn thì tất cả phải đi đường vòng hết"
Một gã đàn em lại tâng bốc: "Anh Hổ chính là luật lệ, nói phong tỏa đường là phong tỏa đường, em phục rồi"
Vương Thành Hổ nhìn Bạch Ngọc Thuần nói: "Chờ lát nữa chúng ta làm luôn trên đường, ba người cùng làm ngay giữa đường vào ban ngày.
Ha ha ha, tôi còn chưa từng thử qua đâu.
Chắc hẳn sẽ rất kích thích đấy.
Dù sao tôi đã phong tỏa con đường rồi, sẽ chẳng có ai đi qua đâu.
Cô yên tâm, tôi cũng không thích bị người ta nhìn trong lúc chơi gái."
Bạch Ngọc Thuần khủng hoảng run rẩy, cô không ngừng lắc đầu, cố gắng chống cự.
Cho dù Châu Vận đã là người phụ nữ của Vương Thành Hổ, nhưng vẫn run sợ trước sở thích biến thái như vậy của anh ta.
Nhưng Châu Vận biết rất rõ, tất cả lòng tin của mình bây giờ đều là do Vương Thành Hổ cho.
Cô ta không thể chọc giận anh ta được.
Nếu không, cô ta mất đi núi dựa là Vương Thành Hổ này, đổi lại sẽ thành cô ta phải cung kính với Bạch Ngọc Thuần.
Cô ta nhìn Bạch Ngọc Thuần vô cùng hung ác, thầm nghĩ: "Không phải cô xinh đẹp à? Chờ sau này có cơ hội, tôi sẽ chậm rãi hành hạ con khốn nhà cô"
Lúc này, ông chủ cửa hàng hơi căng thẳng bước ra.
Ông ta bất lực ném tiền lương cho Bạch Ngọc Thuần, nói: "Cô Bạch, tôi sợ cô rồi.
Đây là tiền lương của cô mấy ngày qua, sau này cô không cần tới nữa.
Đám sinh viên các cô cũng đừng làm ầm ï làm gì.
Chúng tôi buôn bán nhỏ, thật sự không dễ dàng gì.
Hôm nay, chúng tôi đóng cửa"
Vương Thành Hổ chà xát ngón tay, uy hiếp: "Ông chủ, anh em chúng tôi còn nhiều người chưa ăn cơm lại bị ông bắt chờ lâu như vậy rồi.
Có phải ông nên bồi thường tổn thất về thời gian cho chúng tôi không?"
Ông chủ quán ăn nhanh âm thầm lắc đầu, lại nhìn đám lưu manh ngồi đầy trong cửa hàng.
Ông ta lấy mười ngàn đưa cho Vương Thành Hổ, sau đỏ đóng cửa rời đi.
Chỉ lát sau, các cửa hàng trên con đường này đều đóng cửa để tránh rước họa vào thân.
Cả con đường dài chỉ còn lại Bạch Ngọc Thuần và người của Vương Thành Hổ.
Thật sự không có một bóng người nào khác.
Vương Thành Hổ võ tiên trong tay nói: "Bạch Ngọc Thuần, cô nhìn thấy chưa? Đây chính là tôi, bản lĩnh của tôi, năng lực của tôi.
Tôi ở đây hô mưa gọi gió, tôi chính là luật pháp.
Cô theo tôi chẳng tốt hơn theo gã đàn ông cặn bã Tần Minh kia sao? Hôm qua anh ta qua tán Nhiếp Hải Đường, người ta trắng trẻo xinh đẹp lại giàu có, cô chỉ là một kẻ nghèo khó.
Tần Minh là một tên đàn ông cặn bã, rác rưởi, vô dụng, vua ăn bám, hèn nhát, khiếp Sợ, sao chổi"
"Chẳng phải hôm qua hiệu trưởng Liêu mới giúp anh ta sao? Hôm nay bà ta bị tai nạn giao thông phải nằm viện, anh ta ở đâu? Anh ta trốn không dám ra gặp, ha ha.
Đáng lẽ tối qua tôi chỉ muốn trừng trị anh ta"
"Nhưng chẳng biết tên nhát gan đó chạy đi trông cửa rửa chén cho người ta ở đâu nữa.
Vậy tôi lại trừng trị bạn cùng phòng của anh ta.
Chẳng phải anh ta học rất giỏi sao? Vậy tôi đốt hết sách của anh ta, ha ha ha"
"Bây giờ Châu Vận là bạn gái của tôi.
Trước anh ta đánh Châu Vận của tôi bị thương, bây giờ tôi muốn anh ta phải trả giá gấp mười lần"
Bạch Ngọc Thuần vừa nghe Vương Thành Hổ sỉ nhục Tần Minh thì không nhịn được nữa.
Cô vốn đang khủng hoảng, chẳng biết lấy đâu ra can đảm mà ngẩng đầu lên.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Không, Tần Minh rất xuất sắc, còn xuất sắc hơn anh gấp trăm lần, gấp nghìn lần.
Hơn nữa, tôi đã biết Tần Minh thích chị Nhiếp từ lâu rồi, biết từ khi mới quen anh ấy.
Nhưng tôi vẫn thích anh ấy, tôi thích anh ấy tới không thế kìm chế được.
Tôi thích mọi thứ ở anh ấy.
Tôi chính là thích anh ấy.
Chỉ cần anh ấy mở miệng, tôi đều sẽ cho anh ấy hết.
Mà anh mới là một kẻ rác rưởi""
Vương Thành Hổ càng nghe càng tức.
Dựa vào đâu mà Tần Minh nghèo hèn giẻ rách kia lại được Bạch Ngọc Thuần thích như vậy? Còn anh ta bỏ bao công sức theo đuổi Bạch Ngọc Thuần, lại bị cô ta xem là rác rưởi? Vương Thành Hổ tức giận kêu to: "Ông đây không phải là rác rưởi, các người mới là rác rưởi.
Ông đây ghét nhất bị người khác măng là rác rưởi!"
Anh ta kéo Bạch Ngọc Thuần đến bên lề đường và quát: "Bạch Ngọc Thuần, hôm nay tao làm cho mày phải cùng đường, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Vương Thành Hổ tao nói cho mày biết, đừng nói là Tần Minh, ngay cả chúa.Jesus cũng không cứu được mày đâu!"
Vương Thành Hổ nói: "Mày gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta tới đây.
Anh ta tới sẽ làm con chó chết, không tới chính là con chó nhát gan."
Bạch Ngọc Thuần cầm điện thoại mà cảm thấy bất lực.
Cô nên làm gì đây? Gọi điện thoại cho Tần Minh sao? Với tình trạng bây giờ, cô sẽ không dám gọi.
Đám người Vương Thành Hổ đông như vậy, gọi Tần Minh qua chẳng phải là hại anh sao? Cô dứt khoát bấm số gọi điện báo cảnh sát..
/1178
|